Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Tử Túc không quá hiểu những lời này, cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Dịch bên cạnh: "Sợ anh?"

Hàn Dịch nhìn về phía trước, gò má anh tuấn bị tia sáng trong đêm tích lại một bóng mờ thăm thẳm.

Hắn thấp giọng: "Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy."

Vân Tử Túc nhớ ra nồng độ khôi linh đậm đặc trên người Hàn Dịch có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cảm nhận sinh lý của người khác. Hàn Dịch nói sợ, đại khái chính là cảm giác khó chịu mà những người bình thường bị ảnh hưởng sau khi đến gần khôi linh.

Chỉ có điều đây cũng không phải vấn đề của bản thân Hàn Dịch.

"Cái nhìn của em đối với anh chỉ căn cứ vào tiếp xúc giữa bọn mình, sẽ không chịu ảnh hưởng từ người khác." Vân Tử Túc cười một tiếng, giọng nói vô cùng thản nhiên.

"Em cảm thấy anh là một người rất tốt."

Người bình thường chỉ cần đến gần khôi linh cũng sẽ thấy khó chịu, huống hồ là Hàn Dịch bị khôi linh quấn thân cả ngày. Trước kia ở Tu linh giới, Vân Tử Túc cũng chưa từng chú ý đến lí do khôi linh được sinh ra trên thân những người phàm ấy, nhưng cậu có thể khẳng định, bọn họ cũng không thật sự có suy nghĩ tàn ác.

Hàn Dịch cũng giống vậy.

Khôi linh sẽ phóng đại những mặt tối tăm u ám bên trong nội tâm người phàm, hễ anh nảy sinh ý định độc ác nào đó, liền sẽ trở thành chất dinh dưỡng màu mỡ phù hợp nhất với khôi linh, rồi sẽ bị khôi linh chiếm đoạt toàn bộ, ngay cả luân hồi cũng không thể bước vào.

Vậy nên khi Vân Tử Túc nói ra những lời này, thật sự là lời nói tự đáy lòng.

Dường như Hàn Dịch khẽ sửng sốt, có lẽ hắn không nghĩ rằng Vân Tử Túc sẽ đưa ra đáp án này. Buồng xe yên tĩnh lại trong lúc chờ đèn đỏ, chờ đến khi đèn xanh bật sáng, xe cộ chậm rãi lăn bánh, Vân Tử Túc mới nghe thấy âm thanh từ phía người đàn ông.

"Em là người đầu tiên nói vậy."

Vân Tử Túc có thể thoáng tưởng tượng ra khoảng thời gian sinh hoạt trước đây của Hàn Dịch.

"Em cũng là..."

Hàn Dịch không đưa tầm mắt sang, nhưng những ngón tay nắm lấy vô lăng lại siết chặt.

"Người đầu tiên bằng lòng ở một mình cùng anh lâu đến thế."

Nghe vậy, toàn bộ tâm tình vừa mới được sinh ra của Vân Tử Túc bay biến hết, trí tưởng tượng bị đè xuống lại phụt phụt phụt phun ra.

Thật ra thì em còn muốn ở một mình với anh lâu hơn nữa!

Tuy nhiên cậu còn chưa bộc lộ những lời này, xe đã rẽ một góc cua lớn, lái vào bên trong tiểu khu dẫn đến biệt thự nhà họ Vân.

Kiến trúc quen thuộc ngày càng cách gần, Hàn Dịch dừng xe bên đường, muốn dẫn Vân Tử Túc vào biệt thự.

Hắn đang mở cốp sau lấy đồ, Vân Tử Túc đã vòng qua từ phía ghế phó lái.

Hàn Dịch cầm trong tay hộp quà cần lấy xuống, cứ vậy bị Vân Tử Túc ôm cứng.

Một cái ôm mềm mại, truyền tới nhiệt độ cơ thể đối phương.

Hàn Dịch rất cao, đỉnh đầu Vân Tử Túc chỉ đến chóp mũi của hắn. Trên người hắn cũng rất thơm, lành lạnh, giống như một ly kem sữa béo siêu bự.

Vân Tử Túc ôm ly kem của mình một cái, chỉ ôm thôi, không có ăn vụng.

Bởi vì quanh thân có khôi linh lởn vởn, mà cảm giác khi ôm Hàn Dịch thật thoải mái, Vân Tử Túc hé mắt, cho dù không bứt trộm khôi linh, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

"Sau này chúng ta sẽ còn có nhiều thời gian hơn nữa."

Cậu buông người ra, giọng nói nhẹ nhàng, thanh âm ngậm cười.

"Hàn tiên sinh, xin chỉ giáo nhiều hơn."

___________

Vân Tử Túc không hề biết được lời cậu nói mang lại sức ảnh hưởng lớn thế nào cho Hàn Dịch, sau khi trở lại biệt thự, cậu bắt đầu nằm lên giường mơ mộng về một cuộc sống tốt đẹp sau khi cưới.

Lại là một đêm tu luyện, sáng sớm thức dậy, Vân Tử Túc liền nhận được điện thoại từ Phí Dương.

"Xe đến dưới nhà cậu rồi đấy, tớ chờ cậu ở quán cafe."

Vân Tử Túc sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra cửa, ngày hôm qua Vân Học Công uống không ít, bây giờ còn chưa dậy được, trái lại là Lữ Phượng Liên nhìn thấy cậu muốn đi ra ngoài, cao giọng hỏi cậu một câu muốn đi đâu.

Vân Tử Túc nói: "Đi gặp bạn."

Lữ Phượng Liên hỏi: "Bạn nào?"

Ả nhớ lại vị Phí thiếu gia ngày hôm qua.

Vân Tử Túc đứng cạnh cửa, quay đầu nhìn về phía Lữ Phượng Liên, nở một nụ cười.

Sau gáy Lữ Phượng Liên truyền tới một cơn lạnh buốt.

"Mày..."

"Cạch"

Ả còn chưa dứt lời, Vân Tử Túc đã đóng cửa rời đi,

Quán cafe nằm ở trung tâm thành phố, rõ ràng là vị trí tấc đất tấc vàng, thế nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng rãi. Đẩy cửa bước vào, đối diện chính là hơi lạnh xen lẫn mùi hương ngào ngạt, khí oi bức mùa hè bị xua tan.

Phí Dương chọn phòng rất đẹp, từ cửa sổ nhìn xuống có thể trực tiếp bao quát cảnh vật bên ngoài. Vân Tử Túc vừa đi vào, Phí Dương liền khẽ ra hiệu cho nhân viên.

Hai người chưa trò chuyện được bao lâu, đã có bảy tám loại đồ ngọt tinh xảo xinh đẹp được bưng đến.

Phí Dương nói: "Anh hai bảo đồ ngọt ở đây không tệ, cậu nếm thử chút."

Vân Tử Túc xúc gần nửa miếng bánh đưa vào miệng, vị dâu tây ngọt dịu tan trong miệng, hương vị thơm ngậy của kem béo tràn ngập nụ vị giác. Cậu lại ăn thêm một miếng, rồi mới gật đầu với Phí Dương: "Ăn ngon."

So với hội nghị đồ ngọt trước mặt Vân Tử Túc, tách cà phê bên Phí Dương tỏ vẻ vô cùng đơn độc, cậu ta vừa khuấy cái thìa, vừa chống cằm nhìn đối phương ăn.

Nghe Vân Tử Túc nói, Phí Dương liền trực tiếp muốn gọi người: "Thế thì mỗi món một phần nữa."

"Từ từ từ từ," Vân Tử Túc vội vàng ngăn cản, "Ăn xong đã rồi tính."

Cậu nghi hoặc nhìn Phí Dương: "Hôm nay cậu gọi tớ ra ngoài chỉ vì ăn bánh ngọt?"

"Không phải," Phí Dương lắc đầu, "Trưa tớ phải đi."

Vân Tử Túc hỏi: "Đoàn riêng đấy hả?"

"Đúng vậy." Phí Dương nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định mọi cửa nẻo đều được đóng kín, mới nói, "Nghe đồn bên đó mới moi được một dòng linh tuyền."

Linh tuyền? Phàm tục giới cũng có linh tuyền?

Vân Tử Túc thoáng sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới một vấn đề khác: "Như vậy những người đi cùng cậu, đều là...?"

"Không," Phí Dương lắc đầu, "Vị trí linh tuyền ở chốt cuối cùng, đến lúc đó tớ với bọn họ tách riêng."

Cậu ta dùng thìa gõ nhẹ lên miệng tách, "Tớ vốn định rủ cậu đi cùng, chỉ là tự dưng cậu bảo cậu sắp kết hôn rồi."

Vân Tử Túc xác thực không đi được, chẳng mấy chốc đã đến ngày kết hôn.

Tuy nhiên cậu có chút để tâm chuyện linh tuyền: "Tin tức linh tuyền tin được không?"

Cậu không quá hiểu tình huống huyền môn tại Phàm tục giới, nhưng chỉ xét riêng cảm giác của bản thân, linh khí nơi này khan hiếm đến độ gần như không có. Hơn nữa theo tin tức từ nhà họ Phí, bây giờ trong huyền môn, hễ là đan dược gia tăng linh lực đều có giá trị không nhỏ, một tấm bùa thực sự có hiệu quả cũng hiếm hoi khó kiếm, để tu luyện cần hao phí rất nhiều tiền tài của cải, vậy nên mới đặc biệt tìm đến các hạt giống tốt trong số con em nhà giàu để nhu nhận học trò.

Trong tình thế này, bỗng nhiên xuất hiện một dòng linh tuyền... loại tin tức này nghĩ thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ.

Nhưng điều khiến Vân Tử Túc không ngờ là, câu trả lời của Phí Dương lại vô cùng dứt khoát.

"Đảm bảo không tin được chứ còn gì, loại tin tức linh tuyền linh bảo linh trì thế này ấy, một năm không có một trăm cũng phải có tám mươi, đến giờ vẫn chưa thấy chỗ nào là thật." Phí Dương giải thích, "Dù sao chơi cũng phải chơi, tiện đường xem chút, giả thì cũng không mất mát gì."

Vân Tử Túc suy nghĩ hồi lâu, đặt thìa xuống mở túi ra.

Phí Dương tò mò: "Sao thế?"

"Đây." Vân Tử Túc lấy ra tầm chục tấm bùa đưa cho cậu ta, "Bùa bình an, lúc đi cậu cầm theo."

Phí Dương đã thấy qua bản lĩnh của Vân Tử Túc, nghe vậy cũng không chối từ, trực tiếp nhận lấy.

Chỉ thấy trên mười hai lá bùa này vẽ những hình y hệt, hoa văn phức tạp, có ánh sáng mờ mờ ẩn giấu.

"Mấy tấm bùa này có thể dùng trực tiếp à," Phí Dương tò mò hỏi, "Không cần ăn vịt quay?"

"..."

Vân Tử Túc nói, "Cần, mỗi lần nguyên một con."

Hai người tào lao một trận, Phí Dương mới kéo đề tài trở lại.

"Tử Túc, hôm qua từ chỗ bác cả, tớ nghe được chuyện nhà họ Vân." Phí Dương thu lại nụ cười, thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều: "Di sản của bố mẹ cậu bị tẩu tán, có phải đồ thuộc về cậu không đến được tay cậu không?"

Vân Tử Túc cười một tiếng, giọng điệu ung dung: "Của người nào thì chính là của người đó, không lệch đi được."

Phí Dương trầm mặc một hồi, mới nói: "Tớ biết cậu có phương pháp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nhiều lời một câu---- cậu cần giúp gì không?"

Cậu ta ngỏ lời một cách nghiêm túc: "Loại chuyện này trực tiếp giao phó cho pháp luật cũng rất thuận lợi, cậu thuộc bên có lợi, mang đi kiện sẽ thắng."

Vân Tử Túc bày tỏ lòng cảm ơn chân thành, nhưng sau cùng vẫn từ chối khéo léo.

Cậu có ý định của mình.

Phí Dương cũng không khuyên bảo thêm nữa. Vốn dĩ cậu ta muốn trả tiền cho đống bình an phù, Vân Tử Túc lại bảo một tấm phù một chiếc bánh ngọt, Phí Dương thấy cậu quả thực không muốn thu tiền, liền gọi nhân viên tới, đặt thêm mười hai phần đồ ngọt.

"Không ăn hết thì mang về." Phí thiếu gia tiền muôn bạc vạn cây ngay không sợ chết đứng, quyết định làm nhà giàu mới nổi bên trong quán cà phê.

Chờ đến lúc Vân Tử Túc sắp bị đầy bàn đồ ngọt chôn vùi, Phí Dương mới đột nhiên mở miệng: "Cậu nhìn trúng anh ta kiểu gì thế?"

"Ai?" Vân Tử Túc vùi đầu ăn bánh kem tạm thời chưa phản ứng kịp.

"Hàn Dịch." Lúc nói ra cái tên này, giọng điệu Phí Dương còn xen chút vi diệu.

"Ờ," Bây giờ Vân Tử Túc mới nghe hiểu, cậu nói thẳng, "Là vì xem mắt."

Phí Dương: "..."

Cậu ta có chút không thể tin nổi: "Qua loa thế á? Tớ còn tưởng cậu muốn tìm đối tượng phải đoán mệnh cách, thử dây tơ hồng, không thì ít ra cũng phải tính toán bát tự gì gì chứ."

Khi Vân Tử Túc mới đến nơi này, mẹ Vân đã mang thai, cho dù có bát tự, đó cũng không phải là của cậu. Vân Tử Túc nhấp một miếng kem sữa, nói: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ dựa vào trực giác thôi."

Phí Dương lại bị cái từ trực giác chọc cho câm nín một hồi.

Vẻ mặt cậu ta tương đối phức tạp, trầm mặc mấy giây mới mở miệng.

"Thế trực giác của cậu, có cảm giác với người khác không?"

_______________

Tác giả có lời:

Vân Tử Túc: Trực giác của tớ chỉ có cảm giác với đồ ăn thui ...

_______________

-

Truyện Chữ Hay