Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

chương 9: “ngươi chết được ít nhất hai trăm năm rồi nhỉ?”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một mãnh tướng?

Cái tên Vô Thường này hơi thấp hơn hắn, dù chưa nhìn thấy cả gương mặt nhưng mắt thì tròn xoe. Nếu kiểu này mà mãnh thì có lẽ từ “mãnh” đã được định nghĩa một lần nữa lúc hắn chẳng hay biết gì.

Tống Phù Đàn nhìn cái vẻ hùng hồn của Lan Hà, “Ngươi có biết chiều cao của mũ không được tính vào chiều cao cơ thể không?”

Lan Hà: “…”

“Cấp trên của tôi đã xác nhận rồi!” Lan Hà phát bực lôi mũ xuống ôm vào lòng, tóc xù lên như bông, “Lừa chiến của tôi có thể giẫm bẹp ác quỷ, anh chớ có khinh thường nó… Đúng rồi, rốt cuộc nó đang ở đâu?”

Chất lượng con lư giấy anh gấp cực kì tốt, thấy lão Bạch còn phải đưa nên núi Diệu Cảm chưa? Nếu không phải do lúc làm bị hỏng thì chắc phải dùng rất lâu.

Tống Phù Đàn dứt lời bèn băn khoăn mình có quá lời quá không, nhưng trông tên Vô Thường này chỉ giận có ba giây, hắn cũng lặng lẽ dời mắt lên mái tóc Lan Hà, dửng dưng đáp, “Nó? Ngươi cứ xem kịch tiếp đi.”

Lan Hà xoay người xem kịch, cũng đeo lại mũ.

Chỉ thấy “mẹ chồng” đang bị “con dâu” ức hiếp quá thể đáng thì trời giáng chính nghĩa xuống, một nhân vật mặc áo quan đi ra từ sau màn, bên cạnh còn có một tên quan bé, đoạn lớn tiếng quát: “Ta là Diêm La Vương của âm tào địa phủ, điêu phụ to gan còn không quỳ xuống!”

Các nhân vật khác lật đật quỳ xuống, bà mẹ chồng ác độc do Lê Xuyên đóng nhìn thoáng qua bèn phát hiện trên tai của tên “Diêm La Vương” này còn treo một tờ tiền giấy. Giữa bao nỗi sợ là sự câm nín. Đây là tập tục xưa, nhưng treo tiền giấy là người sống đóng vai quỷ, một con quỷ như ông ham hố làm gì…

“Diêm La Vương” đến để bênh vực lẽ phải.

“Tần thị bất kính với bề trên, tùy tiện bắt nạt nhục nhã người khác, giờ phạt ngươi hóa thành lừa sống, để mẹ chồng cưỡi lừa!”

“Diêm La Vương” ra lệnh một cái là “con dâu” đã bị đám quan lại vây quanh phủ “lớp da lừa”, biến thành một con lừa, chân sau không được linh hoạt cho lắm.

Kẻ ác gặp ác báo, người xem dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt, “Hay! Hay!”

Chỉ là con lừa què đột ngột xuất hiện đó ngước đầu nhìn lên kêu hi ho rồi đứng dậy.

Tên quan lại hoảng hốt, “Tần thị kia, ngươi làm gì đấy!”

Con lừa què cóc thèm quan tâm Tần thị này nọ, móng sau đạp bay tên đó, đoạn nhảy xuống khỏi sân khấu, cũng để lộ Lê Xuyên đang nằm úp sấp đằng sau. Nó không thèm đếm xỉa đến việc thủ thuật che mắt đã lộ, chạy cà nhắc đến trước mặt Lan Hà, dụi đầu vào lòng bàn tay anh.

Tống Phù Đàn đứng bên giải thích: “Ban nãy bị họ mượn.”

Sau khi hắn xuất hồn đang muốn cưỡi con lừa giấy này về thì gặp đám cô hồn dã quỷ này, vì muốn hỏi họ mấy câu chuyện cũ về Bắc Kinh cần cho sáng tác nên hắn đồng ý sẽ cho họ mượn lừa làm đạo cụ, chỉ là không yên tâm cho lắm, lỡ lừa giấy bị hỏng thì sao… Bèn đi tới xem cùng.

Lan Hà vươn tay vuốt ve hai tai của lừa, còn chưa làm gì thì đã nghe đám quỷ bên kia cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của anh gào toáng lên: “Âm sai đến rồi! Chạy mau lên!”

Lan Hà: “…”

Không chạy thì thôi, chứ đã chạy thì Lan Hà phải ngăn lại.

Anh nhìn đám quỷ nhảy tót sang bên cạnh, xòe quạt quạt mạnh hai cái, chúng bất giác bị quật phải lùi lại mấy bước, trong đó có một kẻ thừa cơ muốn chạy thì bị Tống Phù Đàn giơ tan cản.

Tên dã quỷ kia chẳng thèm đếm xỉa, đây chỉ là một hồn sống mà dám vươn tay bắt gã ư.

Tống Phù Đàn không tránh, tay quỷ còn chưa duỗi ra trước thì tràng hạt trên cổ hắn đã tỏa ánh sáng vàng nhạt, đâm vào tên dã quỷ làm gã ngã lộn mèo, người cũng mờ hẳn đi. Còn Tống Phù Đàn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, điềm nhiên như không.

Lan Hà bị vượt mặt, quát lên: “Không được nhúc nhích, ôm đầu ngồi xổm tại chỗ!”

Đám này toàn là cô hồn dã quỷ, nào có gan đối nghịch thẳng mặt với âm sai. Chúng cũng chẳng đủ bản lĩnh, nếu không đã biến ra cái đạo cụ nào đó rồi. Lại thêm sự giúp đỡ của Tống Phù Đàn, thành thử cả đám thành thật ngồi xổm tại chỗ.

“Hai người không sao chứ?” Đây là Lan Hà hỏi hai người sống nọ, vì anh nhớ ở đây hãy còn hai tên xúi quẩy.

Giọng điệu anh rất đỗi nhẹ nhàng và thân thiết, ấy vậy mà Mộng Tinh và Lê Xuyên run cầm cập. Trong mắt họ, Lan Hà chẳng khác gì bọn quỷ kia… Đứng run rẩy mãi mới đánh bạo cáo trạng: “Chúng tôi muốn quay về, chúng tôi không hề tự nguyện.”

Tên tiểu quỷ sắm vai “Diêm La Vương” nọ ngồi xổm nhảy cóc hai bước về phía này, nhanh miệng chủ động nói: “Thưa quan lớn, chúng con biết sai rồi, chỉ là nghiện diễn nên diễn một lúc thôi, đây là lần đầu tiên con diễn Diêm La Vương điện hạ! Con, con sẽ tố cáo, con sẽ lập công chuộc tội!”

Gã nói xong thì chỉ sang một tên dã quỷ khác: “Trước đây hắn ta thích lén lút diễn ‘Chửi Diêm La’ nhất, thích nhất là cái câu hừ hừ gì mà ‘Ây dà, nghe bảo Ngũ Điện Diêm La Tần Quảng Huy’…”

“Ta nhổ vào, chả lẽ ngươi chưa bao giờ diễn ‘Sấm phán quan’ chắc?”

Hai quỷ chửi nhau ỏm tỏi, sau còn quần nhau một trận.

Lan Hà trợn mắt chấm dứt, vẫn thấy khá là buồn cười, “Thôi được rồi được rồi, ta không truy xét mấy việc này nữa. Nhưng người quỷ không chung đường, các người bắt nạt người sống, bắt ép họ phải hát hí khúc, quả là hành vi ác bá. Phạt các người… nộp hoa quả cho ta!”

Thật không dám giấu, hắn xuống núi xong lại thấy mình có thể ăn thêm chút đỉnh nữa, song trước đó toàn ăn thịt thành thử muốn ăn rau quả tí…

Chúng quỷ hai mặt nhìn nhau, quỷ sai bình thường toàn đòi tiền đòi hương mà nhỉ.

Lan Hà: “Nộp nhanh cho ta, ta biết các người có, tiết Thanh Minh vừa qua chưa được bao lâu!”

Đám quỷ: “…”

Người sống: “…”

Quỷ ăn no cùng lắm sẽ no suốt một năm, đúng là vào tiết Thanh Minh mấy ngày trước chúng đã vớ bở mấy món, hạnh phúc khôn xiết như người sống ăn Tết vậy. Mà cũng có dư mấy món thật, hệt như đồ đêm ăn chưa hết.

Chỉ là phải nộp cho Vô Thường ư… chẳng nỡ lòng nào.

Lan Hà: “Mau lên, nộp đồ ăn lên đây.”

Anh lần lượt thu đồ ăn, đòi bên này một quả cam, đòi bên kia hai quả táo, gom thành một giỏ hoa quả.

Lan Hà hết sức hài lòng với thành quả này, nhưng đám quỷ thì khóc thút thít, “Khóc cái gì mà khóc, lúc các ngươi đi hù người ta sao không nghĩ đến chuyện khóc đi?”

Tên quỷ cầm đầu lau nước mắt: “Ngài Lai à, ngài thật sự không truy tra chuyện hát hí khúc nữa sao?”

Âm sai chẳng đáng tin, hắn ta sợ ngài “Đến cũng đến rồi” cầm hoa quả xong lại muốn truy cứu rồi vơ vét cả bọn đến độ chẳng còn tí canh cặn nào.

“Đừng hại người bừa bãi, còn ta chõ mũi vào chuyện các người hát hí làm gì đâu?” Lan Hà đáp, “Không nói nữa, hát thì được, lần sau ta lại đến.”

“…” Cả đám cúi đầu, không dám đáp câu này đành ấp úng, “Đã nộp đồ cống rồi, bọn con cáo lui đây.”

Lan Hà phất tay, đám quỷ chạy té khói.

Lan Hà cầm đống hoa quả chôm được, đoạn hỏi Lê Xuyên, Mộng Tinh và Tống Phù Đàn, “Ăn không?”

Cả ba: “…”

Nhất là Mộng Tinh, cô cứ nghĩ quỷ sai làm gì mà ôn hòa gần gũi với “con người” thế này được… Làm cho chính “người” cảm thấy sờ sợ.

Lan Hà cho mỗi người một quả cam: “Hai người đi được rồi đấy, mau về đi.”

Được đi về sao? Lê Xuyên xém tí nữa đã ngồi thụp xuống, anh ta còn tưởng mình chạy không thoát chứ.

Lê Xuyên và Mộng Tinh đều nơm nớp lo sợ, nhận cam rồi nhưng nào dám ăn, không chừng ngày mai sẽ hóa thành lá cây, trong “Liêu Trai” toàn diễn vậy…

Tuy quỷ sai này giúp bọn họ nhưng vẫn là quỷ, trông quá là hãi hùng.

Hai người đoán chừng người ta có thể đã sống mấy trăm năm nên hành lễ thời xưa như trong vở kịch với anh, lúc này mới tay cầm tay chạy đi chẳng ngoái đầu lại.

Trông hai người này cùng lắm là sinh sau năm mà sao tạm biệt còn phải quỳ gối nhỉ? Lan Hà vừa ăn cam vừa nghĩ ngợi.

Lê Xuyên và Mộng Minh cầm cam chạy như điên trong đêm, chẳng dám ngoảnh đầu lại. May là Lê Xuyên có trí nhớ tốt, chạy thẳng về đến sơn trang nghỉ dưỡng. Đêm khuya cửa chính đóng chặt, chỉ còn mỗi phòng bảo vệ là còn chong đèn.

Hai người đi qua gõ cửa, bảo vệ nhìn hai người tóc tai bù xù, trang điểm thành đào kép, nét mặt hãy còn kinh hãi bèn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đấy?”

“Chào chú, bọn cháu là diễn viên của đoàn kịch Xuyên Nguyên hôm nay tới đây diễn. Bọn cháu muốn vào trong kia, được không chú?”

Bảo vệ quan sát một lát, giống diễn viên thật đấy, nhưng mà…

“Tất cả người trong đoàn kịch Xuyên Nguyên đều ở bên trong cả, chả ai đi ra ngoài, hơn nữa bây giờ cũng đã diễn xong xuôi rồi, đừng bảo cô cậu là người đến trễ nhé?”

“Không, bọn cháu là diễn viên thật mà.” Còn là diễn viên chính, song Mộng Tinh không biết phải giải thích ra sao, “Thế này đi. Chú có thể cho bọn cháu mượn gọi một cú điện thoại được không? Bọn cháu gọi bầu gánh ra đón.”

Bọn họ lên sân khấu diễn không được mang điện thoại theo, vừa ra sau sân khấu thì bị quắp đi.

Bảo vệ đồng ý, đoạn bấm gọi giúp họ, bầu gánh của đoàn kịch Xuyên Nguyên tới đón thật.

Bầu gánh nhìn thấy hai người bèn lấy làm lạ, “Ủa hai người chạy ra ngoài từ bao giờ đấy, lén lút đi hẹn hò à? Tôi đang đi tìm hai cô cậu đó. Đã bảo sẽ ăn bữa khuya với nhau mà sao diễn xong lại chả thấy tăm hơi đâu. Thôi coi như cô cậu về đúng lúc, bữa khuya mới nấu xong.”

“Phù… Thưa ông chủ, chúng tôi…” Lê Xuyên vừa mới nói đến đây bèn dừng lại, nghĩ đến câu nói vừa nãy của bầu gánh, đoạn hỏi, “Vừa mới nấu xong bữa khuya? Ông chủ à, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Bầu gánh nhìn điện thoại, “Mười giờ kém vài phút.”

“Vẫn chưa đến mười giờ ư?!”

Lê Xuyên và Mộng Tinh nhìn nhau. Kịch kết thúc lúc chín giờ rưỡi, vậy có nghĩa là sau khi họ diễn xong đã lạc đường mất nửa buổi, diễn kịch rồi lại chạy như điên về mà mới qua nửa tiếng mà thôi?

“Này, cam đâu ra đấy? Cho tôi đi, thèm quá.” Bầu gánh nào biết họ nghĩ gì. Đôi này trai tài gái sắc, người trong đoàn kịch hay trêu ghẹo, ông nghi họ đi hẹn hò mà còn giả ngu. Xem cái đầu ướt nhẹp mồ hôi kia kìa, ha ha.

Mộng Tinh đương thất thần thì bầu gánh lấy quả cam. Đó là một quả cam nhỏ, ông bóc vỏ rồi nhét nửa quả vào miệng.

“… Khoan đã!” Mộng Tinh không kịp ngăn lại đành trơ mắt nhìn gầu bánh nuốt xuống.

Hai người cẩn thận quan sát bầu gánh, “Chú không sao chứ?”

“Sao? Có bị gì đâu? Ừm, cảm giác quả cam này không còn tươi nữa.” Bầu gánh đáp.

Lê Xuyên lẩm bẩm: “Chắc tại để từ tiết Thanh Minh đến bây giờ…”

Mảnh đất hoang mới rồi còn rất huyên náo nhoáng cái chỉ còn mỗi Lan Hà và Tống Phù Đàn.

Tống Phù Đàn nhìn Lan Hà nhét cam vào cái miệng dưới khẩu trang. Hắn khá là tò mò gương mặt của tên Vô Thường này, song nếu người ta đã bằng lòng ăn một cách phiền phức mà vẫn không chịu tháo khẩu trang xuống thì có lẽ là do có nỗi đau khó nói.

Trông y rất hoạt bát, lẽ nào chết thê thảm quá…

Tống Phù Đàn nhìn anh với ánh mắt tìm tòi, “Tại sao ngươi không truy cứu tên dã quỷ ‘mắng Diêm La’ kia?”

Lan Hà liếc hắn một cái, đoạn ỉu xìu đáp: “Tôi là thuộc hạ của Thái Sơn Vương, chuyện bên Diêm La Vương có liên quan gì đến tôi đâu.”

Tống Phù Đàn: “…”

“Đùa thôi, tôi nghĩ là không cần thiết. Tôi biết bộ phim đó, thật ra nội dung kể rằng có người giải oan cho trung thần mà mắng Diêm La Vương, Diêm La Vương bèn cho người đó hoàn dương. Cũng chả có gì.” Lan Hà đáp.

Tống Phù Đàn ngẫm lại, cảm thấy câu đùa này khá là mặn mòi đấy.

Vả lại, người ta hay nói tiểu quỷ khó chơi, y lại rất hiểu lí lẽ.

“Ngươi nói đúng.” Tống Phù Đàn hỏi, “Ngươi chết bao lâu rồi?”

Hả?

Lan Hà sửng sốt, nín cười đáp: “Vậy ngươi nhìn ta trông giống đã chết bao lâu?”

Tống Phù Đàn nghĩ đến cách hành lễ kiểu xưa của hai người ban nãy, Vô Thường cũng không dị nghị gì, vậy nghĩa là ít nhất phải…

“Hai trăm năm?”

Lan Hà: “Tầm đó.”

Anh lén đỏ mặt, lại phải ba xạo nữa rồi, đây mới là giả thần giả quỷ này.

Con lừa què kêu hi ho, húc vào eo Tống Phù Đàn.

Tống Phù Đàn ghét bỏ nhéo tai nó.

“Nó đang nhắc chúng ta là đã khuya rồi, nên hồi hồn!” Lan Hà nói, “Đi thôi, tôi tiễn anh một đoạn đường… Đừng nhìn tôi như thế, tôi không quạt anh nữa đâu.”

Đều là về thành phố cả, đường về giống nhau.

Lần này Tống Phù Đàn không cưỡi lừa giấy nữa, hắn cũng chỉ cưỡi một lần đầu. Lần này, hắn đi với Lan Hà trong đêm tối, tay nắm con lừa khập khiễng.

Có duyên phết. Lan Hà nghĩ vậy, đoạn hỏi, “Ban nãy… trông tràng hạt của anh có vẻ rất lợi hại, đám quỷ kia chẳng chạm được anh.”

Bối Ngư xâu bên trong thoạt trông sáng rực hơn. Bối Ngư trong tràng hạt dùng để tụ dương khí. Họ thường hay bảo lưng là dương, ngực là âm, cho nên mới đặt sau lưng.

Lúc Tống Phù Đàn cản lũ dã quỷ, chúng không thể tiếp cận hắn.

“Đây là tràng hạt mà một cao tăng để lại.” Tống Phù Đàn vân ve tràng hạt, “Ta thường xuyên xuất hồn, có nó sẽ bảo vệ hồn vía, yêu tà bất xâm.”

“Thường xuyên xuất hồn à, nghe hơi thảm.” Lan Hà nghĩ bụng thảo nào chưa gì đã gặp lại hắn, “Nhưng may là có cao nhân giúp anh. Đồng nghiệp tôi kể với tôi Bắc Kinh là nơi đông đảo kẻ lừa bịp nhất, cũng là nơi nhiều cao nhân nhất.”

Tống Phù Đàn hiếm có cơ hội thảo luận chuyện này với người khác, ngay cả viết lách cũng khó miêu tả, hắn cười giễu: “Oan hồn cũng nhiều, trên đời vốn đã là hai nửa người và quỷ. Trong miệng bọn lừa đảo, hễ cứ mất ngủ mơ nhiều thì sẽ thành oan hồn trăm tuổi quấn thân, quỷ chẳng là gì sất.”

Lan Hà không khỏi bật cười: “Ha ha ha!”

Tuy không nhìn thấy nửa mặt dưới nhưng đôi mắt anh cong lên ngậm ý cười.

Tống Phù Đàn cũng nhếch miệng, làm dịu đi vẻ kiêu căng và ngũ quan đẹp trai lạnh lùng.

Hai người chạm mắt nhau vài giây, đoạn suy nghĩ gì đó, rồi lại im lặng một chốc.

Tên họ là dấu hiệu quan trọng trong thế giới quỷ thần.

Nó có ý nghĩa đặc biệt hơn thế giới người sống nhiều, toàn bộ sinh vật đối xử với nó cẩn thận hơn.

Tự đáy lòng Lan Hà có phần muốn hỏi tên người ta, song anh băn khoăn bây giờ mình là Vô Thường, nào có ai bằng lòng nói tên cho quỷ sai, người thường toàn sợ bị quỷ gọi tên mà chết tức tưởi.

Đó là lí do anh phải nghĩ mãi mới nói: “Cam chôm về không được tươi cho lắm…”

Tống Phù Đàn muốn biết tên của Vô Thường này, nhưng quỷ thần sẽ không dễ dàng báo tên cho người khác. Thậm chí trong một tôn giáo, cách viết tên thật của quỷ thần là một phương pháp bí truyền.

Hắn bèn trù trừ giây lát, đành phụ họa theo: “Đúng là có chút ít, nhưng vẫn xem là ngọt.”

Ở nhà họ Tống.

Thân xác Tống Phù Đàn vẫn nằm thẳng trên giường không nhúc nhích.

Mẹ Tống xoa mi tâm, “Làm sao đây anh, tại sao tần suất xuất hồn của Phù Đàn lại cao dần lên, sẽ không sao chứ? Anh xem, sao chuyện này lại…”

Tống Khởi Vân an ủi vợ: “Em đừng sốt ruột, chúng mình gọi cho pháp sư Bất Động đi.”

Bây giờ đã là đêm hôm khuya khắt, chuông đổ mãi mới nối được với bên kia, song không phải pháp sư Bất Động, “Ngài Tống à, tôi là Tư Không. Sư phụ đã ngủ, người nói nếu đêm nay ngài gọi tới thì bảo với ngài rằng Phù Đàn không có việc gì.”

“… Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Vợ chồng Tống Khởi Vân nghĩ thầm, quả không hổ là pháp sư Bất Động, ông sớm đã biết họ sẽ gọi điện thoại, điều này cũng làm hai người an tâm chun chút, “Nhưng thầy Tư Không có thể nói cho chúng tôi biết chuyện này là vì lí do gì được không? Đây đã là lần thứ hai nó xuất hồn trong tuần này rồi.”

Giọng Tư Không trong điện thoại toát lên vẻ hiền hòa và bình tĩnh: “Chỉ là do dạo này Bắc Kinh không yên ổn thôi, nhưng sư phụ đã nói rồi, Phù Đàn bệnh thân Hồng Liên, tuy thể chất đặc thù dễ dẫn yêu tà tới, nhưng bản tính như hoa sen, không hề lung lay, lại có Phật châu của sư phụ bảo vệ, yêu tà dẫn cậu ấy xuất hồn nhưng không tổn thương đến cậu ấy được. Hai người chỉ cần…”

Tư Không đang nói dở thì bị mẹ Tống nôn nóng cắt ngang: “Đợi đã, thầy Tư Không.”

Bà nhìn mặt con trai mình, lại xác nhận thêm lần nữa mới nói như bị dọa sợ: “Phù Đàn vẫn chưa hồi hồn mà nó đang, đang mỉm cười, vậy nghĩa là sao? Trước đây nó chưa bao giờ như vậy cả.”

Động não nghĩ là biết hồn lìa khỏi xác sẽ toàn gặp phải yêu ma quỷ quái, làm sao cười nổi.

Hơn nữa, đó không phải nụ cười quái dị, không phải cười thảm, mà là nụ cười vui vẻ hiếm khi lộ ra.

Đầu kia điện thoại cũng im lặng, sự bình tĩnh của Tư Không đã vỡ tan, ngữ điệu đầy hoang mang: “Sư phụ chưa nói cái này… Có lẽ lần này cậu ấy gặp một con quỷ thú vị nào đó?”

Truyện Chữ Hay