Rất tự nhiên, Tiếu Dương đã dần dần bước vào cuộc sống gia đình với Khương Hiểu Nhiên.
Cách lễ mừng năm mới chỉ có vài ngày, nghĩ đến mẹ và dì sẽ đến, nhưng bốn người mà sống trong nhà bé như lòng bàn tay này hẳn sẽ chật chội. Hơn nữa Tiếu Dương lại bị thương, mỗi ngày ở đây lúc ăn lúc uống, tay chân sẽ rất bất tiện.
Khương Hiểu Nhiên còn chưa kịp lo lắng chuyện này quá đã nhận được điện thoại của Tiếu Dương.
“Hiểu Hiểu”.
” Dạ”.
“Không có tinh thần à, nói chuyện như hết hơi vậy”.
“Ừm vâng”.
“Em có chuyện gì thế, đến bên hồ gặp anh”.
“Dạ”.
Khi Khương Hiểu Nhiên đi đến bên hồ, Tiếu Dương đã lái xe đợi ở đó, “Nhanh lên xe”.
Ngồi trên xe, Khương Hiểu Nhiên vẫn có dáng vẻ nhăn mặt nhíu mày.
“Hiểu Hiểu, hôm nay không vui à?”.
“Không có gì thì sao mà vui được”.
“Vừa đúng lúc, lao động một chút tâm tình sẽ tốt”.
“Lao đông?”. Khương Hiểu Nhiên nghi hoặc nhìn anh
Tiểu Dương lái xe dọc bờ hồ đến một còn đường nhỏ, chạy đến cuối đường. Khương Hiểu Nhiên nhớ trước kia nơi này rất hẻo lánh, gần như không có người ở.
Đã đến cuối đường mòn đột nhiên thấy sáng sủa rộng mở.
Ở đó có những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, một kiểu sắp xếp biệt thự đan xen hợp lý, mỗi một căn biệt thự phía trước đều có hoa viên nhỏ với những cây cỏ hoa lá khác nhau phát triển mạnh mẽ.
Khương Hiểu Nhiên xuống xe, khẽ hít thở cái không khí nhàn nhạt mang nhiều hương thơm tinh tế, nhiều hương vị rất riêng của nơi đây.
Đi theo Tiếu Dương vào một tòa biệt thự, phòng khách không quá lớn như nhà của Lưu Sảng, nhưng bài trí đồ đạc tứ phương chính giữa đều rất có con mắt thẩm mỹ.
Trên sofa còn bọc một lớp màng mỏng, hiểu nhiên là vừa mua. Đối diện là chiếc kệ đặt một chiếc tivi LCD inch.
Tiếu Dương ngồi trên ghế sofa vẫn còn được đóng gói, thì ra bộ sofa này được bọc một lớp nilong cẩn thận ngồi xuống còn phát ra tiếng sột soạt. Khương Hiểu Nhiên sờ tay lên lớp vỏ nilong, đệm sofa rất êm. Cô thả lỏng người ngồi lên, thoái mái, rất đúng với giấc mơ của cô là có một ngôi nhà mới và bộ ghế sofa êm ái.
Từ phòng khách vào thăm đến nhà bếp, bộ bàn ăn màu gỗ thô, Khương Hiểu Nhiên thấy rất sang trọng.
Tủ bếp tổng thể mang màu xanh nhạt, tường còn được sơn màu trắng, nhìn qua rất nhẹ nhàng thư thái.
Đi lên tầng hai có bốn phòng, một phòng là thư phòng, ba phòng khác là phòng ngủ. Trong đó một phòng ngủ kéo dài ra liền với sân thượng rộng rãi, có đặt một bộ ghế mây để có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Màu sắc chủ đạo là màu vàng, đồ nội thất màu lam nhạt, cửa sổ và sàn nhà là màu tím cô thích.
Tất cả rất giống với giấc mơ về ngôi nhà mới của cô.
“Hiểu Hiểu, anh nghĩ mẹ và dì sắp đến, nhà kia lại nhỏ, căn biệt thự này là anh mua trước đây, không to lắm, nhưng vài người ở thì không có vấn đề gì”. Nói xong, anh đưa cho cô một chùm chìa khóa.
Khương Hiểu Nhiên cầm chùm chìa khóa, vẻ mặt do dự, không biết nên nhận hay không.
“Hiểu Hiểu, căn nhà này anh mua cho Dương Dương, em chỉ giúp con bé bảo quản cho tốt thôi”. Tiếu Dương lấy một tập giấy tờ từ ngăn kéo, mở ra, bên trong sổ đỏ có viết tên Khương Dương.
Ngoài việc tiếp nhận có lẽ cô không còn cách nào khác.
“Anh không phải bảo em đến lao động sao?”.
“Em đấy, trời sinh mệnh vất vả. Nhà này nói lớn không quá lớn, nói nhỏ không quá nhỏ, nhưng quét dọn đến hai tiếng cũng chưa chắc đã xong đâu”.
“Về sau ở đây cũng phải làm còn gì”.
“Công ty anh có nhân viên tạp vụ làm bán thời gian, anh sẽ sắp xếp để người đó đến quét dọn vài ngày”.
Khương Hiểu Nhiên thấy Tiếu Dương đang nói liền sờ soạng lên sau đầu anh, vội vàng hỏi, “Đau lắm à?”.
Vẻ mặt Tiếu Dương ban đầu bình tĩnh nhưng ngay sau lại lộ ra vẻ đau đớn, khóe miệng còn run rẩy.
“Ngồi xuống đây”. Khương Hiểu Nhiên giúp anh ngồi lên mép giường.
Thấy dáng vẻ Tiếu Dương vẫn nhăn nhó, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên gò má anh, nhẹ giọng nói, “Được rồi, cố chịu, vết thương sắp lành rồi, từ từ sẽ không đau”.
“Anh biết cách để không đau”. Tiểu Dương làm vẻ nghiêm túc nói.
“Cách gì?”. Khương Hiểu Nhiên hỏi.
Tiếu Dương nhắm mắt lại, không nói gì.
Dưới đôi lông mày đen dày, đôi lông mi dài khẽ nhúc nhích, dưới chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày cong lên so với bình thường.
Khương Hiểu Nhiên tức thì hiểu ám chỉ của anh, mặt đỏ tim đập nhanh, cô khẽ nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
Tiếu Dương mở mắt ra, càu nhàu nhìn cô, “Anh còn muốn nữa”.
“Anh cho là được ăn đường ngọt sao, lại còn muốn nữa”. Khương HIểu Nhiên trừng mắt lườm anh.
Tiếu Dương cố ý liếm môi, “Cái này còn ngọt hơn đường”.
Tay Khương Hiểu Nhiên véo lên cánh tay anh, “Đồ háo sắc, không biết xấu hổ”.
“Á”. Tiếu Dương khoa trương kêu to, “Có thể đổi chỗ đánh không? Chỗ này anh bị thương đấy”.
Nhìn thấy chỗ băng bó đầy băng gạc vừa bị cấu véo, trong lòng Khương Hiểu Nhiên xót xa nhưng miệng lại nói, “Đáng đời, nhìn anh còn ba hoa lắm”.
Khi Tiếu Dương lái xe ra đến bên hồ, tâm tình Khương Hiểu Nhiên vẫn còn ở trong biệt thự.
Nói là mua nhà cho con gái nhưng trang trí trang hoàng, đồ nội thất bên trong đều theo sở thích của cô. Trong sổ bất động sản có chứng nhận, ngày mua chính là ngày hai người họ mâu thuẫn.
Cô không tưởng tượng được, trong lòng Tiếu Dương một bên rất oán giận cô, nhưng một bên mua nhà, trang trí nhà hoàn toàn theo ý nghĩ của cô, nhất định khó chịu lắm!
“Đưa em đến siêu thị anh về công ty”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn thấy gáy, cổ, tay anh đều quấn đầy băng gạc, tò mò cô hỏi, «Dáng vẻ anh thế này, chắc xuất hiện ở công ty sẽ khiến nhân viên nữ sợ hết hồn ".
Tiếu Dương vừa bực mình vừa buồn cười, “Nhìn em thế này không thể nhận ra lòng hiếu kì mạnh mẽ đến thế, em không nên bán sách, em nên đổi nghề sang làm phóng viên đi”.
“Thật ra em cũng muốn trở thành phóng viên, dù sao cũng có người muốn mà”. Khương Hiểu Nhiên thoải mái nói.
“Phóng viên nhìn xinh đẹp thế thôi, thực ra họ rất vất vả. Hay là em đến công ty anh, làm trợ lý cho anh, còn tốt hơn bán sách nhiều”. Ngữ khí Tiếu Dương mang vẻ trêu trọc.
“Chịu sự quản thúc của anh, lại còn chịu sự bóc lột của anh, em không thèm”. Khương Hiểu Nhiên kiên định nói.
Tiếu Dương cười, đưa cô đến siêu thị rồi tự mình lái xe đến công ty.
Vừa rồi anh nói muốn cô đến công ty anh, không hoàn toàn là lời nói đùa. Nghĩ đến cô ở siêu thị của Cố Thiên Nhân bán sách, trong lòng anh luôn có điều khó chịu.
Tâm tư Cố Thiên Nhân anh biết rõ.
Với tình hình trước mắt này thì anh đang chiến thế thượng phong. Nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Nếu anh không thừa thắng xông lên, khó mà đảm bảo một ngày nào đó không có đường trở lại.
Nhưng quyền quyết định vẫn trong tay Khương Hiểu Nhiên, cuộc chiến này, một đấu một, xem ra anh vẫn cần nỗ lực rất nhiều.
Trở về công ty, trợ lý giao báo cáo thu nhập đầu tư tuần trước cho anh xem qua.
Dù anh quen lặng lẽ hưởng thành công nhưng cũng không thể không mỉm cười.
Cuối năm ngoái, thời điểm thị trường chứng khoán trong nước xuống thấp nhất, anh đổ hết mọi tiền mặt trong tay mua vào, đến bây giờ tiền lãi gần như lên đến %, cũng chỉ có hơn ba tháng qua.
Lợi nhuận tuần trước rất khả quan, được %, xem ra thị trường chứng khoán đang trong thời gian nóng như lửa. Nhưng anh luôn quen việc đi trước người khác một bước, đầu tư có chút khác anh đều phải suy xét kĩ.
“Trợ lý Trương, anh đi thông báo cho bộ phận ngoại hối, để mắt cho tôi thị trường đô la gần đây biến động ra sao, giá đồng Euro, bảng xu hướng phát triển trong suốt hai năm qua phân tích kỹ càng cho tôi”.
“Dạ vâng, tôi lập tức đi ngay”.
Thư ký Lý bưng một ly cà phê cho anh.
“Thư ký Lý, cô đặt cho tôi mười phòng tiệc, cũng gần đến lễ mừng năm mới tôi muốn mời toàn bộ nhân viên trong công ty đi liên hoan, nhưng đều phải mang theo người nhà”.
“Dạ được”. Thư ký Lý đáp nhanh.
Tiệc à, phải chọn một nơi thật tốt. Ông chủ mời khách, hôm nay đúng là có phúc ăn.
Tiếu Dương uống ly cà phê, hơi đắng nhưng rất có dư vị.
Di động vang lên tiếng tin nhắn, mở ra đã thấy, Tiếu đại ca, hôm nay là sinh nhật em, em muốn mời anh đi ăn cơm, có được không? Hương Hương.
Tiếu Dương nhăn mặt cau mày, tên Tô Tuấn này, không phải nói giúp anh giải quyết à, sao vẫn còn gửi tin nhắn đến thế này.
Vừa định trả lời, không có thời gian. Nghĩ lại, vẫn quyết định nên tự mình ra mặt thì hơn, nói gì thì tự mình nói cho xong.
“Tiểu Lưu à, buổi chiều ba giờ gặp ở quán cà phê Trời Xanh”. Anh đơn giản nói rõ.
“Tiếu đại ca, anh đừng khách khí như vậy, người ta tên là Hương Hương, anh gọi thế cho thuận miệng “.
” Cứ gọi Tiểu Lưu đi, dễ nghe”.
Tiếu Dương không đợi cô ta trả lời liền ngắt điện thoại.
Ba giờ chiều, Tiếu Dương đúng giờ đến quán cà phê.
Lưu Hương Hương kia ngồi ở bàn cạnh cửa số, nhìn thấy anh xuất hiện cô ta mỉm cười rất tươi.
Nhìn dáng vẻ cô ta lúc này rất khác với hồi trước, tóc xoăn đã ép thẳng, trên mặt trang điểm đậm cũng đổi sang trang điểm nhẹ hơn, trông dáng vẻ có vài phần giống học sinh.
“Tiếu đại ca, anh uống gì, em mời”. Giọng nói cô ta nhẹ nhàng.
Cả người Tiếu Dương nổi da gà, “Một ly cà phê, anh còn có việc, không thể ngồi lâu được “.
“Tiếu đại ca, gần đây anh hay trốn tránh người ta nha, em có đáng sợ như vậy không?”. Tay cô ta nâng cằm, hai mắt ai oán nhìn anh.
“Tiểu Lưu, có một số việc chúng ta nên nói rõ ràng thì hơn. Lúc trước tìm em chỉ muốn em phối hợp diễn kịch với anh thôi. Thù lao quyết định năm vạn, bắt đầu đã trả ba vạn, còn hai vạn anh mang đến rồi đây”.
Nói xong, Tiếu Dương lấy trong cặp hai tập tiền mặt đặt trên bàn.
“Tiếu đại ca, trong mắt anh em thô tục như vậy sao. Từ nhỏ em không có anh trai, em cảm thấy anh rất thân thiếu nên muốn nhận anh làm anh”. Lưu Hương Hướng mím chặt đôi môi tô son bóng.
” Tiểu Lưu, anh sớm qua tuổi nhận em gái rồi. Ý tốt của em anh hiểu”. Tiếu Dương giờ tay, nhìn xem giờ, “Buổi tối anh còn có việc, không ngồi với em thêm được”.
Lưu Hương Hương nhìn bóng dáng anh đi xa, tức giận ném hai tập tiền xuống đất.
Tiếu Dương đột nhiên xoay người trở lại trước mặt cô ta, thấy dáng vẻ xấu hổ của cô nàng, trong lòng cười thầm, ” Quên không nói với em một câu, anh không quen người khác không có việc gì lại gửi tin nhắn cho anh”.
Chờ anh đi rồi, Lưu Hương Hương xoay người nhặt tiền bỏ trong ví.
Tiếu Dương ngồi vào trong xe, gọi điện thoại cho Khương Hiểu Nhiên, “Hiểu Hiểu, tối nay công ty anh liên hoan, anh muốn đưa Dương Dương đi”.
“Vâng, em gọi điện thoại đến bà Trương, bảo bà không cần đón”.
“Em ăn ở đâu?”.
” Tiện thì ăn luôn trên đường được rồi, một mình em cũng không muốn nấu”.
“Nếu không em cùng đến đi. Mọi người đều đưa người nhà, anh làm tổng giám đốc lại không đưa người nhà đến cũng không hay”.
“Ai là người nhà của anh?”.
“Em là mẹ của con anh, cũng coi như nửa người nhà. Mà có em ở cạnh Dương Dương cũng tốt. Anh chắc chắn phải đến các phòng khác kính rượu nhiều, Dương Dương không có người bên cạnh trông không được đâu”.
“Được rồi, anh đi đón Dương Dương, em trực tiếp qua đó sau”.
Tiếu Dương ngắt điện thoại, mỉm cười, lái xe đi đón con gái.
Đến giờ cơm tối, phòng Tiếu Dương chỉ sắp xếp trợ lý, thư ký, và phòng quản lý tài vụ.
Chỉ một chút Dương Dương đã quen hết với mọi người.
Khi Khương Hiểu Nhiên bước vào vẫn còn nghe thấy tiếng nói cười trong phòng.
“Mẹ”. Dương Dương gọi cô.
Trợ lý và thư ký lần trước đã gặp qua cô, vội vàng đứng dậy, lại không biết xưng hô thế nào.
Khương Hiểu Nhiên nhìn mọi người xấu hổ, cười nói, “Tôi là Khương Hiểu Nhiên, mọi người gọi tôi là HIểu Nhiên được rồi”.
“Chị Hiểu Nhiên”. Ba người cùng gọi.
Tiếu Dương kéo ghế bên cạnh ra, nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh anh.
Thư ký và quản lý đều là nữ, một người hơn hai mươi, một người ba mươi là cùng.
Có lẽ bình thường Tiếu Dương và cấp dưới quan hệ tương đối hòa hợp, vì thế không khí trên bàn cơm rất sinh động.
” Chị Hiểu Nhiên, tổng giám đốc Tiếu của chúng em là người đàn ông tiêu chuẩn của thế kỷ mới. Ngoài đến công ty ra thì chỉ biết có nhà. Trước kia, các nhân viên nữ trong công ty, từ những dì sáu mươi tuổi cho đến các em thiếu nữ hai mươi tuổi đều từng thầm mến anh ấy”.
“Chị nói về bản thân mình đi”. Trợ lý cũng nhảy vào trêu đùa.
” Haizz, trước kia đúng là mộng tưởng hão huyền, nhưng vừa thấy chị Hiểu Nhiên mộng đã tỉnh ngay. Nhìn người ta kìa, dáng người, khí chất đến dung mạo, cùng với tổng giám đốc Tiếu không phải trời sinh một cặp hay sao”.
Khương Hiểu Nhiên bị cô nàng trêu ghẹo, mặt ửng đỏ, cúi đầu ăn, không nói nhiều lời.
Vẻ mặt Tiếu Dương vẫn trấn định, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.
Không sai, Tiếu Dương đi cùng trợ lý đến các phòng khác kính rượu.
Thư ký còn kéo Khương Hiểu Nhiên lại nói chuyện, “Vừa nhìn đã biết chị là phu nhân tổng giám đốc mà, lần trước con hồ ly tinh kia đến cũng phải bỏ về sớm”.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên trầm xuống, “Cô ấy có đến?”.
“Thực ra không vào, chỉ một lần thấy thập thò ở cửa công ty, trông cô ta lén lút không biết muốn làm gì”.
Khi Tiếu Dương về, rượu và thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, ba người cùng nhau rời đi.
Lúc đi đến đại sảnh khách sạn, Khương Hiểu Nhiên thấy một nam một nữ đi lướt qua, đứng ở cửa thang máy chờ. Khương Hiểu Nhiên cách đó không xa, thấy bọn họ ấn tầng mười hai, nếu nhớ không nhầm đó là phòng nghỉ khách sạn.
Bởi vì người phụ nữ đi cạnh qua cô, còn người đàn ông đi bên ngoài nên cô không nhìn thấy rõ. Cô định quay lại nhìn kỹ nhưng Tiếu Dương đã giữ chặt cô lại, “Muộn rồi, Dương Dương buồn ngủ”.