Sau khi lên đường cao tốc, chiếc xe chạy bon bon về phía trước. Hôm nay mọi người đều dậy sớm, cơn hưng phấn qua đi, cơn buồn ngủ ập đến nên bầu không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh, càng ngày càng nhiều người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Ngộ vốn hoạt bát nhưng cũng ngáp một cái rồi dựa lưng vào ghế. Anh cố gắng tìm cho mình một tư thế thoải mái nhưng đây là ghế ngồi, lại không có gối nên dưới cổ không có điểm tựa. Anh ngủ một cơn mà cứ bừng tỉnh mấy lần, cuối cùng cũng ngủ ngon.
Khi ngủ dậy, Trần Ngộ đã dựa vào vai Mạnh Đình Xuyên nhưng từ lúc nào thì anh không nhớ. Bây giờ, anh lại do dự không biết nên ngủ tiếp hay nên mở mắt ra.
“Em dậy rồi à?” Mạnh Đình Xuyên hỏi.
Không cần lựa chọn nữa, Trần Ngộ ngồi thẳng dậy, khàn giọng đáp: “Còn bao lâu nữa?”
“Năm phút nữa.” Mạnh Đình Xuyên vặn nắp bình nước và rót cho anh một chút: “Uống giải khát đi em.”
Trần Ngộ quả thật có chút khát nước, anh lập tức cầm lấy nước và uống cạn. Xe đã chạy vào khu thắng cảnh, ngoài cửa kính xe là cây cối xanh tươi, trong xe tiếng lại vang lên tiếng rèo chuyện.
Xe dừng lại, mọi người lần lượt đi xuống, Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên đi ra sau cùng. Không biết là do xe tương đối kín hay không khí ở đây thực sự trong lành mà anh hít một hơi thật sâu đã cảm thấy cả người sảng khoái.
Có người đi trước gọi luật sư Lưu, Trần Ngộ nhìn sang thì thấy vợ chồng luật sư Lưu và con gái của bọn họ. Cô bé đứng cạnh mẹ trông hơi gầy và lớn hơn Vân Vân vài tuổi, luật sư Lưu bảo bé gọi chú thì bé sẽ gọi chú, bảo bé gọi cô thì lại bị người kia phản đối: “Em chưa lấy chồng đâu, gọi chị đi bé ơi.”
Cô bé ngượng ngùng cười: “Chị ơi.”
Sau khi trò chuyện vài câu, bà Lưu bế con gái đi, luật sư Lưu giải thích với họ: “Sức khỏe con tôi không tốt nên để nó đi cáp treo với mẹ, tôi đi cùng các cậu.”
“Haiz, ngồi văn phòng đã lâu nên cái eo này cũng già rồi.” Ông duỗi người, sau đó giơ hai tay lên và nói to: “Mọi người đông đủ hết chưa? Đủ rồi thì cả trai cả gái cùng đi thôi!”
Núi Thiên Thúy trải dài mấy trăm dặm, phía gần thành phố Tây Phủ lại nổi tiếng với dốc đứng, đường núi từ xưa đến nay đều có lan can nên khó đi thì vẫn hoàn khó đi.
Tất nhiên, danh lam thắng cảnh đã được phát triển trong nhiều năm như vậy thì phải có tuyến cáp treo.
Mạnh Đình Xuyên hỏi Trần Ngộ có muốn đi cáp treo không vì không phải ai cũng sẵn sàng bỏ sức leo núi khi đi du lịch, bởi lẽ bản chất của việc đi du lịch là để thư giãn và nghỉ ngơi.
“Em không cần phải nghe theo anh. Anh có thể đi cáp treo với em, phong cảnh nhìn từ trên đó cũng khác so với đi bộ.”
Trần Ngộ nghĩ luật sư Mạnh rõ ràng nghiêng về bên leo núi, sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau nhiều năm nên không thể để người ta nhường anh mãi được.
“Em cũng muốn trải nghiệm cuộc sống tự kỉ luật của anh.” Ông chủ Trần nói.
“Sườn núi còn có chỗ nghỉ ngơi, từ chỗ đó cũng có thể đi cáp treo được. Bây giờ cứ đi lên trước đi, tới giữa đường chắc không sao đâu, nhưng nếu không chịu nổi thì tới lúc đó đi cáp treo.” Luật sư Mạnh không thuyết phục nữa. Anh mở ba lô, lấy đệm đầu gối và gậy leo núi ra rồi giải thích cách sử dụng cho Trần Ngộ: “Khi lên núi thì em dùng đệm đầu gối là được, khi nào leo xuống thì dùng gậy leo núi. Lần đầu sử dụng gậy có thể hơi không quen nên em cứ thử trước ở mấy chỗ có dốc thoải một chút.”
Vừa nói, anh vừa cầm gậy leo núi và đi vài bước trên mặt đất bằng phẳng trông giống như đi bộ bình thường. Trần Ngộ học theo anh và làm quen với gậy leo núi một lúc. Đến khi hai người bắt đầu đi lên thì đã cách những người đi trước một khoảng khá xa, phải đi thêm vài phút thì mới nghe được giọng nói của bọn họ.
Phía trước không xa là bậc thang đá cuối cùng, có người đoán: “Sắp tới rồi à?”
“Nhanh như vậy sao?”
Một lát sau…
“Sao lâu vậy?!”
“Thôi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chân đau quá.”
Trần Ngộ đi đến ‘bậc thang đá cuối cùng’ kia mới biết đó chỉ là một khúc ngoặt, những bậc thang đá bên dưới chắc là mới lát mấy năm gần đây nên rộng rãi dễ đi. Sau khi qua bước ngoặt kia, bọn họ chính thức bước vào đường núi cổ xưa được đục đẽo từ chính những vách núi.
Những bậc thang hẹp và dày bằng đá gập ghềnh, hai bên phủ đầy rêu xanh, trong các góc cỏ mọc xanh mướt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cọng cỏ mảnh giữa các khe đá
Mạnh Đình Xuyên dùng gậy gạt cành lá không biết từ đâu nhô ra, nói: “Cẩn thận.”
Luật sư Lưu thở hổn hển động viên mọi người: “Đi thôi, toàn bộ hành trình tầm tám trăm, nửa đường tầm ba trăm. Cố lên, lần trước tôi đến đây rồi, có một hang động nhỏ bán nước với giá năm tệ, mọi người có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Trong raw không ghi đơn vị nên mình cũng không để đơn vị nhưng mình nghĩ chỗ này là cột mốc đánh số trên núi (giống mấy cái mốc đánh số km trên đường ấy).
Trần Ngộ chăm chú lắng nghe thì nhận ra một giọng nói phát ra từ loa: “Nước suối năm tệ một chai, năm tệ một chai.”
Ở những nơi tương đối rộng rãi trên đèo núi, có những người mở quầy hàng nhỏ bán gậy leo núi, đồ ăn vặt, đồ uống và kính râm. Nước khoáng ở quầy hàng bọn họ vừa đi qua mười phúc trước chỉ có giá ba tệ.
Nhóm luật sư Lưu đến hang động nhỏ đều vào trong nghỉ ngơi, không đủ chỗ ngồi thì ngồi dưới đất. Mạnh Đình Xuyên còn hỏi Trần Ngộ: “Em muốn nghỉ không?”
Trần Ngộ vừa mới nghỉ ngơi nên lập tức lắc đầu.
Anh không có kinh nghiệm leo núi, cũng không có thói quen tập thể dục nhưng công việc của anh đòi hỏi phải đi đứng liên tục, làm việc và nghỉ ngơi cũng phải có quy luật nên thể lực của anh có vẻ dường như tốt hơn những kĩ thuật viên công ty luật tăng ca quanh năm.
Đương nhiên, luật sư Mạnh là một ngoại lệ.
Mạnh Đình Xuyên thỉnh thoảng quay lại nhìn anh, thấy anh mệt thì sẽ dừng lại nghỉ ngơi và rót cho anh ly nước. Mỗi lần nghỉ ngơi cũng không lâu, nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống thì đã tiếp tục leo lên.
Bọn họ lên núi với tốc độ tương đối ổn định, các quầy hàng bán đồ ăn thức uống trên đường núi ngày càng ít, giá cả ngày càng cao, đi vài vòng là giá một chai nước đã tăng lên thành mười tệ. Trần Ngộ thắc mắc không biết nước suối trên đỉnh núi có giá bao nhiêu.
Không ngờ điểm nghỉ ngơi ở lưng chừng núi lại có giá thấp hơn những trạm dừng chân bên dưới, một chai nước chỉ có ba tệ.
Người bán hàng giải thích: “Ai cũng lên đây bằng đường cáp treo, còn những người bán trên đường núi đều là người dân ở các làng lân cận nên càng lên cao thì giá càng đắt.”
Có người hỏi: “Không vận chuyển từ đây xuống được à?”
Người bán hàng mỉm cười: “Ở đây mỗi người chỉ được mua tối đa hai chai thôi. Với cả lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, nói chi là xách nước.”
Như vậy, những người mua nước trên đường núi cũng cảm thấy dễ chịu hơn vì những người dân nơi đây đã góp sức để đưa nước xuống dưới.
Từ vị trí này, những người tiếp tục lên núi càng ngày càng ít vì đa số đều chọn đi cáp treo. Người trong công ty luật cơ bản đều chọn dừng lại ở ba trăm, bản thân luật sư Lưu cũng đi cáp treo.
Mạnh Đình Xuyên hỏi Trần Ngộ: “Em đi tiếp không?”
“Dạ đi.” Trần Ngộ gật đầu. Anh nóng đến mức trán và mũi đều đổ mồ hôi, quần áo ướt sũng nhưng tinh thần có vẻ vẫn ổn. Mạnh Đình Xuyên vặn nắp cốc đưa tay về phía anh: ” Vậy thì đi thôi, nghỉ ngơi càng lâu thì thể lực càng hao đi nhiều.”
Trần Ngộ nắm tay hắn dùng sức đứng dậy.
Nếu nói đúng thì nửa đường sau không phải ‘nửa đường’ vì bọn họ không leo lên đến đỉnh núi mà chỉ đến khách sạn nên đoạn đường còn lại thực ra chỉ bằng một nửa đoạn đường đã qua. Tuy nhiên, do đường đi ngày càng dốc hơn nên gậy leo núi trở thành gánh nặng, Mạnh Đình Xuyên lấy một đôi găng tay từ trong túi ra và đưa cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ cảm thấy ba lô đi phượt của luật sư Mạnh giống túi thần kì của Doraemon vậy, anh còn thấy cả kẹo nữa.
Mạnh Đình Xuyên chú ý tới ánh mắt của anh, hỏi: “Em ăn không?”
Trần Ngộ gật đầu, luật sư Mạnh bóc một viên kẹo đưa thẳng lên miệng anh và nhắc nhở: “Cố gắng tránh thở bằng miệng nhé, nếu không dễ bị khô miệng lắm.”
Trần Ngộ nhìn anh, cúi đầu ăn kẹo và khó hiểu hỏi: “Vậy nên phải ăn kẹo ạ?”
Cảm giác mềm mại lưu lại trong lòng bàn tay một lúc, Mạnh Đình Xuyên nhìn đôi môi hơi tái nhợt của Trần Ngộ rồi nói: “Còn có thể bổ sung đường huyết nữa.”
Dù dọc đường không bị cắt tiếp tế nhưng trọng trách vẫn đè lên người luật sư Mạnh, Trần Ngộ đã mệt rã rời khi đến khách sạn, nửa người anh đã ‘treo’ trên người Mạnh Đình Xuyên khi bước đến bậc thang đá cuối cùng.
Mạnh Đình Xuyên vòng tay qua eo đỡ anh và hỏi: “Em muốn nhìn lại con đường mình đã đi qua không?”
Trần Ngộ ngoái đầu nhìn lại thì thấy đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn đâm vào vách núi. Thật ra anh có hơi sợ độ cao, ban nãy chỉ nhắm mắt mà lên chứ không ngoảnh lại, bây giờ nhìn thấy đường núi, anh lập tức cảm thấy chóng mặt, chân run rẩy không biết do mệt mỏi hay phản ứng bản năng của cơ thể trước nguy hiểm.
Anh nhắm mắt, quay người lại tựa cằm vào vai luật sư Mạnh và thở . Mạnh Đình Xuyên vừa ôm anh vừa hỏi: “Đi tắm suối nước nóng không em?”
Trần Ngộ nhìn trời: “Bây giờ luôn ạ?”
“Ừ, qua kia ăn nhẹ gì đó hoặc đi mát xa, mới leo núi xong nên thôi nghỉ ngơi một chút.”
Trần Ngộ kinh ngạc: “Mấy anh đi team building mà giờ anh ‘đánh lẻ’ như vậy hả?”
“Ngày mai rồi team sau, giờ mệt rồi.” Trần Ngộ nghĩ thấy cũng đúng, Mạnh Đình Xuyên nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Mà bọn họ chắc còn chưa tới.”
“Bọn họ ngồi cáp treo mà nhỉ?” Trần Ngộ đi chậm lại một chút và không dựa luật sư Mạnh nữa, anh đứng thẳng dậy.
“Cáp treo không phải thang máy một đường đi lên hoặc đi xuống đâu, phải có khoảng cách nhất định.” Anh chỉ vào một đỉnh núi khác rồi giải thích: “Em phải đi qua kia rồi quay lại, phải đi hai chuyến đó, xếp hàng nữa.”
Nếu như vậy thì tính ra đi bộ nhanh hơn.
Khách sạn có kèm dịch vụ thư giãn trong hai tiếng cho hai người. Bọn họ đặt một phòng deluxe view có khu vực riêng cho một hồ nước nóng nhỏ. Điều này cực kì có lợi cho ông chủ Trần – người chẳng bao giờ đến các khu vực tắm công cộng vì ngại.
Nhưng một mình ngâm mình trong hồ và đối mặt với luật sư Mạnh thân, giơ chân lên là có thể chạm vào nhau xem ra cũng không khá hơn là bao.
Trần Ngộ không biết để mắt vào đâu, luật sư Mạnh thì lại vô cùng thẳng thắn. Anh nhìn rồi còn không quen khen ngợi một câu: “Body ông chủ Trần được quá.”
Trần Ngộ chìm thằng xuống hồ và cái cổ trên mặt nước: “Anh đang chê em đó hả?”
“Không, trông ổn áp mà.”
Tuy Trần Ngộ không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng ít nhất anh cũng có thân hình săn chắc.
Luật sư Mạnh tùy ý dựa vào thành và nhắc: “A Ngộ à, em làm vậy là tim với phổi mệt lắm đó.”
Trần Ngộ hít thở như vậy đúng là hơi mệt, nhưng anh lại do dự không dám ngồi thẳng lên, thôi thì dù sao cũng không có gì để xem. Sau đó, kĩ thuật viên mát xa mang theo một hộp tinh dầu đến gõ cửa phòng bọn họ.
Trong raw và QT là ‘sư phó’ nhưng trong tiếng Việt thì gọi là nhân viên/kĩ thuật viên mát xa nên mình edit thành kĩ thuật viên.
Kĩ thuật viên mở hộp ra, ngoài mấy lọ tinh dầu thì còn có bảng giá, hình như là phụ thu và không nằm trong dịch vụ của khách sạn. Tuy nhiên, kĩ thuật viên cũng không cần ‘chạy KPI’, ông từng bước một trải giường massage dùng một lần và hỏi bọn: “Ai trước?”
Mạnh Đình Xuyên gọi Trần Ngộ: “A Ngộ, em trước đi.”
Trần Ngộ không từ chối. Anh lấy khăn tắm lau người, mặc áo choàng tắm rồi nằm xuống giường xoa bóp, nhưng anh lập tức hối hận.
Ông chủ Trần chưa từng mát xa bao giờ nên không biết bộ môn này có thể thoải mái và thư giãn như vậy. Kĩ thuật viên dày dặn kinh nghiệm biết hầu hết khách hàng của ông đều leo núi nên châm huyệt vô cùng chính xác.
Trần Ngộ nghiến răng kiềm chế để bản thân không phát ra những âm thanh kì lạ. Kĩ thuật viên thấy thế thì cười một cách hào sảng: “Cậu trai trẻ thả lỏng đi, cơ bắp cũng cần được nghỉ ngơi.”
Ông vừa nói vừa bấm lòng bàn chân Trần Ngộ, anh không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn rồi liếc về phía Mạnh Đình Xuyên. Tuy nhiên, luật sư Mạnh ngâm mình trong nước nhắm mắt không nhìn anh.
Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm và từ từ thả lỏng đến mức ngủ quên lúc nào không biết. Giấc ngủ này ngon hơn khi ngủ trên xe nhiều, khi Mạnh Đình Xuyên đánh thức anh thì đã đến giờ ăn tối.
Anh vươn vai và cảm thấy hơi đau, nhưng có thể là do xoa bóp, hoặc cũng có thể là do chưa đến mức đau nhất nên anh có thể chịu được.
Trần Ngộ lại nằm xuống, giọng nói cũng uể oải: “Lố giờ thì có phụ thu không anh?”
Luật sư Mạnh trả lời: “Trả thêm hai tiếng rồi.”
Trần Ngộ kinh ngạc: “Em ngủ lâu như vậy sao…”
“Có sao đâu, ngày mai còn phải dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc nên tối ngủ bù.”
“Còn ngắm mặt trời mọc nữa à?” Ông chủ Trần không muốn di chuyển, Mạnh Đình Xuyên đứng bên bàn xoa bóp cúi đầu nhìn anh, vừa sờ mặt vừa nhéo vành tai anh: “Không ngắm cũng chẳng sao.”
Chắc là do được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc mới lên núi Trần Ngộ hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, bây giờ tỉnh táo và thoải mái rồi nên anh mới nhận ra lời nói của luật sư Mạnh có chút ẩn ý.
Anh không chắc lắm vì trông luật sư Mạnh vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ nghĩ lại, Trần Ngộ không khỏi nghĩ đến chuyện tối ngủ chung giường với Mạnh Đình Xuyên. Ngoài chờ mong, anh còn có cảm giác lo lắng do không đoán được kết cục thế nào. Anh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tải file nén Ninh Thiên Kim gửi tới, con mắt anh luôn chú ý tốc độ tải xuống nên anh có hơi lơ đãng lúc ngồi ăn cơm.
Mạnh Đình Xuyên tưởng anh mệt nên ăn xong đã lập tức đưa anh về phòng. Ngoại trừ lần luật sư Mạnh rời đi lúc nửa đêm, bọn họ chưa từng ngủ chung giường, bây giờ ngủ chung phòng như vậy nên cứ có cảm giác xấu hổ mập mờ thế nào.
Trần Ngộ đi thẳng vào phòng tắm, sau đó lấy điện thoại di động tắt âm lượng và mở video đã lưu.
Anh đã từng xem rất nhiều video như vậy, từ khi rời ‘trường học’ anh cũng cố gắng xem thử nhưng anh không thể xem hết.
Chắc Ninh Thiên Kim cho rằng anh cần tìm hiểu quan sát, lại lo ngại tính bảo thủ của anh nên video anh ta gửi trông ‘nghệ’ hơn rất nhiều so với mấy cái video ngày trước. Video này còn có kịch bản rõ ràng, đây là một cặp đôi không thể nhẫn nhịn được nữa.
Nhưng đối với Trần Ngộ thì không có gì khác biệt, đã nhiều năm như vậy những cảm giác vẫn còn trong ký ức. Anh không cảm thấy gì ngoài buồn nôn.
Hai người trên màn ảnh âu yếm nhau ngã xuống giường và dần dần tiến xa hơn, Trần Ngộ thở hổn hển, bụng bắt đầu co quắp, anh vặn vòi nước bồn rửa tay và đặt điện thoại qua một bên.
Đoạn video không có âm thanh vẫn đang phát, Trần Ngộ xem mà như bị tra tấn.
Rõ ràng không có tiếng nhưng anh gần như có thể nghe được tiếng dốc đục ngầu và tiếng rỉ tựa như khóc mà không phải khóc, như thể người trong video đang khổ sở.
Máy quay cận cảnh lia đến một góc nào đó, Trần Ngộ cuối cùng cũng nôn ra. Một tay anh để ở thành bồn, một tay anh đè cổ họng và cố hết sức kiềm chế bản thân.
Mạnh Đình Xuyên gõ đều đều mấy lần vào cửa: “A Ngộ?”
Trần Ngộ không trả lời được, anh tạm thời không thể đối mặt với chồng mình. Anh lấy một vốc nước hất lên mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, vẻ mặt người trong gương trống rỗng, đôi mắt đỏ ngầu vì sinh lí.
“A Ngộ à.” Mạnh Đình Xuyên lại gõ ba lần: “Trả lời anh, không là anh vào đó.”
Cửa đóng lại không khóa, Trần Ngộ chống hai tay lên bồn rửa mặt nhìn người trong gương, nước trên má anh đọng lại đến cằm rồi nhỏ xuống.
Trần Ngộ vẫn không trả lời.
‘Cạch’, đây là tiếng cửa mở ra.
Trần Ngộ như chợt tỉnh, anh định đi lấy điện thoại nhưng lại vung nó xuống đất ngay trước mặt Mạnh Đình Xuyên. Màn hình điện thoại tiếp đất, Mạnh Đình Xuyên cúi người nhặt lên. Gạch trong phòng tắm là loại gạch men nhẵn nên màn hình không bị vỡ.
Video vẫn đang phát, Mạnh Đình Xuyên cũng nhìn thấy. Anh bình tĩnh nhấn nút khóa màn hình, không tra hỏi mà lấy khăn khô thấm nước ấm, vắt khô rồi lau mặt cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ đứng bất động để yêu cho người yêu giúp.
Động tác của luật sư Mạnh rất nhẹ nhàng, anh dịu dàng lau mặt bạn đời từ trán đến khóe mắt, ngoài ra, anh hoàn toàn chạm đến thân thể Trần Ngộ.
Trần Ngộ lúc đầu cụp mắt, sau đó nhìn thẳng vào mắt Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh không đối chất, ánh mắt anh nhìn Trần Ngộ nhưng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Lau xong, anh đặt khăn xuống bà nói với Trần Ngộ: “Để anh đi…”
Trần Ngộ kéo tay áo anh và không muốn nghe anh nói tiếp: “Em có mang chai xịt gối.”
Mạnh Đình Xuyên nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn một lúc rồi anh lại nhẹ nhàng rút tay ra: “A Ngộ à, anh nghĩ chúng ta cần…”
“Đừng đi.”
Trần Ngộ ngắt lời anh rồi tiến lên một bước và vòng tay qua eo luật sư Mạnh. Anh áp mặt vào cổ người yêu, giọng nói tuy còn hơi khàn nhưng rõ ràng là ra lệnh.
“Mạnh Đình Xuyên, ngủ với em đi.”
Mình có lời muốn nói: Dạo này mình đi làm nên ra chương hơi trễ, mấy chương mình edit từ trước cũng đăng hết rồi nên mọi người chịu khó xíu, nếu hông thức khuya đọc được thì sáng mai ngủ dậy đọc nhen:‘D