“Nhưng Khang Khang, mình đã dùng thời gian năm mới quen có một người bên gối, thế nhưng anh ta lại vứt bỏ mình mà đi.” Giọng nói của cô nghe có vị chát, vốn dĩ cô từng lập lời thề son sắt sẽ không chấp nhận bất cứ người nào, sau năm năm cuối cùng cô cũng thỏa hiệp nhưng lại không đi đến được cuối cùng làm sao mà không buồn, không tiếc.
Về đến Tân Giang Hoa Uyển, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Dạ Thâm đang quanh quẩn dưới ánh đèn đường mờ nhạt trong chung cư, anh đang bước từng bước lên bóng của mình, anh mặc rất tùy ý, áo sơ mi, quần bò, nhìn từ xa cô sửng sốt khi thấy từ người anh phát ra một khí khái hào hùng không gì sánh nổi.
Anh hơi lo lắng, xoay mặt nhìn về phía cửa chung cư, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt anh khẽ động, trên mặt giống như trút được gánh nặng, đợi cô đến gần anh mới tỏ vẻ không quan tâm lắm hỏi: “Hôm nay cô làm thêm giờ à?”
“Không có.” Ôn Noãn lắc đầu, Cố Dạ Thâm cũng biết ý không hỏi gì nữa, hai người không nói nhiều, một trước một sau đi lên phòng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của Khang Khang hẹn cô đi ra ngoài dạo phố. Cô rất bội phục Khang Khang, rõ ràng cô ấy là nhà thiết kế thời trang của một cửa hàng lại còn đi thị trường, cô ấy thường đi thị trường ở các tỉnh thành hoặc đi khảo sát các cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa dịch vụ, lẽ ra cô ấy sẽ không thích thời dùng gian rảnh rỗi của mình ngồi trong cửa hàng nghiên cứu thời trang, nhưng mỗi lần đi dạo phố cô ấy đều đi không biết mệt mỏi, hưng phấn bừng bừng, luôn đi đến những nơi đông người, đa số thời gian là ngắm rất ít khi mua hàng.
Mỗi lần như vậy tâm tình của cô cũng tốt lên ít nhiều, nhiều người xung quanh nói cười như vậy mà một mình cô với vẻ mặt phiền muộn thì chẳng phải là tự mình sát phong cảnh sao?
“Ôn Noãn, tối hôm qua cậu đi đâu mà đến mười giờ tối cũng chưa về đến nhà vậy?” Ngồi nghỉ ngơi ở MacDonald, Khang Khang vừa cầm ly nước cam vừa hỏi cô.
“Lúc tan làm mình gặp lại một người bạn học cùng trung học năm thứ nhất, cậu ấy chính là người lần trước đã tặng mình bánh ngọt chúc mừng ‘ly hôn vui vẻ’.” Ôn Noãn không giấu giếm, nói rõ ràng để giải quyết nghi ngờ, “Làm sao cậu biết hơn mười giờ tối hôm qua mình mới về nhà?”
“À….” Ánh mắt Cố Khang Khang lóe lên, cười nhẹ nhàng, “Mình muốn hẹn cậu ra ngoài đi dạo phố nhưng gọi điện thoại cho cậu như thế nào cũng không được nên đành tới chỗ ở của cậu, nhưng chỉ gặp hàng xóm, anh ấy nói cậu chưa về.”
À…Nếu như trực tiếp nói cho cô ấy biết có người lo lắng cho cô ấy mà gọi điện tới mình hỏi “Bây giờ Ôn Noãn có ở chỗ cô không?”, có thể dọa cô ấysợ chạy mất không?
“Như thế nào? Cậu đã quen với nơi ở mới chưa? Sống chung với hàng xóm có cảm thấy điều gì bất tiện không?” Cô vui vẻ nên hỏi thoải mái.
Ôn Noãn mỉm cười, “Khang Khang, cậu không cần lo lắng cho mình, mọi chuyện đều tốt, mình cũng quen rồi.” Cô đã quen sống một mình.
“Ôn Noãn là như vậy, nếu tương lai có một người nguyện ý chăm sóc cậu, nguyện ý không tính toán mang đến cho cậu sự ấm áp và nuông chiều. Cậu đồng ý với Khang Khang, cho dù là không thương nhưng cậu cũng cố gắng tập thành thói quen thử tiếp nhận họ được không?” Ánh mắt Cố Khang Khang ngập nước, hàm chứa sự quan tâm sâu sắc.
Ôn Noãn cụp mắt xuống, “Nhưng Khang Khang, mình đã dùng thời gian năm mới quen có một người bên gối, thế nhưng anh ta lại vứt bỏ mình mà đi.” Giọng nói của cô nghe có vị chát, vốn dĩ cô từng lập lời thề son sắt sẽ không chấp nhận bất cứ người nào, sau năm năm cuối cùng cô cũng thỏa hiệp nhưng lại không đi đến được cuối cùng làm sao mà không buồn, không tiếc.
Cố Khang Khang vừa nghe lông mày liền nhướn ngang lên, “Đường Tử Khoáng không hiểu được lòng tốt của cậu đó là do anh ta có mắt không tròng, một ngày nào đó anh ta sẽ hối hận. Ôn Noãn, tin tưởng Khang Khang, người yêu cậu sẽ đến.” Giọng nói của cô dần dần dịu dàng khéo léo, “Huống hồ, cứ cho là Khang Khang không thể cả đời ở với cậu thì một chút ấm áp Khang Khang cũng có thể cho cậu, nếu như có thể cậu nhất định phải cho bản thân mình một cơ hội được không?”
Ôn Noãn xúc động không tự chủ được gật đầu.