Con bò Nguyên Dã chọn cũng không tệ lắm, lượng sữa rất khả quan, cảm giác vắt cũng không vất vả. Nhưng chỉ một mình anh làm việc thì không kham nổi, phía bên Phương Thiệu Nhất đến một chút sữa vào thùng cũng không có, người này vốn không giúp một tay. Cuối cùng Nguyên Dã cũng không giành được phần thưởng xa hoa kia, anh hỏi Phương Thiệu Nhất: “Sao anh không vắt?”
Phương Thiệu Nhất liếc nhìn ống kính, thấp giọng nói: “Anh không thích làm cái đấy.”
“Em thì thích làm,” Nguyên Dã cũng bị hắn nói đến bật cười, “Em thì thích làm chắc? Em vui lòng đi bóp vú… bò à?”
Phương Thiệu Nhất buông mi mắt, cười nói: “Anh thấy em có vẻ thích làm mà.”
Trong bụng Nguyên Dã nói em thích làm cái gì? Em thích làm con bò chắc?
Trình Tuần và Trì Tinh giành được phần quà xa hoa kia, ban nãy hai người họ hì hục vắt sữa, rất nghiêm túc. Nguyên Dã nói với hai người họ: “Ban nãy hai đứa không dắt con bò anh chọn đi đấy chứ? Dùng bò của anh mà không chia cho anh một nửa à?”
Lúc này Trì Tinh cũng đã quen với Nguyên Dã, cũng không còn không dám nói lời nào giống như mới đầu, cậu xách thùng sữa bò vừa vắt đưa tới trước mặt Nguyên Dã, nói: “Lều thì không chia được, nhưng cho anh hết sữa bò đấy.”
Nguyên Dã hất cằm, không phản ứng lại cậu: “Cầm đi, không cần.”
Trước ống kính hai cậu nhóc không nói gì thêm, nhưng lại ngầm tới tìm Nguyên Dã, Trình Tuần nói: “Anh Dã à, cái lều kia anh với anh Thiệu Nhất ở đi, em thấy anh Thiệu Nhất có vẻ không được thoải mái.”
Nguyên Dã nhìn cậu một chút, vỗ vỗ cánh tay cậu, lắc đầu nói: “Không cần đâu, nhận tấm lòng.”
“Không sao đâu anh, em với Tiểu Tinh ngủ ở đâu cũng được.” Trình Tuần nói.
Nguyên Dã mỉm cười, vẫn lắc đầu, nói với cậu: “Không cần đâu, cảm ơn cậu nhé, có tâm quá.”
Ấn tượng của Nguyên Dã với hai người họ cũng không tệ lắm, hai cậu nhóc không có nhiều tâm cơ, nhưng cũng rất tình cảm. Hai cậu nhóc không nói sẽ chia phòng cho họ ngay trước ống kính máy quay, không show việc này ra màn ảnh, rất biết cách đối đãi. Bọn họ hoàn toàn có thể nói trước mặt mọi người trong lúc chia phòng vắt sữa, muốn tặng căn phòng họ thắng cho Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất, còn có thể đề cập một câu Phương Thiệu Nhất không được thoải mái trong người, tạo thiết lập thân thiết hiểu chuyện, như vậy khi phát sóng sẽ nhận được lời khen.
Nhưng họ không làm như vậy, cư xử vẫn rất có chừng mực. Nguyên Dã rất thích những cậu bé như vậy, mới đôi mươi, lúc làm việc không có nhiều mục đích. Thế nhưng nếu đổi họ thành tụi trẻ con thích thể hiện, cái miệng của Nguyên Dã cũng không yên tĩnh được, nhất định sẽ móc mỉa lại.
Lần này Cát Tiểu Đào không đi cùng, dù sao cậu đi cũng không có tác dụng, ghi hình chương trình cũng không cần trợ lý đi theo làm gì. Buổi tối Phương Thiệu Nhất thu thập xong nằm xuống chuẩn bị ngủ, lúc này trong lều chỉ còn lại hai người Nguyên Dã và hắn, Nguyên Dã vốn không chủ động muốn nói gì, nhưng Phương Thiệu Nhất cứ ngủ như vậy thì không hay, lần trước họ ghi hình xong Cát Tiểu Đào cằn nhằn nửa buổi làm phiền không thôi.
Phương Thiệu Nhất đã nằm xuống, nhưng Nguyên Dã vẫn do dự đi tới, ngồi xổm xuống trước giường, chạm vào tóc Phương Thiệu Nhất một cái, cất tiếng gọi: “Này.”
Phương Thiệu Nhất ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nhướng mày.
Nguyên Dã: “Anh ngủ như vậy luôn à?”
Phương Thiệu Nhất nhìn theo anh, chân mày nhướng cao hơn.
Nguyên Dã cũng cảm thấy câu hỏi này của mình có vấn đề, không ngủ như vậy thì phải ngủ thế nào, nói nghe như giữa họ còn có chuyện gì để làm vậy.
Nguyên Dã hắng giọng một cái, nói: “Ở đây hơi khô, anh cứ ngủ như vậy luôn à? Không skin care gì à?”
Phương Thiệu Nhất nghe anh nói xong, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Không skin care.”
Nguyên Dã nói trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, trước đây lúc hai người họ còn tốt, Phương Thiệu Nhất đóng phim xong thường xuyên mệt mỏi, tẩy lớp trang điểm rồi ngủ luôn, Nguyên Dã cứ như chơi đùa, ngồi trên đỉnh đầu xoa bóp, thoa đồ chăm sóc da cho hắn. Hồi trước Phương Thiệu Nhất còn trẻ không làm như vậy thì thôi, nhưng sau ba mươi tuổi ai cũng già đi, thân thể không già nhưng trạng thái da dẻ nhất định không bằng trước đây, trước khi ngủ cũng phải một mình làm xong những nhiệm vụ này.
Nguyên Dã vẫn còn ngồi xổm ở đó, tâm tình đêm nay rất tốt. Có lẽ bởi vì buổi trưa cưỡi ngựa được thả lỏng, cũng có thể vì buổi chiều vắt sữa cười hơi nhiều, nói chung tâm tình lúc này không tệ lắm, anh lại đụng vào đầu Phương Thiệu Nhất một cái, cười chẳng giữ thể diện: “Anh Nhất à, chăm sóc da nào.”
Phương Thiệu Nhất chau mày, chôn mặt vào trong chăn, lẩm bẩm nói: “Sao em phiền như vậy.”
Nguyên Dã vẫn cứ cười, muốn lấy đồ chăm sóc da mặt trong vali của Phương Thiệu Nhất. Anh vừa mới kéo khóa, Phương Thiệu Nhất đã ngồi dậy, thấp giọng nói: “Đừng động vào vali của anh.”
Động tác của Nguyên Dã dừng lại, bàn tay vẫn đặt trên vali của hắn không cử động, quay đầu nhìn Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất mặt không biểu cảm nhìn anh, lặp lại một lần nữa: “Đừng động vào vali của anh.”
Nguyên Dã chớp chớp mi mắt, trên khóe môi treo một đường cung, không biết có phải nụ cười hay không, anh gật gật đầu: “Ừm.”
Nguyên Dã đứng lên, thở dài, tay đút vào túi, sau đó cúi đầu, vùi nửa gương mặt vào trong áo khoác, chóp mũi chạm vào khóa kéo kim loại có hơi lành lạnh. Anh không nhìn Phương Thiệu Nhất, chỉ đứng ở đó nói: “Xin lỗi.”
Nguyên Dã còn nói: “Con người em quen thói tùy tiện cẩu thả, anh đừng để ý.”
Câu nói này mang theo xước mang rô, đâm vào lòng một cái vẫn không sao, nhưng khi giật ra mang theo gân theo máu, đau đến tê dại. Đâm vào người khác, cũng đâm chính bản thân. Nguyên Dã nói xong câu này tùy tiện đút tay vào túi áo đi ra ngoài.
Ngoài trời hơi lành lạnh, anh đi ra xa rồi, quay lưng về phía gió rút một điếu thuốc ra. Khói xộc vào cổ họng vừa khô lại vừa cay, Nguyên Dã sặc đến mức ho khan. Bàn tay cầm điếu thuốc phẩy phẩy làn khói trước mặt, sau khi phẩy ngược lại còn nhiều khói hơn trước, khói mù mịt trước mặt.
Nguyên Dã bật cười, nghiêng đầu trong gió tự mắng mình một câu: “…Ngu ngốc.”
Trước đó Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã ở trước ống kính, dù thế nào cũng có thể trưng ra dáng vẻ ân ái giả tạo, tuy không bám lấy nhau như các cặp tình nhân khác, nhưng họ không thích thể hiện, tính tình vốn như vậy, nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng ngày hôm nay ghi hình được nửa chừng, cô bé đạo diễn không nhịn được hỏi Nguyên Dã: “Thầy Nguyên à, anh với thầy Phương sao vậy?”
Lúc đó Nguyên Dã đang chuẩn bị đạo cụ trượt cỏ, cúi đầu quét dầu lên giày trượt, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi cô: “Bọn anh làm sao?”
“Không ạ, chỉ là cảm thấy anh và thầy Phương không được vui cho lắm,” Cô bé đạo diễn dè dặt nói, “Anh và thầy Phương không sao chứ?”
“Không sao,” Nguyên Dã đứng lên, mỉm cười với cô nàng, “Yên tâm đi.”
Ghi hình chương trình này, từ kỳ đầu tiên tới giờ vẫn là Nguyên Dã ra sức hơn một chút, anh chủ động gần gũi với Phương Thiệu Nhất, để trạng thái họ bên nhau trông thật tự nhiên, không để người ta nhìn ra manh mối nào. Câu nói của Phương Thiệu Nhất tối hôm qua khiến Nguyên Dã không tài nào xốc tâm tình lên nổi, càng không nói tới diễn trò.
Còn diễn cái cứt gì nữa, người ngoài nhìn thì có vẻ ân ái ngọt ngào lắm, thực ra đều là giả hết, chỉ cần một câu nói là có thể vạch trần sự thân mật giả tạo kia.
Với tính khí Nguyên Dã, có thể ghi hình đến bây giờ đã không dễ dàng rồi.
Nhiệm vụ của họ ngày hôm nay là trượt cỏ, đầu tiên học với huấn luyện viên, sau đó tiến hành thi đấu trượt cỏ. Mỗi người mặc đồ chuẩn bị thật tốt, nghe huấn luyện viên dạy. Thực ra trượt cỏ không khác trượt tuyết nhiều lắm, mấy người trong này hẳn đều biết, nhưng vì hiệu quả chương trình lần đầu tiên tiếp xúc hoặc không quen thuộc, nên lát nữa sẽ phải cố ý ngã mấy lần pha trò cười.
Nhưng hôm nay Nguyên Dã không muốn làm khỉ diễn kịch cho người ta xem nữa, sau khi mặc đồ xong liền chạy ra ngoài. Anh trượt từ sườn dốc xuống một cách lưu loát, sau đó nhanh chóng trượt đi.
Vẻ mặt Trì Tinh đầy hâm mộ, đôi mắt cũng sáng lên, nhỏ giọng nói: “Anh Nguyên Dã giỏi quá.”
“Dù anh ấy chơi gì cũng thoắt một cái là không thấy tăm hơi đâu,” Lâm Điềm cười nói, “Anh Dã không làm vận động viên thật đáng tiếc.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Em ấy chẳng mấy khi yên vị, Dã hầu tử mà, mặc kệ đi.”
Nguyên Dã trượt một vòng, lúc quay trở lại Phương Thiệu Nhất đang từ tốn trượt trên sườn dốc, Nguyên Dã đã điều chỉnh tốt trạng thái, anh tăng tốc về phía Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất quay đầu nhìn thấy anh lao về phía bên đây, không trốn sang bên cạnh, chỉ hơi hạ thấp người để trọng tâm ổn định. Nguyên Dã không giảm tốc độ, lao về phía sau lưng Phương Thiệu Nhất, xung lực mạnh mẽ khiến Phương Thiệu Nhất không thể đỡ được, hai người cùng ngã lăn xuống. Nguyên Dã ra sức để hai người ngã nghiêng xuống mặt cỏ, không màng thảm thiết ra sao, họ đè lên nhau ngã xuống cũng có vẻ rất thân mật.
Nguyên Dã như có bệnh mà vui vẻ cười “hahaha” nửa buổi, trong mắt Phương Thiệu Nhất có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ cánh tay Nguyên Dã, hỏi anh: “Ngã có bị làm sao không.”
Nguyên Dã lắc đầu, cười không thở được.
Trình Tuần cách đó không xa thấy họ ngã muốn đi qua, Nguyên Dã phất tay về phía cậu tỏ ý không bị làm sao.
Cả sáng họ ghi hình đều làm mặt lạnh, ban nãy lăn tròn trông rất thân thiết, cô bé đạo diễn âm thầm thở phào.
Phương Thiệu Nhất phủi cỏ vụn trên đùi, muốn đứng dậy. Nguyên Dã kéo lấy cánh tay hắn, kéo hắn tới trước mặt mình. Phương Thiệu Nhất vừa chau mày nhìn sang Nguyên Dã liền ghé tới.
Thực ra cả sáng nay Nguyên Dã đều ngột ngạt lửa giận, theo ý nghĩ của anh, dù bây giờ hai người họ đã chia tay, nhưng vẫn còn mười năm ở đó, chia tay cũng đừng ai làm mất thể diện ai, không đến nỗi.
Anh bực dọc trong lòng thì chẳng có tâm trí đâu để đóng kịch, nhưng ban nãy đi lượn một vòng, cũng coi như đã xả được mọi ưu tư, quay trở về còn phải cố gắng ghi hình. Anh không cố gắng ghi hình thì Phương Thiệu Nhất sẽ chịu ảnh hưởng, dù sao hắn cũng là người trong giới giải trí.
Nhưng điều này không có nghĩa là Nguyên Dã phải kìm nén, anh không dập được lửa giận trong lòng, trong lòng bực bội thì sẽ rất khó chịu.
Nguyên Dã nắm cánh tay Phương Thiệu Nhất, trên gương mặt mang theo ý cười, đôi mắt nhìn theo mắt Phương Thiệu Nhất, cùng đối diện với hắn, ống kính quay từ đằng xa thành một cảnh rất mập mờ, sau khi về thêm nhạc nền, có thể cắt ra làm giới thiệu.
Những người khác không nghe thấy Nguyên Dã kéo lấy Phương Thiệu Nhất ngọt ngào hôn hôn nói câu gì, chỉ mình Phương Thiệu Nhất là nghe rõ ——
Nguyên Dã hạ thấp giọng, anh nói rằng: “Anh Nhất, em không nợ nần gì anh, anh cũng đừng cứ nói mấy lời oán giận với em nữa. Hai chúng ta cố gắng ghi hình chương trình này cho xong, hoặc là bây giờ anh nói không ghi hình nữa, hai chúng ta ai về nhà nấy.”
“Chắc lúc đó đầu óc em úng dầu cặn nên mới nhận lời ghi hình, sai từng bước từng bước.”
Giọng điệu anh lúc đó nghe như thiếu điều cắn vào vành tai Phương Thiệu Nhất: “Não em úng dầu thật, nhưng em tới đây không phải để xem mặt mũi anh, chỉ là em.. muốn nhìn anh một chút.”