Cố Dạ Thâm từ từ đi tới lấy điều khiển tivi đổi kênh khác , “Nghe bản nhạc bi thương, tâm tình sẽ càng không tốt.”
Sau khi ra khỏi “Ấm Áp Cao Điểm Phường”, Ôn Noãn ngay lập tức theo Khang Khang đi xem nhà, địa điểm ở đường Hành Chỉ “ Tân Giang Hoa Uyển ” cô xem qua rất hài lòng, tiểu khu này môi trường đúng là thanh lịch và xinh đẹp, bên trong nhà trang được trí nội thất phong phú, ánh sáng và ánh nắng mặt trời lý tưởng, có một ban công thoải mái và rộng rãi, điều này càng làm cô rất vui mừng.
Duy nhất khiến cô không hài lòng lắm là căn hộ này có ba phòng hai sảnh lớn, người thuê cần phải chia sẻ một sảnh lớn với người khác làm phòng khách chính, nhà bếp, phòng tắm, và người kia còn là nam. Nhưng khi Khang Khang gọi cho chủ nhà, chủ nhà đảm bảo,vị khách kia hầu hết thời gian đều đi công tác xa, vì vậy cô mới không ý kiến gì thêm.
Cũng sẽ không ở đây quá lâu, sau một thời gian, cô muốn mua một căn hộ cho riêng mình. Những năm này thật ra cô không thiếu tiền, chẳng qua là vẫn cảm thấy rằng nếu mua một ngôi nhà nhưng sống một mình, chỉ thêm hoang vắng, và sau đó kết hôn với Đường Tử Khoáng, Đường gia giàu có, đương nhiên sẽ không để cô mua nhà. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình quá ngu ngốc, một người phụ nữ nếu có năng lực, tốt nhất là nên có một căn nhà của riêng mình, như vậy đến lúc nào đó cho dù có bất kì biến cố gì, còn có chỗ mà đi.
Vì Khang Khang đã liên hệ mọi thứ sẵn sàng, trải qua một phen chuyển đồ từ nơi này sang bên kia, cô cuối cùng đã dọn vào đây sống. Tốn hết thời gian một ngày bố trí lại gian phòng của mình, theo đề nghị của Khang Khang, vốn cho là căn nhà này sắc màu lạnh cô khi trang trí nên gia tăng thêm sắc ấm, Khang Khang nói: “Noãn Noãn, cậu ở nơi nào thì nơi đó phải giống như tên của cậu nha, phải ấm áp lên.”
Ôn Noãn liền nghe theo ý kiến, nhìn đến tấm ga màu da cam đang trải trên giường, quả nhiên trong lòng từng chút từng chút một chậm rãi dâng lên sự ấm áp. Cô hướng về phía tấm gương lớn, cong môi, nhe răng, dùng sức mỉm cười, trong lòng tự nói với mình: không có cái gì không vượt qua được nữa, cũng không có cái gì không thể mất đi nữa!
Một mình cả ngày cứ như vậy rãnh rỗi nhàn nhạt trôi qua, hàng xóm của cô quả thật không thường xuyên trở về, thỉnh thoảng giữa đêm khuya có thể nghe được một tiếng đóng cửa “ rắc rắc ” thật nhỏ nhẹ, buổi sáng thức dậy thì người hàng xóm của cô đã ra khỏi cửa, loại trạng thái này làm cô thật hài lòng .
Vào buổi tối một tuần sau, cô dùng qua bữa tối xong rồi dọn dẹp phòng bếp. Cố Khang Khang gọi điện thoại đến lúc cô đang ngồi trước tivi ở phòng khách.
“ Noãn Noãn, cậu có gửi hồ sơ lý lịch đến công ty chúng mình hay không? Mấy ngày nay mình thế nào cũng không thấy cậu tới diện kiến đây?” Cố Khang Khang vô luận bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, giọng nói đều vang dội.
Ôn Noãn giơ tay che trán: “ Mình quên rồi!”
“ Noãn Noãn, cậu làm sao có thể như vậy!” Cố Khang Khang ở đầu dây bên kia kêu rên, “ Mình đối với cậu móc tim móc phổi, vậy mà cậu hoàn toàn không nghiêm túc, lãng phí trái tim thuỷ tinh của người ta ah, cậu nhanh chóng gửi hồ sơ lý lịch ngay, biết không ? ”
“Biết rồi biết rồi, có trái tim thủy tinh chỉ có Cố đại mụ !” Ôn Noãn kiềm chế không được cười ra tiếng.
Trên thế giới này có Cố Khang Khang, thật tốt !
Cúp điện thoại, Ôn Noãn nhắm mắt tựa người vào ghế sa lon, nghe trong ti vi có người hát:
“Trời tối rồi cô đơn lại dần xâu xé
Có một người, tim bắt đầu lại đau
Rất lâu đã rất lâu không gặp lại
Rồi cứ thế mà tự nhiên vẫn sống....”
Tâm bỗng chốc đau đớn lên vì tiếng hát, luôn là như vậy, rõ ràng một giây trước vẫn còn cười nói, một khắc sau liền đau buồn muốn khóc .
Mơ hồ.....
Có tiếng mở cửa nhẹ vang, mở mắt, cô chầm chậm quay đầu lại, một người đàn ông thân hình cao lớn thon gầy mặc một chiếc áo sơ mi xanh da trời đang đưa lưng về phía cô đứng ở chỗ đổi giày, khi anh xoay người lại, cô lập tức thấy rõ ràng đó là một gương mặt góc cạnh, trên mặt ngũ quan khắc sâu, chỉ hơi hơi làm giảm đi vẻ đẹp của anh bởi trên đầu anh đang quấn một vòng băng vải trắng.
Dù vậy, Ôn Noãn vẫn nhận ra anh là người ngồi cùng trên máy bay với cô và từng cùng nhau xã giao ngắn ngủi, sau đó cũng là người đàn ông cô đã gặp thoáng qua ở Hokkaido, dường như là gọi Cố Dạ Thâm.
“ Tại sao là anh ? ” cô kinh ngạc lên tiếng .
Cố Dạ Thâm trong phút chốc giật mình, thật giống như không ngờ tới cô sẽ ở phòng khách, ngay sau đó anh gật đầu chào, miệng nhẹ cong lên tạo thành một vòng cung xinh đẹp thật vui vẻ: “ Ôn tiểu thư, thật là trùng hợp.”
“ Làm sao anh biết tôi họ Ôn?” Ôn Noãn thắc mắc, cho dù là ở trên máy bay, hay là trên đường phố trong lễ hội hoa anh đào ở Hokkaido, cô tựa hồ cũng chưa từng tự giới thiệu về mình.
Cố Dạ Thâm trong mắt lóe lên, “ Khi chủ nhà muốn cho cô thuê gian phòng kia lúc hỏi qua ý kiến tôi, nhân tiện nói ra tên của cô: Ôn Noãn. ”
“Àh...” Ôn Noãn gật đầu, thì ra là như vậy .
Trên ti vi vẫn lúc này vẫn còn hát:
“Anh nghe đi có cô đơn đang hát
Thật ôn nhu lại có chút điên cuồng
Nỗi bi thương càng ngày càng sâu sắc
Làm thế nào có thể cho nó dừng đây?“...
Cố Dạ Thâm từ từ đi tới lấy điều khiển tivi đổi kênh khác , “ Nghe bản nhạc bi thương, tâm tình sẽ càng không tốt.” Anh vừa nói vừa thở ra một hơi yếu ớt có vẻ mệt mỏi nên xoay người bước trở về phòng, quanh thân anh mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện phảng phất bay trong không khí.
Ôn Noãn ngẩn người, đối với cô cái người đàn ông gọi Cố Dạ Thâm này vốn dĩ bất quá là có hai lần gặp mặt, cũng chỉ như người qua đường, hà cớ gì anh ta mỗi lần nói chuyện đối với cô đều tựa như là đặc biệt quan tâm?