Ánh mắt Cố Dạ Thâm lóe lên, khóe mắt chợt hiện lên nhàn nhạt đau thương: “Năm học ở Phong Đại, tôi cùng bạn gái ăn ở chỗ này mấy lần, cô ấy thích nơi này, rất bình thường, rất ấm áp.”
“À…” Ôn Noãn vô thức gật đầu, ánh sáng trong mắt dần dần tan rã, “Trước kia tôi cũng thường xuyên cùng bạn trai đến đây.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
Hoàn cảnh nhà Đồng Diệu tương đối bình thường, bình thường đều ăn cơm ở nhà ăn của trường học cho tiện, vì cô suy nghĩ đến tự ái đàn ông của anh nên cũng không dám thay anh trả phiếu cơm, vì vậy thường thường cô sẽ lấy các loại danh nghĩa kéo anh ra ngoài ăn cơm, “Thất Lý Hương” là nơi bọn cô đến nhiều nhất, vừa tiết kiệm, thực tế, món ăn lại ngon, rất phù hợp với những người bình thường như họ.
Chỉ là sau khi Đồng Diệu rời đi, cô chưa từng quay lại đây, lúc Cố Dạ Thâm nói đến tiệm ăn không biết thế nào cô lại đột nhiên nghĩ tới nơi này. Cứ như vậy cô suy nghĩ ngơ ngẩn, mơ hồ không hề phát hiện ra mình nói một câu rất nhỏ “Về sau…”
Đến lúc cô ý thức được thì Cố Dạ Thâm lại tưởng cô hỏi chuyện anh và bạn gái, anh nở nụ cười nhàn nhạt, “Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi liền kết hôn, nhưng sau này bởi vì một chút nguyên nhân không thể ngăn lại nên đã ly hôn…” Giọng nói của anh có vị chát.
“Thật ngại….” Khuôn mặt Ôn Noãn áy náy, cô cũng không cố ý hỏi anh. Trong cuộc thảo luận của các cô gái phòng thiết kế, đối với việc Cố Dạ Thâm đã ly hôn cô cũng có nghe thấy, cũng cảm thấy anh là người từng trải, chỉ là không ngờ kết thúc một đoạn nhân duyên lại là ly hôn, chỉ hai ba câu đã tóm tắt được hết, bỗng nhiên cô nghĩ đến cô và Đường Tử Khoáng cũng là một câu “Kết thúc” liền ly hôn.
“Không sao.” Cố Dạ Thâm dập thuốc lá vào gạt tàn thuốc, “Mọi chuyện đều đã trôi qua nhiều năm rồi, dù có đau khổ, khó chịu như thế nào cũng đã tan thành mây khói.” Huống chi những năm này, anh cũng không thấy nhớ cô ấy nữa, thậm chí còn chưa kịp trì hoãn thủ tục ly hôn thật lâu vì không cam lòng thì anh đã thay đổi.
Xung quanh tiếng cười nói của thanh niên không ngừng, hai người ngồi bàn lập tức chợt tĩnh lặng lại, cho đến khi bà chủ mang thức ăn lên bọn họ mới từng người từ từ quay trở lại thực tế.
Ăn một lúc, Cố Dạ Thâm bắt đầu vui vẻ, vẻ mặt như bừng tỉnh ấm áp, sâu nhất trong đôi mắt hiện lên một chút rung động không dễ dì phát hiện, trong nháy mắt liên khôi phục lại bình tĩnh: “Cô cũng tốt nghiệp ở Phong Đại, thật là tốt.”
Ôn Noãn lấy lại tinh thần, “Đúng vậy, người Phong Thành phần lớn đều tốt nghiệp ở Phong Đại.” Cô chợt cầm một cốc nước lọc cười đến xinh đẹp, “Kính học trưởng một ly!”
Ánh mắt của Cố Dạ Thâm dừng lại ở hai cốc băn khoăn một chút: “Cô có muốn đi vào điểm chính hay không?”
Ôn Noãn ngẩn người, không thể cự tuyệt, nhưng một giọt rượu cô cũng không uống được, uống một chút rượu trắng là say, đối với loại nồng độ cồn thấp như bia cô cũng không thể uống quá ba cốc, vì vậy đến cuối cùng không ngoài ý muốn, cô say rượu, gương mặt cô như hoa đào nở rộ sau cơn mưa, da trắng hơi ửng hồng, trong suốt, rực rỡ.
Ý thức của cô mơ hồ, cô mơ hồ nghe thấy hai tiếng nói chuyện với nhau, bị người từ trên bàn đỡ dậy, bên tai có giọng nói trầm thấp say lòng người gọi: “Ôn Noãn, Ôn Noãn, Ôn Noãn…” Chỉ trong chốc lát cô đã nằm trên một bả vai thật dày.
“Đồng Diệu…” Cô không tự chủ được khẽ bật ra tiếng, lúc thiêm thiếp đi Ôn Noãn như trở lại nhiều năm trước kia, cô rõ ràng không có chút tửu lượng nào nhưng mỗi lần giận dỗi với Đồng Diệu đều chạy đi uống rượu, khi anh nhận được tin, bất kể là như thế nào đều chạy tới cõng cô về ký túc xá. Đợi ngày hôm sau cô tỉnh rượu anh sẽ lấy hai ngón tay thon dài của mình mà chỉ vào trán cô, dường như cắn răng, nghiến lợi nhưng lại không biết làm thế nào nói với cô: “Ôn Noãn, lần sau còn dùng phương pháp này uy hiếp anh nữa, anh sẽ không quan tâm tới em nữa đâu!”
Cô cười không tim không phổi, Đồng Diệu nói “Lần sau” có nghĩa là sẽ không có lần cuối, giống như ngày mai, tương lai sau này đều giống như vậy. Thật ra thì cô chỉ muốn say ngà ngà, lúc tỉnh táo một chút sẽ không kiêng dè gì nằm ở trên lưng anh thật ấm áp, mượn chút rượu để trêu đùa. Sau khi tỉnh lại anh sẽ phun phun nói với cô, trong mắt không ngừng cưng chiều và yêu thương. Cũng bởi vì vậy, hôm trước mặc dù hai người cãi nhau nhưng đến ngày hôm sau đều hòa thuận như ban đầu. Nếu như cô có thể một lần nữa quay về cảm giác đó, thì có phóng túng một lần có làm sao?
Quả thật, cô tự ngồi lên ghế xe của Cố Dạ Thâm liền có một suy nghĩ phóng túng, cũng coi như là đi ăn một bữa cơm với hàng xóm tốt, biết rõ mình không uống được rượu cũng không từ chối…