Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yan
Một trận này đánh đến kinh thiên động địa.
Nhóm Nhân ngư và Hải yêu nghe thấy việc Pudala đã bị giết liền vừa mừng vừa sợ bơi từ rãnh biển ra muốn đoạt lại lãnh địa của Nhân ngư. Không đợi họ đánh với Bạch Tuộc một trận chợt phát hiện hiện trường đã thành một mảnh hỗn độn.
Thần quang màu trắng cùng với sương mù màu đen đan chéo vào nhau, nơi nó đi qua toàn bộ kiến trúc đều trở thành phế tích, nước biển bị khuấy động đến long trời lở đất, tộc Bạch tuộc sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
Cảnh tượng này thật không thua gì đại chiến bốn vị thần năm đó.
Các Nhân ngư khiếp sợ nói: “Sao lại thế này? chẳng phải Pudala đã chết rồi sao?” Ôi thần linh ơi, bọn họ không thể tưởng tượng nổi có ai còn cường đại hơn so vơi Pudala.
Dư Âm: ” Đúng là Pudala đã chết…” Nhưng con Ma cà rồng đang đánh nhau với thần minh đại nhân kia là ai?
Ma cà rồng của thế giới này không mạnh đến mức có thể đánh ngang tay với Thần minh đi?
Ngây người một lát, một đạo công kích đột nhiên dừng trước mặt bọn họ khiến mặt đất lõm thành một cái hố sâu. Giang Nghiên vội vàng kéo cậu lui về phía sau: “Tránh xa một chút, đừng để bị thương!”
Thần tiên đánh nhau, cá tôm chết lây. Bọn họ thật sự chịu không nổi một đạo công kích từ thần lực.
Không cần hắn nói, các sinh vật khác đều rất có mắt mà lui ra rất xa.
Băng tuyết trong tay Thích Bạch Trà hóa thành hàn kiếm va chạm với tà khí ngưng tụ thành loan đao của Phó Minh dã, thanh âm va chạm thanh thúy do đánh giáp lá cà vang lên, cơ hồ có thể nhìn thấy hoa lửa văng khắp đáy biển. Hai thần giằng co, Thích Bạch Trà lạnh giọng: “Ngươi không phải Ma cà rồng.”
Phó Minh Dã nhấp môi: “Ngươi cũng chẳng phải tuyết tinh linh.”
Mới đầu Thích Bạch Trà lấy băng tuyết công kích, Phó Minh Dã còn cho đó là năng lực của tuyết tinh linh. Nhưng rất nhanh y phát hiện y nghĩ sai rồi, nào có tinh linh nào có sức chiến đấu cường hãn như vậy được.
Cùng lý do, Thích Bạch Trà cũng sẽ không khờ dại cho rằng kẻ trước mắt có thể cùng hắn đối chiến là Ma cà rồng bình thường. Thần là người cai trị thế giới, chính xác cũng có phi sinh vật có thể mạnh như thần, ví dụ như ma vương Pascal đến từ thế giới có thể giết mấy vị thần trẻ tuổi dễ như trở bàn tay, tuy nhiên ma cà rồng ở thế giới cũng không nằm trong danh sách này.
Thế giới so với thế giới còn trẻ tuổi hơn, mới ra đời chỉ mấy vạn năm. Đừng nói là ma cà rồng bình thường, Huyết thần có tới cũng đánh không lại hắn.
“Cội nguồn thần lực của chúng ta cùng một chỗ.” Thích Bạch Trà đã không còn dùng tiếng Đan Mạch, lần này dùng Thần ngữ nói chuyện, “Ngươi là Tà thần của thế giới .”
Ngữ khí hắn dùng chính là khẳng định.
Mỗi thế giới đều có căn nguyên thần lực đối lập nhau. Thế giới là ánh sáng và bóng tối, thế giới là nguyên tố tự nhiên, thế giới là trọc khí hỗn độn giữa thanh và đục. Tà Thần và Tuyết thần đều là hóa thân của hỗn độn, lúc giao chiến đương nhiên có thể cảm nhận được thần lực của đối phương và mình có cùng cội nguồn.
Cũng bài xích lẫn nhau.
Thanh – đục vốn là thiên địch, giống như nước với lửa vĩnh viễn không liên quan, ánh sáng và bóng tối khó cùng nhau tồn tại.
Lại tương ngộ nhau dưới tình huống như vậy, nhìn nhau không thuận mắt là chuyện thường.
“Xem ra các hạ chính là Tuyết Thần.” Phó Minh Dã cũng không vì phát hiện đối phương là đồng hương mà thủ hạ lưu tình, nửa điểm cũng không nhân nhượng.
Trước nay y vẫn cô độc một mình, không thích phản ứng với người khác, cũng không thích phản ứng với mấy vị thần khác. Tuyết Thần có gì quan trọng, so với Trà Trà còn không đáng một đồng, tư cách khơi mào cảm xúc của y cũng không đủ.
Trà Trà mới là bảo vật vô giá trong lòng y, là người duy nhất đáng giá khiến y để ý.
“Tà Thần các hạ nếu cũng vì tu sửa lỗ hổng thời không mà đến, ta cũng muốn cảm tạ ngài nhớ tới mà đến thay ta phân ưu.” Lời này của Thích Bạch Trà có chút trào phúng, rốt cuộc trước này Tà Thần cũng không quản việc gì hại hắn khắp nơi bôn ba mệt chết mệt sống. Lúc tuyết lở không có một sợi tà khí nào là vô tội.
“Ta cũng thay ngài gánh chịu trách nhiệm lâu như vậy, ngài hà tất muốn cùng ta tranh nhau một chai nước?” Thích Bạch Trà nhìn thẳng hắn, tay đảo kiếm thay đổi phương hướng liên hồi.
“Thay ta gánh trách nhiệm? Gánh trách nhiệm gì?” Phó Minh Dã tựa như nghe được lời gì buồn cười lắm, loan đao giơ lên đón đỡ công kích, ngữ khí mỉa mai, “Trách nhiệm của Tà Thần không phải là thỏa mãn tà niệm, trách nhiệm của Tuyết Thần còn không phải là hạ vài bông tuyết, nào có pháp tắc quy định phải đi gìn giữ hòa bình, tu bổ lỗ hổng? Tuyết Thần các hạ tự mình ôm trọng trách lên người thì đừng thay ta làm chủ.”
“Thế giới xụp đổ, thần cũng sẽ ngã xuống, ngươi cho rằng ngươi có thể chỉ lo thân mình?” Tuyết Thần và Tà Thần một chính một tà vốn chú định là lý niệm không hợp. Thích Bạch Trà lười vô nghĩa với y, một tay vận khởi thần lực chấn cho loan đao bay ra.
“Ta lại chẳng cho rằng như vậy, ngã xuống thì ngã xuống, có sống hay không cũng không sao cả.” Trước đây Phó Minh Dã thực sự nghĩ như vậy, bằng không sao có thể xưng lên cái danh chán đời.
Y nhanh chóng áp chế đối phương lên mặt đất, loan đao đặt lên cần cổ nhỏ dài yếu ớt của Tuyết Thần, lực hơi mạnh một chút là có thể chảy máu:” Lúc này ta có người cần bảo vệ, xác thực là không quá muốn chết. Tuyết thần các hạ nếu như lòng mang thiên hạ, bác ái như vậy lại không thể nhường cho ta một chai nước?”
Ha mắt Thích Bạch Trà mang theo hỏa khí nhìn chằm chằm thần minh trên người: “Tà Thần các hạ đã từng nghe câu đạo đức trộm cướp chưa?”
“Bên ngoài pháp tắc là đạo đức. Pháp tắc không quy định Thần phải bảo vệ thế giới, vừa rồi ngươi không phải là dùng đạo đức tới cướp của ta sao?” Phó Minh Dã trả lời lại một cách mỉa mai, nói xong liền muốn xông lên cướp cái chai bên hông hắn.
Thích Bạch Trà: “……” Hắn phát hiện hắn và Tà Thần nói không được, chỉ có thể đánh nhau.
Vì thế hắn lại một kiếm vung ra bức cho Phó Minh Dã phải thối lui ra sau.
Phó Minh Dã vừa tiếp chiêu vừa nói:” Miệng Tuyết Thần các hạ toàn là nhân nghĩa đạo đức, nghiêm khắc với ngoại nhân kỷ luật với bản thân, bị ta nói lại thẹn quá thành giận rút kiếm toan chém, không khỏi có chút ra vẻ đạo mạo.”
Bản lĩnh lật ngược phải trái của Tà Thần vẫn rất mạnh. rõ ràng là y muốn cướp của người khác trước, giờ nói như vậy lại thành Thích Bạch Trà không phải.
Thích Bạch Trà tức giận đến gương mặt trắng nõn cũng ửng đỏ, hắn lạnh lùng nói: “Được, ta nhận là ta có tư tâm, ta cũng có người ta muốn bảo vệ, chai nước này ta không cho. Ngươi muốn nước suối sinh mệnh tự mình đi Rừng Tinh Linh lấy không phải là được rồi sao? Tội gì tới đây cản đườngta?”
Lý do của Phó Minh Dã không thiếu:” Bởi vì ta vội.”
“…… Ngươi không cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục đánh như vậy càng phí thời gian sao?!” Thích Bạch Trà đã lâu chưa tức giận như vậy. Thời gian chính là sinh mệnh, trời mới biết hắn về muộn một giây, thế giới bên kia sẽ đi qua bao lâu.
Phó Minh Dã cũng rất mất kiên nhẫn: “Ai biết ngươi mạnh như vậy?” Vốn cho rằng một chiêu có thể đắc thủ ai ngờ đánh nửa ngày không ra được cái gì còn trậm trễ việc y đi tìm người.
Y còn không phải chỉ ngăn cản một con tinh linh ngu ngốc định nhảy vào dị thế tiện thể lấy một chai nước suối thôi sao? Cũng chẳng phải là chuyện thương thiên hại lý gì, ai mà biết lại phát triển thành như vậy.
Thích Bạch Trà càng không thể tin: “chẳng lẽ cái này còn trách ta sao?”
Ấn tượng đầu tiên về nhau của hai vị thần đều ngã vào đáy cốc.
Phó Minh Dã nhọc lòng việc Thích Bạch Trà mất tích đã rất bực bội, Thích Bạch Trà cũng vướng bận một Phó tiên sinh ở thế giới khác. Hai người đều không quá bình tĩnh nhờ vào trận đấu này mà phát tiết ra hơn phân nửa.
Thích Bạch Trà không muốn dây dưa nhiều chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Không biết có phải Chủ Thần nghe được nguyện vọng của Thích Bạch Trà hay không, lúc hai người đang giằng co một đôi cánh tinh linh lộng lẫy bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống khiến vũ khí của Phó Minh Dã bị đánh bay, cản trở đường đi của y.
Thích Bạch Trà phản ứng cực nhanh, không thèm quản người đột nhiên rơi xuống là ai nhanh chóng nhảy vào trong khe hở.
Phó Minh Dã muốn đuổi theo lại nghĩ Trà Trà còn ở thế giới này đành không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Phó Minh Dã mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tinh linh vừa mới rơi xuống, sát ý trong mắt lạnh thấu xương: “Ngươi mẹ nó từ đâu tới?”
“……” Tinh linh rụt rụt cánh.
“Ta là Thần Tinh linh của thế giới này.” Hắn mỉm cười ôn hoà, “Ta cũng muốn hỏi, các hạ là từ đâu tới?”
_
Quan hệ của thần minh thế giới vô cùng hỗn loạn.
Nói ngắn gọn, chính là một tứ giác tình yêu.
Thần Tinh linh là con cưng của pháp tắc thế giới này, ngay cả ba vị thần minh khác cũng đều thích hắn.
Huyết Thần vì hắn hạ lệnh Huyết tộc không được uống máu Tinh linh cũng không ý kiến gì Thần Tinh linh hạ kết giới. Thần Lùn mệnh lệnh cho đời đời thế hệ người Lùn đều phải bảo vệ tộc Tinh Linh cũng xuất phát từ tình yêu say đắm với thần Tinh linh. Hải Thần cũng vậy, vô cùng thích Thần Tinh linh xinh đẹp mỹ lệ.
Thần Tinh Linh lại ai cũng chẳng yêu, hắn chỉ một lòng yêu thương thiên nhiên. Thuần khiết vô hại như trang giấy trắng, cơ bản là không hiểu tình cảm phức tạp là gì.
Ba vị thần ước định với nhau rằng ai cũng không thổ lộ, cùng nhau lặng im bảo vệ Thần Tinh linh đơn thuần không rành thế sự. Nhưng ước định không được bao lâu, Hải thần vẫn nhịn không được ra tay. Gã nghĩ, nơi này là thế giới Hải Dương sân nhà của gã, gã là vị thần cường đại nhất thế giới này, vì sao phải nghe lời nói của Huyết thần và Thần Lùn? Cơ hội là phải tranh thủ mới có được.
EQ của Hải Thần tương đối thấp, thân là bá chủ thế giới chỉ biết là cần phải đoạt lấy. Gã quyết định cướp Thần Tinh Linh về nhà, bước đầu tiên của cường thủ hào đoạt là bao phủ lục địa.
Việc này liền khiến cho nhiều người tức giận, ba vị thần khác nhất trí chống lại, phát động chiến tranh giữa bốn bị thần. Bốn vị thần đánh nhau túi bụi, vùng đất nơi đáy biển vốn yếu ớt nay bị thần lực lan đến vỡ ra một cái vực sâu, bốn vị thần còn đang hỗn chiến đều bị rớt vào dị thế…
Bọn họ hao hết trăm cay ngàn đắng, vừa mới tìm được đường về nhà.
Cũng trong lúc tìm kiếm đường về nhà, Thần Tinh linh mới biết ba vị thần khác thế mà đều thích hắn. Cuối cùng Thần tinh linh và Huyết Thần tu thành chính quả, Thần Lùn thân làm nam thứ thâm tình ảm đạm xuống sân khấu, Hải Thần vì phạm phải sai lầm lớn mà trực tiếp bị loại từ vòng gửi xe.
Sau khi bốn vị thần tìm được khe hở thời không ở thế giới , trong dòng nước lũ lại bị phân tán ra khắp nơi, chỉ có Thần Tinh linh vừa đúng lúc rơi xuống bên cạnh cái khe.
Phó Minh Dã nhàn nhạt nhìn chăm chú thần Tinh Tinh linh mang dung mạo tuyệt mỹ trước mắt, nghĩ thầm đây chính là kịch bản Jack Sure vạn Thần mê đây mà…
Thần ở thế giới khác thì ngươi yêu ta ta yêu ngươi, thế giới của y thì lại nhìn nhau không vừa mắt với cái vị Tuyết Thần kia.
Mặc dù chỉ một lần đối mặt nhưng có lẽ đã thành kẻ thù không đội trời chung.
“Hoá ra các hạ chính là Tà thần ở thế giới , thật là hạnh ngộ. Chúng ta cũng bị rơi vào thế giới của ngài, còn gửi tin cho ngài và một vị khác là Tuyết Thần, tuy nhiên có thể là do tín hiệu có vấn đề nên hai vị không nhận được. Bên ta lại mời Chủ Thần đại nhân trợ giúp nhưng ngài trăm công ngàn việc, cũng không đáp lại…… Cũng may bây giờ chúng ta đã tìm được khe hở thời không trở về đây.” Thần Tinh linh trịnh trọng nói, “Các hạ yên tâm, lỗ hổng lần này bởi vì chúng ta chiến đấu mà thành, trách nhiệm thuộc về chúng ta. Sau khi ngài trở về chúng ta nhất định sẽ đưa tất cả sinh vật đi nhầm qua bên này đổi về và sửa lại cái khe. Đối với phiền toái đã tạo ra cho ngài ta thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi thì không cần.” Phó Minh Dã không chút khách khí, “Ta thích thực tế, giúp ta hai chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Thần Tinh linh hỏi.
“Giúp ta tìm một người.” Phó Minh Dã rủ mắt, “Người thương của ta không cẩn thận bị cuốn vào khe hở thời không. Ta vẫn luôn muốn tìm em ấy.”
“Không thành vấn đề. Ngài có đồ vật gì trên người của ngài ấy không? Tốt nhất là tóc hay gì đó, ta có thể dùng để cảm nhận.” Thần Tinh linh vô cùng ôn hoà, cũng rất hiểu lòng người mà không nhiều lời về khoảng cách một trời nột vực giữa Thần và người thường, chẳng trách hắn có thể nhận đượ sự thiên vị của thế giới này.
Tuy nhiên trong mắt Phó Minh Dã hắn cũng chỉ là thứ công cụ tìm kiếm, thế giới của Phó Minh Dã sớm đã bị Thích Bạch Trà chiếm đầy.
“Có.” Phó Minh Dã lấy ra một lọn tóc.
Thời cổ khi người thường thành hôn có tập tục kết tóc, y liền cũng trao đổi tóc với Trà Trà, vẫn luôn mang theo bên mình. Đợi đến khi bạch đầu giai lão lấy ra, nhìn lại năm đó trao tóc kết duyên, cũng là sự kiện cực kỳ có ý nghĩa.
Thần Tinh Linh cầm lấy lọn tóc, nhắm mắt tinh tế cảm nhận, sau một lúc lâu mới mở mắt ra nói: “Ngài có lầm hay không? Người thương của ngài không ở thế giới này, ta không cảm nhận được hơi thở của ngài ấy.”
Trái tim Phó Minh Dã suýt nữa ngừng đập, giọng khàn khàn: “Không ở thế giới này là có ý gì…… có phải em đấy đã xảy ra chuyện?”
“Không.” Thần Tinh linh lắc lắc đầu, “Cho dù chết, ta cũng có thể cảm giác được hồn phách, người thương của ngài xác thực không ở thế giới này.”
Lúc này Phó Minh Dã mới nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là y hiểu lầm…… Đúng rồi, cơ bản chỉ là suy đoán, y đoán quái vật bạch tuộc mang Trà Trà đi, nhưng cho tới giờ cũng không có chứng cứ. Ở đáy biển y cảm nhận được hơi thở Bạch tuộc chứ không cảm nhận được Trà Trà.
Có lẽ lúc y xuống nước tìm Trà Trà, Trà Trà đã lặn xong rồi lên bờ cũng nên, chuyện này chỉ là chuyện giời ơi đất hỡi mà thôi.
“Ngài còn có chuyện gì cần giúp nữa sao?” Thần Tinh linh hỏi.
Phó Minh Dã từ trong suy nghĩ hỗn loại lấy lại tinh thần.
“Ta cần một chai nước suối sinh mệnh.”