Edit + Beta: Packha
Bình thường, tính cách Tề Duyệt cũng rất tốt, cô rất hiếm khi cãi nhau với người khác, điều này cũng xuất phát từ giáo dục khi còn nhỏ của gia đình cô. Trước đây, cha và mẹ cô đều là giảng viên, cha là giáo viên dạy ngữ văn, mẹ là giáo viên dạy âm nhạc. Dẫn đến tính cách cô cũng được rèn dũa khi còn bé, cho dù có xảy ra mâu thuẫn cũng không gây ra xung đột quá lớn, luôn dùng cách hòa bình nhất để giải quyết mọi việc.
Cho nên, Tề Duyệt bình thường rất ít cùng người khác xảy ra mâu thuẫn, nếu có gặp bất cứ chuyện gì không hay, khiến bản thân khó chịu, cô sẽ luôn động viên an ủi chính mình rằng phải bình tĩnh. Nhưng duy chỉ có Thẩm Mục Thâm khiến cô hết lần này đến lần khác không thể nào bình tĩnh mãi được.
Thẩm Mục Thâm tuyệt đối có có thể đem người chết sống lại. Trước kia, lúc cô đọc sách, tác giả miêu tả nhiều nhất nhân vật phản diện này chính là nụ cười lúc nào cũng lãnh đạm, âm ngoan thủ lạt, không quang minh chính đại mà sử dụng ám chiêu. Tề Duyệt rốt cuộc mới biết được nguyên nhân trở thành nhân vật phản diện là dùng lời nói khiến nam chính nghẹn lời không nói được câu nào, chỉ có thể là Thẩm Mục Thâm.
Ngày thứ tư sau buổi cãi nhau ấy, hai người giống như trước, quay trở lại hình thức ở chung như một bình thường. Ba ngày không chạm mặt, buổi tối thời gian lại lệch múi giờ.
Thời gian làm việc, linh hoạt trao đổi.
Bọn họ cũng không hẳn đã làm lành, cũng không giống đang cãi nhau, mà giống như là bạn cùng phòng. Đối với điểm này, Tề Duyệt rất vừa lòng, ít nhất cô sẽ không phải nghe những lời nói độc miệng của Thẩm Mục Thâm.
Những lúc nhàm chán, cô lại lấy sách ra đọc, không thì lôi các đồ họa cụ ra để luyện tập khả năng vẽ tranh, cuộc sống trải qua rất thoải mái.
Sau buổi trưa nhàn nhã, Hải Lan gọi điện thoại qua cho cô, nói là đã trang trí xong phòng mới cho cô, hỏi cô có muốn qua xem hay không.
Tề Duyệt rảnh rỗi nhiều ngày như vậy, vừa vặn buồn đến hoảng hốt, bèn cùng Hải Lan hẹn thời gian gặp mặt, Hải Lan nói sẽ lái xe qua đón cô.
Hải Lan sợ Tề Duyệt di chuyển đi lại qua nhà Thẩm Mục Thâm không tiện, cho nên nhà thuê chỉ cách mấy tàu điện ngầm, đi hai mươi phút là có thể tới căn phòng đã thuê. Tiền thuê nhà mỗi tháng là năm nghìn tệ, hệ thống bảo mật cũng không khác biệt lắm với căn hộ Thẩm Mục Thâm là bao, an toàn hơn căn nhà Tề Duyệt đã thuê trước đó rất nhiều.
"Trang trí thế nào? Tớ mấy ngày nay không có việc gì làm nên đến trang trí phòng mới cho cậu." Hải Lan đẩy cửa ra, nhường Tề Duyệt vào trước.
Trang trí thật ấm áp.
"Tớ biết cậu thích cảm giác thanh lịch nhưng không mất đi vẻ ấm cúng của gia đình, cho nên tất cả dụng cụ trong nhà đều làm bằng gỗ thủ công."
Tề Duyệt cảm động ôm lấy Hải Lan.
"Nếu không một mình cậu làm sao làm được? Cho nên tớ mới nói, hai đứa có thể sống vui vẻ qua ngày. Cần gì những tên đàn ông kia."
Tề Duyệt buông lỏng cô nàng ra, cho cô một ánh mắt xem thường, "Có bản lĩnh cậu đem những lời này nói với bố mẹ cậu đi, cả Lăng Việt nữa."
Nói đến Lăng Việt, Hải Lan nhất thời lại nghĩ đến chú gà trống bại trận.
"Đừng để cập đến việc này chứ, nhắc đến anh ta tớ lại tức cái lồng ngực."
"Sao thế?"
"Còn sao nữa, tớ thứ hai phải đến công ty Lăng Việt làm. Phản kháng hoàn toàn không có hiệu lực, sáo lộ [] chắc chắn là không thay đổi được rồi."
[] kịch bản sẵn
Ở trong nguyên bản cốt truyện, Hải Lan thật sự là tới công ty nam chính làm việc, chẳng qua hoàn cảnh có chút không giống nhau, trong tiểu thuyết là Hải Lan yêu cầu, còn lần này là bị ép buộc.
Tề Duyệt thoáng kinh ngạc.
"Cậu phải đến công ty Lăng Việt làm sao? Vậy có phải là báo hiệu nữ chính sắp xuất hiện rồi không?"
Hải Lan hai tay ôm ngực, gật gật đầu "Có lẽ sẽ nhanh thôi, nhưng mà tớ phải nói thật, tớ rất muốn gặp được vị nữ chính trong truyền thuyết kia, có thể thu phục được tảng đá cộc cằn như Lăng Việt. Nhưng mà thật sự cô nữ chính này sẽ không chỉ biết khóc như trong tiểu thuyết chứ? Nếu thế thì tớ thật sự rất hoài nghi ánh mắt của anh ta."
Tề Duyệt thoáng nhớ lại lời cốt truyện, nữ chính sẽ vạch trần chuyện cô giả mạo nữ chính. Có lẽ cô nên nói trước với Thẩm Mục Thâm, trải qua nửa tháng ở chung, Tề Duyệt cảm thấy Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không để ý tới chuyện cô giả mạo ai. Dù sao cũng theo lời hắn nói, không liên quan đến bản thân hắn, chả quan tâm đến những chuyện này.
"Nữ chính xuất hiện, Thẩm gia có làm gì với cậu không? Dù sao cậu cũng đang mang cốt nhục Thẩm gia."
Tề Duyệt nhàn nhạt cười cười "Ai biết được, tớ sẽ tìm thời gian giải thích mọi chuyện với Thẩm Mục Thâm, mặc dù khả năng cao sẽ bị hắn châm chọc mấy cậu, nhưng dù sao cũng có đối sách ứng phó mọi chuyện xảy ra sau này."
Một tháng trước, Tề Duyệt còn đang phát sầu vì chuyện này, nhưng hiện tại cô nghĩ, mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Nhìn quanh căn hộ một hồi, Hải Lan nói muốn đi trung tâm mua đồ cho con gái nuôi tương lai. Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, giới tính còn chưa xác định, Hải Lan đã nhận định đứa trẻ trong bụng Tề Duyệt chính là con gái.Do không phải là cuối tuần, cho nên khoảng bốn giờ chiều, trung tâm không có nhiều người lắm. Đi dạo khu dành cho trẻ nhỏ, lúc đi qua ngang cửa hàng gia dụng, Tề Duyệt dừng bước chân.
"Sao không đi nữa thế?" Hải Lan nhìn theo ánh mắt của Tề Duyệt, hỏi lại, "Cậu xem mấy thứ này làm gì?"
"Phòng ngủ của Thẩm Mục Thâm quá âm u, cửa rèm màu đen nữa làm tớ cảm giác tâm lý bị đè nén." Chủ yếu chính là, căn phòng mang tông đạo quá âm trầm quỷ dị, cũng không biết tại sao nửa tháng nay cô có thể chịu được nữa.
"Cho nên... ?"
Tề Duyệt nhíu mày nghĩ nghĩ "Tuy rằng nói là không lâu nữa tớ sẽ rời đi, nhưng mười ngày nữa tớ không muốn để nó ảnh hưởng đến tâm tình."
"Thẩm Mục Thâm sẽ cho phép cậu động vào đồ của anh ta?"
Tề Duyệt lắc lắc đầu "Tớ nghĩ nên hỏi anh ta trước, nếu không về lại mất công trả lại."
Tề Duyệt nói xong cũng lấy điện thoại di động ra, nghĩ ngợi hồi lâu quyết định gửi tin nhắn Wechat qua. Cô chú ý nhìn, phát hiện ra lần cuối cùng cô gửi tin nhắn Wechat cho hắn là vào nửa tháng trước.
[ Thẩm tiên sinh, tôi có thể thay đổi rèm cửa sổ một chút không? Lúc rời đi tôi sẽ đổi lại. ]
Cách nửa phút sau, Thẩm Mục Thâm gửi lại tin nhắn cho Tề Duyệt, có lẽ do di động của người độc miệng, cho nên Thẩm Mục Thâm lời ít ý nhiều gửi lại hai chữ "Tùy cô."
"Anh ta nói tùy tớ." Tề Duyệt trên mặt lộ ra ý cười, hiển nhiên tâm tình không tồi.
Hải Lan cũng là lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
"Tớ thật sự lấy làm lạ nha, cậu chẳng lẽ đã thương lượng gì với Thẩm Mục Thâm à. Lúc tớ không ở bên cạnh cậu đã bỏ lỡ cái gì sao?"
Tề Duyệt lắc đầu, "Không, cuối tuần trước, tớ và anh ta có cãi nhau một chút."
Hải Lan miệng há to, biểu cảm kinh ngạc, "Cậu cùng phản diện Thâm cãi nhau?"
Tề Duyệt gật đầu "Khả năng tính tình bộc phát."
Hải Lan phối hợp, há miệng, "Bạn à, cậu không những nóng nảy, lá gan còn lớn. Cậu ở cùng với anh ta ở lâu như vậy, cũng phải có ý thức đề phòng nguy hiểm. Anh ta không phóng hỏa gϊếŧ người nhưng tam quan của nhân vật phản diện, cũng không phải người tốt lành gì."
Tề Duyệt nhún vai "Có lẽ tớ thiếu ý thức đề phòng nguy hiểm thật. Nhưng mà tính cách anh ta cực kì khó ưa, làm cho người ta khó bỏ qua được."
Tề Duyệt nói xong, liền đi vào cửa hàng gia dụng.
Hải Lan nhìn bóng lưng của Tề Duyệt, cô tin, tính tình Tề Duyệt dạo này có chút nóng nảy.
Hải Lan cũng cùng đi sau lưng Tề Duyệt vào cửa hàng, hỏi, "Vậy tình huống hai người hiện tại sao rồi? Khôi phục hình thức sống chung hòa bình à."
Tề Duyệt chọn lựa rèm cửa sổ, lắc lắc đầu "Tớ và Thẩm Mục cũng không phải cãi nhau đến mức không thể làm lành được. Tớ cũng chỉ coi anh ta như bạn cùng phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, duy trì quan hệ cơ bản khá tốt, không cần thiết phải huyên não ầm ĩ."
Hải Lan gật gật đầu "Thật là bội phục cậu, nếu là tớ, tớ đã trực tiếp thu dọn vali rời đi rồi, không thì nhất định hắn phải rời đi."
Tề Duyệt cười cười, không nói cho Hải Lan biết, cô đã ký hiệp nghị với Thẩm Mục Thâm, mọi việc đều phải suy xét kĩ càng.
Tề Duyệt và Hải Lan cùng nhau nói chuyện cười nói vui vẻ ở trong cửa hàng, mà ở một cửa hàng đối diện, có một người đàn ông tây trang phẳng phiu đang đứng nhìn hai người.
"Phó tổng, thật sự không cần qua chào hỏi Tề tiểu thư một tiếng sao?" Tống thư ký hỏi.
Thẩm Mục Thâm nhìn ý cười trên mặt Tề Duyệt, lắc lắc đầu "Phụ nữ lúc dạo phố ngoài mua đồ, còn tâm sự với nhau."
"... Phó tổng, ngài làm sao mà biết?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt Tống thư ký, lạnh lùng nói "Nếu điểm ấy mà tôi cũng không biết, thì chức Phó tổng hiện tại cũng không phải là tôi."
Tống thư ký... Biết thế anh ta nên im lặng.
"Hai người này cái gì cũng làm được, tôi qua làm gì?" Ánh mắt nhìn qua khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của Tề Duyệt.
Nếu hắn xuất hiện , không chừng cô lại lộ ra biểu cảm như hắn thiếu cô tiền...
Nhìn lại một lần cuối cùng, Thẩm Mục Thâm xoay người, nói với Tống thư ký, "Đi hỏi xem hai trăm vạn đã gửi cho Tề Duyệt chưa."
Tống thư ký lắc lắc đầu "Vẫn chưa được, Trần luật sư cần phải xem xét kỹ hồ sơ mới có thể gửi cho Tề tiểu thư."
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, không kiên nhẫn nói "Chỉ chuyển có hai trăm vạn mà cũng có thể kéo dài như vậy. Hai trăm vạn hay là hai ngàn vạn, hay hai trăm triệu?"
"Tôi rõ rồi, một lát nữa tôi sẽ kêu Trần luật sư lập tức thi hành."
"Ừ." Thẩm Mục Thâm âm thanh lãnh đạm ứng, lập tức tiếp tục kiểm tra cửa hàng.
"Hôm nay còn lịch gì nữa?"
Tống thư ký lấy Ipad ra nhìn lịch trình, lập tức nói, "Năm giờ còn có một cuộc họp, bảy giờ có hẹn với ông chủ X cùng nhau ăn cơm. Có lẽ khoảng tầm chín giờ có thể kết thúc hành trình ngày hôm nay."
Thẩm Mục Thâm thoáng trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói "Cuộc họp hôm nay tận lực rút ngắn lại trước giờ tan tầm lại phải hoàn thành xong. Hẹn với ông chủ X ngày mai cùng nhau dùng bữa."
Tống thư ký sửng sốt, hỏi "Phó tổng, ngài đây ý là sẽ đúng giờ sẽ tan tầm?"
Thẩm Mục Thâm liếc mắt lườm Tống thư ký một cái, cười nhẹ "Tống thư ký, cậu muốn tăng ca?"
Tống thư ký lập tức lắc đầu, bắt đầu vui mừng phấn khởi, lại tăng ca nữa, cuộc đời này anh ta cũng đừng mong cưới vợ.
Thẩm Mục Thâm không tính toán hôm nay sẽ tăng ca, điều này khiến Tống thư ký quả thật có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức, mười tám tầng nhân viên đều hoảng sợ.
Lúc cuộc họp bắt đầu, người chưa bao giờ nhìn thời gian đồng hồ như Phó tổng, vậy mà hôm nay nửa tiếng nhìn đồng hồ tận ba lần, những nhân viên ở đây đều cảm thấy mơ hồ. Đúng năm giờ hai mươi lăm, Phó tổng nói cuộc họp kết thúc, các nhân viên lần lượt đi ra ngoài, mười mấy tổ trưởng các ban đều không một động tác, cả đám khiếp sợ không thể tin được đây là sự thật.
Cuộc họp mới chỉ diễn ra được hai mươi lăm phút, người kia vẫn là Phó tổng - địa chủ luôn bóc lột giai cấp lao động vô sản đó sao?
Thẩm Mục Thâm vẫn luôn thường xuyên tăng ca, cho nên hắn đối với nhân viên, trừ bỏ điểm hay tăng ca bên ngoài, phúc lợi đối với nhân viên vô cùng tốt. Cuối năm thưởng ba tháng lương và các ngày lễ lớn, làm tăng ca lương tăng gấp đôi, nghỉ đông bảy ngày một tháng, thay phiên nghỉ mười tám ngày. Hàng năm lại tổ chức hai lần du lịch cho nhân viên, một lần trong nước, lần còn lại ở nước ngoài. Buổi tối tăng ca thì được bao bữa tối, các đồ uống và đồ ăn vặt chưa bao giờ thiếu.
Đánh một cái tát, lại cho một quả táo ngọt, đó chính là thói quen của Thẩm Mục Thâm, nhưng đồng thời đây cũng là nguyên nhân khiến nhân viên dưới quyền anh ta ít khi bị thiếu hụt.
Người tự xưng cuồng công việc như Thẩm Mục Thâm lại phá lệ đúng giờ tan tầm, mười tám tầng nhân viên không một ai dám về.
Tống thư ký cầm túi đựng tài liệu, nhìn thoáng đám người bị nô dịch ngày này qua ngày khác, bất đắc dĩ nói "Có phải tăng ca đến nghiện rồi không? Ông chủ cũng đã đi rồi, mấy người còn ở chỗ này làm gì?"
Tống thư ký nói vừa dứt, toàn bộ mười tám tầng viên đồng thời reo hò hoan hô.
... ... ...
Buổi tối, khoảng sáu giờ rưỡi, Thẩm Mục Thâm đúng giờ trở lại căn hộ, tan làm đúng giờ không phải là tác phong của Thẩm Mục Thâm, ở trên đường chờ xe nửa tiếng đồng hồ, tính nhẫn nại của hắn hoàn toàn biến mất.
Nguyên bản chỉ vì kẹt xe trở nên hỏng bét, sau khi quay trở lại căn hộ, thấy áng sáng chiếu hắt ra từ cửa phòng ngủ, hiển nhiên Tề Duyệt ở nhà, phòng khách không ai, từ giữa phòng ngủ truyền đến âm thành kéo rèm cửa sổ.
Thẩm Mục Thâm nâng bước qua, đến cửa phòng ngủ, hắn ta đứng dựa vào cửa liếc mắt nhìn Tề Duyệt đang đứng trên cửa sổ đeo tai nghe nhạc, trong tay còn cầm rèm cửa sổ, dường như đang muốn thay rèm.
Lúc Tề Duyệt chuẩn bị đứng lên, mới nhấc chân lên đã bị kéo cổ tay lại.
Thoáng giật mình nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào Thẩm Mục Thâm đã trở về.
Thẩm Mục Thâm mặt trầm như trước, "Tề Duyệt, làm một phụ nữ mang thai, cô không thể an phận một chút sao? Không lẽ cô bị chứng ADHD?"
[] Chứng tăng động, thường mất tập trung, hay ngọ nguậy, không ngồi yên một chỗ
~ Hết chương ~