Chương Kẻ trộm
"Anh An Nhất! Anh An Nhất!! "
Cô gái đứng trên bờ ruộng, tay tạo thành loa kêu lên vài tiếng với thiếu niên đang vùi đầu làm việc vất vả dưới đất.
An Nhất mặt hướng về đất đen, nghe tiếng gọi mình ngẩng đầu lên nhìn.
Cô gái vẫy vẫy tay, cao hứng gọi cậu: " Anh An Nhất, nghe nói thư nhập học đại học xuống, chúng ta cùng đi đi."
Trên gương mặt An Nhất xuất hiện niềm vui, mặt mày mang theo ý cười: " Thật sao?"
An Nhất lần đầu không quan tâm đến ruộng hoa màu, buông cuốc xuống và cùng cô gái chạy đến trường.
Nguồn lực giáo dục miền núi lạc hậu và hạn chế, chỉ có ba người thi đậu đại học, trong đó có An Nhất.
An Nhất đối với thành tích của mình có nắm chắc, lúc trước khi mới thi xong, cậu còn cố ý ở trường hai ngày, tự đánh giá điểm, sau khi thành tích ra đã chọn một chuyên ngành thiết kế của một trường đại học chuyên về thiết kế, điểm số của cậu đủ vào.
Bởi vì địa chỉ xa xôi, đường núi dốc đứng, thư nhập học đều thống nhất đưa đến trường, tình hình nhà dân trong thôn đều không giống nhau, có người không có điện thoại không có cách nào liên lạc, vì nhanh chóng thuận tiện một chút, nhà trường đem tin tức nói cho trưởng thôn, trưởng thôn lại thông báo ở thôn.
Trường học ở vùng núi là một tòa nhà gạch ba tầng, khi An Nhất đến trường, trước tiên cậu đến gặp thầy Chu.
Thầy Chu nhìn thấy An Nhất đầu đầy mồ hôi, đưa khăn tay cho cậu nhưng khăn tay của thầy màu trắng như tuyết, An Nhất ngượng ngùng, không nhận.
Thầy Chu cười nói: "Sao giữa trưa nắng lại chạy tới đây? "
An Nhất không khống chế được vui sướng, ánh mắt đều mang theo nụ cười: "Em nghe nói thông báo đại học đến rồi nên lại đây lấy. "
Thông báo này là mỗi ngày cậu bấm tay tính, ngóng trông ngóng sao trông trăng, cũng là khởi đầu cho tương lai của mình.
Núi non hùng vĩ bao la, là quê hương của cậu, nhưng không phải là thế giới, cậu muốn ra ngoài nhìn xem.
Nhìn những thứ cậu chưa từng thấy, sống những ngày chưa từng sống.
Thầy Chu: " Kỳ thật ngày hôm qua thông báo đã đến, trò không tới lấy, tôi còn ngạc nhiên. "
An Nhất sờ sờ đầu: " Hôm nay mới biết ạ!"
Thầy Chu nhìn ra cậu đang nóng lòng, tán gẫu hai câu liền kết thúc, bảo An Nhất đi lấy thư thông báo, An Nhất cùng Sở lão sư nói lời tạm biệt sau đó cùng cô gái đến lớp học lấy thư nhập học.
Cô gái đến chỗ của mình, vui vẻ rạng rỡ.
"Anh An Nhất, êm tìm được rồi, của anh đâu?"
Trên bàn gỗ rách nát làm bục giảng chỉ có bốn tờ thông báo, An Nhất đem ba phần còn lại cẩn thận lật xem, đều không có tên của mình.
Cái này là từ trường đại học của người khác, cái này là từ trường dạy nghề của người khác, còn cái kia cũng không phải là của cậu ta.
An Nhất môi dưới, trong lòng khẩn trương hẳn lên.
Tại sao không có tên của cậu.
An Nhất đi dạo một vòng quanh bàn, nghĩ có phải rơi xuống đất hay không.
Nhưng mà trên mặt đất cũng không có.
Cậu thi rớt à?
Không thể nào, cho dù chuyên ngành cậu đăng ký không trúng tuyển, cậu cũng đã thực hiện một số điều chỉnh, điểm số của cậu là đủ, không có khả năng không có của cậu.
Tính tình An Nhất bình tĩnh khó có được sốt ruột, "Dung Phượng em về trước đi, anh đi hỏi thầy giáo một chút. "
Thầy Chu và hiệu trưởng nghe nói không có thông báo của cậu đều kinh hãi.
Thầy Chu: " Không thể nào, tôi nhớ có thư thông báo trúng tuyển của An Nhất"
Hiệu trưởng không trả lời, vẻ mặt khó hiểu: "Trò tìm ở đâu vậy? "
An Nhất: "Tìm trong lớp học. "
Hiệu trưởng: "Điều đó có nghĩa là không có thông báo của trò."
Thầy Chu: " Tôi nhớ rõ là có An Nhất"
"Lúc trước lúc tôi nhận thông báo không thấy An Nhất, có phải thầy nhìn lầm không."
An Nhất trán vội vã thấm mồ hôi, xoay người lại chạy về phòng học, mấy tiếng đồng hồ cậu đi khắp trường học đi hết lần này đến lần khác cũng không có thông báo của mình.
Hiệu trưởng tìm được cậu ta nói: "Vừa rồi tôi tìm người giúp em tra trên máy tính, em không đậu, lúc trước điều chỉnh điểm số không đủ để đậu vào trường đó"
An Nhất đứng sững sờ tại chỗ, như sét trong mưa.
Không có khả năng!
Cậu không thể chấp nhận điều đó.
Hy vọng sống qua hàng ngày của cậu trên núi đã bị phá vỡ.
Hiệu trưởng an ủi một vài câu và rời đi.
An Nhất về đến nhà nhìn mảnh đất trồng trọt của mình, trong lòng chua xót.
Thôn cũng truyền ra, An Nhất không thi đậu.
An Nhất suy sụp hồi lâu, cậu ở nhà buồn bực nửa tháng, An Bình Thăng nhìn không được, lại mở cửa phòng nhỏ của cậu ra.
" Mi điên rồi, nửa tháng không đi ra ngoài, định làm nấm trong nhà sao? Thi không đậy thì sao? Năm nay không được thì còn có năm sau, nhìn bộ dạng vô dụng của mi xem, tao sao lại sinh ra một con gấu con như mi?"
An Nhất nằm trên giường đất không để ý đến An Bình Thăng.
An Bình Thăng tiến lên, kéo cậu dậy: "Đi, hôm nay con trai nhà lão Tôn kết hôn, đi ăn tiệc thôi"
An Nhất hất tay An Bình Thăng ra: "Con không đi." "
"Anh không đi sao? Đã bỏ tiền mừng rồi, anh không đi sao? Nhanh lên, đừng đợi tôi mắng anh. "
An Bình Thăng miệng hùng hùng hổ hổ kéo An Nhất lên, mang đến nhà lão Tôn.
Tôn gia hiện tại đang náo nhiệt, nghe nói con trai lão còn mua pháo, An Nhất ngồi ở nhìn không khí vui mừng chung quanh, bên tai bùm bùm.
Đa số mọi người trong thôn đều đến, nhà của thôn trưởng cũng vui vẻ ra mặt, nghe nói Lý Thủ Quyền thi đậu đại học, là đại học đó, vài ngày nữa sẽ tổ chức tiệc thăng tiến.
Lý Thủ Quyền ngồi ở một bên, đi theo mấy người uống rượu, trên mặt vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà rượu lên đầu, cái gì cũng nói ra.
Hắn thần bí nhìn người chung quanh, trong giọng điệu mang theo khoe khoang: "Ngươi có biết danh ngạch đại học này tới như thế nào không? "
"Cậu cố gắng học tập."
" Con trai nhà ông Lý có tiền đồ"
Lý Thủ Quyền lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Cậu tôi là hiệu trưởng, ngày thông báo tới gọi cho ba tôi, để cho tôu đi lấy, thích chọn cái nào thì chọn,ha ha, các ngươi không cần hâm mộ"
Sắc mặt mấy người cứng đờ.
Lý Thủ Quyền nói to: "Các ngươi đoán tôi lấy của ai? "
"Là An. Ah!!! "
Tên còn chưa kịp nói ra, Lý Thủ Quyền liền bị một quyền từ trên ghế đánh ngã xuống đất, ôm mặt khóc, hàm trật khớp không thể khép lại được.
An Nhất không thể tin được, mình nghe được cái gì, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nắm chặt nắm đấm cưỡi trên người hắn ta, điên cuồng dùng nắm đấm đập vào mặt Lý Thủ Quyền.
"Mày đã ăn cắp nó?" Thông báo của tao là mày đã ăn cắp nó! "
" Mày dựa vào cái gì trộm thông báo của tao, dựa vào cái gì trộm đồ của tao!
"Trả lại cho tôi! Trả lại thông báo cho tôi!! "
An Nhất hai mắt đỏ tươi, giống như điên cuồng cùng Lý Thủ Quyền đánh nhau, người khác kéo cũng không kéo ra được.
An Bình Thăng thấy, rượu cũng không uống, chờ hai người bị mọi người kéo ra, vội vàng kéo An Nhất ra phía sau lưng.
" Con trai nhà ông Lý, cậu là tên khốn kiếp, tốt không học, học xấu cướp thông báo thi đại học của con trai tôi!"
Thôn trưởng cũng đi tới, tiến lên ổn định cha con An gia, nói hết thảy đều bình tĩnh nói, ngoài miệng nói chuyện con trai này mình không biết, là cậu hắn làm, nhất định cho bọn họ một công đạo.
Nhưng mà đợi đến sau khi An Nhất đi lấy lại thông báo, thôn trưởng lại thay đổi bộ mặt, tìm người đánh An Nhất một trận, An Bính Thắng tuy rằng không phải là cha tốt gì, nhưng cũng không có khả năng nhìn con mình bị đánh, lúc này muốn đòi công bằng cho An Nhất nhưng công đạo ở trước mặt thế lực lại không đáng một đồng.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến khai giảng đại học, trưởng thôn đã cho người trong thôn không ít chỗ tốt, để họ nhìn An Nhất biệt để không cho cậu làm chuyện xấu.
Cũng bảo Lý Thủ Quyền đi lên huyện trước, An Nhất biết xong chạy ra ngoài, đi chặn Lý Thủ Quyền.
Mấy người ở cổng thôn đánh nhau, An Nhất bị đánh, lại liều mạng gắt gao lôi kéo Lý Thủ Quyền, lúc giãy dụa, một ngụm cắn lỗ tai hắn, cắn một miếng thịt.
Lý Thủ Quyền hét lớn: "An Nhất con mẹ nó mày điên rồi!"
Hắn nhìn An Nhất trước mắt giống như là điên, "Ba tôi nói, sau này sẽ cho cậu mười ngàn tệ, mười ngàn tệ, đủ cho cậu sống rất lâu! "* khoảng 350tr Vnd
An Nhất nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta: " Tôi chỉ cần thông báo đại học của tôi, đồ của tôi sao cậu lấy đi"
Lý Thủ Quyền không có khả năng đem danh ngạch này lấy ra: "An Nhất, đây là mệnh của cậu. "
An Nhất liều mạng phản kháng, lại bị người gắt gao đè trên mặt đất, trên mặt đất đá nhỏ ma sát mặt hắn.
Cậu nhìn thoáng qua thấy mảnh đất của mình.
Vài ngày trước cậu đã gieo hạt giống mới.
"An Nhất, nhận mệnh của cậu đi không phải là tốt sao, cứ thích muốn đâm đầu làm chuyện không có kết quả."
Sau đó Lý Thủ Quyền mang theo danh ngạch đại học của An Nhất rời đi.
An Nhất uống rượu trắng An Bình Thăng uống, trước kia cậu ghét nhất An Bình Thăng uống rượu, sau khi uống say còn đùa làm những hành động điên cuồng.
Nhưng bây giờ cậu cũng chỉ có thể dùng phương pháp này làm bản thân mình quên đi.
Trong thôn đều nói An Nhất bởi vì việc này mà điên rồi, mỗi ngày miệng không biết lẩm bẩm cái gì, ruộng cũng không trồng nữa, cả ngày ở trong phòng.
Sau một năm, An Bình Thăng cũng bị bệnh, vì uống rượu nhiều trong một thời gian dài, uống đến dạ dày bị hỏng.
An Bình Thăng bị bệnh lúc này An nhất mới lấy lại tinh thần, bắt đầu một lần nữa trồng trọt và chăm sóc ông.
Sự thật không thể thay đổi, lối thoát duy nhất là chính mình..
Bệnh tình của An Bình Thăng trở nên tồi tệ hơn, càng ngày càng nặng.
Vào một buổi tối, An Nhất chăm ông xong định trở về phòng mình.
An Bình Thăng mở miệng: " Anh đem cây đuốc đặt ở bên cạnh"
An Nhất không biết ông muốn làm gì.
An Bình Thăng chỉ nói rằng ông muốn đánh chuột vào ban đêm.
An Nhất thả ra, ngày hôm sau đi thăm An Bình Thăng thấy người nằm trên giường đất không còn hơi thở.
Ký ức của An Nhất về ông phần lớn là việc đối phương say rượu đánh, mắng cậu, đối xử tệ bạc với cậu, mặc dù ông không phải là một người cha tốt nhưng cậu vẫn khóc một hồi.
Lấy hết tiền trong nhà ra, bán một nửa đất trong nhà, đem An Bình Thăng chôn cất đàng hoàng.
Mà ngay ngày An Bình Thăng qua đời, hai vợ chồng trưởng thôn đều vào bệnh viện, trưởng thôn không cứu kịp, vợ trưởng thôn rửa ruột kịp thời nên sống, nhưng để lại ám ảnh, nghe nói ăn cơm cũng ăn không ngon, không dám ăn nhiều.
Được mọi người mang đi vào buổi trưa, nói là bị ngộ độc, trong bể nước bị hạ thuốc chuột.
An Nhất vội vàng kéo tủ gỗ nhỏ trong nhà ra, chỗ vốn để thuốc chuột quả nhiên không còn.
Sau đó có người nói nửa đêm nhìn thấy An Bình Thăng run rẩy lẻn vào nhà thôn trưởng.
An Bình Thăng chết kéo theo một nhà thôn trưởng.
Sau đó đồn cảnh sát địa phương đến cửa, An Bình Thăng chết không có đối chứng.
Mà An Nhất không phải là hung thủ, cũng là người không biết, chuyện này cậu phải đối mặt bồi thường, nhưng cậu không có gánh trách nhiệm.
Trong nhà không có tiền, thôn trưởng đến đòi tiền cũng chỉ có thể chọn những đồ dùng trong nhà lấy đi, nhưng toàn là chút đồ cũ nát, An Nhất phải lấy tiền bồi thường cho họ.
Sau khi chuyện này xảy ra, trong thôn không còn ai dám bắt nạt An Nhất nữa.
Sợ ngày nào đó cậu không bình thường, cũng hạ độc bọn họ.
An Nhất dùng cả năm để an ủi mình, sau đó bắt đầu giúp nhà người khác làm việc tích góp tiền, cậu cũng trưởng thành, đi ra ngoài cho dù là đi làm thuê cũng có người muốn, cậu muốn kiếm tiền đi ra khỏi núi này.
Sau đó được khoảng nửa năm, cậu được đưa về An gia.
Cậu không đem quá khứ của mình nói cho ai cả, chỉ nói bản thân mình sống tốt và không muốn nhớ lại. Sau đó cậu đem tro cốt của cha mẹ nuôi mang về, đặt ở một nghĩa trang cực tốt, thầy Chu đã rời đi trước khi cậu trở về, hết thảy đều không còn vướng bận, An Nhất không muốn đi nhìn thấy ngọn núi kia nữa.
An Nhất mâu thuẫn với quá khứ ở năm cậu mười tám tuổi ở trên núi, nhớ tới liền không ngừng buồn nôn, sốt, có phản ứng căng thẳng. Đó là thời gian đen tối nhất của cậu
Cậu không bao giờ nghĩ về nó nữa, sau khi cậu đến thành phố lớn, tất cả mọi thứ đã được thực hiện bằng những nỗ lực của mình, cuộc sống không ngừng mỗi ngày một tốt hơn.
Nhưng mà lại là lúc cuộc sống của cậu bắt đầu.
Ngọn núi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu.
Nghẹt thở, buồn nôn, chèn ép dây thần kinh của cậu
Tên trộm kia xuất hiện.
Sau khi ăn cắp cuộc sống của cậu một lần bây giờ lại xuất hiện muốn ăn cắp thêm lần nữa.
Sau khi cậu đến thành phố cũng không tìm Lý Thủ Quyền, mỗi lần nhớ tới chuyện này, chính là mạng người của thôn trưởng cùng vợ của ông bị bệnh.
Xem như là Lý Thủ Quyền báo ứng, mỗi lần đều là cậu tự nhủ với chính mình như vậy nhưng trong lòng cũng có áp lực, cậu cũng từng muốn quên đi, không phải là quên chuyện Lý Thủ Quyền làm, mà là buông tha chính mình.
Nhưng mà hiện tại An Nhất mới ý thức được, trên đời này không có cái gì gọi là lãng quên, chỉ là cậu không tận mắt đối mặt mà thôi.
Chờ lần thứ hai nhìn thấy, cái gì giải thích cũng không còn ý nghĩa, hận không thể đem đối phương nuốt sống thôi.
Lý Thủ Quyền ở trước mặt phóng viên giới thiệu mình, "Tôi là An Nhất. "
Dứt lời liền nhìn thấy bên ngoài đám người, An Nhất lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Thủ Quyền hai mắt trợn tròn.
An Nhất Lộ đỏ mắt, cắn chặt răng: "Ngươi gọi An Nhất sao? "
Rõ ràng chung quanh ồn ào, nhưng Lý Thủ Quyền lại chỉ có thể nghe thấy thanh âm của một mình cậu ta.
"Ngươi không phải gọi Lý Thủ Quyền sao?"
~~~~~*
Editor: Thật ra tui thấy người cha nuôi của An Nhất cũng thương cậu lắm, chỉ là cách thương của ông là của những người của thế hệ trước, thương bằng đòn roi, đến lúc mình sắp đi cũng muốn mang theo người đã ức hiếp con mình đi cùng. Mặc dù hơi cực đoan nhưng mà tui nghĩ đó là cách tốt nhất ông ấy có thể nghĩ ra vào thời điểm đó.