Edit: Packha
Sau khi Hải Lan rời đi, Tống thư ký cũng đến một chuyến.
Tống thư ký ở phòng đối diện gõ một hồi, không thấy ai đáp lại, liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho sếp.
Điện thoại của Thẩm Mục Thâm vẫn còn trên ghế sofa. Lúc điện thoại vang lên, khiến Tề Duyệt giật mình, cô âm thầm cảm thấy may mắn khi nãy Hải Lan không có phát hiện ra.
Tề Duyệt nhận điện thoại, mới biết được Tống thư ký đứng ngay ngoài cửa Thẩm Mục Thâm.
Để Tống thư ký tiến vào nhà cô, đem đồ trên tay đưa cho Tề Duyệt.
"Đây là chút quà Tết, Tề tiểu thư vui lòng nhận cho". Tống thư ký vẫn chu đáo như trước.
Tề Duyệt tiếp nhận, nhìn lướt qua một cái: "Những thứ này là của sếp anh, tôi sẽ đưa cho anh ta."
Tống thư ký lắc đầu, cười đầy ẩn ý nói: "Đưa cho Tề tiểu thư hay Phó tổng đều như nhau cả, đều như nhau..."
Tề Duyệt: "......."
Mời Tống thư ký ngồi xuống, Tề Duyệt đi lấy nước.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng sếp mình đâu, nhưng di động Phó tổng để ở nhà của Tề tiểu thư. Điều này khiến cho Tống thư ký thư suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng, ánh mắt Tống thư ký dừng ở trên cửa phòng ngủ của Tề Duyệt.
Tề Duyệt bưng nước trà tới, phát hiện ra ánh mắt của Tống thư ký, tránh để cho anh ta hiểu lầm, giải thích: "Vừa rồi bạn của tôi Hải Lan tới, sếp của anh vào đó để tránh hiểu lầm. Tôi kêu anh ta ở đó trốn một lát, sau đó đó anh ta ngủ luôn."
Tống thư ký gật đầu, "Ồ" một tiếng: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu..."
Tề Duyệt: "......" Anh hiểu cái gì chứ???
Tống thư ký vừa ngồi xuống không lâu, Thẩm Mục Thâm từ trong phòng ngủ của Tề Duyệt đi ra. Sợ dĩ anh tỉnh lại vì nghe thấy âm thanh của Tống thư ký.
Giống như đi ra khỏi phòng của chính mình, liếc nhìn Tống thư ký rồi thản nhiên nói: "Chào". Sau đó anh bộ dáng lười nhác đi đến bình nước, cầm lấy cốc của mình, rót chén nước.
Toàn bộ quá trình trông vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức thật sự giống như là anh sống chung với Tề Duyệt.
Tống thư ký khẽ nhếch miệng, nhưng sau đó nhắm nghiền hai mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Với tình hình này của Phó tổng, rất nhanh có thể theo đuổi được Tề tiểu thư.
Trong ánh mắt của Tống thư ký lộ ra ánh mắt tán thưởng ái muội. Tề Duyệt cũng không phải ngốc, nhìn rất rõ ràng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Người này, rõ ràng cố ý dựng lên bầu không khí này, bầu không khí giống như thật sự cô và anh ở chung.
Uống hết cốc nước, ngồi xuống ghế sofa, Tống thư ký liếc nhìn bàn tay bị thương của Thẩm Mục Thâm, ngạc nhiên hỏi: "Phó tổng, tay của ngài bị sao vậy?"
Thẩm Mục Thâm nâng nâng bàn tay của chính mình, ánh mắt nhìn về phía Tề Duyệt, khoé miệng gợi lên ý cười.
"Cái này phải hỏi Tề Duyệt."
Tống thư ký nhìn về phía Tề Duyệt.
"Từ trên ghế ngã xuống". Tề Duyệt không có giải thích cặn kẽ.
Tống thư ký yên lặng nhìn về ghế phòng ăn của Tề Duyệt, nhất thời không còn gì để nói.
Người làm việc cẩn thận như Phó tổng, sao có thể để xảy ra vấn đề ngốc nghếch như vậy? Xác định không phải là bản thân ngài ấy cố tình chứ?
Đối với vấn đề này, Tống thư ký ánh mắt hoài nghi nhìn về phía sếp nhà mình.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tống thư ký hơi nhíu mày.
Đi theo Thẩm Mục Thâm lâu như vậy, chỉ với biểu cảm kia thôi sao Tống thư ký không hiểu là ý gì.
Rất rõ ràng, ánh mắt kia chính là đang cảnh cáo anh ta.
Quả nhiên, chính là khổ nhục kế.
Vì để có thể theo đuổi được Tề tiểu thư, Phó tổng nhà anh ta quả thật không còn liêm sỉ gì nữa!
Vì không muốn quấy rầy sếp nhà mình, sau mười phút đồng hồ, Tống thư ký vô cùng thức thời từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Tề Duyệt, hẹn lần sau quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @packha. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]
Đầu năm mới mùng ba Tết, Hải Lan hẹn Tề Duyệt ra ngoài chơi, cho nên sau khi làm bữa sáng, thuận tiện làm luôn cơm trưa cho Thẩm Mục Thâm.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Duyệt rời đi, thu dọn đồ đạc rồi nói: "Hải Lan rủ tôi đi dạo phố, một lát nữa tôi sẽ ra ngoài. Đồ ăn cơm trưa tôi đã nấu để trong nối, lúc anh đói có thể trực tiếp lấy ra ăn được rồi, lúc về tôi sẽ rửa. Chìa khoá tôi cũng để trên bàn, khi anh về thì nhớ khoá của. Lúc về tôi sẽ qua nhà anh lấy chìa khoá."
Tề Duyệt hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Thẩm Mục Thâm ngày càng đen.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "Em chiếu cố bệnh nhân cũng cẩn thận thật đấy."
"Cẩn thận thật đấy" bốn chữ này cắn răng mà nói.
Tề Duyệt liếc nhìn tay anh, lại nhìn anh.
"Anh không có yếu ớt đến nỗi không thể tự chăm sóc chính mình đấy chứ ". Cho nên Tề Duyệt không có nửa điểm lưu luyến, lúc đi không quên dặn anh không được chạm vào nước.
Hải Lan, Hải Lan, vẫn là Hải Lan. =)))
Trong cuộc sống của Tề Duyệt, khắp nơi đều là Hải Lan.
Lăng Việt trên thương trường ngang tài ngang sức. Nhưng trong tình yêu, ngay cả một người phụ nữ thu phục cũng không xong.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng.
Vô dụng.
-
Mồng bốn Tết, cho đến khi Tề Duyệt ăn mặc chỉnh chu đứng trước mặt Thẩm Mục Thâm. Lúc đó Thẩm Mục Thâm mới biết cô sắp đi họp lớp.
Nhìn từ trên nhìn xuống, Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày.
Cả người quần áo rộng rãi, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu cô đang mang thai.
"Anh đưa em qua đó." Thẩm Mục Thâm đề nghị.
Tề Duyệt cầm lấy túi, lắc đầu.
"Không cần phiền phức như vậy, Hải Lan đã chờ tôi ở dưới lầu."
...
Lại là Hải Lan...
Cô ta rảnh rỗi đến mức, khắp nơi đều là có mặt cô.
Tề Duyệt nhìn xuống tay anh: "Hơn nữa, tay của anh cũng không lái xe được."
Sau khi Tề Duyệt đi rồi, Thẩm Mục Thâm lo trái phải nghĩ gọi điện thoại cho Tống thư ký.
Tống thư ký đang thảnh thơi nói chuyện cùng bạn học liền nhận được cuộc điện thoại.
"Phó tổng, ngài có chuyện gì sao?" Đừng nói là không cho anh ta mùng bốn họp lớp cùng bạn bè đấy nhé, hôm nay là ngày nghỉ đó, ngày nghỉ đó, được không?
Không chỉ có giọng nói của Tống thư ký truyền đến qua điện thoại, mà còn có cả âm thanh và tiếng nói chuyện ồn ào, nhíu mi: "Sao bên đó của anh lại ồn ào như vậy."
Sợ Thẩm Mục Thâm sẽ lập tức kêu anh ta qua, nhanh chóng trả lời: "Tôi đang họp lớp với bạn học."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "A, lại họp lớp với bạn bè."
Tống thư ký ngẩn người, cái gì mà gọi là lại họp lớp? Chẳng lẽ Phó tổng cũng tham gia họp lớp với bạn bè sao?
Tống thư ký sợ hãi nhìn một vòng.
"Tôi ở nhà."
Tống thư ký: "...."
Anh ta thực sự hoài nghi rằng liệu ông chủ của mình có đang ở chỗ nào theo dõi bản thân hay không, nếu không làm sao sếp anh ta biết được là anh ta đang nhìn đông nhìn tây!?
Thẩm Mục Thâm gọi điện thoại tới, không phải là muốn hỏi Tống thư ký đang làm gì, mà nhân tiện anh còn muốn hỏi chuyện khác.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của Editor]
"Tôi còn bao nhiêu ngày nghỉ nữa?" Từ lúc làm việc đến nay, Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ từng tính toán xem mình còn bao nhiêu ngày nghỉ.
Tống thư ký sửng sốt, sau một lúc quên liền nói: "Còn chín ngày sếp ạ."
Đầu năm làm liều mạng, không phải là vì nửa tháng nghỉ phép sao. Đây chính là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm cho nghỉ dài đến như vậy, hơn nữa bình thường thi thoảng anh mới trả lời email.
"Nửa tháng..." Thẩm Mục Thâm lặp lại, sau đó nói: "Tìm kiếm cho tôi xem địa điểm du lịch thích hợp cho mùa đông."
"Phó tổng...Ngài...Ngài muốn đi du lịch?!"
"Ừ, đi du lịch."
Tống thư ký hoài nghi rằng tai mình có vấn đề, sáu năm làm việc với Phó tổng, ngoại trừ đi công tác, chưa bao giờ anh ta nghe thấy ông chủ mình nói muốn đi du lịch.
"Đương nhiên, là Tề Duyệt đi cùng tôi." Thẩm Mục Thâm bổ sung thêm.
-
Trong nháy mắt Tống thư ký lại cân bằng nội tâm bà tám đang gào thét. Nếu Phó tổng muốn đi du lịch một mình, thì không phải lỗi tại anh ta có vấn đề thì chính là đầu óc Phó tổng nhà anh ta có vấn đề.
"Tôi nghe nói ở Hải Nam phong cảnh cũng không tệ. Nơi này của chúng ta chỉ có hai ba độ, thì bên kia vẫn hơn mười độ, ấm áp như gió xuân tháng ba."
Thẩm Mục Thâm hơi suy xét một chút, sau đó lập tức đưa ra quyết định.
"Buổi chiều ngày mai, đặt cho tôi hai vé máy bay, tôi sẽ đưa chứng minh thư cho anh sau. Đồng thời đêm này gửi tôi lộ trình tuyến đường đi."
"À con nữa, đặt khách sạn, không cần mỗi người một phòng. Tôi muốn một phòng hai phòng ngủ, một phòng khách."
"Còn có, đừng nói cho Tề Duyệt biết."
Sau khi đáp ứng những yêu cầu "Vip pro" của sếp, Tống thư ký mặt không biểu cảm tắt điện thoại.
Một bên người bạn vỗ vai Tống thư ký, vui sướng khi có người gặp hoạ: "Sếp cậu đúng là bóc lột người khác, thế mà cậu vẫn theo anh ta làm việc đến sáu bảy năm. Chậc, cậu thật sự lợi hại đấy, nếu là tớ, lập tức ném lá đơn từ chức vào mặt anh ta."
Tống thư ký hất tay cậu ta ra: "Cậu thì biết cái gì, Phó tổng ở công ty tôi không ai dám đắc tội, mọi người làm việc đều phải nhìn sắc mặt ngài ấy làm được. Tự nhiên người khác cũng không dám xem thường tôi. Tôi ấy à, chính là dưới một người, trên vạn người."
Người bạn cười một tiếng: "Nói như vậy, thủ đoạn Phó tổng cậu không phải bình thường, tay nghề cậu đúng là không tồi."
Tống thư ký nhún vai: "Mọi chuyện còn không rõ ràng sao?"
Hai người cầm chén rượu cạn ly, uống cạn. Ở đối diện cũng có nhóm đang họp lớp. Liên tục có người đi vào, Tống thư ký lơ đãng nhìn qua, rượu trong miệng thiếu chút nữa phun ra.
Khéo thật đấy.
Rốt cuộc anh ta cũng minh bạch ý tứ "lại họp lớp" của sếp anh ta là có ý gì.
Tống thư ký dùng menu che mặt, cẩn thận nhìn Tề Duyệt ở bàn bên đối diện.
Ngay khi Tề Duyệt và Hải Lan vừa tiến vào, mười mấy chàng trai bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Lúc Hải Lan và Tề Duyệt đọc cuốn sách, được miêu tả như một nước với lửa, chính là cảnh đẹp ý vui trong trường. Hai người đều là nữ thần của trường học, cũng là nữ thần trong tâm trí của đám thanh niên lúc bấy giờ.
Hiện tại, tất cả mọi người đều đã hai tư, hai lăm tuổi, đều bận rộn vật lộn với công việc, mọi người đều hy vọng được nữ thần ưu ái.
Tống thư ký rõ ràng nhìn thấy những người đàn ông đó, nhã nhãn chào hỏi, kéo ghế, gọi đồ uống.
...Chuyện này, có nên nói cho Phó tổng không?
Dù sao nhìn Tề tiểu thư cũng rất nổi tiếng, hơn nữa nhìn thế nào đi chăng nữa nhìn Tề tiểu thư cũng không giống là phụ nữ mang thai.
Yên lặng cầm lấy điện thoại, từ góc độ của anh ta chụp một bức ảnh gửi cho Phó tổng.
Ngồi bên cạnh Tề tiểu thư là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, mặt tươi cười rót rượu cho Tề Duyệt. Tuy rằng ảnh chụp mơ hồ có chút tối, nhưng khi được phóng to lên, bỗng chốc có thể nhận ra được, đó chính là Tề Duyệt.
Lúc Thẩm Mục Thâm nhận được ảnh chụp, căn bản không cần phóng to ảnh ra, liếc mắt một cái liền nhận ra được Tề Duyệt.
Nhưng sau khi phóng to ảnh ra, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, hít một hơi thật sâu.
Hắn làm sao quên được, Tề Duyệt mới tốt nghiệp không bao lâu. Bạn học của cô nhiều nhất cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Đúng cái độ tuổi hoocmon mạnh đến nỗi có thể chôn vùi lý trí. Tất nhiên, khi ở độ tuổi này, anh không có, không có nghĩa là người khác không có.
Một đám độc thân không có bạn gái, đều là những đám nguy hiểm.
【 Gửi địa chỉ qua đây! 】
Thẩm Mục Thâm cầm lấy áo khoác, không có nửa điểm do dự, trực tiếp bước ra cửa.
- -----------
~ Hết chương ~