Nhìn cuộn chiếu kia, Hoắc Bắc Hành trầm mặc, hiện tại ở nhà cũng không có bao nhiêu thảm xem ra muốn qua chuyện cũng không đơn giản.
Hôm nay diễn trò diễn cho trọn bộ nên Hoắc Bắc Hành cũng không đến công ty, mà là hứng gió ấm ở góc lớp.
Anh rũ mắt nhìn tư liệu trợ lý trong điện thoại gửi tới, là anh sai người đi điều tra quá khứ trước đây của An Nhất, nhưng vì mùa đông tuyết rơi dày, cân nhắc đến an toàn nên hiện tại không thể đến nơi An Nhất sinh sống từ nhỏ để điều tra, Hoắc Bắc Hành xem như là một ông chủ nhân tính, tuyết đóng dày lại cận kề năm mới nên cũng không làm khó người, những tư liệu này đại bộ phận đều là lấy được từ phía An gia.
Ngón tay Hoắc Bắc Hành trượt, lướt từng trang từng trang một.
Trong tư liệu chỉ có một bức ảnh phong thần "Răng trắng nhỏ" là được chụp sau khi được đón về thành phố, mà bức ảnh kia hiện đang ở trong ví của anh.
Mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh này, Hoắc Bắc Hành đều không tự chủ được cười rộ lên, sự thuần khiết đơn thuần trên người An Nhất bộc lộc rõ ràng trong bức ảnh này.
Ngay cả trong môi trường không thoải mái và xa lạ, cậu ấy cũng tản ra thiện ý lớn nhất.
Da ngăm đen, một bên lông mày bị đứt, tư liệu không viết chi tiết, chỉ đơn giản vài câu là cùng người trong thôn xảy ra xung đột đánh nhau tạo nên.
Hoắc Bắc Hành đọc hết dòng này đến dòng khác, mỗi lần đọc đều nhíu mày, cảm thấy không vui và buồn bực trong lòng.
Khi chưa được nhận về, điều kiện sống vô cùng khó khăn, tuy rằng không có ảnh chụp, nhưng căn nhà dột nát được miêu tả trên tư liệu, Hoắc Bắc Hành nghĩ cũng không dám nghĩ, đó lại là nơi cho người ở mà An Nhất lớn lên ở đó, ở một lần chính là hai mươi năm.
An Nhất chưa bao giờ nói với anh về những khó khăn này, đối với quá khứ của mình cậu chọn giữ im lặng không nói, chỉ dạy anh những kiến thức an toàn để dọa anh.
Kỳ thật trong lòng An Nhất cũng buồn, nếu không phải đau khổ, làm sao có thể lấy lời cảnh cáo ra miệng.
Hoắc Bắc Hành sắc mặt khó coi, cho dù bị sau khi đưa về An gia mọi người cũng bàn tán nói này nói nọ.
An Nhất được coi là người nhà họ An vì vấn đề thể diện công bố ra bên ngoài là con nuôi, sau này vì lợi ích gia tộc nên liên hôn với họ Hoắc và trở thành dâu nam đầu tiên trong lịch sử trăm năm của nhà họ Hoắc khiến người ta chỉ trích.
Ấn tượng của Hoắc Bắc Hành đối với An Thiều Phong cực kì không tốt, mà sở dĩ An Nhất đồng ý liên hôn là do đối phương đánh bài thân tình.
Lấy tình bạn cha con ở chung một năm làm quân bài mặc cả, biết An Nhất sẽ không từ chối.
Mẹ kiếp.
Hoắc Bắc Hành xoa xoa ngón tay, cơn nghiện thuốc lá xuất hiện, nhưng nơi công cộng không thích hợp, cộng thêm lát nữa An Nhất đến đón mình, anh cũng không thể mang theo một thân mùi thuốc lá đi ra ngoài.
Cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể ly hôn.
Hoắc Bắc Hành thầm nghĩ, ngay từ đầu anh đã không có ý định ly hôn, hiện tại càng thêm vững vàng.
Tình cảm của An gia dành cho An Nhất không bằng An Nhất dành cho An gia.
Nếu ngày sau Lý gia, Vương gia có người gặp tình tràn tương tự anh, có phải còn muốn An Nhất bị An gia gả ra ngoài như lúc gả cho mình?
——
Trước khi An Nhất tới đón Hoắc Bắc Hành tan học, thì hẹn Lâm Cứu gặp mặt ở quán cà phê, thương lượng chuyện tài liệu dự thi.
An Nhất ăn mặc cồng kềnh, cửa vào quán cà phê là cửa kính chỉ cho một người đi qua, vì đi vào thuận tiện nên khi bước vào cậu hơi nghiêng người sang một bên.
Đây là lần đầu tiên phục vụ nhìn thấy một người ăn mặc khoa trương như vậy.
Ở khu vực trung tâm thành phố nhộn nhịp, người ta rất chú trọng đến việc phối đồ, quán cà phê của họ cũng theo phong cách trang nhã, vẻ ngoài của đối phương không hợp với bộ mặt cửa hàng.
Hắn dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai mặc như vậy.
Chẳng bao lâu, một cậu bé mập mặc quần áo dày thứ hai bước vào.
Nhân viên phục vụ:...
An Vừa nhìn thấy Lâm Cứu mặc áo lông vũ, động tác hơi vụng về giơ cánh tay vẫy vẫy tay, để cho đối phương nhìn thấy mình, Lâm Cứu ngồi xuống, hai người họ gọi hai món đồ uống, sau đó bắt đầu thương lượng chính sự.
Lâm Cứu từ trong quần áo lấy ra máy tính bảng, đưa cho An Nhất nhìn tài liệu hắn tìm, về phần giá cả hai người cực kì ăn ý bỏ qua không xem.
Dù sao hai người ai cũng sống trong hoàn cảnh nghèo khổ.
An Nhất đem tư liệu của mình truyền cho đối phương, sau đó sắp xếp lấy mẫu.
Lâm Cứu: "Được rồi, đại công cáo thành, chỉ còn lại lên ý tưởng và vẽ bản thảo thôi"
An Nhất uống một ngụm đồ uống, chua đến nheo mắt lại.
Lâm Cứu nhìn chiếc cốc đầy màu sắc của cậu: "Ngon không? "
Đôi mắt nheo nheo của An Dịch lập tức mở ra: "Ngon quá."
Nói xong đẩy đẩy tới trước mặt đối phương, cực lực đề cử.
Anh em tốt, cùng nhau đương đầu khó khăn.
Lâm Cứu híp mắt lại.
Tiểu tử này tuyệt đối không có hảo tâm.
Lâm Cứu vạch trần: "Cậu cho rằng tôi sẽ bị lừa?. "
Tôi không tin điều đó.
Nói xong cầm lấy cốc của mình uống một ngụm.
" Eooo"
Đối phương phát ra một tiếng thanh âm không thuộc về nhân loại.
An Nhất:...
Được rồi, ly của cậu cũng rất khó uống.
Mọi người đều ở bên nhau.
Lâm Cứu không động đến ly nước kia nữa." Cố Linh Linh trong tháng một có một cuộc họp chúng ta cần phải tham gia là do phía bên thi đấu quốc tế tổ chức. Những người tham gia đều là thí sinh của các phòng làm việc tham gia thiết kế lần này, tổng có hai phòng làm việc. Một là chúng ta, còn lại nghe nói cũng lấy danh nghĩa được người giới thiệu tham gia, các thành viên trong đó cũng còn rất trẻ, hầu hết là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học và cũng có cả những sinh viên năm cuối nhưng danh tiếng của bọn họ trong giới tốt hơn chúng ta một xí".
An Nhất: "Chúng ta cần chuẩn bị gì không?" "
Lâm Cứu: "Mang khái niệm thiết kế viết bằng tay và bản thảo đầu tiên, bọn họ gởi mail chỉ muốn bản viết tay thuần túy không chấp nhận bản words, ngoại trừ cái này thì không còn gì nữa hết"
"Mặc dù là người của phòng làm việc cạnh tranh nhưng đến buổi họp cũng sẽ không báo cáo lại với tổ chức thi đấu về tình trạng của chúng ta, và bên tổ chức thi đấu cũng không nghe ý kiến của họ, chính là để đảm bảo tính công bằng và tránh hối lộ. Những người này cũng sẽ không tham gia vào cuộc đánh giá kế tiếp".
Nói trắng ra, chính là một thầy giáo trẻ đến chỉ cho bọn họ chút kinh nghiệm mà thôi.
An Nhất nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lâm Cứu nghiêng người: "An Nhất, cậu nói lần này chúng ta thiết kế trang phục nữ có được không? Bình thường cậu không phải có rất nhiều ý tưởng sáng tạo dành cho phái nữ sao?"
Thời gian đầu, An Nhất vì ngại khi lấy số đo của nữ người mẫu nên cậu chỉ luôn thiết kế đồ cho nam.
Kỳ thật ước mơ ban đầu của cậu chính là muốn thiết kế trang phục dành cho nữ, trước kia ở trong núi các cô gái thường nhờ cậu đi mua quần áo đó là chuyện khiến cậu vui nhất.
Cậu cho rằng con gái giống như những bông hoa nên phải ăn mặc đẹp một chút.
Nhưng đến thành phố cậu từ từ đi chệch khỏi lý tưởng ban đầu.
Lâm Cứu: " Chúng ta thử một lần đi"
An Nhất tuy rằng khó xử, nhưng vẫn đồng ý.
Đã lâu lắm rồi cậu không thiết kế quần áo nữ nên trong lòng có chút không nắm chắc.
Lâm Cứu: "Đúng rồi, gần đây cậu đang bận cái gì, tôi thấy lần nào cũng vội vã đi? "
Bọn họ mỗi ngày đều làm việc cùng nhau chỉ có cuối tuần là nghĩ. Vì để giữ vững hình tượng người nghèo trước Cố Linh Linh nên hai người mới chọn vật liệu vào cuối tuần như vậy đối phương sẽ không nhìn thấy giá.
Mà An Nhất mỗi ngày sau khi kết thúc công việc đều vội vã rời đi, hình như còn có chuyện khác phải làm.
Thật ra An Nhất không ý thức được mình vội vàng đi, Lâm Cứu nói như vậy, cậu mới cảm thấy hình như đúng là như vậy.
Mỗi lần tan làm cậu đều vội vã như vậy là vì muốn nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Bắc Hành, trong lòng nhớ thương thì dù có cố ý không nhớ không bận tâm thì cũng không cách nào buông bỏ được.
Cậu mỗi ngày đều tự nhủ với lòng mình là phải hạn chế thời gian ở bên nhau đều đó tốt cho việc ly hôn nhưng mà lại vội vàng về nhà để gặp được đối phương.
An Nhất lúc này vô cùng mâu thuẫn.
"Tôi hơi bận, gần đây tôi bận ly hôn."
Lão thần Lâm Cứu điềm tĩnh: "Ly hôn à, chuyện ly hôn..."
Nói một nửa, cằm Lâm Cứu cứng đờ, tay đập mạnh bàn: " Cậu kết hôn rồi à?! "
An Nhất gật đầu: "Ừm. "
Lâm Cứu: "Khi nào?! Tại sao tôi không biết! "
An Nhất: " Lúc cậu không biết"
Lâm Cứu:...
Lâm Cứu câm nín, muốn hỏi thăm đối tượng kết hôn của đối phương là ai, nhưng ngẫm lại người đang chuẩn bị ly hôn nếu mà nhắc đến vị kia thì không được hay cho lắm.
Nhưng thân là hảo huynh đệ lại bỏ lỡ hôn lễ của đối phương có chút tiếc nuối: "Lần sau ngươi kết hôn nói cho tôi biết, tôi đi ăn cưới. "
Sau khi xác nhận mọi thứ, cả hai rời khỏi quán cà phê.
——
Hoắc Bắc Hành rời mắt khỏi màn hình di động, thấy sắp tới giờ tan học, cầm lấy tấm chiếu tới dùng tay đè lên cho in mấy dấu hằn.
Vợ đồng ý đến đón mình.
Đi ra khỏi phòng tập yoga, quả nhiên nhìn thấy An Nhất cầm một cây nhỏ chọc tuyết chơi.
" Bà xã"
An Nhất quay đầu lại, năm nay là một mùa đông giá rét, cậu ăn mặc kín mít, nửa người trên phồng như bơm hơi: " Anh tan học rồi, vừa rồi ba mẹ gởi tin nhắn tới bảo chúng ta về An gia ăn cơm tối, anh có muốn đi không?"
Nếu anh không muốn thì lập tức về nhà.
An Nhất rất chú ý đến quyết định của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành: "Đi đi, ăn cái gì vậy? "
Ăn một bữa cơm mà thôi, An Nhất cũng là muốn về nhà xem một chút, tuy rằng Hoắc Bắc Hành đối với An gia không có ấn tượng gì tốt, nhưng vẫn sẽ giả bộ.
Bên kia An gia, Trần Lâm tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn cho hai đứa nhỏ, An Thiều Phong thì tâm tình sung sướng thưởng thức một ngụm trà.
Sắp ly hôn rồi.
Nháy mắt, kỳ hạn hai năm sắp đến, thời gian thật nhanh a.
Sau đó ông bật cười.
Qua hơn hai tháng nữa, An Nhất liền tự do, ông đã sớm không vừa mắt với tên thổ phỉ kia rồi.
Lần này đối phương lại đây, ông phải đánh vào tâm lý của tên nhóc đó, để khi lâu hôn không được làm loạn nháo nhào, để An Nhất nhà ông sớm được tự do.
Hai người đến vào giờ ăn,, trên bàn cơm cả nhà ấm áp hài hòa, nhưng cộng lại lại có suy nghĩ xấu.
An Thiều Phong tám trăm.
Hoắc Bắc Hành tám trăm.
An Nhất số không.
Trần Lâm bằng không.
Dùng cơm tối xong, An Thiều Phong cố ý bảo Trần Lâm dẫn An Nhất đi chỗ khác, để một mình ông nói chuyện với Hoắc Bắc Hành.
Ông giơ tay nhét táo cho Hoắc Bắc Hành: "Con trai, ăn đi. "
Hoắc Bắc Hành: "Con không thích táo." "
An Thiều Phong🙂
Tôi quan tâm anh thích ăn gì?
Nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Gần đây sống với An Nhất thế nào? "
Hoắc Bắc Hành híp mắt lại: "Rất tốt. "
"Hiện tại có tốt hay không cũng tốt, nói không chừng sau này các ngươi sống không vui, hoặc là trưởng bối trong nhà không đồng ý các ngươi ở cùng một chỗ, các ngươi liền tách ra."
"Hiện tại tốt cũng không có nghĩa về sau cũng tốt đẹp, nói không chừng sau này các con sẽ không vui vẻ ở với nhau nữa hoặc là trưởng bối trong nhà không đồng ý cho hai đứa ở cùng một chỗ nên phải tách ra"
Ông nói bóng nói gió, nói mờ mờ ảo ảo một chút.
Hoắc Bắc Hành nhìn ông: "Sẽ sao? "
"Đương nhiên." An Thiều Phong: "Nếu ba đoạt lại Nhất Nhất về, con có vui không?"
Hoắc Bắc Hành: "Không sao đâu."
An Thiếu Phong sửng sốt một chút, tên nhóc này căn bản không coi trọng An Nhất.
Một giây sau, ông nghe đối phương nói tiếp: " Con đi cướp lại".
4
~~~~~~~~*
Editor: An Thiều Phong belike: tịnh tâm....ơ mi phờ phờ