Chương - Sáng sớm
Edit: Dubb
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tề Duyệt sững sờ mất nửa phút, hít một hơi thật sâu. Cô thật sự không thể hiểu nổi cái logic của Thẩm Mục Thâm. Hắn gõ cửa, cô không trả lời, sau đó hắn có thể đi vào ?
Hoàn toàn không có lễ phép, không biết tu dưỡng lại cách ứng xử!
Tề Duyệt tức giận, mặc áo khoác đuổi theo hắn ra ngoài. Cô dừng ở ngoài cửa nhìn xung quanh, nghe được tiếng động ở phòng thay đồ, bước nhanh tới.
“Thẩm Mục Thâm, anh giải thích cho rõ vì sao…..”
Ngay khi Tề Duyệt bước vào, cô nhìn thấy Thẩm Mục Thâm đang cởi trần, mặc được nửa cái áo. Dáng người Thẩm Mục Thâm mặc quần áo nhìn có vẻ gầy nhưng khi cởϊ áσ ra cũng có tí thịt nha. Tề Duyệt không hiểu được tại sao một người suốt ngày ngồi trong văn phòng lại có được vóc dáng như vậy. Có còn nhân tính không? Khoannn! Đây không phải là vấn đề mấu chốt bây giờ.
Tề Duyệt trợn tròn hai mắt, lập tức lấy tay che mắt, mặt đỏ bừng quay lưng về phía hắn.
“Tại sao anh thay quần áo lại không đóng cửa!!!”
Thẩm Mục Thâm đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đây là phòng thay đồ của tôi. Cô vừa rồi vào cũng không gõ cửa, cô mới là người không có lập trường để chỉ trích tôi.”
Tề Duyệt cắn răng, giận đỏ mặt: “Không giống nhau!!”
“Đúng là không giống. Tôi gõ cửa, cô không nghe thấy không giống cô cửa còn chưa gõ đã xông vào. Cô thay quần áo, tôi đã đột nhiên vào chưa?”
Không buôn bán không có gian dối, thương nhân đều không biết xấu hổ là cái gì. Nói dối không chớp mắt.
Tề Duyệt không thể nói lại hắn, ảo não ra khỏi phòng thay đồ.
Vài phút sau, Thẩm Mục Thâm thay quần áo đi ra. Trên người mặc một chiếc sơ mi đen trong tủ, không thắt cà vạt, trên cổ áo còn vài cúc chưa cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Khí chất hoàn toàn đối lập với áo sơ mi trắng hàng ngày.
Áo sơ mi trắng tràn đầy khí thế tinh anh. Áo sơ mi đen…… như một màu đen hỗn hợp.
Tề Duyệt ngồi trên sofa, tầm mắt thoáng dừng lại trên người Thẩm Mục Thâm lập tức ôm ngực, trên mặt lộ rõ sự tức giận.
Thẩm Mục Thâm cài cúc áo ở cổ tay, nhàn nhạt nói: “Có lẽ việc làm của tôi không đúng. Xin lỗi vì hành động của mình.”
Tề Duyệt hít một hơi cố gắng kiềm chế sự tức giận, không để Thẩm Mục Thâm ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân nhưng xem ra hiệu quả không tốt tí nào.
Thẩm Mục Thâm cũng thật lợi hại. Chỉ có mấy ngày hắn lại thành công chọc giận cô một lần nữa.
Anh cũng quá lợi hại rồi!!
Lúc này xin lỗi cũng vô dụng!
Tề Duyệt hừ một tiếng nhìn về hướng khác: “Thẩm tiên sinh, tôi không dám nhận lời xin lỗi của anh đâu.”
Thẩm Mục Thâm trầm mặc. Xin lỗi vậy mà cũng không có tác dụng.
“Tôi còn có việc, tôi đi ra ngoài trước.” Cứ như vậy rời đi, Thẩm Mục Thâm cũng không định giải thích gì cả.
Khoác trên mình áo tây trang rồi khoác thêm chiếc áo choàng dài ở bên ngoài, Thẩm Mục Thâm cau mày đứng trước gương.
Thật sự không hiểu tại sao hắn lại muốn đem mấy áo sơ mi đen vứt đi.
Lúc hắn ra khỏi phòng, Tề Duyệt hình như đã trở lại phòng ngủ. Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua cánh cửa đóng chặt, hơi trầm mặc một lúc rồi mới xoay người đi ra ngoài.
…. …… ……
Tống thư ký không thể hiểu nổi tại sao sáng sớm chủ nhật, còn chưa đến giờ Phó tổng nhà mình đã gọi điện rồi. Phó tổng nói trong vòng nửa giờ anh ta phải đến quán cafe gần căn hộ của hắn, còn cố ý nói thêm một câu ---- Nếu cậu dám gửi tin cầu cứu Tề Duyệt thì công ty Ấn Độ đang sẵn sàng chờ đợi cậu tới làm culi.
…. Thì ra mọi chiêu trò cầu cứu Tề tiểu thư của cậu đều bị Phó tổng biết rồi!
Tống thư ký vội vàng chạy tới, chỉ thấy Thẩm Mục Thâm đang ngồi vắt chân trong góc, nhâm nhi ly cà phê, nhàn nhã ngồi xem tạp chí trang sức.
Tạp chí trang sức ?
Trước giờ Phó tổng chỉ đọc những tạp chí trên lĩnh vực kinh tế tài chính, chưa bao giờ lãng phí vào những thứ không liên quan.
Cái này hơi bị ngạc nhiên nha.
Tống thư ký đi tới trước mặt Thẩm Mục Thâm chào một tiếng Phó tổng. Thẩm Mục Thâm không nhìn lên, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi, muốn uống gì tự gọi.”
Tống thư ký mang tâm tình phức tạp ngồi xuống. Phục vụ đi tới, cậu cũng gọi một ly cafe.
“Phó tổng, Tề tiểu thư đâu?”
Nhắc tới Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm rời tầm mắt khỏi tạp chí, ngước lên nhìn Tống thư ký.
“Tống thư ký, cậu rất có ý kiến với tôi?”
Không biết vì sao sếp lại hỏi mình loại câu hỏi này, cho dù cậu có rất nhiều ý kiến nhưng Tống thư ký kìm nén lại, vẫn nở nụ cười chân thành như gió xuân.
“Không có, không có đâu, tôi đối với Phó tổng một lòng, một dạ. Sao có thể có ý kiến gì được.”
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Hắn đặt cuốn tạp chí xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hơi nheo mắt, giọng càng lúc càng lạnh: “Tối hôm qua tại sao không đưa tôi đến thư phòng mà lại để tôi ngủ trên sofa? Tôi nhớ tôi đã nói với cậu là sau khi tôi uống say thì phải đưa tôi về phòng rồi đóng cửa lại, khóa cửa ban công. Nhưng có vẻ Tống thư ký không đem lời tôi nói để vào tai nhỉ?”
Thẩm Mục Thâm uống say đầu óc thường không tỉnh táo. Nửa đêm tỉnh lại hắn thường ngây ngốc đi xung quanh nhà một vòng sau đó trở về phòng ngủ. Điểm này bản thân Thẩm Mục Thâm cũng biết và hôm sau cũng biết tối qua tỉnh lại đã làm những gì.
Thẩm Mục Thâm cũng đã đi khám, bác sĩ chỉ bảo đó chỉ là biểu hiện của mộng du, chẳng qua chứng mộng du ấy chỉ xuất hiện sau khi hắn say rượu.
Thông thường người mộng du lúc tỉnh lại không bị đụng, ngã hay bị thương. Họ còn có thể làm những việc khá phức tạp như rót nước, uống nước, quét rác… khoảng vài phút đến nửa tiếng mới quay trở về ngủ lại.
Theo lý thuyết thì người mắc chứng mộng du lúc tỉnh dậy thường không nhớ được mình đã làm những gì nhưng Thẩm Mục Thâm thì khác. Hắn có thể nhớ bản thân đã làm những gì sau khi tỉnh lại.
Tống thư ký cúi đầu, tò mò gần chết không biết tối qua sếp ngủ ở đâu, trả lời: “Trước khi đi, tôi đã khóa cửa ban công rồi và Tề tiểu thư nói cô ấy sẽ chăm sóc ngài.”
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm hai tay ôm ngực, dựa lưng vào ghế vắt chân. Bộ vest đen cùng áo sơ mi đen, ánh mắt lạnh lùng khiến khí thế trở nên bức người hơn so với bình thường.
“Cho nên từ phòng khách đến thư phòng có mấy mét mà cậu cũng không thể đỡ tôi vào được?”
….
“Tống thư ký thân thể mệt như vậy mà vẫn nên để dành sức lực đi yêu đương thì hơn.” Thẩm Mục Thâm nhẹ gật đầu: “Tinh thần đáng khen ngợi đấy. Có vẻ như tôi thật sự cần trở thành một người sếp tốt, biết thông cảm với cấp dưới. Tôi dự định kết thúc sự nghiệp gian truân của Tống thư ký để Tống thư ký có thời gian chuyên tâm yêu đương, không cần thiết phải khổ sai dưới quyền hành của tôi.”
Nói xong câu cuối, Thẩm Mục Thâm mỉm cười một cái.
Nụ cười của hắn cũng đủ làm người ta không lạnh mà run.
“Phó tổng, tôi sai rồi!!” Tống thư ký cúi đầu nhận lỗi.
Có một loại chuyện bát quái không nên nghe đó chính là chuyện bát quái của sếp!
Nhưng Tống thư ký vẫn rất tò mò không biết tối qua sếp ngủ ở thư phòng hay là…. ngủ trong phòng ngủ. Nhìn sáng sớm thế này mà đã tức giận đến quán café chắc không phải sếp……
Ngủ trong phòng ngủ đấy chứ ?
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng đem tạp chí ném tới trước mặt Tống thư ký.
“Chọn một thứ có thể xoa dịu cơn tức giận của phụ nữ mang thai đi.”
Tống thư ký đầu tiên là sửng sốt sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó tổng nhà mình với ánh mắt khiếp sợ.
“Phó tổng, tối hôm qua không phải ngài thật sự đã…..”
Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của sếp, Tống thư ký lập tức ngậm mồm.
“Tề Duyệt không biết nên cậu tốt nhất câm mồm. Không thì…” Thẩm Mục Thâm nhíu mắt, Tống thư ký cảm giác xung quanh mình toàn khí lạnh: “Hậu quả chính là câu thứ ba tôi vừa nói.”
Tống thư ký gật đầu đồng thời cũng hiểu được một chân lý vô cùng sâu sắc – đừng bao giờ chọc giận bạo chúa.
Tống thư ký lật vài tờ tạp chí trang sức, chỉ vào một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình tròn làm bằng ngọc lục bảo, bên cạnh tô điểm thêm những viên kim cương nhỏ.
Thẩm Mục Thâm tưởng tượng Tề Duyệt khí chất dịu dàng đeo chiếc vòng này, lập tức lắc đầu: “Quá thô tục.”
….
Sau đó Tống thư ký chỉ một dây chuyền kim cương hai mươi tư cara, đính kèm thêm nhiều viên kim cương nhỏ rất tinh xảo.
Thẩm Mục Thâm liếc qua một cái liền mỉa mai nói: “Lời tôi nói là vô nghĩa à? Tìm cái mà cậu để ý.”
Tống thư ký khóe miệng giật giật, không dám nói là hai cái vừa rồi cậu đều để ý, nếu không phải giá quá cao thì cậu cũng muốn mua cho bạn gái mình một chiếc.
Tống thư ký đóng tạp chí lại, rất thấm thía nói: “Phó tổng, ngài tặng Tề tiểu thư trang sức không chỉ không khiến cô ấy nguôi giận có khi còn khiến cô ấy tức giận hơn.”
Thẩm Mục Thâm nhíu mày hỏi: “Không phải phụ nữ đều thích túi xách, quần áo, trang sức à?”
Tống thư ký gật đầu: “Quả thật sẽ thích nhưng trong một số hoàn cảnh có những phụ nữ rất có nguyên tắc. Sai chính là sai, sẽ không bởi vì ngài tặng cô trang sức đắt tiền mà bỏ đi thành kiến. Điều đó chỉ khiến cô ấy cảm thấy ngài không tôn trọng cô ấy, khiến cô ấy nghĩ rằng ngài chỉ coi cô ấy là người phụ nữ nông cạn.”
“Hình như Tống thư ký rất có kinh nghiệm.”
“Cảm ơn lời khen của Phó tổng. Đây đều là kinh nghiệm xương máu mà tôi rút ra được khi có bạn gái.”
“Tống thư ký đã có kinh nghiệm như vậy thì cậu nói xem làm thế nào để phụ nữ có thai nguôi giận.”
Tống thư ký thoáng trầm mặc một lúc, dè dặt lại cẩn trọng nói: “Tôi chưa biết là Tề tiểu thư tức giận ở vấn đề gì, nếu thuận tiện Phó tổng có thể nói một chút.”
Hai giây đi qua, Tống thư ký cảm thấy bản thân đang ngồi ở trung tâm khí lạnh: “Nếu không tiện, Phó tổng có thể…”
“Buổi sáng Tề Duyệt tỉnh dậy thấy tôi đứng trước tủ quần áo, nghĩ rằng tôi tự ý xông vào.”
…..
Tống thư ký lập tức nghĩ đến cảnh Phó tổng nhà mình thức dậy vào buổi sáng, thấy mình nằm trên chính chiếc giường đã từng là của mình, phát hiện có người nằm bên cạnh sau đó hoảng hốt nhảy xuống giường.
Ôi, tự dưng muốn cười quá làm sao bây giờ ?!!
Tống thư ký cố gắng áp chế xúc động muốn cười, hắng giọng nói: “Bây giờ Phó tổng muốn ăn mềm thì ngài không thể nói những lời khiêu khích không thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.”
Thẩm Mục Thâm nhướng mày. Những lời trong phòng thay đồ có phải những lời khiêu khích không?
“Nhìn biểu cảm của ngài xem….hình như là ngài đã nói rồi.” Tống thư ký cảm thấy không thể ôm quá nhiều hy vọng đối với Phó tổng nhà mình. Hắn dùng phương thức cứng rắn nhất để tạo cho bạn cảm giác tuyệt vọng.
Nếu người trước mặt này không phải Phó tổng của cậu và chưa ly hôn với vợ trước, Tống thư ký cảm thấy bản thân sẽ đề nghị hắn quay về nên quỳ bàn phím!
“Nếu không thì ngài hãy đặt nhà hàng, ăn một bữa cơm trước bù đắp, sau đó xin lỗi sau.”
Thẩm Mục Thâm thoáng suy tư, gật đầu.
Chuyện này không thành vấn đề. Mời cơm để đền tội là chiêu mà hắn hay sử dụng đối với các khách hàng.
“Cậu xem có nhà hàng nào tốt gần đây gửi cho tôi trước giờ trưa. Nếu tôi vừa lòng cậu cũng có thể đưa bạn gái đến đó hẹn hò một lần. Đó coi như là phúc lợi, công ty sẽ trả.”
Tống thư ký gật đầu lia lịa, rất trang trọng nói: “Tôi nhất định sẽ nỗ lực tìm kiếm! Ngài cứ tin tưởng ở tôi”
~ Hết chương ~