Cố Dạ Thâm tìm thấy Ôn Noãn ở tầng thượng tòa nhà của tập đoàn Thâm Khang. Cô đứng ở mép sân thượng để mặc cho ánh mặt trời giữa trưa hừng hực thiêu đốt. Anh đi tới thấy trên khuôn mặt ngây ngốc của cô cũng không có dấu vết cho thấy cô đã khóc.
Cảm giác có người đến gần, Ôn Noãn thản nhiên quay đầu một chút nhìn, thấy người đến là Cố Dạ Thâm thì cô lại từ từ quay trở về.
“Cô có chuẩn bị Flash dự phòng không?” Cố Dạ Thâm hỏi.
Ôn Noãn chậm chạp gật đầu, “Laptop ở phòng làm việc có lưu.” Nhưng không có trang phục cắt may thì cũng không giải quyết được việc gì, Cô thất bại rồi.
“Ôn Noãn, chưa đến một giây cuối cùng thì đừng nản trí, vẫn còn thời gian mà.” Cố Dạ Thâm nhìn cô, “Chiều nay mới có kết quả cuối cùng, Flash vẫn còn, may lại trang phục lần nữa là được.”
Ôn Noãn sững sờ một chút, u ám trong mắt dần sáng lên giống như ánh sáng bạc lấp lánh: “Đúng vậy, tôi lập tức đến nhà máy bây giờ.” Nói xong cô liền rời đi, nhất định còn kịp.
Từ phía sau Cố Dạ Thâm kéo cô lại, “Không vội, để tôi bố trí lái xe đưa cô đi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Ôn Noãn thật lòng cảm kích, dừng một chút cô bổ sung, “Cám ơn Tổng Giám đốc Cố.” Ở Thâm Khang, một vài nhân viên bình thường sẽ câu nệ lẫn nhau kêu “Tiểu” trước tên hoặc họ, còn lại mọi người đều gọi chức vụ và thêm họ phía sau, đối với lãnh đạo càng phải như vậy. Nói cách khác, mặc dù đối phương là người nào, chỉ cần họ có chức vụ cao hơn mình đều phải xưng một tiếng “Quản lý X”, “Tổng X”, gọi như vậy là vì lúc làm việc mọi người sẽ không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư nào vào công việc.
Dĩ nhiên, lá gan Ôn Noãn cũng không lớn như vậy, nên ở trong công ty cô đều gọi cấp trên trực tiếp chức vụ và họ đầy đủ. Mặc dù bên cạnh đúng là không có ai, nhưng cô vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Đối với cách gọi của cô, Cố Dạ Thâm đều không để bụng, dĩ nhiên cô gọi như vậy cũng tốt, anh cũng không muốn vì anh mà mang lại phiền toái, phức tạp cho cô trong công ty.
Thang máy xuống đến sảnh biểu diễn của tòa nhà, Ôn Noãn lại đứng bất động, Cố Dạ Thâm hiển nhiên cũng hiểu ý của cô, anh không nói gì, tự nhiên bước chân ra khỏi thang máy, trực tiếp vào sảnh biểu diễn và trở về chỗ ban giám khảo ngồi, vừa đúng lúc kịp thời chấm điểm cho người dự thi.
Ôn Noãn đợi thang máy lên xuống hai lần mới ra ngoài, cô phải đi về phía sau khán đài lấy túi xách, bên trong túi có chứa bản vẽ thiết kế. Cô đi từ lối đi nhỏ đến phía sau khán đài, T trên đài (T là nguyên gốc tác giả nhé, mình cũng không hiểu), Bạch San Ny đang đứng ở giữa khán đài mỉm cười giải thích tường tận tác phẩm thiết kế của mình với chủ đề “Trung tính hóa“. Từ xa Ôn Noãn nhìn lại, cô thấy một chiếc áo khoác dạo phố màu trắng xám, có thể nhìn thấy được đây là trang phục nữ trung tính hóa, loại trang phục này đang rất phổ biến, vả lại người trẻ tuổi đều thích theo đuổi xu hướng này.
Nhưng cô nhìn có chút quen mắt. Cái áo khoác dạo phố đó nhìn quen thật, Ôn Noãn không nhịn được dừng lại nhìn thẳng sang khán đài. Khi thấy Bạch San Ny lấy ra áo khoác dạo phố nam cùng màu hệ trung tính hóa thì cô bị hoảng sợ đến mức mắt mở lớn.
Kia không phải là áo khoác trang phục tình nhân do tự tay cô may sao?
Cô thiết kế một đôi trang phục tình nhân của nam nữ cùng đều là màu xám trắng, thiết kế kiểu dáng tỉ mỉ, ngày đó cô cũng có tham khảo một vài bức ảnh mang phong cách tình nhân đang lưu hành. Thực ra cũng hơi nghiêng trung tính hóa, bên trái áo khoác nam có một người mái tóc màu vàng kim óng ánh với ánh mắt u buồn đang đưa tay ra, vừa vặn đến mép tay áo. Phối hợp ăn ý với quần nữ trên đùi có một đóa hoa hồng nở rộ. Đem hai bộ đặt cạnh nhau sẽ thấy được một bàn tay nhỏ bé đang cầm đóa hoa hồng.
Những linh cảm này đều đến từ chính là chuyện cổ tích về tiểu hành tinh B- hư cấu.
Dĩ nhiên, đây vẫn là trang phục tình nhân, thực ra ý nghĩa bên trong của việc kết hợp là khăn quàng cổ để ở trên mỗi áo. Khăn quàng cổ của nam bằng len màu vỏ quýt, phối hợp với kiểu áo T shirt màu trắng bằng vải bông đơn giản, phía trên in một người nhỏ bé tóc màu vàng kim đang đứng ở sa mạc bao la u buồn nhìn lên bầu trời mênh mông, màu sắc từ dưới lên trên là từ đậm tới nhạt, từ phức tạp đến đơn giản; Còn trang phục của nữ là chất liệu là len màu vỏ quýt, bố trí màu sắc khăn quàng cổ giống với màu áo T shirt của nam. Chi tiết trọng điểm là một bức tranh về bầu trời từ xa đến gần, cuối cùng phóng to hình ảnh tiểu hành tinh B-, trên tiểu hành tinh có ba ngọn núi lửa, hai tòa đang hoạt động, còn một tòa thì không, còn có một bông hoa hồng đang lay động trước gió đầy hàm ý.
Chàng là Tiểu Vương Tử duy nhất của thiếp, thiếp là hoa hồng độc nhất vô nhị của chàng, đây là “Một người duy nhất trên thế giới“. Lúc trước ở trên đài cô còn chưa nói hết, chủ đề cô thiết kế là: Trang phục tình nhân – một người duy nhất trên thế giới. Trong lòng muốn nói là: Dâng tặng cho Đồng Diệu thân yêu.
Đồng Diệu thích nhất là Không thể nào quên, Antony – đức thánh – Ecques to Perry (Tiểu Vương Tử) (Cái này ta cũng không hiểu lắm nên giữ nguyên nguyên tác nhé), anh mang niềm yêu thích của mình chia sẻ cho cô, từ đó cô biết câu chuyện cổ tích giữa Tiểu Vương Tử và hoa hồng, hơn nữa cô còn ghi nhớ câu chuyện của họ ở trong lòng. Đồng Diệu là Tiểu Vương Tử của cô, mà cô chính là bông hoa hồng duy nhất kia. Nhưng cuối cùng, Tiểu Vương Tử cũng ra đi.
Cô vì Đồng Diệu mà làm ra bộ trang phục tình nhân này nên ở trong tay Bạch San Ny bộ trang phục đều không hoàn chỉnh, hơn nữa còn làm thay đổi ý nghĩa của bộ trang phục. Cô chỉ không nghĩ đến, người đang đứng trên đài kia lại là người đã làm cô trở thành vở hài kịch, lại chính là Bạch San Ny.
Đúng rồi, Bạch San Ny gặp kẻ trộm, trang phục cắt may và PPT cũng bị kẻ trộm cướp đi, cô ấy nhất định là không kịp làm lại lần nữa nên mới không thể không đưa ra hạ sách này. Cô nhớ lúc đêm đó cô ở công ty lấy chìa khóa thì bắt gặp cô ta làm thêm giờ. Trong lòng cô sáng tỏ, chắc là đêm hôm đó cô ta đã thâu lương hoán trụ (Thâu lương hoán trụ: Treo đầu dê bán thịt chó).
Hiện tại muốn trách thì chỉ trách cô không cẩn thận thôi. Chẳng qua cô ở phòng Thiết kế chưa bao giờ lộ ra tài năng của mình, ngay cả ban đầu lúc cô nộp đơn ứng tuyển cũng là vị trí “Trợ lí phòng thiết kế” chứ không phải là “Trợ lí thiết kế“. Trừ Nam Phong Lâm, người khác đều cho rằng cô không có hiểu biết gì về thiết kế. Đã là như thế, tại sao Bạch San Ny là người luôn luôn chắc chắn cô không có hiểu biết gì về thiết kế lại sử dụng tác phẩm của cô chứ? Hơn nữa, cô để trang phục cắt may ở hộc tủ và luôn khóa, chính cô cũng tận đến sáng nay mới mở hộc tủ ra, làm sao y phục lại bị tráo đổi, đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cô giống như một tòa điêu khắc đứng trong lối đi nhỏ, cô nhắm mắt, cơ hội đã không còn, hiện tại cứ coi như cô cầm trong tay trang phục cắt may của mình cũng đã không thể cứu vãn được mà chỉ nhận lấy tội danh sao chép.
Bạch San Ny ở trên khán đài giải thích ý nghĩa bên trong và tiềm lực thị trường của tác phẩm thiết kế đâu vào đấy, nhìn mọi người, cô ta biết mình sẽ tạo nên một trào lưu, lần này cô ta sẽ không phải đứng bên ngoài ghen tức ba người top đầu cuộc thi nữa!
Bỗng nhiên, Kimi ngồi ở chỗ giám khảo lại gần micro trầm giọng nói: “Trợ lý Bạch San Ny xin tạm dừng!”
Trên khán đài âm thanh đột nhiên dừng lại, mọi ánh mắt dưới khán đài đều hướng về phía ban giám khảo tỏ vẻ khó hiểu.
Kimi nâng mí mắt, miễn cưỡng nhìn khán đài: “Trợ lý Bạch, tôi có một vấn đề thắc mắc xin cô thành thật trả lời.”
Bạch San Ny bị hắn bất ngờ xuất hiện cắt ngang nên trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn ngồi ở vị trí giám khảo nắm giữ một phần sáu đại quyền sinh sát (Đại quyền sinh sát: Quyền sống chết), nên cô ta chịu đựng sự bất mãn trong lòng, khéo léo mìm cười: “Xin mời thiết kế Kimi hỏi.”
“Hai bộ trang phục này đều là do cô thiết kế sao?” Giọng nói Kimi nhàn nhạt giống như đang hỏi “Cô ăn cơm chưa” vậy, trong đôi mắt đều mềm mại nhưng tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mắt Bạch San Ny có chút rối loạn, sau đó cô ta lại bình tĩnh như thường: “Dĩ nhiên.”
“Thật sự là do cô thiết kế sao?” Kimi nhìn chòng chọc người đứng trên đài, mắt hắn hơi trầm xuống tràn đầy bén nhọn và lạnh lẽo, hắn lộ ra khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng thấy.
“Vâng….Dĩ nhiên!” Về cơ sở Bạch San Ny rõ ràng không đủ.
“Cô xác định là mình thiết kế sao?” Giọng nói của Kimi lạnh như đi qua vùng Seberia, mặc dù hắn không xem qua hai áo khoác của Ôn Noãn nhưng cũng đã có xem qua bản thiết kế của cô ấy!
“Thiết kế Kimi, anh…..Anh hỏi như vậy là có ý gì?” Bạch San Ny bắt đầu hốt hoảng, hắn biết cái gì rồi sao? Nhưng tại sao lại có người biết chứ, bình thường mà nói, vì giữ bí mật nên trừ bản thân người thiết kế thì bất kỳ người nào đều đến ngày bình chọn mới có thể xem tác phẩm. Coi như hai cái áo khoác này không phải tự tay cô thiết kế thì Ôn Noãn cũng đã bị đá ra ngoài….
Ôn Noãn! Cô ta đột nhiên rời ánh mắt tới lối đi nhỏ trên sảnh triển lãm thì nhìn thấy ánh mát lạnh lùng của Ôn Noãn đang nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt của cô ta, Ôn Noãn nhìn cô ta khẽ mỉm cười, trong nội tâm cô ta run lên, nụ cười này lạnh lẽo đến cỡ nào chứ.
“Tôi đang hỏi cô, hai cái áo khoác này là tự tay cô thiết kế cắt may sao?” Cô ta đúng là không biết tỉnh ngộ. Kimi đột nhiên vỗ tay vào bàn, người cũng mượn lực để đứng lên, giọng nói, nét mặt đều rít lên. Nếu như lúc mới bắt đầu cô ta chịu thừa nhận thì có lẽ Thâm Khang đã cho cô ta một cơ hội rồi.
Sắc mặt của Bạch San Ny hoàn toàn trắng bệch, cơ thể lảo đảo gần như muốn ngã. Lợi dụng thủ đoạn không đứng đắn quả nhiên là gặp báo ứng nha!
Đúng, cô ta đúng là cầm trang phục cắt may của Ôn Noãn chọn trong đó ra hai áo khoác. Ban đầu, lúc xui xẻo gặp phải tên trộm cô ta cũng không nghĩ tới hạ sách này, chẳng qua là sau khi tan làm ngày hôm trước cô ta ngồi trong toilet đi vệ sinh thì nghe thấy bên ngoài nói chuyện với nhau, trong lời nói còn nhắc tới tên của mình.
“………Cuộc thi lần này Bạch San Ny chắc là không thể vào được trong top ba người đứng đầu rồi, cô ấy đúng tà xui xẻo, tôi muốn giúp cô ấy nhưng không thể phá hỏng quy định được.”
“Làm sao Thiết kế Chân biết cô ấy không thể vào được trong top ba người đứng đầu chứ? Năng lực của Trợ lý Bạch thực ra cũng không kém mà.”
“Bởi vì theo tôi biết, lần này khả năng top ba người đứng đầu năm nay sẽ là ba trợ lý thiết kế mới.”
“A, vậy thì cũng không đúng rồi, Kỷ Ngân Huân và Sở Hành đều có thể làm việc bên cạnh Giám đốc Nam Phong thì tất nhiên không yếu. Nhưng Tiểu Ôn đó, cô ấy cũng chỉ là một trợ lí bình thường mà thôi, có thể thiết kế được hay không thì cũng khó nói lắm!”
“A, cái này cô không biết rồi, thật ra Ôn Noãn đã từng năm liền được giải thưởng học sinh ưu tú của học viện thiết kế Phong Đại, cô ấy còn đứng thứ ba mươi hai trong cuộc thi thiết kế thời trang Kim Tưởng lúc ở Phong Đằng nữa. Các cuộc thi nhỏ khác chỉ cần cô ấy tham gia thì cô ấy sẽ cầm được tiền thưởng, tuyệt đối không có người nào đoạt được giải thưởng đâu! Cô tin hay không thì tùy, lần này cô ấy chắc chắn sẽ Nhất Minh Kinh Nhân (Nhất minh kinh nhân: Bỗng nhiên nổi tiếng)!”
“……….”
Tuy nói vậy làm người ta không thể tin, nhưng cô ta lại đặt ở trong lòng, nếu Ôn Noãn thật sự lợi hại như vậy thì cô ta muốn vào top ba sẽ không có hi vọng rồi.
Cô ta vừa khổ não vừa trở về phòng làm việc làm thêm giờ, đang làm lại PPT tới tám chín giờ tối thì thấy Ôn Noãn cầm một cái túi trở về văn phòng tìm chìa khóa. Sau khi Ôn Noãn rời đi, cô ta mơ hồ động lòng.
Bởi vì ban đầu cái bàn làm việc phía sau là cô ta ngồi, sau khi có người từ chức, cô ta liền chuyển đến đằng trước nên cô ta vẫn còn giữ một chìa khóa hộc tủ. Cô ta liền len len mở hộc tủ ra nhìn, không cần phải nói cũng biết, thiết kế của Ôn Noãn làm cho cô ta thực sự kinh ngạc. Quả nhiên đường nét độc đáo, có thể Nhất Minh Kinh Nhân được! Nghĩ đến mình bốn năm vẫn đứng bên ngoài top ba người đứng đầu, ý niệm tà ác của cô ta nhất thời lặng lẽ nảy sinh………
Hiện tại cô ta biết, cô ta hoàn toàn xong rồi. Trước mắt đã mơ hồ một mảnh, cô ta nén nước mắt, bước chân nặng như chì đi về phía sau khán đài.
Ôn Noãn còn đang đứng ở trong lối đi nhỏ chấn động ở trong lòng đã bị đẩy lên khán đài lần nữa. Đã có người giúp cô đem bản chính tài liệu Flash từ bàn làm việc trong máy tính của cô tới, một đôi trang phục tình nhân cũng được trả lại về tay cô.
Người ở dưới khán đài kinh ngạc không thôi, sự biến hóa này làm người ta ứng phó không kịp.