Edit: Ling_
Chương : Qua lại
Khương Dịch Duy rùng mình, hắn không biến sắc, nhưng trái tim như treo dưới thanh gươm. Dường như một giây sau có thể gươm sẽ đâm xuống.
Lộ Kiều đối diện Khương Dịch Duy, cảm thấy hắn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen nhánh hình như thâm trầm hơn so với lúc trước. Cậu không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, tự nhủ mình không nên hốt hoảng.
Lời đã nói ra, thì phải nói cho trót.
Lộ Kiều hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi cảm thấy hai ta có thể thử một lần."
Giọng điệu của cậu giả vờ thoải mái, tiếp tục nói: "Cha mẹ đôi bên đều giục kết hôn, biết đâu chúng ta có thể nảy sinh tình cảm? Đây là chuyện không nói trước được, anh nói phải không?"
Khương Dịch Duy gật đầu: "Phải."
Câu trả lời của hắn dù ngắn, lại cực kỳ kiên định.
Lộ Kiều lại nói: "Thế nhưng nếu chúng ta thử, tôi có chuyện muốn nói với anh trước, nếu anh cảm thấy không chấp nhận được, có thể từ chối. "
Khương Dịch Duy đến gần Lộ Kiều, dựa lưng lên cửa xe, khẽ nói: "Em nói đi."
Lộ Kiều "ừm", quay về phía xe. Tim cậu đập nhanh hơn, hai tay khoác lên nóc xe nắm chặt lại buông ra, cuối cùng rũ mắt nói: "Sức khỏe của tôi vẫn luôn không tốt, mẹ tôi có bệnh tim, tôi cũng bị từ mẹ, nên tôi yếu đến nỗi bị ướt mưa cũng có thể bệnh nặng một trận. Nếu anh chấp nhận, vậy tôi cũng không có gì để nói. "
"Tôi có thể chấp nhận." Khương Dịch Duy không hề do dự: "Nếu như chúng ta quyết định bên nhau, dù sức khỏe em có ra sao, tôi cũng sẽ ở bên em."
Màn đêm bao phủ, Khương Dịch Duy cực kỳ dịu dàng. Lộ Kiều rung động không thôi, lại nghe Khương Dịch Duy ở bên tai tự nhủ: "Tương lai rất dài, tôi nắm tay em đi, đừng sợ."
Lộ Kiều chưa từng nghĩ Khương Dịch Duy sẽ nói vậy, cậu ngơ ngẩn, nói không cảm động thì là giả. Nghĩ lại, đây cũng là lần Khương Dịch Duy nói nhiều nhất với cậu.
Lộ Kiều đột nhiên cảm thấy đời này đáng giá, cho dù Khương Dịch Duy có thích cậu không, hay dù bên cậu vì bị giục kết hôn, ít nhất tình cảm dưới đáy lòng có thể được nhìn thấy.
Sau đó sẽ cùng Khương Dịch Duy tiếp xúc, có lẽ sẽ không cần cẩn thận từng li từng tí một, lúng ta lúng túng nữa?
Nghĩ vậy, Lộ Kiều thấy vui vẻ, lo lắng trong lòng nháy mắt tan biến. Thấy không còn sớm nữa, cậu định đưa tay, muốn vỗ vỗ vai Khương Dịch Duy bảo hắn về nhà sớm.
Tay cách vai Khương Dịch Duy vài cm lại dừng lại, không dám chạm vào.
Thấy thế, Khương Dịch Duy nắm chặt cổ tay Lộ Kiều, để tay Lộ Kiều chạm lên bờ vai của hắn, hỏi: "Là như này sao?"
Mặt Lộ Kiều nong nóng, gật gật đầu: "Vậy kể từ hôm nay, anh là bạn trai em rồi? Nếu ở chung vài ngày mà chúng ta thấy được, có phải sẽ..."
"Sẽ kết hôn luôn." Khương Dịch Duy tiếp lời Lộ Kiều.
Lộ Kiều gật đầu, nghĩ tiếp xúc trước vài ngày, nếu có thể kết hôn cùng Khương Dịch Duy thì rất tốt. Chỉ cần Khương Dịch Duy không muốn đổi ý là được rồi.
Tiễn Khương Dịch Duy xong, Lộ Kiều vào tiểu khu lên nhà. Mở cửa vào, phát hiện Trần Diệp đang khoanh tay dựa vào cửa trừng mắt nhìn mình.
"Trừng tớ làm gì?" Lộ Kiều đẩy Trần Diệp ra, rót cho mình cốc nước: "Cậu tỉnh rượu rồi?"
Trần Diệp chỉ phòng vệ sinh: "Vừa nôn ra, ổn rồi, nhưng hơi đau đầu."
Nói xong xoa xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu hỏi Lộ Kiều: "Tớ nhớ rõ chẳng phải Khương Dịch Duy có crush rồi à? Tên là Đồng Thần, là một người mẫu rất nổi, học cùng khoa với cậu, lớn hơn hai khóa."
"Hồi cậu mới vào năm nhất không phải không ít người bảo cậu là Đồng Thần bản nhỏ à?"
Lời này quả là hỏi trúng chỗ thương tâm của Lộ Kiều, trong lòng cậu khó chịu, im lặng hồi lâu mới trả lời Trần Diệp: "Đồng Thần cũng đã kết hôn rồi được không? Không chừng Khương Dịch Duy đã không thích anh ấy nữa rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt Lộ Kiều làm Trần Diệp nhìn ra được cậu không mấy vui vẻ. Trần Diệp thấy mình bép xép, dùng sức vả miệng mình một cái nói: "Cậu xem tớ đúng là hết chuyện để nói mà, đã nhiều năm vậy rồi ai có thể khư khư yêu đơn phương chứ!"
Lộ Kiều lần nữa im lặng, người Trần Diệp nói không phải là mình sao? Vẫn cứ cố chấp yêu đơn phương.
"Mà tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, người cậu thích là ai đó?" Trần Diệp đã hỏi Lộ Kiều rất nhiều lần, mỗi lần Lộ Kiều đều ngậm miệng không đáp: "Tớ đã tò mò bao năm rồi, cậu rủ lòng thương nói cho tớ chút thôi!"
"Có cái đâu mà nói! Sao cậu hóng hớt vậy hả?" Lộ Kiều không phải không muốn nói cho Trần Diệp, mà là không dám.
Trần Diệp như mấy bà hàng xóm, hễ có người nói bí mật cho cậu ta biết, hôm sau đảm bảo truyền khắp xóm.
Lộ Kiều tùy tiện bịa lý do: "Không có ai cả, lúc đó từ chối người theo đuổi nên viện cớ thôi."
Cậu không nói cho Trần Diệp biết người nọ là ai. Cậu sợ cậu mà nói, Trần Diệp sẽ nói cho Khương Dịch Duy. Nếu như cậu và Khương Dịch Duy bên nhau, sau đó có tình cảm thì dễ nói. Nhưng không có tình cảm mà Khương Dịch Duy lại biết rõ cậu vẫn luôn thích hắn, chẳng phải hai người sẽ gượng gạo lắm sao?
Cho nên Lộ Kiều quyết định giấu kín đến cùng, gì cũng không thể nói cho bà tám Trần Diệp.
Trần Diệp lườm Lộ Kiều một cái: "Không phải anh em! Với tớ mà cậu còn nói dối, cậu giỏi thật đấy."
Lộ Kiều lười cùng Trần Diệp phí lời, đi phòng vệ sinh rửa mặt xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ cậu xem điện thoại, phát hiện mười phút trước Khương Dịch Duy gửi tin Wechat cho cậu, nói hắn đã về nhà.
Lộ Kiều rep hắn: [Nghỉ sớm chút, ngủ ngon.]
Cậu vừa mới gửi tin đi, Khương Dịch Duy đã nhắn lại: [Ngủ ngon, mơ đẹp.]
Lộ Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn này năm phút mới chịu tắt điện thoại. Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh hai người ở dưới lầu trò chuyện.
Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Khương Dịch Duy lúc nhìn cậu không lạnh lùng như trước mà ẩn chứa tình cảm. Cũng không biết có phải do cậu tự mình đa tình, nghĩ nhiều hay không.
Sáng hôm sau, chưa đến mười giờ, Lộ Kiều bị Trần Diệp đánh thức.
Trần Diệp lúc thì chạy đến bên cạnh hỏi cậu ăn sáng không, lúc thì hỏi có thể ăn mì trong bếp không.
Lộ Kiều phiền muốn chết, xoay mình dùng chăn che người: "Cậu muốn ăn thì ăn."
Trần Diệp úp mì, mùi mì ám cả phòng. Lộ Kiều theo hương mì mở hai mắt ra.
"Cậu úp một gói à?" Cậu rời giường, hỏi Trần Diệp.
Trần Diệp "hả" một tiếng: "Ừa, tớ tưởng cậu sẽ ngủ đến chiều cơ!"
Lộ Kiều cũng định úp cho mình bát mì, vừa mới xé gói mì ra lại nghe thấy Trần Diệp ở phòng khách gọi: "Khương Dịch Duy gọi điện thoại cho cậu này!"
"Đây!" Lộ Kiều đáp một tiếng, cầm điện thoại: "Vừa định úp mì thì anh gọi tới."
Khương Dịch Duy hạ giọng, nói: "Đừng ăn mì, tôi đi đón em, xem xung quanh đấy có gì ăn không."
"Không cần phiền vậy đâu!" Lộ Kiều không muốn để Khương Dịch Duy vì một bữa cơm mà chạy tới chạy lui: "Không cần thật mà, em gọi ship đến cũng được."
Khương Dịch Duy ở bên kia điện thoại lắc đầu: "Cứ quyết định vậy đi, đến rồi sẽ gọi em."
Lộ Kiều cúp máy, liếc nhìn gói mì, khẽ hát một điệu dân gian rồi đặt nó qua một bên. Chạy vào phòng ngủ chọn quần áo, lấy ra vài cái áo sơ mi ướm thử.
"Cậu muốn đi đâu à? Bộ đồ lẳng lơ như này mà không xấu hổ mặc vào được, ra đường trình diễn thời trang à?" Trần Diệp ôm bát mì nhìn Lộ Kiều cầm quần áo thay qua thay lại.
Lộ Kiều nhìn quần áo trên người, hỏi Trần Diệp: "Cái nào lẳng lơ cơ?"
Trần Diệp chỉ xương quai xanh của Lộ Kiều: "Xương quai xanh đẹp đẽ của cậu lộ hết rồi, không lẳng lơ à?"
Lộ Kiều: "Vậy thì chỉ trách xương quai xanh tớ đẹp, liên quan gì đến quần áo?"
Trần Diệp nghĩ, cũng đúng ha, dù cho là quần áo thông thường, Lộ Kiều mặc vào cũng có một ý nhị khác.
"Này, cậu còn chưa nói là cậu muốn đi đâu đâu?" Trần Diệp liếc Lộ Kiều. Không sống chết bám quần áo Lộ Kiều nữa, hỏi đúng mấu chốt.
Lộ Kiều nghe Trần Diệp hỏi, vẻ mặt mang theo vui vẻ: "Bạn trai không nỡ để tớ ăn mì, muốn tới đón tớ đi ăn sáng."
"Đệch!" Trần Diệp chửi một tiếng.
Sau đó buông mì trong tay xuống: "Hai cậu vậy là thành rồi? Vậy có thể mang theo tớ hông? Tớ cũng muốn ăn."
Lộ Kiều liếc điện thoại, nhìn thấy Khương Dịch Duy gửi Wechat nói đã đến, lắc đầu: "Không mang cậu theo đâu, thế giới hai người của bọn tớ, cậu xen vào làm gì?"
Cậu đi giày đi đến cửa, còn dặn Trần Diệp một câu: "Ăn mì xong nhớ vứt, đừng để bừa trên bàn."
Trần Diệp không nhịn được xua tay: "Rồi rồi, cậu đi ăn của cậu đi..."
Xuống dưới tầng, Lộ Kiều liếc mắt đã thấy Khương Dịch Duy đang dựa vào xe chờ cậu. Cao lớn, dưới ánh nắng chói chang trông cực kỳ đẹp trai.
Lại thêm một ngày trái tim bị bắt cóc...
Lộ Kiều không nghĩ thêm nữa, bước nhanh đến gần Khương Dịch Duy.
Trong khi đợi Lộ Kiều xuống, Khương Dịch Duy đã đi mua một chai nước ở siêu thị đối diện, chờ Lộ Kiều tới trước mặt, hắn vặn nắp chai ra đưa cho cậu.
Lộ Kiều nhận chai nước, tỉnh bơ nhìn Khương Dịch Duy từ trên xuống dưới. Cậu phát hiện Khương Dịch Duy mặc áo sơ mi trắng thật sự rất đẹp, vừa trưởng thành lại man, ống tay áo gấp lại, gân xanh trên cánh tay ẩn hiện, gợi cảm chết đi được.
Thấy Lộ Kiều uống nước còn có thể ngẩn người, Khương Dịch Duy cười hỏi: "Muốn ăn gì?"
Lộ Kiều ngẫm nghĩ, nói: "Ở ngã tư có nhà hàng Quảng Đông ăn ngón lắm, đến đó ăn nhé?"
"Đi thôi." Khương Dịch Duy giúp Lộ Kiều mở cửa xe, còn không quên lấy tay che đầu Lộ Kiều.
Trong lòng Lộ Kiều ấm áp, cảm thấy Khương Dịch Duy rất quan tâm.
Lúc Khương Dịch Duy ở dưới tầng chờ Lộ Kiều để cửa sổ xe mở, trong xe có tơ liễu bị thổi vào. Họng hắn ngứa, cau mày ho nhẹ một tiếng.
Lộ Kiều thấy Khương Dịch Duy ho, nhìn hắn hỏi: "Em xuống mua cho anh chai nước nhé?"
Khương Dịch Duy lắc đầu, cằm lia về chai nước trong tay Lộ Kiều: "Uống chai này là được."
"Nhưng mà..." Lộ Kiều do dự mở miệng: "Chai này em đã uống rồi."
"Không sao." Khương Dịch Duy nói, sau đó ho một tiếng, giống như giục Lộ Kiều nhanh đưa nước tới.
Lộ Kiều nghĩ Khương Dịch Duy đã không ngại, cậu cũng không nên kiểu cách. Trực tiếp vặn nắp chai, đưa nước cho Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy nói: "Cảm ơn."
Rồi để bàn tay bao phủ mu bàn tay Lộ Kiều, nắm tay đang cầm chai nước của cậu.
Lộ Kiều: "!!!"
Cậu nào biết Khương Dịch Duy sẽ nắm tay mình. Sợ hết hồn không nói, mu bàn tay bị Khương Dịch Duy chạm phải trong nháy mắt nóng không thôi. Lại nghĩ tới hai người uống cùng một bình nước, bốn chữ " hôn môi gián tiếp " cứ quay vòng vòng trong đầu.
Nội tâm Lộ Kiều xao động, bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh, thậm chí làm bộ làm tịch nói: "Sao hôm nay em lại khát vậy nhỉ?"
Nói cái liền cầm bình nước lên uống mấy ngụm. Cho dù chỉ là hôn môi gián tiếp, cậu cũng phải cảm nhận thêm vài lần mới được.
Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều. Một tay hắn nắm vô-lăng, một tay kéo cổ tay Lộ Kiều. Môi mỏng hé ra, nói một câu làm Lộ Kiều hoang mang hết sức: "Nhớ để lại cho tôi một ngụm."
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Dịch Duy: Nước mà vợ đã uống qua thật ngọt.
...