Bàn tay cầm điện thoại của bọn bắt cóc khẽ run rẩy, đường nào cũng tới La Mã nhưng có người sinh ra đã ở La Mã, bọn họ cũng biết dù sao trước đây bọn họ cũng không ít lần làm chuyện này, cũng đã gặp qua không ít người giàu có.
Nhưng mà cảm nhận trực quan như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được sự chế giễu trực tiếp như vậy.
Ba trăm vạn tiều tiên vặt?
Mẹ kiếp mi không thể nói tiếng người à?
Ông trời, ông xem ông đã làm gì, trên thế giới này có thêm một người giàu nữa thì thế giới có bị hủy diệt không?!
Lần đầu tiên bị bắt cóc mặc dù không có nhiều sợ hãi, nhưng đối với hoàn cảnh xa lạ Hoắc Bắc Hành vẫn cảm thấy khó chịu trong người, nhưng sau khi biết được bọn bắt cóc đòi ba trăm vạn, loại cảm giác khó chịu này đối với người xa lạ có chút tiêu tán.
Chỉ cần có ba trăm vạn.
Thiệt tình, vốn tưởng rằng là bắt cóc, không nghĩ tới là ăn mày.
Hoắc Bắc Hành thấy bọn họ không có động tác, một mình vui vẻ, cười nói: "Điện thoại di động của tôi ở trong túi, các người trực tiếp lấy ra bật máy chuyển tiền là được, sau đó thả tôi về nhà. "
Ngón tay của bọn bắt cóc run rẩy chỉ vào anh: "Đ*t mẹ! Câm miệng!" "
Hoắc Bắc Hành:?
Sao người ngày còn chửi thề?
Tên bắt cóc này một chút tố chất nghề nghiệp cũng không có.
Nhìn bộ dáng ngu ngốc mà nhiều tiền của Hoắc Bắc Hành, huyết áp của bọn bắt cóc tăng vọt, quả nhiên người nổi giận chết người nhanh hơn, một tên trong đó phất phất tay cây gậy sắt, tỏ vẻ đe dọa, muốn Hoắc Bắc Hành câm miệng.
Lúc này Vương Mãnh gọi điện thoại tới.
"Thế nào, có bắt được người không?"
Bọn bắt cóc bình tĩnh lại: " Bắt rồi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho người nọ"
Vương Mãnh dặn dò: "Làm cẩn thận một chút, nhớ kỹ uy hiếp đối phương phải chủ động rút lui, nếu đối phương không nghe, liền gởi cho người ta một đoạn video, làm tàn nhẫn một chút, chỉ cần không ra mạng người là được. "
Tên bắt cóc: "Đã biết"
Vương Mãnh: "Nhớ rõ ba ngày sau thả người, tôi muốn bảo đảm đối phương thật sự từ bỏ thi đấu, trong lúc này các cậu canh người kỹ đừng để hắn chạy thoát"
Nói xong cúp điện thoại.
Tên cầm đầu của bọn bắt cóc để những người còn lại trông chừng Hoắc Bắc Hành, sau đó một mình đi ra khỏi nhà kho, bọn họ đang ở trong một bãi đất hoang ở ngoại ô.
Tên bắt cóc châm một điếu thuốc rồi liên lạc với một tên bắt cóc khác ở trung tâm thành phố.
Đối phương ở trong một buồng điện thoại công cộng, tý nữa từ đây gọi điện thoại cho An Nhất, giải quyết vấn đề định vị.
Tên bắt cóc bên kia nhận được số điện thoại, bắt đầu đối chiếu nội dung uy hiếp.
——
An Nhất từ tòa nhà thương hiệu đi ra, không thấy bóng dáng Hoắc Bắc Hành, đối phương mỗi ngày đều ở dưới gốc cây phong chờ cậu, mà hôm nay vị trí dưới tàng cây lại trống rỗng.
An Nhất duỗi đầu nhìn xung quanh hồi lâu, vẫn không thấy Hoắc Bắc Hành, cho rằng đối phương chắc có chuyện gì xảy ra ở trên đường nên chưa tới, bình thường Hoắc Bắc Hành nếu không có tới đón cậu, đều sẽ gọi điện thoại cho cậu.
An Nhất ở dưới gốc cây đợi gần nửa tiếng đồng hồ, lấy điện thoại di động gọi cho Hoắc Bắc Hành nhưng mà điện thoại của anh lại tắt máy, cậu tìm số Chung bá muốn hỏi ông xem Hoắc Bắc Hành có ở nhà hay không?
Nhưng mà còn chưa kịp tìm được điện thoại của Chung Bá, thì có một số điện thoại lạ gọi đến.
An Nhất nhấc máy: " Xin chào, tôi không mua bảo hiểm." "
"..." Tên bắt cóc mở miệng: "Tôi không phải bán bảo hiểm. "
An Nhất do dự: " Vậy anh là ai?" "
Tên bắt cóc hạ thấp giọng, đe dọa nói: "Tôi là kẻ bắt cóc! "
An Nhất: "Ồ~~"
Tên bắt cóc:?
Tiếng "Ồ" này không thể nghe thấy bất kỳ nỗi sợ hãi nào trong đó.
An Nhất: "Lừa đảo đi. "
Tên bắt cóc:...
Tôi đã nói rồi, tôi là một kẻ bắt cóc!
" Ồ.. cái gì, mi cho rằng ông đây đang đùa giỡn à, ông nói cho mi biết, người nhà của mi đã bị bắt rồi".
An Nhất nghe xong sửng sờ vài giây, tuy rằng loại điện thoại này vừa nghe chính là lừa đảo, nhưng kết hợp với chuyện Hoắc Bắc Hành hôm nay không đến đón cậu, An Nhất vẫn mở miệng hỏi: "Anh trói ai? "
Tên bắt cóc biết đối phương tin tưởng, cười lạnh một tiếng: "Trong lòng mi tự hiểu đi, trước kia mi cũng không phải là một mình về nhà. "
An Nhất siết chặt điện thoại trong tay,
An nhất nắm điện thoại tay siết chặt, nghe được người đón cậu về nhà tim đập thình sắc mặt khó coi.
"Ông làm gì Hoắc Bắc Hành rồi?!"
"Nhỏ tiếng một chút, bị người khác nghe được thì làm sao bây giờ?" Tên bắt cóc tiếp tục: "Tôi thấy tình cảm của hai người rất tốt, mỗi ngày đều cùng nhau về nhà. "
An Nhất chưa từng gặp qua loại chuyện này, cũng căn bản không tin loại chuyện vi phạm pháp luật này xảy ra giữa ban ngày ban mặt.
Bọn bắt cóc đe dọa: "Tốt nhất cậu không nên chọn báo cảnh sát, nếu để tôi biết cậu báo cảnh sát, mạng của chồng cậu cũng kết thúc, tôi dám cam đoan, trước khi cảnh sát đến tôi đã lấy mạng anh ta. "
An Nhất giả vờ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự bất an trong lòng, Hoắc Bắc Hành tâm trí trẻ chỉ là một đứa trẻ, cậu không thể tưởng tượng được đối phương bị bắt cóc sẽ như thế nào nữa.
Khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bắc Hành không ngừng hiện ra trong đầu, An Nhất cảm thấy cả người lạnh lẽo, hạ thấp giọng hỏi: "Các người muốn thế nào? "
Bọn bắt cóc: "Gần đây không phải cậu dự định tham gia giành suất dự thi sao, chủ động bỏ cuộc, lại chuẩn bị tiền chuộc năm trăm vạn, mọi chuyện xong, chúng tôi sẽ thả người, nếu làm không ổn..."
Bọn bắt cóc không nói tiếp, để lại cho người ta không gian suy nghĩ, liền nói tiếp " Tôi biết cậu cần thời gian suy nghĩ, mười giờ tối tôi sẽ gọi lại, lúc đó tôi muốn nghe câu trả lời của cậu"
"Tôi muốn nghe giọng của Hoắc Bắc Hành. Này! Alo alo?"
Điện thoại bị cúp máy, trán An Nhất không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chạy ra đường chặn một chiếc taxi về nhà.
Trên đường gọi điện thoại cho Chung Bá.
Chung Bá: "Bắc Hành thiếu gia? Bắc Hành thiếu gia đã đi đón An thiếu gia từ sớm rồi mà. "
Đầu óc An Nhất nhất thời trống rỗng, ngay sau đó có một người ẩn danh gửi đến điện thoại di động của cậu một bức ảnh, đó là ảnh Hoắc Bắc Hưng nằm cạnh thùng xăng.
Tay cầm điện thoại của cậu không ngừng run rẩy, mục đích chủ yếu của đối phương chính là để cậu bỏ tham gia thi đấu là cậu hại Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc, mặt An Nhất nhất thời tái nhợt như tờ giấy, giống như rơi xuống vực sâu không ngừng rơi xuống cậu muốn hét lên nhưng mà cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân.
Hai mươi năm trước cuộc sống của cậu quanh quẩn trong núi sâu, hai năm sau khi ra ngoài lại được gia đình che chở, ây là lần đầu tiên cậu trải qua sự hiểm ác của xã hội, cậu muốn duy trì lý trí giống như mỗi lần cậu làm việc nhưng cậu không thể làm được.
Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc, bởi vì câu nên mới bị bắt cóc, an toàn của đối phương nằm trong tay một đám bắt cóc hung ác.
An Nhất loạng choạng bước xuống taxi, đi về phía cổng nhà Hoắc, cảm giác bất lực như kim tiêm không ngừng thích thần kinh, tay anh đều run rẩy.
"Ai cho phép cậu đánh em ấy! Không ai được bắt nạt em ấy! "
"Tôi sẽ luôn đứng về phía em."
"Bà xã, tôi đến đón em về nhà."
Hơi thở của An Nhất rối loạn, duy trì chút tỉnh táo cuối cùng sắp sụp đổ.
Cậu muốn hét nhưng lại hét lên yếu ớt, cậu sợ, cậu thực sự sợ.
Chung bá thấy Sắc mặt An Nhất không tốt, đi ra nghênh đón cậu, An Nhất nhìn thấy đối phương lập tức nhào tới, cả người không ngừng run rẩy, "Chung bá... Chung bá... Hoắc Bắc Hành đã bị bắt cóc, vừa rồi có người gọi điện thoại nói Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc, Chung bá..."
Hơn một năm qua, lần đầu tiên Chung bá nhìn thấy An Nhất như vậy.
An Nhất hai mắt đỏ hoe bám lấy Chung bá: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Hoắc Bắc Hành làm sao bây giờ... Tất cả là tại tôi... Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi. "
Chung bá vội vàng đỡ An Nhất ổn định lại, sau khi nghe rõ ràng, ông vội vàng liên lạc với Hoắc Chiêm Lâm.
"Trước tiên trấn an cảm xúc của An Nhất, tôi sẽ phái người đi tìm, sau đó liên hệ với cảnh sát."
Hoắc Chiêm Lâm giọng điệu bình tĩnh, nhưng sau khi cúp điện thoại, giơ tay lên quét hết đồ đạc trên mặt bàn xuống đất.
Mẹ kiếp.
Hắn túm lấy trợ lý: "Vệ sĩ đâu, vệ sĩ tôi tìm cho nó lúc trước đâu! Một người mà cũng không đi theo các ngươi làm gì để ăn vậy?"
Trợ lý sợ tới mức run rẩy, "Là Bắc Hành thiếu gia không cho đi theo..."
Hoắc Chiêm Lâm một tay đẩy người ra: "Tìm, hiện tại mau phái người đi tìm cho tôi!! "
Trợ lý bủn rủn tay chân bước ra khỏi văn phòng, vội vàng bắt đầu sắp xếp tìm người.
Hoắc Chiêm Lâm giơ tay xoa nhẹ mi tâm, bên ngoài đều đồn quan hệ hai người giằng co, nhưng sự thật lại không phải như vậy, Hoắc Bắc Hành vì để hắn ngồi vững ở vị trí này đã phải trả giá rất nhiều.
——
Một tên bắt cóc cầm điện thoại di động trở về nhà kho, mấy tên bắt cóc đang nhàm chán chơi địa chủ với chủ nhà, chỉ có một người vừa mới vào nghề tương đối trẻ tuổi nhìn Hoắc Bắc Hành, hôm nay là lần đầu tiên hắn tham gia loại công việc này.
Hoắc Bắc Hành bị trói ở phía sau, thừa dịp người không chú ý đem dây thừng nới lỏng rồi cởi ra.
Còn hai tiếng nữa là đến thời gian liên lạc lần nữa, bọn bắt cóc đánh bài chán rồi đi ngủ.
Một tên bắt cóc ngủ mới hơn hai mươi phút, buồn tiểu nên tỉnh, muốn đứng dậy đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết, ngẩng đầu liền thấy tên bắt cóc trẻ tuổi tay đang đang cầm điện thoại nhìn Hoắc Bắc Hành.
"Mật mã?."
Tên bắt cóc trẻ tuổi hỏi Hoắc Bắc Hành, muốn chuyển tiền cho mình.
Tên bắt cóc nhíu mày, vội vàng tiến lên, "Mày cầm điện thoại di động của ai vậy? "
Tên bắt cóc trẻ tuổi chỉ vào Hoắc Bắc Hành: " Anh ta"
Tên bắt cóc nghe xong giơ tay cho đối phương một cái tát: "Mày bị ngu à, bật điện thoại của hắn làm gì?"
Mấy người còn lại nghe thấy động tĩnh vội vàng đi tới.
Tên bắt cóc trẻ tuổi bị đánh đến điếc một lúc: "Tôi chỉ muốn... Muốn lấy điện thoại di động của anh ta để chuyển tiền, anh ta không nói anh ta giàu có sao? "
"Mẹ nó, ai mẹ nó bảo mày tự chuyển tiền!"
Một người trong đó hung hăng đá tên bắt cóc trẻ tuổi một cước, sau đó giơ tay đập vỡ điện thoại của Hoắc Bắc Hành.
Nếu bị cảnh sát phát hiện vị trí của bọn họ thông qua Tên bắt cóc cầm đầu: " Không chậm trễ nữa, mau mang hắn đi"
Mấy tên bắt cóc định tiến lên kéo Hoắc Bắc Hành, ai ngờ vừa mới đưa tay đã bị đối phương bắt được, đối phương không biết từ lúc nào đã cởi sợi dây thừng phía sau, dùng khuỷu tay đánh ngã tên bắt cóc cách gần nhất ngã xuống đất.
Mấy tên bắt cóc thấy thế đồng loạt xông lên bắt người, Hoắc Bắc Hành đã luyện qua đánh tự do cộng với sức lực lớn rất nhanh đã chiếm ưu thế có vài tên đã ngã lăn quay dưới đất.
Đúng lúc này, có một tên bắt cóc từ phía sau đánh lén, cầm gậy sắt đập mạnh vào đầu Hoắc Bắc Hành.
Chỉ thấy người loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, miệng vết thương không ngừng tràn ra máu tươi.
Tên bắt cóc cầm gậy sắt, thấy người ngã xuống đất một hồi lâu không dậy được, định tiến lên trói người lại, vừa định tới gần, chỉ thấy đối phương lảo đảo đứng lên.
Tên bắt cóc cầm gậy sắt định vung thêm cái nữa, ai ngờ lại bị Hoắc Bắc Hành bắt được.
Chỉ thấy nửa khuôn mặt anh nhiễm máu, gân xanh trên cổ nổi lên, vẻ mặt khó chịu ánh mắt dọa người: "Mẹ nó, ngươi cầm cái gì cũng dám vung lên đầu lão tử. "
2
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Đại Bảo: Vợ ơi, buổi tối không cần nấu cơm cho tôi nữa.
Editor: Hoắc Đại Bảo thành Hoắc nhị rồi nà mấy bà