Lý Thiều Hoa hiếm khi có một giấc ngủ yên ổn, có lẽ là do đã giải quyết xong chuyện báo cáo hoặc là do lời nói của Chu Hành Chi làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên ngủ liền một mạch đến khi mặt trời lên cao, khi anh mở mắt ra đã là giờ.
Chu Hành Chi cũng thức dậy khá trễ nên vội vàng làm sandwich rồi đặt ở trên bàn, cậu gởi tin nhắn Wechat cho Lý Thiều Hoa rồi chạy tới chợ nông sản mua rau quả thức ăn.
Bởi vì mới vừa thức dậy nên cả người Lý Thiều Hoa vẫn còn đắm chìm trong mơ màng, anh chỉ ăn qua loa hai miếng liền ăn không nổi nữa, anh suy nghĩ khi nào thì Chu Hành Chi mang theo một thân mùi tanh thức ăn trở về.
Khi còn trẻ, Lý Thiều Hoa là một người rất sợ nhàm chán, thời gian rảnh rỗi đều bị anh dùng party và sεメ lấp đầy, giống như áp lực công việc làm cho tinh thần và thể xác anh mệt mỏi, chỉ có kɦoáı ƈảʍ giá rẻ nhất mới có thể trấn an anh.
Khi đó có rất nhiều bạn bè nói đùa rằng không phải anh mắc chứng nghiện sεメ đó chứ? Lời nói này cũng không phải quá khoa trương, có khi chính anh cũng cảm thấy như vậy.
Khi mới vừa ở bên nhau, hai người bọn họ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, mà nguyên nhân chủ yếu là do tính cách không biết an phận của anh. Nhưng vào những lúc này, Lý Thiều Hoa sẽ dựa vào tìиɦ ɖu͙ƈ để giải quyết tất cả.
Alpha trẻ trung khoẻ mạnh nên rất thích kiểu này, mỗi khi bị anh nói dăm ba câu hoặc là một ánh mắt liền bị chọc cho động tình không thôi, tức giận chuyển thành du͙ƈ vọиɠ, sau đó là suиɠ sướиɠ tràn trề.
Sau đó, Chu Hành Chi cuối cùng cũng nhìn thấu thủ đoạn của anh, hoặc là hiểu rõ anh đang trốn tránh, cho nên mỗi khi tranh cãi cậu sẽ cố gắng áp chế du͙ƈ vọиɠ để tìm ra nguyên nhân của vấn đề.
Lý Thiều Hoa trời sinh thích trốn tránh, không bao giờ chịu nói lời yêu. Điều này làm cho Chu Hành Chi đau khổ không thôi nhưng lại không thể làm được gì.
Khi Chu Hành Chi cầm hai túi rau dưa thịt cá xuất hiện ở trước mặt Lý Thiều Hoa thì anh cảm thấy giống như cách một thế hệ ảo giác.
Thiếu niên trong trí nhớ ở trước mặt anh luôn miệng nói "Lý lão sư" rốt cuộc đã bị ném ở nơi nào?
Rõ ràng hai người bọn họ chưa bao giờ tách ra trong suốt năm qua, nhưng Lý Thiều Hoa lại không thể tìm thấy dấu vết trưởng thành của Chu Hành Chi.
Giống như tất cả chỉ là một sớm một chiều, anh bị chính mình mê hoặc rồi sau đó yêu chính mình, bởi vì tình yêu này nên anh biến thành một người đàn ông thành thục để chính mình dựa vào và cũng trở thành người yêu của anh.
Anh không tiếp nhận thức ăn trong tay Chu Hành Chi, từ trước đến nay anh đều không thích động vào những thứ dính đầy nước và đất này, anh chỉ nhẹ nhàng ôm ôm cậu rồi nhón chân lên nói với cậu, "Hành Chi, em có mua gel bôi trơn không? Trong nhà đã không còn."
Vẻ mặt Chu Hành Chi hơi sáng lên, khoé miệng nhếch lên, cậu cúi đầu hôn hôn lên trán Lý Thiều Hoa, "Em mua rồi."
Lý Thiều Hoa liền vui vui vẻ vẻ ngồi trên sô pha, nhìn Chu Hành Chi bận rộn trong phòng bếp.
Dáng người Chu Hành Chi cao lớn cường tráng, khi cậu cong eo bật bếp lửa thì ngọn lửa giống như bị phù phép đi theo sự chỉ huy của cậu.
Có lẽ là trong thực sắc tính dã cũng cần có sự cân bằng cho nên từ trước đến nay Lý Thiều Hoa chưa bao giờ quan tâm đến việc ăn uống. Bánh bao dưa muối hay thịt cá anh đều có thể ăn. Mấy năm nay Chu Hành Chi cho anh ăn gì anh liền ăn nấy.
Cho dù anh thường xuyên gây khó dễ Chu Hành Chi nhưng không bao giờ là việc ăn uống.
Cho nên dù ngày đêm ở bên nhau nhưng anh cũng không nhớ được cậu trở thành một đầu bếp như vậy từ khi nào.
Chu Hành Chi bưng món ăn ra. Có lẽ là do Chu Hành Chi trải qua một tuổi thơ cực khổ, cho dù hiện giờ không còn lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa nhưng cậu vẫn theo thói quen đặt đĩa thịt ở trước mặt Lý Thiều Hoa, mà ở trước mặt cậu luôn là món ăn phụ.
Thói quen này của Chu Hành có chút đáng yêu, giống như một người mẹ từng trải qua khó khăn gian khổ nên luôn muốn để lại những thứ tốt nhất cho con cái nhưng lại quên mất hôm nay là hôm nào.
Trong lòng Lý Thiều Hoa ấm áp, giống như có từng dòng suối nước nóng theo máu chảy vào tim. Anh nhẹ nhàng đẩy đĩa thịt vào giữa bàn, sau đó nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của Chu Hành Chi.
Anh cúi đầu gắp một miếng thịt, miếng thịt thơm mềm giống như không cần cắn cũng có thể tan chảy ở trong miệng, không kém gì món hầm trong khách sạn lớn.
Anh nghĩ nếu trên đời có một người yêu hoàn mỹ thì hai từ hoàn mỹ chỉ có thể là Chu Hành Chi.
Sau bữa trưa, bọn họ ôm nhau ngồi trên sô pha nghe nhạc, từ Casablanca đến Đại Bàng, đều là những bài hát yêu thích của Lý Thiều Hoa. Sau đó là một nụ hôn thật dài từ lông mày đến mắt đến môi, hô hấp đan xen, môi răng dây dưa với nhau.
Tay Chu Hành Chi ấm áp và khô ráo, mang theo thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, giống như an ủi lại giống như triền miên.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào phòng khách theo khe hở giữa các tấm rèm cửa, có vài tia nắng chiếu vào sau lưng Chu Hành Chi làm cho cả người cậu giống như đang phát sáng, mang theo sắc thái cứu rỗi, cho anh quyến luyến lại cho anh yêu thương.
Tất cả đều quá dịu dàng làm cho Lý Thiều Hoa rất muốn khóc.
Anh tình nguyện Chu Hành Chi hung hăng một chút, hoặc là thô lỗ thậm chí thô bạo cũng được, dù sao anh cũng không sợ đau.
Nhưng Chu Hành Chi sợ anh đau.
Chu Hành Chi sẽ đau lòng nếu anh không cẩn thận đập vào bàn, tuy cậu không nói nhưng Lý Thiều Hoa đều biết.
Khi còn trẻ, Lý Thiều Hoa đối xử với cơ thể của mình rất tùy tiện, cho nên trên người anh có rất nhiều vết thương, hơn nữa từ trước đến nay anh không kiêng kị tư thế, giống như càng đau thì càng sảng khoái.
Nhưng hiện giờ anh không muốn làm mình bị thương, cho dù chỉ là một vết xướt nho nhỏ anh cũng đều giấu đi.
Anh không thể nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của Chu Hành Chi, điều này làm cho anh chua xót và đau lòng.
Anh còn nhớ rõ lúc mới vừa kết hôn, anh tâm huyết dâng trào cùng Chu Hành Chi chơi trò cưỡиɠ ɠiαи, nhưng khi Chu Hành Chi nắm cổ tay anh thì lập tức buông ra, bởi vì đang hưng phấn nên anh có chút mất kiên nhẫn đá đá cậu, hỏi tại sao lại không tiếp tục.
Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, anh sẽ không bao giờ quên được ánh mắt này của cậu.
Chu Hành Chi ngồi dậy rồi vuốt ve cổ tay Lý Thiều Hoa mới vừa bị cậu dùng sức giữ chặt, khuôn mặt hơi phiếm hồng nói, "Cho dù là giả, cho dù là diễn kịch thì em cũng không làm được."
Hai người lập tức mất hết hứng thú.
Nói không cảm động là giả.
Nhưng tính cách Lý Thiều Hoa khắc nghiệt lại âm lãnh từ trong xương cốt, cho dù anh có cảm động thì cũng bị sự mất kiên nhẫn che mất.
Lý Thiều Hoa kéo chăn lên rồi xoay người đi.
Chu Hành Chi cũng không tức giận, từ phía sau ôm lấy anh, hôn hôn cổ anh, "Thiều Hoa, em yêu anh."
Lý Thiều Hoa trong lòng cười lạnh, cũng không đáp lại.
Hiện giờ nhớ lại, Lý Thiều Hoa cảm thấy chính mình khi đó trải qua quá tốt. Anh liên tục chà đạp trái tim của người khác, cuối cùng còn không quên giẫm thêm mấy cái.
Cũng may Chu Hành Chi cũng không so đo với anh.
Nhưng càng không so đo anh lại càng áy náy.
Giống như sự dịu dàng của Chu Hành Chi bây giờ, tất cả đều trở thành nguyên nhân khiến cho anh cảm thấy hổ thẹn.
Alpha đang cầy cấy trên người anh nhận ra anh thất thần nên liền kết thúc sớm, khoảnh khắc rút ra cậu bắn hết chất lỏng đặc sệt vào trong tay chính mình.
Chu Hành Chi đứng dậy đi rửa tay, Lý Thiều Hoa nhìn theo bóng dáng cậu và nói, "Anh yêu em, tạm biệt.", nhưng chỉ có mỗi anh nghe thấy được.
Thực sắc tính dã: trong sinh mệnh có hai việc không thể không có là ăn uống và tìиɦ ɖu͙ƈ.