Làm anh?
Nguyên Dã không né tránh tầm mắt, cứ như vậy đối diện cùng Phương Thiệu Nhất, không hề khiếp sợ, há miệng nói: “Thế anh làm đi.”
Với thân phận hai người bây giờ, nói chuyện như vậy đúng là có chút khiêu khích, Nguyên Dã nằm ngả ra phía sau, ngã xuống chiếc đệm được trải sẵn, “Rầm” một tiếng. Anh nằm ra đó nhìn Phương Thiệu Nhất, khóe môi mang theo ý cười như có như không, vươn tay kéo khóa áo khoác xuống, vén chiếc áo phông bên trong lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, anh cứ kéo áo phông như vậy nói: “Tới làm đi.”
Đôi mắt Phương Thiệu Nhất đen thăm thẳm, Nguyên Dã mời chào hắn, Phương Thiệu Nhất cũng không lùi bước. Hắn chui thẳng vào, động tác chui vào rất nhanh, động tác mang theo tính xâm lược rất mạnh. Nhưng hắn nhanh, Nguyên Dã còn nhanh hơn hắn, hắn xâm lược mạnh Nguyên Dã còn mạnh hơn hắn. Ngón tay Nguyên Dã đặt lên mép quần, eo nhấc lên như muốn cởi quần ra, mỗi giây lại tiến hành một động tác. Họ ra bên ngoài đương nhiên đều mặc quần thể thao, đến thắt lưng cũng không có, chỉ cần kéo một cái, có thể cởi quần ra ngay.
Phương Thiệu Nhất không động đậy, Nguyên Dã cũng không động đậy, anh khựng lại ở đó, ngón cái vẽ xuống phía dưới, vị trí đầy quyến rũ dưới rốn trở xuống lộ ra. Ánh mắt anh nhìn Phương Thiệu Nhất đầy khiêu khích, liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Có tới không?”
Phương Thiệu Nhất không lên tiếng, giọng Nguyên Dã ồ ồ, cố ý thở hổn hển, ngón tay lại luồn xuống, cổ họng phát ra những tiếng động tình trầm thấp đầy mê người.
Phương Thiệu Nhất cau mày chửi thề một tiếng, nắm lấy tay anh, sau đó nhấc một góc chăn khác lên cuộn người Nguyên Dã lại, tay kia dùng sức đẩy anh qua chỗ khác, giọng nói bình tĩnh: “Đừng động kinh, mau ngủ đi.”
Mặt Nguyên Dã hướng về phía lều vải, cười “hì hì” rộ lên. Anh bị cuộn thành ống, bên ngoài chỉ để lộ nửa cái đầu tròn vo, có thể thấy khi anh cười thì cơ thể rung lên theo. Phương Thiệu Nhất kéo khóa lều từ bên trong, nằm xuống một góc khác.
Nguyên Dã ngả ngớn một hồi, khiến bản thân ướt nhẹp mồ hôi. Anh quay lưng về phía Phương Thiệu Nhất, ý cười trên gương mặt thu lại. Anh trợn tròn mắt nhìn chiếc lều vải trước mặt, mỗi tế bào trong thân thể cũng đều sục sôi, cảm nhận đệm chăn vì từng động tác của người bên cạnh mà có những biến hóa nho nhỏ. Một lúc sau cuối cùng anh cũng bị quấn chặt trong ống không thở được, gỡ chăn ra, vung tay lên được nửa chừng liền chạm vào người Phương Thiệu Nhất.
Hai người họ cứ ngủ như vậy một đêm.
Cũng không có gì mà khó chịu không ngủ được, không có cảm nhận gì khác, thậm chí còn thấy thật thoải mái. Đã quen quá rồi, họ đã ngủ bên nhau hơn mười năm, nằm bên cạnh người này tự nhiên như nằm bên cạnh một chiếc gối được phủ chăn lên vậy. Chia tay một năm rất lâu, nhưng so với thời gian họ bên nhau thì chẳng đáng nhắc tới.
Sáng sớm Nguyên Dã vừa mở mắt ra nhìn thấy Phương Thiệu Nhất còn sửng sốt một chút, đợi một lúc cơn ngái ngủ mới qua đi. Phương Thiệu Nhất vẫn chưa tỉnh, quay mặt về phía anh, ngủ rất yên lặng.
Ngoài trời còn chưa sáng rõ, lúc này ở trên núi cũng lạnh. Thực ra Nguyên Dã đang buồn tiểu, nhưng anh không muốn động đậy. Anh nằm ở đó, cách lớp vải trong suốt trên đỉnh lều để nhìn lên, một mảnh nhỏ vuông vức, màu xám tro.
Trước đây anh từng viết trong sách một câu như vậy, lúc bấy giờ không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ tới.
— Người khác luôn nói bầu trời xám, nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy trời xanh tươi. Sau này tôi nói trời xám tro, họ lại nói là màn trời đen đặc.
Bọn họ ghi hình tổng cộng ba ngày, hôm qua lên núi, nay lại xuống biển. Phong cảnh trên đảo không thể chê, không làm gì chỉ nhìn cảnh đảo thôi cũng thấy rất đẹp rồi. Lên núi mất gần nửa ngày trời, nhưng xuống núi lại rất nhanh. Lúc xuống núi trong balo của Nguyên Dã toàn là trái cây, tùy tiện lau vào quần áo rồi ăn ngay.
Nghịch nước không thấy mệt, chỉ tham gia mấy trò chơi não tàn bên bờ biển, mỗi cặp cử một người ra là được. Nguyên Dã tìm một chỗ dựng giường, mọi người đều đang chơi trò chơi ghi hình, Nguyên Dã thì nằm đây đọc sách. Bóng cây về cơ bản có thể che kín người anh, nhàn nhã tự tại, nằm như vậy khiến anh thấy hơi buồn ngủ.
Cô bé đạo diễn nói: “Trông thầy Nguyên thoải mái quá nhỉ.”
Nguyên Dã liếc mắt nhìn cô một cái, đoạn nói: “Em có muốn thử một chút không?”
Cô bé đạo diễn vội vã xua tay: “Không cần không cần đâu, anh cứ nằm đi.”
Nguyên Dã nở nụ cười, lại nhắm hai mắt lại: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, đừng tưởng là thật. Em muốn nằm tôi cũng không cho em nằm đây, đây là giường quý phi của tôi, có thể cho người ngoài tùy tiện nằm chắc?”
“Thầy Nguyên à anh ‘lầy’ quá.” Cô bé đạo diễn bị anh chọc cười nửa buổi liền.
Nguyên Dã nói với cô: “Lúc biên tập dùng chữ bảy màu viết bên cạnh mặt tôi mấy chữ “Nguyên quý phi” ấy, mà không, “Dã phi” đi, nghe rất “dã”, hợp với tôi.”
Cô bé đạo diễn lại được một trận cười, hỏi anh: “Anh đang đọc sách của thầy Phùng à? Quyển sách này em mua về nhà còn chưa đọc.”
Nguyên Dã cầm sách quơ quơ trước màn ảnh một thoáng, cố ý nói: “À, thế thì zoom gần vào. Mọi người xem đi, quyển sách này, Phùng Lôi Tử mới ra, bên ngoài chính là bức ảnh này. Mọi người đừng đọc nhé.”
Anh tiện tay lật sách trước ống kính, quay về phía máy quay phim nói: “Tôi đã bảo tôi không cần, không có thời gian xem, cậu ta viết mấy chữ tôi đã có thể đoán được đại khái rồi, thế mà Phùng Lôi Tử khóc lóc van nài muốn ký tên cho tôi. Tôi vừa xem, hừm, biết ngay mà, vẫn là mấy luận điệu rỗng tuếch chua lòm. Nghe đâu đang là top tiêu thụ à?”
Nguyên Dã hỏi cô bé đạo diễn: “Top lượng tiêu thụ à?”
Cô bé đạo diễn mỉm cười lắc đầu, đáp lời: “Em không rõ cái này.”
“Vượt cả tôi?” Nguyên Dã nhướng mày, nói về phía ống kính, “Có fans của Nguyên Dã xem chương trình không? Mấy đứa fans anh đừng mua nhé, Dã thúc đã nói rồi, cái này khó coi lắm.”
Anh nói xong nằm đó cười nửa buổi, còn nói xấu Phùng Lôi Tử mãi thôi, quay phim ghi lại hết.
Thực ra Nguyên Dã nhờ vào chương trình, tiện thể tuyên truyền cho bạn mình. Phùng Lôi Tử biết anh nhiều năm, hai người quen nhau từ khi còn đi học, quá thân thuộc, quan hệ rất gần gũi. Mọi người đều biết quan hệ hai người họ tốt, Nguyên Dã cũng tùy ý lôi anh ta ra giỡn chơi.
Có mấy cô gái trong nhóm đã nghỉ ngơi, phía nhóm nam Trì Tinh và Trình Tuần cũng thay phiên nghỉ, nhưng Nguyên Dã ở bên đây không động đậy chút nào.
Sau đó cô bé đạo diễn hỏi anh: “Thầy Nguyên không có ý định gì sao?”
“Ý định?” Nguyên Dã nói, “Không cần, không phải họ thi chạy trong nước sao? Hai chúng ta cũng không đấu lại thầy Phương đâu, bình thường thầy Phương chạy m cứ như chơi đùa. Em quên tôi là quý phi à?”
Một lúc sau trò chơi thay đổi, các nhóm khác đều đã đổi người, Trì Tinh hỏi Phương Thiệu Nhất: “Anh không mệt à? Để anh Dã thay anh đi?”
Phương Thiệu Nhất quay đầu liếc nhìn về phía Nguyên Dã, lắc đầu nở nụ cười nói: “Không cần. Hôm qua chạy quanh núi leo cây, chắc mệt rồi, để em ấy nghỉ ngơi đi.”
Ghi hình hai ngày, phía bên Nguyên Dã cũng tìm được nhịp điệu, không im re giống như mấy hôm đầu. Anh không tham gia trò chơi cũng biết tìm đề tài để nói, cho quay phim có thứ để quay. Nếu đã ký hợp đồng nhận tiền rồi, thì cũng phải cố gắng ghi hình cho người ta, nếu không ghi hình thì không cầm tiền, không thể để ekip uổng phí.
Hôm nay đã là ngày cuối ghi hình của họ, ngày mai dọn dẹp một chút rồi ai về nhà nấy. Buổi tối họ tới phỏng vấn từng nhóm. Mấy hôm nay trong lúc ghi hình mỗi tổ đều được đạo diễn kéo ra một đôi để phỏng vấn, sau khi phỏng vấn sẽ biên tập đưa vào trong chương trình. Nhất là đây là trạm đầu tiên họ tham gia, đáng lý phải phỏng vấn trước khi quay, nhưng vì không phối hợp được thời gian, nên kéo dài đến bây giờ.
Từng người từng người một, Nguyên Dã quay trước tiên, anh quay xong mới tới lượt Phương Thiệu Nhất. Tìm một căn phòng, phía sau dựng bảng, họ phỏng vấn ở đó.
Cô bé đạo diễn hỏi Nguyên Dã: “Thầy Nguyên Dã, cho tới bây giờ anh đều chưa từng xuất hiện trước công chúng, anh quá kín tiếng, sau khi kết hôn vẫn rất thần bí.”
Nguyên Dã nhướng mày nhìn cô: “Thần bí ư? Đâu có đâu nhỉ, tôi vẫn viết không ít quyển sách, mấy hoạt động tuyên truyền cũng tham gia, hẳn là không quá thần bí.”
Cô bé đạo diễn nói: “Anh biết em đang nhắc tới quan hệ của anh với thầy Phương mà, chuyện trong giới showbiz.”
Nguyên Dã “À” một tiếng, gật gật đầu: “Ừ, tôi không phải người trong giới showbiz, chỉ là một người bình thường.”
Đạo diễn hỏi anh: “Anh và thầy Phương kết hôn từ rất sớm, khi đó anh nghĩ gì? Sao lại ra quyết định này?”
Nguyên Dã nở nụ cười, xoa đầu: “Tôi cũng không nghĩ gì, hồi đó muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn cưới thì cưới thôi, không nghĩ gì cả.”
Phỏng vấn rất đơn giản, đều là một vài câu hỏi nhỏ, Nguyên Dã cũng phối hợp trả lời. Trong lúc tán gẫu anh thầm nghĩ trong lòng, đúng là lớn tuổi rồi, đến loại phỏng vấn này mà anh cũng có thể chấp nhận được. Trước đây anh đâu có chịu để ai đào bới thông tin trước mặt mình như vậy đâu? Anh không thể phối hợp. Nguyên Dã ghét nhất là những người không liên quan hỏi tới hỏi lui, trong lòng tôi nghĩ gì anh chị quản tôi được à? Liên quan gì tới mấy anh chị? Anh chị là ai?
Tuy rằng bây giờ cũng không thích, nhưng cũng không kháng cự giống như trước đây. Sự ngông cuồng ngạo nghễ tự đại năm nào đến cùng vẫn phai nhạt dần theo tuổi tác tăng lên.
Những điều cần hỏi đều đã hỏi xong, cô bé đạo diễn lại đột ngột hỏi một vấn đề, cô cười chớp mắt nói: “Mọi người đều biết anh và thầy Phương yêu nhau nhiều năm, tình cảm vẫn rất tốt đẹp. Mạo muội hỏi anh một chút, anh và thầy Phương, hồi đó ai theo đuổi ai trước vậy?”
Nguyên Dã cũng không từ chối câu hỏi ngang nhiên này, con người khi nhớ về quá khứ, ánh mắt đều trở nên dịu dàng, dù cho đây là Nguyên Dã. Anh nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Tôi theo đuổi anh ấy trước, thầy Phương trước giờ là một người rất chói lòa, có người rung động với anh ấy cũng là chuyện bình thường, đúng không nào?”
Cô bé đạo diễn khẳng định: “Đúng vậy, thầy Phương thành danh từ khi còn nhỏ.”
Nguyên Dã vốn định đứng lên kết thúc, thế nhưng cô bé nói câu này xong Nguyên Dã dừng lại một chút, anh cúi thấp đầu, nhìn về phía ống kính nói: “Anh ấy có chói lòa hay không, không liên quan tới việc anh ấy có thành danh hay không. Anh ấy không thành danh thì cũng là Phương Thiệu Nhất, mà có cầm giải ảnh đế thì vẫn là Phương Thiệu Nhất. Từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất đều rất ưu tú, chuyện này không liên quan gì tới việc anh ấy có gia đình thế nào, có phải minh tinh hay không.”
Nguyên Dã nổi tiếng vì thẳng tính, cách nói chuyện cũng thẳng thừng, ekip đã chuẩn bị từ trước. Đó giờ ghi hình Nguyên Dã rất dễ nói chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên anh hơi thể hiện suy nghĩ của bản thân. Cô bé đạo diễn nói câu kia cũng là cố ý, nói như vậy nghĩa rộng ra chẳng khác nào Phương Thiệu Nhất là ngôi sao đời thứ hai. Ai cũng biết Phương Thiệu Nhất nổi tiếng khi còn nhỏ nhờ cha hắn.
Nguyên Dã không thích cái bẫy này của họ, biết rõ là cố ý nhưng anh vẫn muốn nói, muốn nói thì không kiềm chế được. Sau khi nói xong câu này anh hỏi: “Có phải đã xong việc rồi không? Không cần hỏi gì khác chứ?”
Cô bé đạo diễn gật đầu: “Vâng thầy Nguyên, không còn gì nữa.”
Nguyên Dã “Ừ” một tiếng, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.