Sau Khi Linh Khí Trở Lại

chương 15: 15: chết non

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nghe nói số lượng tuyển sinh vào trường Kim Lăng kia đã gây ra một trận náo động không nhỏ.

Lúc trước, số lượng người nhập học kia vốn đã được cố định sau một vòng tranh đoạt đầy máu lửa, nhưng vào lần cải cách giáo dục này, thái độ của triều đình lại kiên quyết như vậy, gạt bỏ mọi ý kiến chống đối của các gia tộc lớn cùng các quan gia, kiên trì muốn lấy tư chất tu luyện làm tiêu chí nhập học, chậc chậc.

Ở chợ đen hiện giờ, đã có người hét giá lên trời, tận trăm triệu tinh tệ cho vật dẫn khí linh, chỉ nhằm đề cao trình độ tu luyện của bọn nhỏ trước kỳ nhập học.”

“Suỵt! Đừng nói bậy, vật dẫn linh khí tuy hiếm lạ, nhưng theo thống kê số lượng thì trong cả đế quốc cũng có một ít, chất lượng tốt xấu lẫn lộn, nơi nào có thể bán giá cao như vậy, cái giá cô nói gần bằng giá cho Linh Môn rồi còn gì.”

“Chính cô đều nói tốt xấu lẫn lộn, nên cô cũng biết cái tôi đang nói là những vật dẫn linh khí loại tốt đó.

Còn những loại kém thì cũng tốn ít nhất trăm vạn tinh tệ, mà có khi còn chưa chắc mua được với giá đó nữa kìa.”

“Aizz, tin tức của các cô đã lỗi thời rồi, hiện tại muốn mua vật dẫn linh khí cũng đã muộn, bởi vì bây giờ các trường học đã sớm được đặc cách tuyển nhận trước tới phần trăm số học sinh dự kiến rồi, mà tất cả số học sinh này cơ bản đều có được vật dẫn khí linh, có số ít là trong nhà có tiểu Linh Môn.

Hoặc là bản thân họ có được tư chất siêu phàm, ông trời cho ăn một ngụm cơm, được đặc cách nhập học.”

Mọi người giật mình, cho dù là có điều động nội bộ đi nữa, thì tốc độ của trường học cũng quá nhanh đi?

Người nói chuyện uống một ngụm rượu, nheo mắt lại cười khẽ: “Các cô cũng không nghĩ tới, tin tức đã sớm lan truyền khắp nơi ngay cả trước khi linh khí trở lại, có không ít quyền quý đều tin tưởng không chút nghi ngờ, tất nhiên bên trong cũng có tin tức có thể tin được.

Những đại nhân vật đã sớm có chuẩn bị trước, đến bọn họ còn như thế, thì trường học Kim Lăng vốn là trường cốt lõi trọng điểm của Đam Châu chúng ta sao lại không biết được? Tất nhiên, họ đã sớm chuẩn bị vạn toàn, kế tiếp những ngạch danh còn dư lại đó chính là thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc.

Đương nhiên, những con ngựa này còn phải là những thiên tài xuất chúng trên khắp cõi Đam Châu, những người bình thường thậm chí còn chưa chắc có thể bước vào cổng trường học đó.

Các cô đừng nhìn tôi như vậy, sở dĩ tôi biết được tin tức này là do con cháu thân thích của tôi có sở hữu một vật dẫn linh khí, trước đây cũng có thử khơi thông quan hệ, vất vả lắm mới được các giáo viên trong trường xét duyệt, nhưng vẫn không thành.”

(Thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc: vô số quân lính chen nhau đi qua chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt)

Hiện giờ, người dám tùy tiện nói trong nhà có vật dẫn linh khí thì cơ bản đều là người có bối cảnh, A Điêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay của đối liền biết gia cảnh người này không tồi, e rằng cũng là phú hộ số một ở huyện thành.

Ở huyện Kỳ Sơn có nhiêu phú hộ, nhưng giàu như vậy lại không nhiều lắm, A Điêu nỗ lực phân rõ tướng mạo của đối phương… Chết tiệt, không phải là người Tưởng gia đó chứ.

A Điêu cúi đầu, yên lặng ăn xong cơm nước, khi cô đang định rời đi, thì lại nghe thấy có người nhắc tới chuyện khác.

Nơi nào đang có người mất tích.

Hiện tại người chết khắp nơi, mất tích cũng được xem như là tin tức sao?

A Điêu vốn không thèm để ý, nhưng lại nghe được tiếng thổn thức rằng những người mất tích đều là trẻ em.

Hử? Ma linh làm loạn?

“Ai mà biết được, dù sao bên Lăng Thành cũng không điều tra được gì, nhưng trẻ con vẫn còn đang mất tích, dân chúng than oán không thôi, quan viên địa phương vội đến to đầu, xem ra tám chín phần mười là mũ quan khó giữ được.”

Huyện thành nhỏ bên này đều đã điều tra ra đầu ma linh – giun đất biến dị vốn trốn rất kỹ, ấy vậy mà bên Lăng Thành, thành trì hạng trung chỉ đứng sau Kim Lăng thế mà lại chẳng có chút đầu mối nào, khó trách người dân lên án, mà tất nhiên cũng sẽ bị triều đình giáng tội.

A Điêu nghe cái náo nhiệt, cũng không để ý lắm, mà cuộc thảo luận của mọi người cũng nhanh chóng dừng lại, bởi vì tàu vừa cập bến thành Kim Lăng.

Lúc mọi người trở về phòng sửa sang lại đồ vật, cái người đàn ông bị nghi là người Tưởng gia kia đưa mắt nhìn A Điêu thêm vài lần.

Quái thật, cô nhóc này trông rất quen, hình như đã gặp qua ở nơi nào.

Đúng rồi, không phải cô nhóc này là người mà cháu trai tốt của hắn nhìn khó chịu, ngứa mắt muốn chỉnh cho một trận lúc trước à.

Nhưng không khéo lại bị người quan phủ đụng phải, gây ra phiền toái không nhỏ, còn liên lụy đến Tưởng gia nên anh hai còn quở trách cháu trai một trận, hiện giờ đứa cháu này bị phạt để bản thân phải bình tĩnh lại.

Nhưng cô nhóc như vậy thì lấy đâu ra tiền để trả tiền vé bay tới thành Kim Lăng chứ?

Người đàn ông như suy tư điều gì, chợt cười, sau đó một bên liền lấy một quả cầu phát ra ánh vàng từ trong túi xách ra, một bên gọi điện thoại: “Này, A Xuân, cô nhóc mà cháu nhắc tới trước đây…”

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Bến tàu được xây dựa thêm hình dáng bay lượn cao vút của chim loan với đôi cánh màu vàng kim, đây là loài linh cầm bay trên trời được toàn đế quốc Đường Tống tôn sùng, phần lớn các kiến trúc của chính phủ đều xây theo cấu trúc như vậy, trong đó chim ưng cùng chim điêu là thường gặp nhất.

Tuy nhiên bến tàu này cũng lớn quá đó.

Nó chiếm diện tích tận km vuông, như một vùng đất vô biên, đây là lần đầu tiên A Điêu nhận thấy được thế giới nơi mình tồn lại lại khổng lồ mà nguy nga như vậy, mà sự tồn tại của cô chỉ nhỏ bé như hạt bụi, chẳng đáng kể chút nào.

Đây chỉ là thành Kim Lăng mà thôi.

Bến tàu không chỉ có rộng lớn, mà nó cũng được trang hoàng rất trang nhã và cao quý.

Mỗi khối gạch, mỗi miếng ngói ở đây như được làm bởi trời đất.

Nền đất phẳng như gương, trần nhà cao ngất với những hoa văn cùng đường cong nối liền nhau như một chỉnh thể.

Những đám mây đều được điêu khắc bên trên lại sống động như thật, ngay cả những quân sĩ đứng giác oai hùng cũng khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ vài phần.

Đương nhiên, A Điêu cũng không xem nhẹ những quân sĩ mang theo vũ khí cùng trang bị tùy thân này.

Một trường đao treo bên phải, và một cây súng với hoa văn của vật cấm kỵ khắc bên trên được đeo bên trái, tuy không biết nó có công dụng gì, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

Đương nhiên, điều hấp dẫn nhất vẫn là những cửa hàng xa xỉ rải rác khắp nơi trong bến tàu khổng lồ này, cửa hàng gì cũng có.

A Điêu xem đến hoa mắt, mà cách ăn mặc và cách cư xử quê màu này của cô cũng khiến không ít lữ khách liếc nhìn, ngẫu nhiên còn có người cười nhạo, dè bỉu tới gần.

Chỉ thấy một cô gái thời thượng đi ngang qua bên người A Điêu, giày cao gót vang lên tiếng ‘lộp cộp’, dáng người uyển chuyển thướt tha làm làn váy phiêu dật, bồng bềnh như tiên nữ, mà phía sau cô là dàn người hầu và hộ vệ đang ân cần theo sát.

Nhưng, người phụ nữ xinh đẹp giàu có này nhanh chóng dừng bước chân lại, cô có chút chật vật cúi đầu, bởi vì phía trước có một nhóm người mặc quan y đi qua.

Có nam có nữ, tựa như các thành viên trong gia tộc tới đón người.

Khí chất của đoàn người ưu nhã mà sang trọng, họ mặc váy áo cổ điển.

Cả đám đều thong dong, vô cùng tự nhiên chẳng chút để mắt tới bến tàu rộng lớn này, bọn họ cứ trò chuyện thoải mái như thể đang ở tại nhà mình.

Bất cứ nơi nào họ đi qua, những người họ đi ngang qua, chỉ có người khác kiêng kị, vì không muốn mạo phạm bọn họ mà phải hạ mình để trở nên khiêm tốn, còn bọn họ chỉ cần giữ vững phong độ thể diện của mình là được.

Đây đại biểu cho quyền lực của quan viên, mà địa vị của đám người đại biểu cho quan viên gia tộc này có lẽ không thấp, ít nhất là không thấp ở thành Kim Lăng.

Đây không phải là nơi mà cô có thể làm càn.

A Điêu bỗng tỉnh ngộ, quyết đoán xoay người, nhanh chóng tránh khỏi đám quý tộc này, kiên quyết không làm kiểu ‘lỡ đụng vào công tử nhà quan, rồi sau đó bị đối phương làm khó dễ bắt cô phải quỳ xuống mới chịu bỏ qua.

Nhưng cô lại anh dũng và ngoan cường, chẳng bị quyền quý chèn ép mà còn tức giận mắng đối phương vô sỉ, thu hút sự chú ý của các quý công tử.’

Không, cô sẽ quỳ, hơn nữa sẽ quỳ liền không chờ giây nào.

Tuy nhiên… hóa ra thức ăn mỹ thực có thể làm cô chẳng thể dời nổi bước chân.

Lạp xưởng, cái lẩu chín tầng, cơm nhồi xương ống, cua giấm ngâm rượu… Thật nhiều, thật nhiều đồ ăn.

Huhuhu, vì cái gì lại thơm như vậy chứ!

Tại sao một nơi giao thông tốt như vậy mà lại mở nhiều nhà hàng như vậy chứ, mở trại nuôi heo không phải sẽ tốt hơn sao.

Không biết cái gọi là, bàng môn tả đạo, không biết xấu hổ, phi!

A Điêu một bên vừa mắng, một bên ôm lấy cây cột khống chế chính mình, mắt trông mong nhìn cua giấm ngâm rượu trong cửa hàng mà chảy nước miếng.

Nhưng khi nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, cô chỉ có thể đeo cặp mắt đỏ hoe, bóp chặt lấy mu bàn tay rồi dứt khoát xoay người.

Giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện rồi ăn, và cô sẽ ăn hết sạch các món ăn ở bến tàu này.

Tất cả!

Cô nói, Phật Như Lai tới cũng chẳng thể ngăn được cô!

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

A Điêu hỏi đường khắp nơi mới có thể đi ra khỏi bến tàu khổng lồ phân không rõ đông nam tây bắc này.

Sau khi ra ngoài, cô lập tức nhịn đau bỏ ra một số tiền để bắt một chiếc xe huyền phù bay thẳng đến Hộ Bộ.

Mẹ nó, đọc sách chính là đốt tiền.

Cái cải cách giáo dục chết tiệt này!

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Có thể gặp tình huống như A Điêu là rất ít, nhưng người có tiền có căn cơ cũng có vấn đề dạng này.

Huống chi, luôn có nhiều người cũng gặp phải vấn đề tương tự, chuyện bình thường có thể chậm trễ, nhưng việc giáo dục con cái là không thể chậm trễ được.

Khi A Điêu tới nơi, đã có một đám người xếp thành hàng dài, cô chờ tận ba tiếng, khi sắp tới giờ tan tầm mới tới lượt mình.

A Điêu trình lên thông tin cá nhân cùng văn hàm từ huyện Kỳ Sơn, nhân viên công tác của Hộ Bộ ở phủ Kim Lăng đã nhanh chóng tra xét, nhưng sau khi liếc nhìn A Điêu một cái, lại bùm bùm nhập vào một ít văn tự yêu cầu điều tra thêm.

Khi đối phương vừa liếc mình một cái, trái tim A Điêu như muốn ngừng đập, trước đây ở huyện Kỳ Sơn cũng là cái dạng này, vốn dĩ điều tra loại tin tức này sẽ rất nhanh, nhưng nếu càng chậm càng phức tạp thì chắc chắn là có vấn đề.

Cô chỉ muốn chuyển học tịch của mình đi, sau đó liền đăng ký vào trường cấp kém cỏi nhất trong thành Kim Lăng cũng được.

Vốn tưởng rằng việc chuyển học tịch này là điều đơn giản nhất, rốt cuộc cô vốn dĩ chính là người gốc ở Kim Lăng, trực tiếp đóng dấu là được, như thế nào liền… Chẳng lẽ thật sự có vấn đề gì khác à?

Trong lòng A Điêu có dự cảm không ổn.

Quả nhiên, nhân viên công tác này nhìn chằm chằm cô, nói với giọng cổ quái: “Chị vừa kiểm tra tên cùng số ID thân phận của em, cũng tìm được ký lục nhập học của em tại huyện Kỳ Sơn, nhưng khi chị muốn lấy thông tin nhận dạng chi tiết hơn thì bị hệ thống ngăn trở, loại tình huống này chỉ thường xuất hiện trên hồ sơ của các thành viên gia đình quan chức vì thân phận của họ được luật pháp bảo hộ.”

Hửm? Hình như là có chuyện như vậy, khi còn nhỏ, cô có một chút ký ức, biết trong nhà làm quan, tuy rằng lúc ấy lão cha tiện nghi đó của cô chỉ là một quan chức nhỏ ở giai đoạn cuối cuộc thay đổi trào lưu, nhưng cũng thuộc phạm vi bảo hộ quan viên của đế quốc Đường Tống.

Đây là chút biện pháp đề phòng mối uy hiếp bên ngoài xâm nhập vào kho dữ liệu thân phận của quan viên triều đình, cho nên thân phận của nhóm quan quyến chỉ được ghi vào cổng thông tin chung.

Còn dữ liệu thân phận chi tiết hơn thì được nhập vào trong kho dữ liệu bảo hộ bậc hai, những dữ liệu này không thể điều tra theo tổng thể được, mà cần phải đến kho dữ liệu bảo hộ bậc hai mới có thể tra được.

(Quan quyến: người nhà quan)

“Đúng vậy, em có nhớ rõ cha mình là một quan chức tép riu.”

Giọng nói chẳng có chút thành kính nào, mà còn rất tùy tiện.

Nhân viên công tác lại ngó cô một cái, chưa nói gì, tiếp tục nói: “Nhưng theo ghi chép ở đây thì em được đăng báo là đã chết non ở mười hai năm trước.”

A Điêu: “!!!”

Ai, ai chết cơ chứ?!

Nơi này chính là địa bàn của chính phủ, nhịn xuống, phải nhịn xuống, mình có thể!

A Điêu ngọt ngào hỏi: “Chị ơi, chị có thể nói cho em nguyên nhân tử vong được ghi chép bên trên hay không?”

Nhân viên công tác: “Thức đêm liên tục dẫn đến bị lão hóa, thận hư thể nhược, cộng thêm bị chảy máu não dẫn đến bị đột quỵ mà chết.”

A Điêu: “…”

Lúc ấy cô chỉ mới có năm sáu tuổi thôi đó!!! (Ivy – ¬‿¬ LMAO)

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Nếu cô có thể xoát niệm lực của chính mình, hiện tại điểm niệm lực của cô nhất định đã bạo kích vượt qua .

A Điêu mất ba giây để bình phục lại vẻ mặt dữ tợn của mình, rồi mỉm cười hỏi nhân viên công tác: “Chị có thể nhìn đến địa chỉ hiện tại của gia đình em không?”

Một người vốn đã chết nay bỗng xuất hiện, nhân viên công tác cũng có chút khó hiểu, “Có thể, nhưng cần phải xuất nhận thân phận của em là thật trước đã, xin vui lòng vào kiểm tra DNA rồi so sánh với số liệu trong kho mới được.”

Sau khi A Điêu kiểm tra và xác định thân phận, thì cô nhận được địa chỉ từ nhân viên công tác kia.

Lăng Thành?

Xem ra ông ta đã có quan chức ở Lăng Thành, tựa hồ mấy năm nay trôi qua cũng không tệ lắm.

Chó nhà giàu, xưa nay chỉ biết nhờ cái chết của vợ để thăng quan phát tài, không nghĩ tới nhờ cái chết của con gái mà cũng có thể thăng chức nhanh như vậy!

Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lão cha kia của cô vẫn còn là một văn chức nhỏ vừa mới nhận chức, chuyên làm chút việc vặt ở trong bộ Kim Lăng, sau có lẽ được cử ra làm quan huyện, một đường thăng chức, hiện giờ được điều tới Lăng Thành, có thể thấy được lão cha của cô cần cù tiến tới, con đường công danh xem như rộng mở.

Lúc gần đi, do ngại thân phận quan quyến, nên khi nhìn thấy cô phồng quai hàm tức giận, nhân viên công tác còn hỏi riêng một câu: “Cô bé, kế tiếp em định đi tìm người nhà nhận thân sao?”

“Không, em đi khóc mồ.”

“…”

Nhận được từ Tú Tú +.

A Điêu: “?”

Sao vậy trời, em đi khóc mồ cũng có phải khóc mồ nhà chị đâu.

Vào thời điểm A Điêu rời khỏi Hộ Bộ, nhân viên trong hệ thống giám sát trong Hộ Bộ chú ý thấy cái gì đó.

Có camera theo dõi truy tung cô bé đó.

“Có lẽ là có vấn đề, muốn điều tra một chút sao?”

“Quên đi, chỉ là một cô nhóc không quan trọng thôi, nếu quan hệ xã hội của mỗi người đều đến tới phiên chúng ta phụ trách, vậy chẳng phải là sẽ mệt chết à?”

“Cũng đúng.”

Đối phương không có tiến vào phạm vi chức quyền của Hộ Bộ nên không được tính là phạm quy, vì vậy nên bọn họ cũng chẳng có nghĩa vụ cùng quyền lực để điều tra, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

Về phần an nguy của cô bé kia… với thế đạo hiện nay, người chết còn thiếu sao?.

Truyện Chữ Hay