“Ôn Noãn, tớ không có ý gì khác.” Hàn Triết nhìn cô sâu xa, “Tớ hiểu rõ cậu vừa ly hôn không lâu, nếu tiếp nhận một người mới sẽ rất khó khăn, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, từ đầu đến giờ tớ vẫn luôn thích cậu, chỉ cần cậu bằng lòng, tớ sẽ đứng nguyên một chỗ chờ cậu.”
Cô tới nơi hẹn đã thấy Hàn Triết ngồi ở chờ ở đấy, cậu cười nhàn nhạt, gương mặt màu đen có núm đồng tiền như ẩn như hiện, đợi cô đến gần cậu mới đứng lên kéo ghế giúp cô.
Đây là một quán rượu trong lành, lịch sự, tao nhã, quán được trang hoàng theo phong cách thiên nhiên, bọn họ ngồi ở tầng hai vị trí gần cửa sổ, Ôn Noãn đi lên bằng cầu thang gỗ, mặt sàn làm bằng gỗ, ghế ngồi bằng trúc bện thành màu xanh đậm, kiểu dáng đơn giản, trang nhã. Thời tiết đúng vào cuối xuân đầu hạ, bên cạnh cửa sổ dây Thường Xuân, Diệp Tử Lục xanh tốt theo gió khẽ đung đưa trong ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn.
Hai người gọi mấy món ăn bình dân, biểu hiện của Hàn Triết làm Ôn Noãn nảy sinh một ảo giác, giống như chuyện cái ngày thứ sáu năm xưa đến giờ chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn là anh em tốt.
Cứ như vậy, bầu không khí diễn ra khá thoải mái, Ôn Noãn không thể không thừa nhận, cô cố ý có một chút ý tưởng buông thả, dĩ nhiên trong tư tưởng buông thả của cô cũng khá dè dặt, cùng người khác phái ăn cơm, xem một bộ phim, chuyện trò vui vẻ, cố ý về muộn….không hơn.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Hàn Triết nói thời gian còn sớm nên đề nghị đi xem phim cô cũng không từ chối.
Kết thúc bộ phim đã mười rưỡi tối, hai người thong thả đi ra khỏi rạp chiếu phim, bốn phía xung quanh đều là các cặp tình nhân, từ đầu đến cuối khoảng cách giữa hai người đều cách nhau nửa bước chân, đi qua con đường dài hẹp, hai người dừng lại bên bảng xe buýt cạnh đường.
“Chúng ta về ngược hướng, cậu không cần đưa tớ về đâu.” Ôn Noãn khẽ ngửa mặt lên cười nói.
Hàn Triết cũng cười, “Tớ cũng không nghĩ sẽ đưa cậu về.” Dừng một chút, cậu thu bớt lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô, “Ôn Noãn, tớ chỉ nghĩ cùng cậu.” Đưa tiễn là nghĩa vụ của đàn ông, được ở cùng cô thì cậu đều can tâm tình nguyện trầm mê.
Ôn Noãn giật mình, chuyển rời tầm mắt, mất tự nhiên cười cười.
“Ôn Noãn, tớ chưa bao giờ cảm kích như hiện tại, tớ và cậu có thể gặp và quen biết nhau từ mười năm trước.” Hàn Triết hơi cười, mang theo sự đau thương nhàn nhạt, giọng nói thật thấp, “Bởi vì bộ dạng này, tớ cũng không cần vòng vo, phức tạp để thăm dò tâm ý của cậu, cũng không cần nơm nớp lo sợ cậu lại bỗng nhiên không để ý tới tớ nữa, cậu hiểu lòng của tớ phải không, tớ có thể thản nhiên yêu….”
“Hàn Triết, tớ…..” Trong lòng cô biết rõ tình ý của Hàn Triết, Ôn Noãn vẫn còn có chút không biết phải làm sao, dù sao cô mới ly hôn được hơn một tháng.
“Ôn Noãn, tớ không có ý gì khác.” Hàn Triết nhìn cô sâu xa, “Tớ hiểu rõ cậu vừa ly hôn không lâu, nếu tiếp nhận một người mới sẽ rất khó khăn, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, từ đầu đến giờ tớ vẫn luôn thích cậu, chỉ cần cậu bằng lòng, tớ sẽ đứng nguyên một chỗ chờ cậu.”
“Hàn Triết, tội gì cậu phải chờ đợi một người nhìn không thấy tương lai như vậy.” Ôn Noãn đau khổ nhìn cậu. Người con trai cô biết hơn mười năm đối với tình cảm dành cô sao lại sâu nặng và cố chấp đến vậy.
Lớp mười năm ấy, bởi vì Ôn Noãn nhẫn tâm không viết thư hồi âm, cuối cùng Hàn Triết biến mất không dấu vết, không chút tin tức. Sau này cô gặp Đồng Diệu, nước chảy thành sông (con người lớn lên sẽ biết cách cư xử đúng mực), kỳ nghỉ hè năm đại học thứ ba của cô Đồng Diệu tốt nghiệp, anh đưa cô về quê mình ở Anh Hoa, hai người ra ngoại thành chơi thì gặp Hàn Triết người bạn sáu năm không gặp đang đứng giữa đồng lúa Kim Hoàng Sắc.
Đồng Diệu cùng cô đi tới, anh vịn vai Hàn Triết nở nụ cười trong sáng: “Ôn Noãn, đây là em họ anh Hàn Triết, là con của cô anh.” Sau đó anh quay lại ôm eo cô: “Hàn Triết, đây là bạn gái anh, tương lai sẽ là chị dâu của em, Ôn Noãn.”
Một khắc đó cô cười thật gượng gạo và ngượng ngùng, Hàn Triết cũng không ngờ tới sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh như thế này, cảm xúc trong đôi mắt biến đổi đến ngàn lần, cuối cùng cậu chỉ gật gật đầu, “Xin chào.” Giọng nói lạnh nhạt, xa cách.