Đưa tôi về nhà xong, Tống Tử Trác liền rời đi.
Tôi thay quần áo bị ướt ra rồi tắm rửa bằng nước ấm. Sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của lớp trưởng Bỉ Đoan.
Là muốn báo cho tôi về buổi họp lớp vào ngày mai.
Nghe giọng điệu nhiệt tình của lớp trưởng Bỉ Đoan, lại nghĩ đến chuyện tôi sắp rời khỏi Tống Tử Trác, đến lúc đó sẽ không thể quay lại thăm trường được nữa, cũng không có cách nào gặp lại những người bạn cũ, vì thế sau một hồi cân nhắc, cuối cùng tôi vẫn nhận lời lớp trưởng.
Lớp trưởng thấy tôi đồng ý liền nói cho tôi thời gian cụ thể, sau đó còn dùng giọng điệu như không thể tin được để hỏi xác nhận lại, “Cậu thật sự sẽ đến à?”
Tôi khẳng định lại câu trả lời một lần nữa, lớp trưởng ở đầu bên kia reo hò một tiếng.
Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, tôi đồng ý tham gia họp lớp là chuyện khó tin đến thế cơ à?
“Ngại quá, tại vì trước đây cậu không thường tham gia các hoạt động như thế này, cho nên tớ có chút kích động…” Giọng của lớp trưởng có chút ngượng ngùng.
Đúng là như thế thật…Trước kia bởi vì Tống Tử Trác nên tôi không có cách nào phân thân ra làm đôi để tham gia các hoạt động sinh hoạt lớp kiểu này được.
Tôi thầm thở dài, chỉ vì Tống Tử Trác mà tôi đã bỏ qua không biết bao nhiêu chuyện rồi, không có nhiều thời gian dành cho lớp và các bạn học của mình, mà về sau cũng chẳng còn cơ hội ở bên nhau nữa…
Hôm sau, tôi giao hẹn thời gian, rồi đúng giờ đó có mặt tại địa điểm tụ họp.
Chỗ này là một tòa nhà kết hợp quán ăn cơm với khu giải trí.
Lúc tôi vào trong phòng, bên trong đã có không ít bạn học ngồi ở đây rồi.
Vì ngày trước cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm, cho nên tuy tôi quen biết gần hết nhưng lại không thân thiết với ai cả.
Thấy tôi vào, bên trong lập tức im bặt.
Tôi có hơi xấu hổ. Lớp trưởng phát huy sở trường ăn nói của mình, nhiệt tình tiến lên chào đón tôi, “Kiều Uất Nhiên, lại đây ngồi đi.”
Một chút xấu hổ được tiêu trừ. Tôi ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, mọi người lại dần dần sôi động trở lại.
Lúc đầu không khí ở đây vẫn còn hơi gượng gạo. Kỳ thật tính tình của tôi cũng không quá khó để hòa nhập, mà hầu hết bạn bè trong lớp đều tốt tính, cho nên ngay sau buổi ăn cơm, quan hệ của bọn tôi cũng đã được cải thiện đáng kể.
Điều này khiến tôi cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Tiếc nuối trước đây không thể quen thân với mọi người, nếu không thì chắc bây giờ tôi đã có được không ít bạn tốt rồi.
Sau khi ăn uống no nê, đám con gái vây quanh người tôi, líu ríu trò chuyện.
“Tớ còn tưởng cậu là người lạnh lùng khó gần chứ. Không ngờ lại dễ gần đến thế.”
“Ờ đúng đấy, tớ cũng thấy cậu rất hòa nhã.”
“Ê, thế sao trước đây lại không tham gia họp lớp vậy?”
“Cậu thuộc chòm sao gì?”
—-
Tôi nhìn họ, trong lòng hơi cười khổ. Mấy bạn nữ này quả là nhiệt tình, khiến tôi có chút không chống đỡ được.
Tuy có chút đau đầu, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười này, tôi vẫn cố gắng hết sức trả lời từng câu một.
Một bạn nam đi qua đây, chen vào kéo tay tôi đi tới chỗ chơi của đám con trai. Sau đó còn quay lại nói với đám con gái, “Mấy cậu về sau đừng có hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn này nữa. Bọn tớ còn phải chơi kia kìa.”
“Kiều Uất Nhiên. Cậu lợi hại thật đấy, đúng là đại thần có khác! Ván này bọn tớ chơi mãi mà chẳng qua được, thế mà cậu vừa chơi đã xử lý xong được luôn rồi.”
Đám con trai đứng xung quanh tôi, bảo tôi dạy bọn họ cách qua bàn.
Tôi kiên nhẫn nói cho bọn họ nghe về kỹ xảo chơi.
Lúc kết thúc buổi họp lớp, bọn tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lớp trưởng lại đề xuất tiếp tục đi KTV ().
() KTV = quán Karaoke.
Bọn tôi ra khỏi tòa nhà. Vừa ra ngoài tôi đã bắt gặp hai người vô cùng quen thuộc đang đứng ở cửa một quán ăn cách đây không xa.
Một người là Tống Tử Trác, người còn lại chính là Ngu Vân Tri đã lâu không thấy mặt.
Ngu Vân Tri là Thiếu gia nhà Ngu gia. Ngu gia cũng gần như là có thể sánh ngang với Tống gia.
Quan hệ hai nhà luôn khăng khít, cho nên từ hồi còn nhỏ Ngu Vân Tri với Tống Tử Trác đã rất thân thiết với nhau rồi.
Tôi là người hầu của Tống Tử Trác, coi như may mắn nên cũng có một thời gian chơi được với Ngu Vân Tri.
Chỉ có điều bọn tôi dù sao cũng không giống nhau. Thân phận bọn họ tôn quý, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là một người hầu mà thôi.
Cho nên lúc Tống Tử Trác và Ngu Vân Tri chơi cùng nhau, tôi rất khó có thể chen chân vào, giống như một người dư thừa vậy.
Dù vậy, đối với tôi của trước đây mà nói thì chuyện này cũng đã khiến tôi cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Bởi vì chí ít thì tôi cũng vẫn được gặp Ngu Vân Tri. Vì tôi cực kỳ thích Ngu Vân Tri.
Tôi đã có cảm tình với cậu ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Khi đó, Ngu Vân Tri đứng trước mặt tôi, vóc dáng nho nhỏ, thân hình như một viên ngọc được chạm khắc, gương mặt đẹp với một nụ cười tươi, giọng nói thì trong như nước, “Xin chào, tớ là Ngu Vân Tri.”
Hồi ấy tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tôi đã tưởng nhầm Ngu Vân Tri là một đứa con gái. Nhìn cậu ấy, mặt tôi đỏ hết cả lên. Trong đầu còn nghĩ, bạn gái đáng yêu như thế này, nếu chịu chơi với tôi thì tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu ấy thật tốt. Tống Tử Trác mà dám bắt nạt cậu ấy, tôi cũng chẳng ngại đánh nhau với Tống Tử Trác một trận, nhất định không để cậu ấy phải chịu nửa điểm oan ức.
Tôi hồi còn nhỏ vẫn có gan chống lại Tống Tử Trác, thậm chí còn nảy sinh cả ý nghĩ muốn đánh nhau với cậu ta.
Nhưng thật ra thì tất cả những suy nghĩ đó cũng chỉ là tôi tự mình đa tình mà thôi.
Sự thật là Ngu Vân Đạo và Tống Tử Trác nhất kiến như cố (), quan hệ tốt đến mức ‘tuy hai mà một’.
() 一见如故 /yījiànrúgù/: Mới gặp mặt đã quen thân
Ngu Vân Đạo chẳng những không bị Tống Tử Trác bắt nạt, thậm chí hai người còn cực kỳ hiếm khi xảy ra mâu thuẫn.
Mà cho dù ngẫu nhiên có nảy sinh mâu thuẫn nho nhỏ thì Tống Tử Trác cũng sẽ nhanh chóng đi xin lỗi Ngu Vân Tri trước.
Ảo tưởng trở thành kỵ sĩ bảo vệ nàng công chúa của tôi cũng chỉ như một vở hài kịch mà thôi.
Đối với bọn họ, tôi là một kẻ thừa thãi vô dụng, công dụng duy nhất chính là trở thành đối tượng để bọn họ trêu cợt, hoặc là làm bia đỡ đạn chịu tiếng xấu thay cho bọn họ.
Tiếp xúc với Ngu Vân Đạo rồi, tôi chẳng những biết được cậu ấy không phải là con gái, mà còn biết được cậu ấy thoạt nhìn nhu thuận đáng yêu vậy thôi, nhưng thực chất lại là người rất bướng bỉnh, thích gây chuyện, giống hệt Tống Tử Trác, làm ra không biết bao nhiêu trò đùa dai quá đáng để trêu chọc tôi.
Chỉ là, dù có như vậy thì tôi cũng không có cách nào giận cậu ấy, cũng không ghét được cậu ấy.
Tôi không biết vì sao lại như thế nữa. Rõ ràng cậu ấy chẳng khác nào tên Tống Tử Trác đáng ghét kia, nhưng tôi lại vẫn cứ như lúc mới ban đầu gặp mặt, có cảm giác thinh thích cậu ấy.
Bốn năm trước, cũng chính là lúc tôi đang học cấp , Ngu Vân Tri xuất ngoại.
Từ đó, tôi không còn liên lạc với cậu ấy nữa. Chỉ thỉnh thoảng mới biết được một ít tin tức thông qua mấy lời vụn vặt của Tống Tử Trác.
——
Tôi cứ tưởng cậu ấy vẫn đang ở nước ngoài cơ chứ, hóa ra cậu ấy đã về nước rồi.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng đột nhiên lại loạn hết cả lên.
Cậu ấy là mới về nước? Hay là…đã về nước từ lâu, chỉ là không muốn nói cho tôi biết mà thôi?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, tim tôi lại có chút nhói đau.
Cũng may là tôi đã quen với thái độ gần như là coi thường của Ngu Vân Tri, cho nên cũng chỉ đau lòng trong giây lát, sau đó sắc mặt lập tức trở lại như bình thường, thậm chí còn có thể mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Ngu Vân Tri mặt không chút thay đổi nhìn tôi, ánh mắt lãnh đạm kia của cậu ấy lại khiến tôi nhớ tới năm trước, lúc xuất ngoại cậu ấy chưa từng liên lạc với tôi, ngay cả khi tôi dùng hết dũng khí gửi tin nhắn cho cậu ấy cũng không thấy cậu ấy hồi đáp.
Một đoạn ký ức khác lại hiện lên trong đầu, khiến tôi cảm thấy thật xót xa.
Đó là lúc tôi học lớp , tôi để ý thấy, hàng ngày vào giờ ăn trưa ở canteen, Ngu Vân Tri đều chỉ động đũa được hai lần, sau đó sẽ không ăn thêm nữa.
Vì thế tôi đoán ra được, Ngu Vân Tri không thích đồ ăn ở canteen. Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng làm cơm hộp với những món cậu ấy thích ăn cho cậu ấy, mặc cho bài vở ở trên lớp chất thành đống. Vì không muốn để Tống Tử Trác phát hiện ra, tôi đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể làm cơm hộp cho Ngu Vân Tri mỗi ngày.
Thậm chí vì không muốn để Tống Tử Trác nhìn ra được tôi thích Ngu Vân Tri mà ngày nào tôi cũng phải làm tới tận hai phần cơm hộp.
Chỉ là, đối với phần cơm hộp của Ngu Vân Tri, tôi phải bỏ ra % tâm huyết thì đối với phần cơm của Tống Tử Trác, tôi cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.
Sau hai tháng làm cơm hộp cho Ngu Vân Tri, cuối cùng tôi vô tình phát hiện ra một sự thật tàn khốc…
Ngu Vân Tri chưa từng ăn cơm hộp tôi làm cho cậu ấy. Đừng nói là ăn, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cậu ấy cũng chẳng thèm làm, trái lại còn ném hộp cơm đi.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, tôi như bị sét đánh làm cho bừng tỉnh, nghĩ đến chuyện tôi đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức chỉ để làm được cơm hộp cho cậu ấy, lại nghĩ đến tình cảm giấu kín trong lòng của tôi đối với cậu ấy, đầu tôi nóng lên, lập tức đi tìm Ngu Vân Tri, lấy hết dũng khí để hỏi cho ra nhẽ.
Tôi còn nhớ lúc ấy Ngu Vân Tri đã nhìn tôi một cách đầy chế giễu. Cậu ấy dồn tôi vào góc tường, lạnh lùng nói, “Vì sao tôi lại phải ăn? Phần cơm của tôi cũng chỉ là được cậu thuận tay làm thêm khi chuẩn bị phần cơm cho Tống Tử Trác mà thôi. Tôi rất ghét cái cái cảm giác này, nhìn hộp cơm của cậu tôi lại thấy ghê tởm.”
Nhìn ánh mắt sắc nhọn của cậu ấy, tôi rất muốn giải thích, lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ lại nói ra tất cả chắc? Nói cho cậu ấy biết thứ tình cảm không có hi vọng của tôi dành cho cậu ấy?
Vì thế, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể đứng yên nhìn cậu ấy quay lưng rời đi.
Sau chuyện đó, Ngu Vân Tri bắt đầu coi thường thôi, ngay cả nói một câu cũng không muốn nói. Một năm sau, cậu ấy xuất ngoại.