Lý Thiều Hoa bật cười thành tiếng, quay đầu hôn lên khóe miệng cậu, nói, “Ừm, em muốn chơi như thế nào đều được. Nhưng mà hôm nay anh buồn ngủ.” Nói xong đẩy đẩy bả vai Chu Hành Chi, thúc giục cậu tắt đèn.
Chu Hành Chi ngồi dậy tắt đèn, lại đi khoá trái cửa phòng, sau đó trở về nằm lên trên giường.
Hai người cũng không nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức Lý Thiều Hoa sắp chìm vào giấc ngủ thì Chu Hành Chi thấp giọng nói, “Mẹ và anh nói chuyện gì vậy?”
Đầu óc Lý Thiều Hoa choáng váng, sau khi nghe thấy lời nói của Chu Hành Chi thì anh cũng không có mở mắt, chỉ chậm rãi nói, “Không nói gì cả. Nhưng mà hình như mẹ biết chuyện chúng ta ly hôn, em đã nói với mẹ sao?”
Chu Hành Chi sửng sốt, nói, “Em không có nói.”
Lý Thiều Hoa cực kỳ buồn ngủ nên giọng nói nhão nhão dính dính, "Ừm, không có việc gì. Có lẽ do phụ nữ rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm.”
Chu Hành Chi hôn lỗ tai anh, nói, “Ngủ đi. Ngày mai em sẽ nói chuyện với mẹ.”
Lý Thiều Hoa cũng không nói nữa, trong bóng đêm gật gật đầu. Qua một lát mới nói, “Ngủ đi. Anh buồn ngủ.”
Chu Hành Chi hôn lên tóc anh, vỗ vỗ lưng anh, nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi, bảo bối.”
Lúc sau, Chu Hành Chi làm như thế nào cũng không ngủ được, cậu thức đến , giờ sáng mới xốc chăn lên xuống giường.
Động tác Chu Hành Chi cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng khi cậu xuống giường thì Lý Thiều Hoa liền tỉnh dậy. Anh nằm trong bóng tối nhìn bóng dáng người yêu mình nhưng lại không nói gì.
Chu Hành Chi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Thiều Hoa.
Lý Thiều Hoa ngồi dậy, chống đỡ đầu, những khó dễ của cha mẹ Chu trong mấy năm nay hiện ra, trái tim anh nhảy dựng lên, mặt trở nên đỏ bừng.
Không phải chưa từng lùi bước, rõ ràng trước khi ly hôn, cậu cùng Chu Hành Chi ăn Tết ở Bắc Kinh.
Bởi vì cha mẹ Chu nên anh vẫn luôn không muốn trở về Thanh Đảo, mấy năm trước TE có một dự án không tồi ở Thanh Đảo, anh nghĩ đến nghĩ lui cuối cùng vẫn từ chối. Anh cảm thấy mảnh đất này không chào đón anh.
Mà sự thật cũng là như vậy.
Cho dù đã qua nhiều năm, cho dù Chu Hành Chi có yêu anh bao nhiêu, cho dù anh có yêu Chu Hành Chi bao nhiêu, thì ở trong mắt cha mẹ Chu anh luôn là cái đinh trong mắt, cây gai trong thịt.
Trước đây, anh là một kẻ ngổ ngáo, cha mẹ Chu mở miệng châm chọc anh thì anh liền nhìn bọn họ một cách lạnh lùng, đến trước khi hai người bọn họ ly hôn, quan hệ giữa Lý Thiều Hoa và mẹ Chu đã đóng băng, thậm chí không thể cùng nhau ăn tết.
Nhưng hôm nay, anh lại muốn chung sống hòa thuận với bọn họ, anh không muốn làm Chu Hành Chi khó xử, thứ hai là anh muốn làm một bạn đời thật tốt. Anh biết điều này rất khó khăn và kỳ lạ nhưng anh vẫn làm.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cảm xúc lên xuống phập phồng, một mình ngồi ở trên giường đến rạng sáng. Cho đến khi anh nghe được tiếng bước chân thì vội vàng chui vào trong ổ chăn giả vờ ngủ.
Chu Hành Chi mở cửa, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, sờ sờ trán anh, thấp giọng nói, “Bảo bối, hôm nay dậy sớm một chút được không?”
Lý Thiều Hoa biết Chu Hành Chi muốn anh tạo ấn tượng tốt ở trước mặt cha mẹ Chu nên thức thời mở to mắt ngồi dậy.
Lý Thiều Hoa cố ý xoa xoa mắt, dáng vẻ không hiểu rõ hỏi, “Hành Chi, em mất ngủ sao?”
Chu Hành Chi cười nói, “Có lẽ là do uống nước trà ở nhà thị trưởng Hoàng nên không thế nào ngủ được.”
Lý Thiều Hoa không có phản ứng gì.
Sau khi rửa mặt, Lý Thiều Hoa và Chu Hành Chi cùng nhau ngồi vào bàn ăn, sau khi nhìn thấy bánh kếp ở trước mặt thì sửng sốt nói, “Em làm sao?”
Chu Hành Chi gật gật đầu, “Ừm, em làm. Chờ ba mẹ thức dậy thì chúng ta cùng nhau ăn.”
Cha mẹ Chu tuổi lớn nên thức dậy sớm, chỉ trong một lát liền đi ra. Nhìn thấy hai người bọn họ ngồi chờ ở bàn ăn thì giật mình, nói, “Hành Chi, ngày hôm qua con lái xe cả ngày, sao lại dậy sớm như vậy?”
Chu Hành Chi theo bản năng đứng lên, nói, “Không có việc gì, con cùng Thiều Hoa ngày thường đi làm, nên đã quen dậy sớm.”
Một bữa cơm sáng, bốn người đều mang một ý xấu, nhưng cũng may không có tranh chấp.
Khoảng hơn giờ, Chu Hành Chi ngỏ ý muốn đưa Lý Thiều Hoa đi ra ngoài mua đồ tết. Mẹ Chu đang ngồi ở trên sô pha xem TV, khi nghe được chuyện này thì cúi người muốn mở miệng nói không cho đi nhưng Chu Hành Chi vội vàng cắt ngang, nói, “Chúng con không mệt.”
Đợi đến khi ra khỏi cửa thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ thật sự mệt mỏi khi ở nhà.
Tết, siêu thị chật kín người, nhưng cũng may hai người bọn họ không vội vàng. Chu Hành Chi đẩy xe mua sắm, đi dạo lanh quanh khu hàng rau dưa tươi sống, cuối cùng chọn đồ ăn và thanh toán, khi về đến nhà đã giờ.
Cha mẹ Chu đã bắt đầu bận rộn ở trong phòng bếp, Chu Hành Chi đặt đồ ăn trong phòng bếp, nói, “Con đi dán câu đối xuân.”
Cha Chu lên tiếng. Con cái ở Thanh Đảo rất chú ý đến phong tục, hai năm trước Chu Hành Chi không trở về nhà ăn tết nên năm nay cậu tự mình dán câu đối xuân.
Chu Hành Chi dán xong câu đối xuân thì đi vào phòng bếp, hỏi, “Mẹ, mẹ để con làm cho, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Nói xong, liền tiếp nhận công việc của mẹ Chu.
Mẹ Chu rửa tay rồi liếc nhìn Lý Thiều Hoa đang đứng ở một bên, âm dương quái khí nói, “Con xem, con tìm một nam Beta không biết thương chồng, cũng không biết phụ một chút.”
Chu Hành Chi bình tĩnh nói “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Mẹ Chu hừ lạnh một tiếng, lắc lắc nước trên tay, trước khi đi ra ngoài còn nói, “Sao? Mẹ nói cũng không được sao?”
Sau khi ăn cơm trưa, Lý Thiều Hoa rửa xong tất cả chén đũa mới trở về phòng ngủ. Cha mẹ Chu cũng trở về phòng ngủ của mình.
Chu Hành Chi không muốn mẹ Chu làm việc để bà khỏi phải nói những lời nói châm chọc Lý Thiều Hoa nên cậu không có nghỉ ngơi, một mình ở trong phòng bếp băm cá thu và làm nhân rau hẹ.
Khi cậu đang làm thì Lý Thiều Hoa từ phía sau ôm chặt cậu, nói, “Em dạy anh đi. Chúng ta cùng nhau làm.”
Chu Hành Chi quay đầu lại nhìn anh một cái, dịu dàng nói, “Được, chúng ta cùng nhau làm.”
Chu Hành Chi lấy một cái thau inox, múc nửa chén bột mì, lại đổ vào nửa chén nước, sau đó lấy ra hai cái bao tay dùng một lần, một cái cho Lý Thiều Hoa, một cái cho mình.
Cậu đưa tay vào và khuấy đều, đợi đến khi sắp thành sợi mì thì mới nói với Lý Thiều Hoa, “Anh thử xem?”
Lý Thiều Hoa học theo dáng vẻ của cậu, sau khi khuấy một lát thì cảm thấy hai cánh tay đau nhức. Chu Hành Chi biết anh sau khi phẫu thuật thì cơ thể rất yếu nên cười nói, “Anh nghỉ ngơi đi. Thật ra cũng không có gì phải học. Em làm là được rồi.”
Lý Thiều Hoa yên lặng đứng ở một bên, nhớ đến Chu Hành Chi nấu cơm cho anh bao năm nay nhưng mình lại không có quý trọng, trong lòng vô cùng áy náy.
Đợi đến khi Chu Hành Chi làm xong thì cậu lấy ra một sợi mì khác ở trong tủ lạnh và bỏ vào trong thau.
Lý Thiều Hoa hỏi, “Đó là cái gì vậy?”
Chu Hành Chi lấy cái nắp đậy lên thau, kiên nhẫn nói, “Là sợi mì. Nó còn dư lại trong lần lên men cuối cùng. Sợi mì lên men thơm hơn bột mì.”
Lý Thiều Hoa cào cào mũi, “Thật sự sao?”
Chu Hành Chi cười cười, tháo bao tay, nói, “Không biết. Nhưng mấy năm nay em đều làm như vậy.”
Trong lòng Lý Thiều Hoa lại cảm thấy áy náy. Hoá ra anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết trong cuộc sống.
Sau khi mì lên men thì Chu Hành Chi đặt thau lên trên bàn trà. Cậu xé mì thành những sợi mì dài, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, cuối cùng vo thành những vỏ sủi cảo tròn tròn.
Cậu đặt một vỏ sủi cảo ở trong lòng bàn tay, cho cá thu và rau hẹ vào, sau đó dùng tay phải buột chặt sủi cảo rồi đặt ở trên thớt.
Lý Thiều Hoa cảm thấy thú vị nên cùng cậu làm.
Cha Chu đẩy cửa đi ra thì nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau làm sủi cảo nên sắc mặt dịu đi không ít. Mẹ Chu đi ra sau, liếc nhìn sủi cảo trong tay Lý Thiều Hoa thì lẩm bẩm nói, “Đây là cái gì vậy?” Nói xong, liền bỏ đi.
Lý Thiều Hoa nhìn sủi cảo mập mạp trong tay mình, rồi lại nhìn sang sủi cảo của Chu Hành Chi thì lập tức cảm thấy xấu hổ, yên lặng đặt sủi cảo xuống.
Chu Hành Chi cười nói, “Không có việc gì, Thiều Hoa. Anh nghỉ ngơi đi.”
Khi ăn cơm tối, Chu Hành Chi cũng không có ăn nhiều, đợi đến khi mọi người ăn gần xong thì nói, “Ba, mẹ, chúng ta nói chuyện.”
Mẹ Chu lạnh lùng cười, đặt chén xuống bàn, nói, “Con muốn nói gì?”
Chu Hành hít một hơi thật sâu rồi nói, “Mấy năm nay, tuy cha mẹ không muốn con cùng Beta ở bên nhau nhưng lại chưa từng ép buộc Thiều Hoa làm phẫu thuật đáy huyệŧ nhân tạo. Chuyện này, con thật sự rất cảm kích.”
Không phải mẹ Chu chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Mỗi khi ôm con của Chu Diệp, hoặc là nhìn những đứa trẻ nhảy nhót trên đường cái thì bà muốn một đứa cháu trai đến chết. Cho nên khi phẩu thuật đáy huyệŧ nhân tạo mới vừa tung lên trên mạng thì bà đã dùng mọi cách đi tìm hiểu. Sau đó, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ: Nếu không thì để Lý Thiều Hoa đi làm phẫu thuật này?
Tuy mẹ Chu không thích anh, tuy mẹ Chu muốn có cháu trai nhưng bà không thể nói ra lời này.
Phẫu thuật này quá mức đau đớn. Bà cũng không thể thoải mái làm như không thấy.
Mẹ Chu đột nhiên có chút xấu hổ, nói, “Phẫu thuật? Chúng ta không có khả năng.”
Lý Thiều Hoa biết Chu Hành Chi muốn nói cái gì nên kéo kéo quần áo cậu ý bảo cậu không cần nói, nhưng Chu Hành Chi lại kiên định lắc lắc đầu, ở dưới bàn nắm lấy tay Lý Thiều Hoa, nói, “Nhưng anh ấy lại tự mình đi làm phẫu thuật này.”
Giọng nói cậu run rẩy, cả người cũng vậy. Giống như không thể chịu đựng nổi đau khổ này, và giống như chuyện này sắp bóp chết cậu.
“Không có người nào ép buộc anh ấy, thậm chí không có ai nhắc đến chuyện này với anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn tự mình đi làm.”
Giọng nói Chu Hành Chi trầm xuống, giống như bởi vì xấu hổ nhưng lại chém đinh chặt sắt nói, “Anh ấy thật sự rất yêu con.”
Những cảm xúc khác nhau của Lý Thiều Hoa trộn lẫn vào với nhau, không thể nói rõ là cảm giác gì. Anh chỉ có thể nhìn người yêu của mình và nói với cậu, “Không sao đâu.”
Chu Hành Chi tiếp tục nói, “Anh ấy biết con không muốn để cho anh ấy chịu đau đớn này cho nên ly hôn với con. Sau đó phẫu thuật thất bại, không chỉ một mình chịu đựng mọi đau đớn và khổ sở mà còn lựa chọn đoạn tuyệt hoàn toàn với con.” Nói đến đây, Chu Hành Chi nghẹn ngào.
Lồng ngực cậu chấn động, giống như căn nhà này quá mức nhỏ hẹp khiến cậu không thể thở được.
Cậu dùng sức hít hai hơi, nói, “Mẹ, ngay từ lúc bắt đầu là do con lì lợm la liếm anh ấy, là do con không thể không có anh ấy, là do con không thể rời khỏi anh ấy. Nhưng anh ấy lại đối xử tốt với con như vậy, sao con có thể buông bỏ anh ấy được chứ?”
Cha mẹ Chu nhìn thấy cậu nói rất chân thành, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt nên trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Mấy năm nay, bọn họ sao không biết tình cảm của Lý Thiều Hoa và Chu Hành Chi, nhưng phận làm cha mẹ luôn hy vọng con mình bước đi trên một con đường rộng mở, mà không phải bước đi trên con đường núi lầy lội gian nan. Cho nên dù sau nhiều năm như vậy thì tâm nguyện vẫn không yên. Chấp niệm này đã ăn sâu bén rễ trở thành chán ghét đối với Lý Thiều Hoa.
Suy cho cùng, bọn họ không có coi thường người này.
Bọn họ chỉ không muốn Chu Hành Chi dấn thân vào con đường gian nan và cam go như vậy.
“Mẹ, lần trở về này là chúng con cùng nhau quyết định. Bởi vì Thiều Hoa không muốn làm con khó xử, bởi vì anh ấy cũng muốn nhận được sự chấp thuận của mẹ. Anh ấy bị mẹ làm khó dễ hết lần này đến lần khác như vậy, con thật sự rất đau lòng. Trước khi trở về, con đã suy nghĩ, nếu lần nỗ lực cuối cùng này, nếu mẹ thật sự không thể chấp nhận chúng con thì cũng đừng hành hạ tra tấn nhau như vậy nữa.”
Cơ thể mẹ Chu cứng đờ, giọng nói cũng tăng lên quãng tám, “Con có ý gì? Con còn biết mẹ là mẹ của con sao?”
Chu Hành Chi nhìn mắt mẹ Chu, nói, “Mẹ, lúc trước điều kiện nhà chúng ta kém như vậy, mẹ và ba nuôi nấng con và tiểu Diệp thật sự không dễ dàng gì, con chưa từng quên điều này. Con và Thiều Hoa cũng sẽ dốc hết sức lực chăm sóc ba mẹ. Nhưng Thiều Hoa là người yêu con, anh ấy không có cha mẹ, không có người thân, anh ấy chỉ có con, cho nên Tết Âm Lịch con sẽ ở cùng với anh ấy. Nếu chúng con trở về Thanh Đảo ăn tết đối với ba mẹ là một sự ngột ngạt thì sang năm chúng con sẽ không trở về nữa. Con sẽ trở về thăm ba mẹ vào khi khác. Ba mẹ cảm thấy có ổn không?”
Sắc mặt mẹ Chu thay đổi, bà nhìn chằm chằm Chu Hành Chi một hồi lâu, cuối cùng nói ra câu, “Con uy hiếp mẹ?”
Chu Hành Chi lắc lắc đầu, nói, “Mẹ, con không có. Nhưng mẹ không thể cắm dao vào ngực con rồi giả vờ giống như không có chuyện gì xảy ra.”
“Mẹ, con thật sự không thể nhìn Thiều Hoa tủi thân. Con cầu xin mẹ đừng như vậy nữa.”
Mẹ Chu đột nhiên nhớ đến lần trước Chu Hành Chi trở về nhà, trước khi đi cũng nói với mình như vậy, cũng là câu, “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Trong lòng bà vừa tức giận vừa đau lòng, bà không biết tại sao quan hệ mẹ con lại đi đến tình trạng này. Trong lúc nhất thời, bà giống như mất đi tất cả sức lực, dựa vào ghế, lẩm bẩm nói, “Mẹ quản không được con. Mẹ cũng không quản nữa.”