Edit: Packha
Sau khi hủy đi lời mời kết bạn của Tề Noãn, Tề Duyệt cũng không quá để ý.
Cô cũng đã nghĩ rồi, chuyên cô giả mạo Tề Noãn sớm hay muộn cũng bị lộ. Nếu Tề Noãn muốn đi vạch trần chân tướng cũng không cần thiết phải ngăn cản.
Kỳ thật Tề Duyệt cũng không muốn Tề Noãn xuất hiện, Thẩm gia đầm lầy sâu không thấy đáy. Dựa theo định lý nữ chính và nữ phụ mà nói, khẳng định sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu lục đục với nhau.
Cho nên Tề Duyệt cũng không vì sự xuất hiện của Tề Noãn mà trở nên hoảng loạn, những việc gì nên làm thì làm.
Yến tiệc ngày thứ hai, chạng vạng khoảng bảy giờ, Hải Lan gọi điện thoại qua cho Tề Duyệt, tan làm liền đến chạy đến chỗ cô.
"Tề Duyệt, câu có nhìn ra không, dường như Tề Noãn đã nhận ra chúng ta?" Hải Lan thoải mái ngồi trên ghế sofa, không để ý hình tượng nằm lên cái gối hỏi Tề Duyệt.
Sau khi dì Lưu nấu cơm chiều xong rồi về, mà Thẩm Mục Thâm đều đặn mỗi ngày bảy giờ đến ăn cơm. Cho nên hiện tại trong nhà chỉ có Tề Duyệt và Hải Lan.
Tề Duyệt ngồi xuống ghế sofa, đan tay chống má.
"Không cần để ý cô ta." Tề Duyệt nói.
Hải Lan ẩn ẩn thở dài một hơi: "Tớ luôn cảm thấy trên người cô ta có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được cô ta là ai."
Hải Lan cũng giống như Tề Duyệt, đều cho rằng nữ chính là người mang tính cách của tác giả. Cần phải quan sát một đoạn thời gian hành vi, cử chỉ và cách nói chuyện của Tề Noãn, Hải Lan cũng cảm nhận được quen thuộc, nhưng vẫn chưa phát hiện ra.
"Không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ nhiều, cậu đừng lãng phí thời gian." Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy, rất đồng ý quan điểm của Thẩm Mục Thâm.
—— Người râu ria, vì sao phải tốn thời gian đi quan sát.
Đồng thời Tề Duyệt cũng không dám suy nghĩ nhiều, cô sợ nếu sau khi biết tác giả là ai sẽ không kìm đực cảm xúc dẫn đến tức giận. Mục đích quan trọng hiện tại của cô là sinh hạ tiểu bảo bảo.
Hải Lan không có tin Phật như Tề Duyệt, kiên quyết nói: "Không được, tớ nhất định phải điều tra rõ ràng, đến cùng rốt cuộc là đứa chết tiệt nào viết tiểu thuyết có mặt chúng ta."
"Bạch liên hoa kia mỗi ngày đối diện tớ nơi làm việc, thi thoảng lại nhìn trộm tớ. Nếu không phải biết cô ta đang theo đuổi Lăng Việt, tớ còn tưởng cô ta muốn theo đuổi tớ nữa." Hải Lan buồn bực nói.
Tề Duyệt sửng sốt, "Cậu nói cô ta đang theo đuổi Lăng Việt?"
Hải Lan gật đầu: "Cô ta chỉ thiếu không viết lên mặt rằng cô ta thích Lăng Việt. Đôi mắt kia không gạt được tớ, mỗi lúc nhìn Lăng Việt, ánh mắt như tràn ra mật. Nhưng khi nhìn tớ giống như tớ đoạt đàn ông của cô ta vậy."
Vốn dĩ ngay từ ban đầu, bạch liên hoa này đã mơ tưởng đến vị hôn phu của Hải Lan.
"Nhưng vì sao tớ nhớ trong tiểu thuyết nói rằng ngay từ đầu người cô ta thích là Thẩm Mục Thâm?"
Được Tề Duyệt nhắc như vậy, Hải Lan liền phản ứng lại: "Đúng nha, cô ta hiện tại bỗng chốc thích Lăng Việt, Lăng Việt còn chưa theo đuổi cô ta đâu. Nhưng mà cũng có khả năng theo đuổi, chúng ta lại không biết mà thôi."
Hải Lan gật gù, "Phiền toái, mặc kệ ngày mai tớ quan sát tiếp. Tớ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Đồ ăn ngon đã được đặt trên mặt bàn, Hải Lan ngửi mùi hương tỏa ra, cơn đói bụng tới.
Tề Duyệt sờ sờ cái mũi, đang cân nhắc nên nói với cô nàng như thế nào chuyện Thẩm Mục Thâm chuyển đến đối diện nhà cô, hơn nữa mỗi ngày đều qua nhà cô ăn chực...
Còn chưa tìm được lời nói, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hải Lan liền đứng dậy xung phong đi mở cửa, "Tớ đi mở, tớ đi mở. Ăn chực phải biết thân biết phận."
Sau đó hướng cửa đi tới, còn nói lảm nhảm: "Vừa định ăn cơm thì có người tới. Rốt cuộc là ai mũi lại linh giống như chó vậy?"
Tề Duyệt đỡ đầu.
Hải Lan đến bên cửa, liền nói, "Ai vậy..."
Sau khi mở cửa, nhìn người đứng bên ngoài, cằm Hải Lan như muốn rơi xuống đất.
Hơi hơi nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Thẩm tiên sinh, làm sao anh lại biết được chỗ này?"
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, sau đó khóe miệng khẽ cười : "Tề Duyệt không có nói với cô sao, tôi đã chuyển đến căn hộ đối diện cô ấy?"
Hải Lan nghe vậy, kinh ngạc quay đầu, mắt lộ ra kinh dị nhìn về phía Tề Duyệt.
Tề Duyệt đau đầu gật đầu.
Hải Lan chậm rãi trải qua khiếp sợ hồi thần lại, vẻ mặt phức tạp.
Nửa ngày sau, lúc đang chuẩn bị vào cửa, Thẩm Mục Thâm bị Hải Lan ngăn lại.
"Thẩm tiên sinh, có thể nói chuyện mấy câu không?" Giờ phút này, Hải Lan không hề né tránh nhân vật phản diện, mà lại yêu cầu nói mấy câu với Thẩm Mục Thâm.
"Hải Lan..."
Hải Lan nâng lên nâng tay, ngăn lại lời nói của Tề Duyệt, "Tề Duyệt, chuyện này cậu mặc kệ tớ!"
Tề Duyệt vậy mà sinh ra cảm giác giống như tình địch gặp nhau... Hai người này khiến người ta sinh ra cảm giác mạc danh kỳ diệu.
Khó hiểu
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, nhìn về phía Hải Lan, lạnh lùng nói: "Cho cô ba phút."
Sau đó xoay người hướng về phía thang máy, Hải Lan cũng đi theo sau, Tề Duyệt lo lắng, đang muốn đi ra cửa, Hải Lan quay đầu nhìn cô, hạ giọng nói: "Cậu đừng qua đây, không thấy tớ và Thẩm phản diện đọ sức sao?"
Bạn à, cậu lại muốn đi đánh nhau là chuyện gì?!
Đi đến gần thang máy, địch ý của Hải Lan vô cùng rõ ràng.
"Thẩm tiên sinh, tôi nhớ là anh và Tề Duyệt đã ly hôn. Chuyện xảy ra đêm đó cũng đã qua. Thẩm tiên sinh chuyển đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
Thẩm Mục Thâm biểu cảm lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi lại: "Cô dùng thân phận gì đến chất vấn tôi?"
Hải Lan không có kinh sợ, lạnh mặt nói: "Lấy quan hệ thân thiết nhất của Tề Duyệt đến chất vấn."
Quan hệ thân thiết nhất...
Thẩm Mục Thâm ánh mắt híp lại, cô ta sao lại lo lắng? Lăng Việt kêu cô ta tới?
"Rất nhanh, người thân thiết với Tề Duyệt chính là đứa nhỏ." Trong giọng nói mang theo nhè nhẹ khí lạnh.
Giọng nói của Thẩm Mục Thâm khiến Hải Lan có chút gì đó không thích hợp, nhưng trước kia cô đã xem nhẹ.
"Mặc kệ như thế nào, ràng buộc giữa tôi và Tề Duyệt là không thể chối bỏ. Đồng thời, Tề Duyệt là người tôi chú ý đến nhất. Cuộc đời cô ấy đã trải qua quá nhiều mất mát, anh cũng đã ly hôn, đoạn thời gian kia hãy quên đi. Cô ấy là bạn của tôi, tôi không hy vọng Thẩm tiên sinh sẽ quấy rầy đến Tề Duyệt."
Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng: "Không sai, quan hệ giữa cô và Tề Duyệt là đặc biệt. Xem ra không phải là giả, nhưng..." Ánh mắt Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên trầm xuống, không nhanh không chậm nói, "Nhưng tôi cũng nói rõ ràng cho cô biết. Chuyện của Tề Duyệt, không cần cô nhúng tay vào." Dứt lời, xoay người đi về hướng cửa.
Hải Lan kêu lên: "Không phải anh nảy sinh tình cảm với Tề Duyệt đấy chứ?!"
Thẩm Mục Thâm bước chân hơi dừng, xoay người liếc nhìn Hải Lan, khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười nói:
"Chẳng lẽ Hải tiểu thư cô định quản chuyện tình cảm của Tề Duyệt?"
Hải Lan hơi hơi sửng sốt, nhìn Thẩm Mục Thâm đi ra khỏi cầu thang, nhất thời quýnh lên: "Anh không thể ra tay với Tề Duyệt!!!"
Tâm tình hiện tại của Hải Lan có thể dùng ba chữ để hình dung —— con mẹ nó!
Trực giác của cô tuyệt đối không sai, thì phản ứng của Thẩm phản diện nói cho cô biết, Thẩm phản diện đối với Tề Duyệt sinh ra "phản ứng hóa học" chết tiệt.
Chính là "phản ứng hóa học" giữa nam và nữ.
Ba người ngồi cùng bàn ăn, lẳng lặng không một tiếng động cùng ăn cơm tối.
Trước kia thấy nhân vật phản diện Hải Lan liền bỏ chạy, lần này ngồi bên cạnh Tề Duyệt, trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Thẩm Mục Thâm trước sau như một, biểu cảm lãnh đạm khiến người khác không nhìn thấu.
Mà thân làm chủ nhà, Tề Duyệt bị kẹt ở giữa bầu không khí kỳ quái.
Hai người kia rốt cuộc khi nãy đã nói gì, mà khi trở về, bầu không khí liền thay đổi, khiến cho cô hít thở cũng khó khăn.
Cả hai bên đều không thể chọc.
Sau khi yên tĩnh ăn cơm tối qua đi, Tề Duyệt thu gọn bát đũa, Hải Lan giúp Tề Duyệt Tề Duyệt thu gọn bát đũa, sau đó an vị ngồi trên ghế sofa, không có ý định rời đi.
Tề Duyệt nhìn nhìn Hải Lan, luôn cảm thấy cô nàng có điều gì muốn nói, nhưng vì ngại có Thẩm Mục Thâm ở đây nên không có nói gì.
Lại nhìn về phía người vẫn đang ngồi ở bàn ăn cơm nhìn điện thoại di động Thẩm Mục Thâm, biểu cảm thoáng cứng ngắc.
"Anh không quay về làm việc sao?" Tề Duyệt uyển chuyển ám chỉ với hắn.
—— Anh còn không mau đi đi.
Thẩm Mục Thâm ngước mắt nhìn Tề Duyệt, nhưng vẫn đứng lên, quét mắt Hải Lan, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với Tề Duyệt: "Tôi trở về đây."
Sau khi Thẩm Mục Thâm vừa đi, Hải Lan lập tức đứng lên, không chỉ đem cửa đóng lại, còn khóa luôn ba chốt cửa, nhìn Tề Duyệt trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó vỗ tay, xoay người nhìn Tề Duyệt, nghiêm túc nói: "Tề Duyệt, tớ nói với cậu, buổi tối sau chín giờ, mặc kệ là ai đến fox cửa cũng không được mở. Đặc biệt là đàn ông luôn rắp tâm hãm hại người khác."
Tề Duyệt bất đắc dĩ cười cười, hỏi: "Cậu đến cùng đã nói gì với Thẩm Mục Thâm?"
Hải Lan sắc mặt đen kịt .
"Dù sao hắn có ý đồ bất chính là được. Tề Duyệt, cậu nhất định không được dễ dàng tin tưởng anh ta."
Tề Duyệt cười khẽ một tiếng: "Căn cứ vào đâu?"
Hải Lan cắn chặt răng, không thể nói là trực giác bản thân cô nói. Nếu không khi nói ra, chắc chắn không có hiệu quá, Thẩm phản diện mãnh liệt tấn công đối với Tề Duyệt. Tề Duyệt còn chưa có trải qua yêu đương, sao có thể ngăn cản được!
Thừa dịp hiện tại Tề Duyệt đối hắn không có nửa điểm cảm giác, kéo dài khoảng cách giữa Tề Duyệt và Thẩm phản diện, bằng không nhất định sẽ bị vũng bùn này kéo về.
"Căn cứ vào trực giác của tớ. Trực giác của tớ không bao giờ sai."
... Thật sự là trực giác bốc đồng.
"Nếu không phải là sợ cậu chuyển nhà thường xuyên khiến cơ thể mệt nhọc. Tớ nhất định tìm cho cậu căn nhà mới."
"Đừng quá giằng co chuyển đến chuyển đi, tớ sợ Thẩm nhiều tiền đối diện cũng chuyển theo."
Hải Lan mắt trợn mắt: "Thẩm phản diện đều đã như vậy, cậu còn chưa nhìn ra anh ta có ý đồ bất chính!? Cậu quá tin người!."
Tề Duyệt ngồi xuống ghế sofa, ôm gối nghiêng đầu nhìn về phía Hải Lan: "Tớ cảm thấy anh ta muốn chuyển là có ba nguyên nhân, thứ nhất là muốn nhìn đứa nhỏ được sinh ra, thứ hai là đề phòng tớ đem chuyện ly hôn nói với bên ngoài, thứ ba là anh ta có tiền chính là muốn tùy hứng."
Nghe xong lời nói của Tề Duyệt, Hải Lan mệt tâm muốn chết, chẳng lẽ đây chính là "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê" trong truyền thuyết?
Tề Duyệt làm sao có thể xem nhẹ mị lực của bản thân như thế?
Ngẫm lại cô lúc trước mặt dày mặt dạn muốn đi làm bạn với Tề Duyệt.
Đó cũng là bởi vì tính cách của Tề Duyệt, cùng ở chung với cậu ấy không cần để ý ánh nhìn của người khác. Ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy liền đối xử tốt lại, chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa quan trọng là Tề Duyệt có khả năng chữa lành.
Mỗi lần có chuyện gì buồn buồn bực, cô đều nói chuyện với Tề Duyệt, mọi phiền não sẽ trở thành hư không.
Đôi khi có những chuyện phiền phức, Tề Duyệt sẽ không chê cô phiền hay chê cười cô, mà nghiêm túc lắng nghe cô nói và giúp cô đưa ra quyết định.
Có thể tìm được một người nghiêm túc nghe mình nói, lại còn là bạn tốt thật tâm thành ý đối xử với bạn, thật lòng vô cùng khó.
Hải Lan cảm thấy đời này có Tề Duyệt làm bạn như vậy, cũng đủ rồi.
Hải Lan biết điểm tốt của Tề Duyệt, cô đoán chừng là Thẩm phản diện cũng biết đó.
Ẩn ẩn thở dài một hơi, Hải Lan đi tới bên cạnh Tề Duyệt, ngồi xuống, tựa vào vai Tề Duyệt.
Từ từ nói: "Đẹp như cậu sẽ luôn khiến người khác nhớ thương."
~ Hết chương ~