“Trong cái hình ảnh đó, Đồng Diệu chính là người luôn luôn tốt đẹp như vậy, người suốt đời suốt kiếp khó mà có thể quên mất.”
Từ sân bay Kansai sau khi ngồi xe đi ra ngoài, Ôn Noãn ngay sau đó đến trạm trung chuyển ở Osaka bắt chuyến tàu đêm tốc hành và ngủ trên tàu, sáng sớm ngày thứ hai, cô đã đi đến giấc mơ Hokkaido của mình , dừng chân tại một khách sạn nhỏ đơn sơ.
Trước khi đến đây Khang Khang vốn muốn thay cô đặt một khách sạn lớn, cô khéo léo từ chối, cô ấy tặng vé máy bay cô đã vô cùng cảm kích, huống chi cô cũng không thiếu tiền. Ngoài việc năm năm thiết kế quần áo trước khi kết hôn tiết kiệm được, cùng Đường Tử Khoáng ly hôn, hắn cũng không keo kiệt, đã gửi cho cô một triệu tiền cấp dưỡng. Hắn nói, hai năm qua hắn ngồi vào vị trí Tổng giám đốc Hằng Phong, bản thân chỉ kiếm được hai triệu, nếu không đã có thể cho cô nhiều hơn. Cô vốn không muốn nhận, Đường Tử Khoáng một mực kiên trì, cô đành từ bỏ. Chẳng qua là cùng Đồng Diệu chung một chỗ thời gian dài, cẩn thận, sống đạm bạc đã trở thành một thói quen, thậm chí suốt trong bảy năm qua thói quen đó chưa bao giờ thay đổi.
Tắm nước nóng xong, sau khi loại bỏ đi tấm thân đầy gió bụi, Ôn Noãn liền mang máy chụp ảnh lang thang ra khỏi khách sạn. Hoa anh đào ở Hokkaido nở vô cùng sum suê và phong phú, hai bên đường phố đều là cây hoa, hồng phấn, trắng muốt, đếm bao nhiêu cũng không hết, hoa rơi đầy đất rực rỡ.
Cô mặc một chiếc áo tay dài màu lam nhạt, xách máy chụp ảnh đi lại chỗ đầu đường nơi hoa đào đang tuôn rơi bay khắp trời, mỗi dịp hoa anh đào nở đúng đẹp, rối rít rơi rơi tạo thành những cơn mưa hoa. Tụ tập ở dưới tàng cây anh đào vui vẻ ồn ào, uống rượu nói chuyện phiếm là những người dân bản xứ Nhật Bản, còn có nhiều người đi đường lui tới nhộn nhịp……
Chọn lấy một chỗ hoa đào bay tán loạn như đang nhảy múa, nhấn xuống nút chụp, bỗng có một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm vô tình rơi vào tầm ống kính của cô. Đúng là duyên cớ hay bởi vì loang loáng ánh đèn flash, lúc anh mới vừa quay mặt sang hướng ngay ống kính của cô, ẩn hiện trên gương mặt kia có nét thư thái cùng thích ý không thể nói ra thành lời.
Ôn Noãn dời đi máy chụp ảnh, nhìn kĩ mới nhận ra đó là người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô trên máy bay. Thấy cô nhìn sang, anh gật đầu nhẹ, đôi môi có độ mượt mà hơi hơi cong lên tạo thành một vòng cung thật đẹp, ánh mặt trời xuyên qua hàng cây anh đào rồi dừng lại trên khóe mắt đầu mày của anh, trong tròng mắt tinh tế lâng lâng khẽ gợn sóng.
Ôn Noãn lịch sự tính mỉm cười một cái xem như là chào hỏi. Anh đã xoay người tiếp tục hướng đi ban đầu, hai tay tuỳ ý đặt trong túi quần, chậm rãi thong thả bước đi. Thân hình anh cao lớn vô cùng, chiếu vào trong mắt cô là sắc trắng sắc hồng của hoa đào làm bối cảnh thì hình ảnh khi đó thật đẹp và thú vị. Trong lòng Ôn Noãn khẽ động, tay lập tức nhấn nút chụp, đem một màn này lưu lại trong máy ảnh.
Bất giác thời gian đã trôi qua mấy giờ, Ôn Noãn lại phát hiện cô cũng không thể vui vẻ như trong tưởng tượng. Nhìn hoa đào vốn là còn um tùm treo trên đầu cành, đảo mắt một trận gió đi qua, lập tức bay lả tả rồi hoà vào đất trở thành cát bụi. Mặc dù hoa đầy trời theo gió nhẹ bay phiêu diêu hạ xuống làm cho người ta cảm giác lãng mạn tuyệt đẹp, nhưng sau đó còn lại là những cánh hoa nằm đầy trên mặt đất cùng bụi bẩn xen lẫn nhau, chỉ lưu lại vẻ buồn bã cô đơn hoang vắng. Cô nhìn nhìn, vỗ vỗ, cảm giác thương cảm khó chịu.
Khó trách Đồng Diệu nói, hoa anh đào rơi là cảnh đẹp, nhưng lại mang theo vẻ thê lương, chu kỳ ra hoa quá ngắn, sẽ làm người có lòng nhưng ý còn chưa nói hết lại không thể chần chờ. Giữa cô cùng Đồng Diệu, cũng giống như cái sân đầy hoa đào nơi này cùng một dạng là đang yên nghỉ, cô ngăn cản không được hoa rơi xuống, cũng ngăn cản không được Đồng Diệu rời đi.
Đồng Diệu! Đồng Diệu! Gặp Đồng Diệu cũng là vào một mùa hoa anh đào nở rộ.
Cuối học kỳ năm thứ nhất đại học, cùng mấy nữ sinh ở túc kí xá hẹn nhau đi thành phố lân cận thưởng lãm hoa anh đào. Nơi đó tuy anh hoa không thể so kịp với Nhật Bản phồn hoa, nhưng đối với sinh viên bình thường mà nói cũng đã là địa điểm rất tốt để thưởng thức hoa.
Ngủ ở giường tầng trên của cô_Lâm An Kỳ là người địa phương của thành phố này, xung phong nhận việc làm hướng dẫn du lịch, sau khi xuống xe, sáu tiểu nữ sinh liền hi hi ha ha truy đuổi chạy trốn nhau ở hàng cây anh đào nở rộ đầu đường. Trẻ tuổi xinh đẹp, bọn họ đều hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, khi đó cô có mái tóc ngắn, thực hoạt bát, trông như đứa con trai nhỏ nghịch ngợm, ở trong sáu người cô là người nổi bật nhất.
Cô cầm máy chụp ảnh một đường cười vui, một đường điều chỉnh hình ảnh, góc chụp, giúp năm người còn lại tạo dáng chụp hình, ánh mặt trời dừng ở nơi khoé môi cô đang mang nụ cười, hết sức sáng rỡ làm động lòng người .
“Ôn Noãn, cẩn thận phía sau!” Lâm An Kỳ bỗng nhiên hướng về cô kêu lên.
Đợi cô kịp phản ứng, sau lưng đã đụng vào một thân thể khác, quay đầu lại, nhìn đến đối phương đều cùng một dạng, chàng trai phía sau cũng quay đầu nhìn kỹ mặt cô. Anh có một đôi mắt đen khác thường, hình dáng thanh tú mượt mà, làn da trắng nõn cũng không làm mất đi vẻ khỏe mạnh, một thân ăn mặc màu trắng sáng như không bị nhiễm hạt bụi nhỏ nào. Nhìn đến hai người đều là mỗi người cầm máy chụp ảnh, không hẹn cùng nhìn nhau mỉm cười.
Bên cạnh dưới tàng cây hoa anh đào, có một đứa trẻ nghịch ngợm ôm thân cây dùng sức lay động, cánh hoa tựa như bông tuyết rối rít lả tả bay bay rồi tuôn rơi xuống. Bọn họ đang đứng tại đây thình lình xuất hiện một màn mưa hoa như thế, cùng đi trong nhóm nữ sinh của cô, có người kêu lên “ Thật là đẹp, thật là lãng mạn ”, hai người cười ăn ý đồng thời toàn thân, giơ lên máy ảnh chụp lại cảnh đẹp này.
Thoáng qua là hai đường ánh sáng trắng một trước một sau, xong một bước lại phát hiện, hai người không hẹn mà cùng nhìn đến đối phương đang đứng trong sân giữa cơn mưa hoa, đều là vô cùng vui vẻ, sợi tóc có vài cánh hoa vương vào.
“ Tôi tên là Đồng Diệu . ”
“ Tôi tên là Ôn Noãn. ”
Hai người đồng thời mở miệng, sau một giây mỗi người đều giật mình, không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Cách đó không xa có mấy nam sinh gọi anh, Lâm An Kỳ chờ cùng mấy nữ sinh cũng ở đây gọi cô, hai người hai miệng đồng thanh nói “Gặp lại sau ”.
Mỗi người sau khi chạy đi mấy bước, không ngờ đồng thời quay đầu lại, tầm mắt đụng vào nhau, vương đầy mùi phấn hoa, trong không khí có cái gì đó phảng phất lưu lại cùng nụ cười trao cho nhau. Cũng nhiều một phần tâm tình nhưng không biết gọi đó là gì. Cuối cùng cũng rời đi, đi xa rồi, hoa anh đào vẫn như cũ lất phất bay bay trong gió.
Sau đó, ở trong những năm tháng mất đi anh, Ôn Noãn mỗi khi nhớ về nụ cười của anh, cũng sẽ nghĩ đến một từ “SÁNG như trăng mùa hạ ”, còn khi nghĩ đến con người của anh, sẽ nghĩ về một câu “ Thu thủy vì thần, ngọc vì cốt.”
Có lẽ ở trong mắt mọi người, anh cũng không có thú vị như thế, trên người toả ánh sáng rực rỡ, nhưng ở trong lòng cô lại vĩnh viễn lưu giữ lại khoảnh khắc hai người liên tiếp có chuỗi động tác cùng hành động ăn ý tạo thành hình ảnh thật đẹp. Trong cái hình ảnh đó, Đồng Diệu chính là người luôn luôn tốt đẹp như vậy, người suốt đời suốt kiếp khó mà có thể quên mất .
Thật ra thì khi đó cảm giác không phải là vừa thấy đã yêu mạnh mẽ, cũng không có vui vẻ cùng sung sướng dữ dội, càng không là như trăm sông đều đổ nước về mãnh liệt, chỉ như có một viên sỏi nhỏ ném vào giữa hồ tạo ra những gợn sóng lăn tăn, đó là một kiểu nhộn nhạo, rạo rực, khuấy nhẹ đến cánh cửa lòng ngưa ngứa một chút mà không biết làm sao.
Vẫn tưởng rằng chẳng qua là duyên ngắn gặp mặt một lần, từ nay về sau sóng gió vạn dặm, nhưng không nghĩ duyên phận một khi rơi xuống, câu nói hẹn gặp lại liền có cơ hội.