Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh

chương 25: c25: chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai từ ‘chồng em’ của Mạnh Đình Xuyên mang đến cảm giác hoàn toàn khác với Ninh Thiên Kim, Trần Ngộ lập tức đỏ từ mang tai đến cổ: “Anh…”

Với mối quan hệ của họ, danh xưng này không có gì sai nhưng nó quá thẳng thừng nên Trần Ngộ không quen. Tuy nhiên, Mạnh Đình Xuyên lại còn muốn xin lỗi: “Xin lỗi em, anh không cố tình nghe bọn em nói chuyện, bàn anh ngồi tình cờ nghe được quầy thu ngân thôi.”

Trọng điểm không nằm ở chỗ tại sao anh có thể nghe thấy?!

“Anh nghe rồi thì sao không nói sớm?”

Hoặc là nói sớm, hoặc là không nói gì cả chứ bỗng nhiên nói ra như vậy thì rõ ràng là cố ý.

Mạnh Đình Xuyên đúng là cố ý thật: “Bây giờ là lúc thích hợp để nói mà nhỉ?”

Trần Ngộ cạn lời, anh tiếp tục mở bưu kiện chuyển phát nhanh. Trong số các chuyển phát nhanh với người nhận là “Trần Ngộ”, có một hộp ghi “Mạnh”. Không giống như Trần Ngộ chẳng nhớ mình đã mua những gì, luật sư Mạnh vừa nhìn thoáng qua đã biết trong hộp này có gì.

Mạnh Đình Xuyên nói: “Cho em đó.”

Nói xong, anh huơ điện thoại ra hiệu có việc cần giải quyết rồi đi lên lầu, hẳn là vào phòng làm việc.

Trần Ngộ không nhìn anh nữa và nhìn vào gói hàng. Chiếc hộp không quá to cũng không quá nhỏ được gửi từ nước ngoài, khi mở hộp giấy bên ngoài ra thì thấy một hộp quà màu đen với hoa văn tinh xảo và hơi ráp.

Anh lại mở tiếp hộp quà ra, bên trong là một tuýp kem dưỡng tay màu đen. Trần Ngộ biết nhãn hiệu này bởi vì đây là một trong số ít sản phẩm dưỡng da nam cao cấp mà Ninh Thiên Kim – người rất thích những thứ đắt tiền và niche, đã ưu ái giới thiệu. Trần Ngộ cũng từng dùng qua nhãn hiệu này. Sản phẩm có giá thành cao, hiệu quả cũng không khác mấy so với sản phẩm dưỡng da giá bốn con số mà phái nữ thường sử dụng nên anh dùng hết thì không mua nữa, cũng không biết thương hiệu có sản xuất kem dưỡng tay.

Mạnh Đình Xuyên nói đúng, khác với việc anh sử dụng sản phẩm chăm sóc da một cách máy móc vì Ninh Thiên Kim cứ mãi nhấn mạnh tầm quan trọng của skincare, Trần Ngộ thực sự quan tâm đến đôi tay của mình.

Người dạy anh pha chế là một phụ nữ, bản chất của nghề pha chế lại là công việc trình diễn, lúc đầu Trần Ngộ được nhận vì trông anh rất ưa nhìn. Anh chịu ảnh hưởng từ cô và luôn yêu thích đôi tay giúp anh kiếm cơm này, số lượng kem dưỡng tay anh dùng trong nhiều năm qua chắc phải tính bằng trăm. Anh bóp ra một ít và dùng thử thì thấy chất lượng kem khá tốt, khi thoa lên tay vừa dưỡng ẩm vừa không gây bết dính.

Điều tuyệt vời hơn nữa là mùi hương rất nhẹ, phải đưa lên mũi thì mới ngửi thấy một chút mùi tươi mát. Sản phẩm này đáp ứng đầy đủ yêu cầu không được tiếp xúc với đồ ăn thức uống của ngành thực phẩm, anh có thể nhận ra Mạnh Đình Xuyên đã lựa chọn kỹ càng.

Trần Ngộ bỏ kem vào hộp quà, đặt hộp quà sang một bên rồi bắt đầu mở những gói hàng khác, vừa mở vừa xem điện thoại.

Anh vừa đăng tải bài viết trên vòng bạn bè xong cũng không đọc lại nên bây giờ mới thấy lượt thích và bình luận đã đạt đến 99+. Trần Ngộ không biết trong danh sách của mình có nhiều người như vậy, anh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, tin nhắn ngay trên đầu là của Ninh Thiên Kim.

Ninh Thiên Kim: Ông đây là đang thông báo trên vòng bạn bè sao?

Ninh Thiên Kim: Đám lão Hà nhắn ông không trả lời nên tới hỏi tôi nè

Ninh Thiên Kim: Hai người ổn định rồi, có rảnh thì ra gặp một bữa

Ninh Thiên Kim: Ông gặp bạn bè của anh ấy chưa?

Trần Ngộ dùng một tay để trả lời anh ta: Gặp rồi

Trần Ngộ: Gặp cha mẹ luôn rồi

Ninh Thiên Kim gọi điện thoại cho Trần Ngộ: “Không phải chứ bé Ngộ ơi? Người ta dẫn ông đi gặp cha mẹ luôn rồi mà ông còn chưa dẫn người ta đi gặp bạn bè sao?”

Trần Ngộ thường ít đi chơi với bạn bè, vòng bạn bè của anh cũng trùng với Ninh Thiên Kim. Ông chủ Ninh đến bữa tiệc nào cũng mời anh theo nên Trần Ngộ vốn định dẫn luật sư Mạnh đến buổi tụ tập kế tiếp. Bây giờ Ninh Thiên Kim nói như vậy, anh mới nhận ra hình như mình hơi không thoả đáng, vì vậy chủ động hỏi: “Khi nào mấy ông rảnh?”

Ninh Thiên Kim nói: “Ông dẫn chồng theo để ra mắt thì bọn tôi lúc nào chẳng rảnh.”

“Ừ, vậy để tôi hỏi anh ấy.” Trần Ngộ đồng ý xong lại nghĩ đến lời luật sư Mạnh vừa nói, anh giải thích thêm: “Tôi không gọi anh ấy như vậy.”

“Đã thành một đôi rồi mà còn ngại hả?” Ninh Thiên Kim phản ứng một lúc mới hiểu ý Trần Ngộ, chặc lưỡi: “Hai người chưa ngủ chung, cũng chưa hôn chứ gì?”

“Chưa…”

Lúc đầu Ninh Thiên Kim muốn hỏi xem bọn họ đã ‘ngủ’ với nhau chưa nhưng Trần Ngộ không có thói quen cùng người khác bàn luận chuyện này. Vì vậy, anh đối cách hỏi, bây giờ anh không cần tò mò nữa vì bọn họ còn chưa hôn thì ‘ngủ’ được mới là lạ.

Một suy đoán hơi ngớ ngẩn hiện lên trong đầu ông chủ Ninh: “Đừng nói hai người đang trong cái gì mà… Tình yêu platonic nha?”

Nếu là người khác thì chắc chắn anh ta sẽ không nghĩ như vậy, Khổng Tử từng nói chuyện ăn uống và dục là bản năng của con người, một người bình thường kết hôn thì làm sao có thể giữ thân như ngọc được? Tuy nhiên, nếu là Trần Ngộ đã ‘ăn chay’ nhiều năm thì chuyện anh tìm một người cũng ‘ăn chay’ như mình thì cũng có khả năng chứ nhỉ?

‘Thực, sắc, tính dã’ là câu của Mạnh Tử trong ‘Cáo Tử thượng’ chứ không phải Khổng Tử (chú thích của tác giả).

“Platonic?” Trần Ngộ lặp lại.

Luật sư Mạnh rõ ràng không có ý định này, Trần Ngộ cũng không có ý định này nhưng quả thật bọn họ còn đang ở trong trạng thái giao lưu tinh thần. Trước đây Mạnh Đình Xuyên có hỏi anh về vấn đề này nhưng anh chỉ ở mức hỏi thôi, lâu rồi không thấy có động tĩnh gì, thậm chí bọn họ còn ngủ riêng.

“Không, chỉ là không đến mức đó thôi.”

Ninh Thiên Kim cho nói anh đúng là người sành điệu, sau khi kết hôn mới bắt đầu hẹn hò.

Trần Ngộ: …

Thấy anh im lặng, Ninh Thiên Kim tặc lưỡi hỏi thẳng: “Ông không muốn hôn hay là chưa tìm được cơ hội hôn người ta?”

Trần Ngộ tiếp tục im lặng, Ninh Thiên Kim cười hiểu ý: “Bữa sau tôi bao, với cả tôi sẽ gọi mấy đứa kia, hai người chỉ cần tới là được.”

“Ừ.”

“Nhân tiện thì đi bar đó, luật sư nhà ông chịu không?”

“Không sao.” Tuy không hỏi Mạnh Đình Xuyên, nhưng với sự hiểu biết của anh về người ta trong khoảng thời gian này, Trần Ngộ biết bạn đời của anh sẽ không để tâm chuyện này.

Lúc Mạnh Đình Xuyên đi xuống, Trần Ngộ đã cúp điện thoại. Anh mở gói hàng ra và trải từng bộ quần áo trải trên sofa, trông cũng không giống với phong cách của Trần Ngộ.

Thấy anh đi xuống, Trần Ngộ vẫy tay gọi: “Anh lại đây thử đồ đi.”

Mạnh Đình Xuyên hỏi: “Của anh hết hả?”

Vừa nãy Trần Ngộ có nói anh đã mua cho luật sư Mạnh mấy món, nhưng nếu tất cả quần áo trên sofa này đều là của anh thì rõ ràng không phải ‘mấy món’ rồi…

Trần Ngộ không nhìn anh, lại nghĩ đến lời Ninh Thiên Kim vừa nói về tiến triển giữa anh và Mạnh Đình Xuyên hình như hơi chậm. Nếu nhảy thẳng đến tiếp xúc thân thể thì anh làm không được, nhưng anh cũng không thể chỉ chờ Mạnh Đình Xuyên hành động bởi lẽ hôn nhân là chuyện của hai người.

Vì vậy, anh tiếp tục sắp xếp những chiếc túi chuyển phát nhanh rải rác trên mặt đất và nói một cách thản nhiên: “Em không mua quần áo cho chồng em được ạ?”

Tuy Mạnh Đình Xuyên cố ý gọi như vậy để trêu chọc nhưng anh không ngờ Trần Ngộ lại nói như vậy, anh cười tủm tỉm rồi nói: “Được chứ, đây là vinh hạnh của anh.”

Nhiệt độ trong nhà khá cao, Mạnh Đình Xuyên không mặc áo khoác nên có thể mặc luôn mấy chiếc áo khoác Trần Ngộ mua. Trong phòng khách không có gương, Mạnh Đình Xuyên mặc áo rồi liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ cao từ trần đến sàn, anh giả vờ như không thấy rồi quay nửa vòng trước mặt Trần Ngộ, hỏi anh: “Trông ổn không?”

“Dạ ổn.”

Không chỉ là ‘ổn’, Trần Ngộ thấy Mạnh Đình Xuyên mặc còn đẹp hơn cả mấy người bán. Anh lơ đãng nghĩ ngợi và tự hỏi không biết luật sư Mạnh đã từng nghe đến ‘tuyển trạch’ chưa.

Tuyển trạch (scout) là kiểu chiêu mộ nhân tài (thể thao hay nghệ sĩ). QT là ‘tinh tham’, mình giải thích vì từ ‘tuyển trạch’ nghe có vẻ lạ và giống QT nhưng chắc chắn đây là tiếng Việt nha mọi người.

Mạnh Đình Xuyên thử thêm hai món nữa, nhưng đến món thứ tư thì anh chưa mặc vào ngay mà hỏi Trần Ngộ để xác nhận: “Cái này là của em à?”

Trần Ngộ có vẻ thích anh mặc đồ tối màu hơn, mấy món quần áo anh vừa thử đều là màu tối, chỉ có món này là màu trắng ngà.

“Dạ.” Trần Ngộ gật đầu rồi đứng dậy mặc thử, mặc xong thì ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa sổ: Hai người mặc áo khoác giống nhau nhưng khác màu, tuy không nhìn rõ chi tiết nhưng tổng thể trông rất hài hòa.

Mua cùng một kiểu quần áo thì đúng là có ý tứ sâu xa, nhưng kết quả không tệ.

Mạnh Đình Xuyên cũng nói: “Vừa đẹp.”

Mấy bộ quần áo Trần Ngộ mua lần này đều vừa người luật sư Mạnh, ngoại trừ chiếc áo khoác màu xám đậm có hơi rộng. Trần Ngộ mỉm cười, anh và Mạnh Đình Xuyên thực ra có thể chung tủ quần áo nếu hai người thỏa hiệp.

Nhưng bây giờ bọn họ đang để quần áo riêng, việc này mai mốt rồi tính.

Mạnh Đình Xuyên còn phải thử một chiếc áo sơ mi. Áo phông mùa đông vải hơi dày, nếu chồng áo sơ mi lên thì không vừa nên anh đành phải cởi bớt ra rồi mới mặc thử. Anh hỏi: “Em có phiền không?”

“Cái gì?”

“Em có phiền không nếu anh cởi áo?”

Trần Ngộ cảm thấy luật sư Mạnh thật sự giỏi trong việc tạo bầu không khí mập mờ, vốn dĩ chỉ là thay quần áo thôi nhưng cách anh ‘cảnh báo’ trước mang đến cảm giác khác hẳn. Trần Ngộ vừa ý nhị gọi anh chồng, nói mua quần áo cho chồng thì đương nhiên không ngại nhìn Mạnh Đình Xuyên thay quần áo, anh vốn dĩ cũng không phiền.

Anh lắc đầu.

Mạnh Đình Xuyên nhanh chóng cởi áo phông và mặc áo sơ mi, khác với những chiếc áo sơ mi gọn gàng tươm tất anh thường mặc khi đi làm, Trần Ngộ mua áo với kiểu dáng bình thường và rộng rãi hơn.

Luật sư Mạnh đã quen mặc sơ mi nên anh có thể một tay cởi cúc, một tay cài cúc, tay trái cài khuy, tay phải lật úp trước mặt Trần Ngộ kéo ống tay áo đang mở.

Trần Ngộ liếc anh một cái, cúi đầu cài cúc cả hai tay áo cho anh. Sau khi anh cài cúc, luật sư Mạnh cũng đã mặc áo xong.

Luật sư Mạnh cài cúc từ giữa trở lên, bây giờ anh đang cái mấy chiếc cúc dưới cùng. Trần Ngộ để ý chiếc áo sơ mi này không có cúc trên, mà chẳng những không có cúc trên, hai cái cúc trên cùng cũng là để trang trí nên không hề cắt lỗ cài cúc áo.

Lúc thấy chiếc áo này trên trang bán hàng, Trần Ngộ chỉ nghĩ kiểu dáng áo không tệ, bây giờ thấy Mạnh Đình Xuyên mặc vào, Trần Ngộ không khỏi nghĩ đến đến yết hầu lộ ra và xương quai xanh như ẩn như hiện.

Trần Ngộ không nhìn nữa, nói: “Anh đừng mặc ra ngoài.”

Mạnh Đình Xuyên hơi nhướng mày, cười và đồng ý. Trần Ngộ bị anh nhìn mà ngại cực kì, vội vàng cầm lấy hai bộ quần áo bước lên lầu: “Em dọn đồ, anh gom lại đi, em lên lầu thu quần áo.”

Đến giàn phơi quần áo, Trần Ngộ mới nhớ ra anh chưa có cơ hội đưa Mạnh Đình Xuyên qu/.ần lót mà anh nói sẽ trả cho người ta. Hôm qua anh đã giặt sạch và phơi khô và tìm cách bí mật lấy quần vào và đưa luật sư Mạnh, thế mà suýt chút nữa anh quên mất.

Giàn phơi quần áo hướng về phía nam, có kính ở hai bên và ở trên. Khi thời tiết đẹp mà đứng đây thì có thể nhìn thấy các vì sao. Hôm nay thời tiết không tốt lắm nên không thể thấy sao hay trăng mà chỉ thấy ánh đèn đường không biết hắt đến từ đâu.

Trần Ngộ nhìn dự báo thời tiết, khả năng buổi tối có mưa là 20% nên anh thu cả quần áo của Mạnh Đình Xuyên vào.

Sau khi xuống lầu, anh cố ý nói với Mạnh Đình Xuyên: “Tối nay trời mưa nên em lấy quần áo của anh vào, em để trên giường của anh đó.”

Trần Ngộ nói mấy lời này mà cũng không đủ tự tin vì vấn đề không nằm ở chuyện trời có mưa hay không. Tuy giàn phơi quần áo có mái che nhưng ngày mưa thu dọn quần áo cũng là lẽ đương nhiên. Thế nhưng phòng ngủ cho khách được trang trí đơn giản, chỉ có tủ quần áo và không có ghế đẩu ở cuối giường nên anh chỉ có thể tạm để quần áo của luật sư Mạnh lên giường.

Rõ ràng Mạnh Đình Xuyên cũng là người bỏ vốn cho căn nhà này nhưng anh lại phải khổ sở ngủ ở phòng dành cho khách.

Mạnh Đình Xuyên không nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu cảm ơn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Ngộ nhớ ra anh chưa hỏi Mạnh Đình Xuyên khi nào rảnh, vì vậy anh lập tức gửi tin nhắn WeChat.

Mạnh Đình Xuyên trả lời: Cuối tuần được không?

Trần Ngộ: Dạ được.

Bọn họ thống nhất thời gian rồi trò chuyện vài câu trước khi chúc nhau ngủ ngon. Trần Ngộ cho rằng cuộc trò chuyện buổi tối của bọn họ đã kết thúc nên anh mở ứng dụng âm nhạc và chọn một đoạn nhạc white noise.

Chưa kịp đặt điện thoại xuống, anh lại nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, anh bấm vào thì vẫn là Mạnh Đình Xuyên gửi.

Hợp lắm, cảm ơn em.

Hợp lắm, cái gì hợp lắm? Không thể là quần áo vì vừa nãy anh ta đã thử quần áo rồi nên bây giờ không cần nhắc lại, vậy nên hẳn là lót. Trần Ngộ mua cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng và kích cỡ thì sao có thể không ‘hợp’ được?

Anh không chỉ mua một mà mua tận ba cái, tuy không nhắc tới số lượng nhưng anh biết chắc chắn Mạnh Đình Xuyên sẽ để ý, chỉ mong luật sư Mạnh để ý rồi thì đừng nhắc tới.

Nhưng ở vấn đề này thì bọn họ chưa bao giờ ăn ý, nói thẳng ra là do Mạnh Đình Xuyên hay cố ý. Dù biết là vậy nhưng Trần Ngộ lại không khỏi nóng bừng.

Anh cũng muốn nói như vừa rồi, rằng em không thể mua cho chồng em… Cuối cùng, anh không nói được, gõ nửa chữ lại xóa đi rồi gửi một biểu tượng cảm xúc, ném điện thoại đi và vùi mình trong chăn và phớt lờ luật sư Mạnh.

Có người trông nghiêm túc, điềm tĩnh, đáng tin cậy và hành nghề luật sư nhưng thực ra lại hư ơi là hư.

Truyện Chữ Hay