Khi Khương Dịch Duy cầm bữa sáng trở về phòng, Lộ Kiều đã rúc thành một cục trên giường
Vốn tưởng rằng Lộ Kiều còn ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân đi đến mép giường. Nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, lúc này Khương Dịch Duy mới biết Lộ Kiều đang khóc.
Đem bánh mì đặt ở tủ đầu giường, hắn xốc chăn lên liền thấy gối đầu của Lộ Kiều đã ướt cả một mảng, đôi mắt đỏ bừng, bả vai run rẩy.
"Như thế nào lại khóc?" Đau lòng mà vớt Lộ Kiều ôm vào ngực, Khương Dịch Duy một lần lại một lần mà vỗ vỗ lưng Lộ Kiều, nhẹ giọng dò hỏi, "Vì cái gì lại khóc?"
Nghe Khương Dịch Duy hỏi như vậy, Khương Dịch Duy khóc càng hung. Tựa như giống như buổi tối ở trong phòng huấn luyện, trong lòng đều là sợ hãi.
Cậu thật sự quá sợ, nếu trong đời cậu không có Khương Dịch Duy người này, cậu sẽ không sợ chết. Nhưng Khương Dịch Duy vẫn luôn ở trước mắt cậu, mỗi một giây mỗi một phút, tình yêu của cậu với hắn chỉ có tăng thêm.
Càng ngày cậu càng trở nên tham lam, biết rõ tình trạng thân thể mình còn muốn cùng với Khương Dịch Duy bạch đầu giai lão.
Cậu muốn lúc ba bốn mươi tuổi có thể cùng Khương Dịch Duy du lịch khắp nơi, cùng hắn ngắm cực quang tuyệt đẹp. Muốn thời điểm tuổi cùng Khương Dịch Duy đến công viên tập thể dục buổi sáng, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cuộc sống về hưu bình dị.
Cho nên, cậu rất sợ chết, rất sợ bỏ lại Khương Dịch Duy mà đi trước một bước.
Trong lòng Lộ Kiều tràn đầy sợ hãi, khi tay Khương Dịch Duy đang giúp mình lau nước mắt thuận thế nắm lấy tay hắn, nói: "Tập huấn thật sự quá mệt mỏi, em không muốn làm nữa."
"Chúng ta về nhà đi, em muốn anh bồi em, vẫn luôn ở trong tầm mắt em được không?"
"Hoặc là chúng ta đi du lịch, anh đã hứa cùng em đi ngắm cực quang. Không đi ngắm cực quang cũng được, chỉ cần anh bồi em, luôn bồi em là được."
"Tiểu Lộ." Khương Dịch Duy nâng mặt Lộ Kiều lên, nói: "Anh đang bên cạnh em, hiện tại đang ở bên cạnh em."
"Có phải áp lực huấn luyện quá lớn hay không?" Hắn hôn xuống trán Lộ Kiều, đem Lộ Kiều ôm thật chặt, "Lần đi trình diễn này, không phải là lần trình diễn em mong chờ rất lâu rồi sao?"
Lộ Kiều đem nước mắt ngăn lại, rúc vào lồng ngực Khương Dịch Duy nói: "Chính là....em thật sự... rất sợ..."
"Đừng sợ, anh ở đây." Khương Dịch Duy cúi xuống nhìn Lộ Kiều, "Tiểu Lộ của anh là Tiểu Lộ ưu tú nhất. Ngày em bước trên sàn diễn, nhất định rực rỡ chói mắt."
Khương Dịch Duy cho rằng sắp đến gần ngày lên sàn diễn, cho nên trở nên lo lắng không yên. Ở bên tai Lộ Kiều dỗ dành hồi lâu, hắn lại nói: "Coi như vì anh mà nhẫn nại một chút, anh thật sự muốn thấy bộ dáng em trên sàn diễn."
"Năm đó chỉ thấy qua một lần, khi đó anh nghĩ, người xinh đẹp như vậy đi trên sàn diễn, anh lại chỉ có thể nhìn thấy một lần, đây hẳn là tiếc nuối cả đời."
Lộ Kiều lại xúc động muốn khóc, ở trong lòng ngực Khương Dịch Duy dùng sức gật đầu. Đem nước mắt lau vào một thân Khương Dịch Duy, cậu điều chỉnh lại cảm xúc, mới hỏi Khương Dịch Duy: "Ngày em biểu diễn thời trang ở trường anh, anh ở dưới đài?"
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, thanh âm thực nhẹ, như hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó: "Chính xác mà nói là hậu trường. Lúc ấy hậu trường loạn thành một đống, thật vất vả mới có cơ hội thở ra một hơi, lúc đó anh thấy thân ảnh trình diễn của em trên trên đài."
Vội vàng thoáng nhìn, trực tiếp lạc vào tim.
"Em vẫn cho rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong nhà vệ sinh." Nói đến đây, Lộ Kiều bỗng nhiên cười, "Ngày đó thật sự quá xấu hổ, em vừa cởi còn qυầи ɭóŧ, anh đã đẩy cửa vào."
"Còn dọa em té ngã một cái. Khương Dịch Duy bổ sung một cái, "Cho anh cơ hội cõng em đến phòng y tế. Lại nói, có phải anh nên nói với em một tiếng cảm ơn."
Tâm tình Lộ Kiều khá hơn nhiều, đưa tai tiến đến gần môi Khương Dịch Duy, "Nói đi, em nghe."
Khương Dịch Duy cũng phát ra tiếng cười nhẹ, hôn xuống tai Lộ Kiều sủng thanh nói: "Em a..."
Thật là một giây làm người đau lòng lo lắng, giây tiếp theo làm lòng người vui vẻ.
"Cảm ơn." Môi dán lên vành tai Lộ Kiều, lời hắn nói làm lòng người ấm áp, "Cảm ơn em đã đến trường anh biểu diễn, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Cảm ơn em cùng anh yêu đương, cùng anh kết hôn."
"Cảm ơn em đã cùng anh sóng bước, em sẽ cùng anh đi hết con đường." Liên tiếp nói thật nhiều câu cảm ơn, thanh âm Khương Dịch Duy càng lúc càng ôn nhu bên tai Lộ Kiều, cuối cùng nói một câu, "Tiểu Lộ, thật sự cảm ơn em."
Lộ Kiều ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, nước mắt nháy mắt tràn đầy trong đôi mắt. Cậu cảm động đến rối tinh rối mù, liền không thể nói nên lời.
Bàn tay to lớn của Khương Dịch Duy vuốt ve mặt Lộ Kiều, sau đó ở trên mũi cậu nhéo nhẹ một cái, nói: "Lại bắt đầu khóc nhè."
Lộ Kiều túm được tay Khương Dịch Duy: "Nếu không phải anh nói những lời này, em đã không khóc..."
Đem nước mắt lau khô hoàn toàn, Lộ Kiều lấy bánh mì đặt ở tủ đầu giường bắt đầu ăn. Ăn xong liền đi rửa mặt, thay quần áo.
Ra khỏi phòng đi đến phòng huấn luyện, Khương Dịch Duy không yên tâm mà đi theo bên cạnh: "Anh ở phòng nghỉ chờ em."
Lộ Kiều gật gật đầu: "Khi nghỉ em liền đến đó tìm anh, trong phòng có wifi, anh dùng máy tính làm việc cũng có thể."
Thời điểm Khương Dịch Duy nhích người đi lấy máy tính thì Phương Húc Tiềm vừa tới, thấy đôi mắt Lộ Kiều đỏ bừng, rõ ràng là bộ dáng vừa khóc, nhịn không được bát quái: "Sáng tinh mơ, cãi nhau với Khương tổng?"
"Không cãi nhau."
Người trả lời là Khương Dịch Duy, hắn liếc Phương Húc Tiềm một cái, đem Lộ Kiều ôm vào trong ngực. Cúi đầu hôn xuống trán Lộ Kiều, hỏi Phương Húc Tiềm: "Giống bộ dáng cãi nhau sao?"
"..." Phương Húc Tiềm xấu hổ mà lắc đầu, ngược lại cảm thấy hành vi Khương Dịch Duy đang che giấu sự thật bọn họ thực sự cãi nhau.
Quen biết Phương Húc Tiềm cũng đã lâu, Lộ Kiều đem tính cách hắn sờ đến thấu. Thấy Phương Húc Tiềm trộm bĩu môi, cậu liền biết Phương Húc Tiềm căn bản không tin lời Khương Dịch Duy nói.
Bất động thanh sắc mà than ra một hơi, Lộ Kiều nói với Phương Húc Tiềm: "Thật sự không cãi nhau, ta chính là cảm thấy huấn luyện quá mệt mỏi, không nhịn được giải tỏa cảm xúc một chút."
Phương Húc Tiềm đi theo Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy đến phòng huấn luyện, nói: "Nhịn được liền cố nhịn, không chỉ có ngươi mệt, người mẫu khác cũng mệt. Trả giá và thu hoạch có quan hệ trực tiếp, cố gắng chịu đựng."
Lộ Kiều gật đầu, nói đã biết.
Buổi sáng lúc Khương Dịch Duy khuyên mình, cậu đã quyết định huấn luyện cho tốt, đem buổi trình diễn này đi thật tốt. Thời điểm Khương Dịch Duy nói chuyện đôi mắt sáng rực, cậu biết, Khương Dịch Duy là thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng mình trình diễn trên sân khấu.
Cho nên không chỉ vì bản thân, cũng là vì Khương Dịch Duy, vô luận như thế nào cậu cũng phải kiên trì đến cùng.
Nhìn Lộ Kiều tiến vào phòng huấn luyện, Khương Dịch Duy chú ý đến Lương Hoàn ở cửa phòng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lộ Kiều. Ánh mắt cùng biểu tình đều lạnh lẽo, không mang theo nửa phần thiện ý.
Khương Dịch Duy duỗi duỗi chỉ bóng dáng Lương Hoàn, nói với Phương Húc Tiềm: "Theo dõi hắn và Ôn Du."
Phương Húc Tiềm hiểu Khương Dịch Duy có ý gì, làm Khương Dịch Duy yên tâm.
Lộ Kiều ở bên kia huấn luyện, giữa trưa nhận được Wechat trả lời của Đoạn Diễn Lâm.
Đoạn Diễn Lâm bảo Lộ Kiều trước tiên đừng hoảng hốt, đến bệnh viện kiểm ta xem là phát bệnh, hay là mệt mỏi. Nếu thật sự phát bệnh, nhất định phải uống thuốc đúng hạn, dùng thuốc khống chế bệnh tình.
Lộ Kiều xem xong Wechat lòng bàn tay nóng rực, đem điện thoại cất đi, không biết nên tìm lý do gì trộm đi khám bệnh.
Giữa trưa thời điểm ăn trưa cùng Khương Dịch Duy cũng thất thần.
Khương Dịch Duy cho rằng trạng thái Lộ Kiều chưa điều chỉnh tốt, hắn nắm tay Lộ Kiều an ủi hồi lâu, giống như một lão phụ nhân lo lắng cho nhi tử.
Lộ Kiều đầu đều đau, lần đầu tiên phát hiện Khương Dịch Duy còn có một mặt lải nhải như vậy.
Cậu giương mắt nhìn Khương Dịch Duy, ngay sau đó dùng trán đặt ở môi Khương Dịch Duy, oán trách nói: "Tiểu bảo bối, anh đừng nói nữa. Nói thêm nữa, tai em cũng không thể nghe nổi nữa."
Bị Lộ Kiều nói như vậy nghẹn một chút, Khương Dịch Duy động động hầu kết, ngậm miệng lại. Lão phụ thân lo lắng bị nhi tử nghịch ngợm ghét bỏ, biểu tình của hắn mang theo chút ủy khuất.
Lộ Kiều có chút buồn cười, sờ sờ mặt Khương Dịch Duy: "Yên tâm đi, em thật sự đang điều chỉnh trạng thái."
Khương Dịch Duy gật gật đầu, lại nói: "Nhưng sắc mặt em thật sự không tốt."
Lộ Kiều hiện lên một chút hoảng hốt, thực mau trấn định lại, ngữ khi ra vẻ nhẹ nhàng: "Từ khi anh đến Pháp em ngày đó liền mệt đến không được, chính anh suy nghĩ lại cho tốt, trừ bỏ huấn luyện, còn có cái gì có thể làm sắc mặt em tiều tụy?"
Khương Dịch Duy không cần suy nghĩ nhiều, liền biết Lộ Kiều ám chỉ cái gì.
"Thực xin lỗi." Hắn nhanh chóng nhận sai, lại đem nguyên nhân thân thể Lộ Kiều mệt mỏi nói ra, "Thời điểm em nói mệt, thanh âm rất giống mời gọi. Cho nên anh nhịn không được, muốn tiếp tục khi dễ em."
Lộ Kiều muốn trợn mắt với Khương Dịch Duy, kia rõ ràng chính là quá mức mệt mỏi mà âm thanh phát ra thấp suyễn. Thế nào mà vào lỗ tai Khương Dịch Duy, liền thành lời mời gọi!
Thấy thời gian nghỉ trưa kết thúc, Lộ Kiều vỗ bả vai Khương Dịch Duy, lúc rời khỏi phòng nghỉ lưu lại một câu: "Em mặc kệ, tóm lại lần sau lúc em kêu mệt anh phải dừng lại. Làm không được, về sau liền không cần sinh hoạt."
Này thật đúng là khó xử chết Khương Dịch Duy.
Hắn ở trên gường, rõ ràng là cái loại người không biết chữ "Dừng" viết như thế nào, hiện tại lại muốn....
Thật nghĩ đến liền đau đầu.
Buổi chiều huấn luyện được một nửa, Lộ Kiều trộm trốn ra từ cửa bên hông. Cậu bắt xe đến bệnh viện, làm tài xế lái xe nhanh như bay.
Làm xong kiểm tra, Lộ Kiều đem kết quả cùng thuốc nắm trong tay. Mấy ngày trước bệnh trạng làm cậu có chuẩn bị tâm lý một chút, biết được xác thật mình đã phát bệnh, cậu ngược lại trong lòng không hoảng như tưởng tượng.
Huống hồ ý tứ của bác sĩ cũng không nghiêm trọng như vậy, giống Đoạn Diễn Lâm nói, uống thuốc đúng hạn, dùng thuốc khống chế bệnh tình.
Hiện tại làm Lộ Kiều phiền lòng chính là cậu trốn huấn luyện, cậu là phải giải thích như thế nào với Khương Dịch Duy. Cậu trái lo phải nghĩ, khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt liền xoay người đi vào. Sau khi đi ra, trong tay xách theo một cái hộp được đóng gói tinh xảo.
Buổi chiều thời điểm kết thúc huấn luyện Khương Dịch Duy mới biết Lộ Kiều trốn đi, phòng huấn luyện đã không còn một bóng người, hắn lập tức gọi điện cho Lộ Kiều.
Điện thoại được Lộ Kiều nhận, Khương Dịch Duy hỏi: "Em hiện tại ở đâu?"
Lộ Kiều có thể tưởng tượng ra tới biểu tình hỏi chuyện của Khương Dịch Duy, nói: "Lập tức về đến khách sạn, anh về phòng chờ em đi! Em mua bánh ngọt cho anh."
Khương Dịch Duy vẫn chưa tức giận, trở về phòng kiên nhẫn chờ đợi.
Lộ Kiều vừa mới về đến phòng liền thấy Khương Dịch Duy ngồi nghiêm chỉnh ở sofa, hắn cũng chưa nói gì, biểu tình như nói với Lộ Kiều: Anh yêu cầu một lời giải thích hợp lý.
Lộ Kiều đem thanh âm phóng nhẹ, đi đến bên người Khương Dịch Duy. Đến trước mặt Khương Dịch Duy, đơn giản ngồi khóa trên người Khương Dịch Duy.
"Em hôm nay thật sự huấn luyện không nổi nữa, em chỉ là muốn ra ngoài giải sầu." Cậu nói dối, dùng miệng lưỡi làm nũng.
"Em sợ anh không đồng ý, liền tự mình đi ra ngoài." Lời nói dối của cậu đều ở thế yếu, đem bánh ngọt được đóng gói mở ra, chủ động đưa đến miệng Khương Dịch Duy, "Sợ anh tức giận, em cố ý mang bánh ngọt về cho anh. Em đút cho anh!"
Thấy Khương Dịch Duy há miệng, cậu múc một muỗng cho Khương Dịch Duy, hỏi: "Ngọt không?"
Khương Dịch Duy gật đầu, ngọt thì ngọt, nhưng không ngọt bằng Lộ Kiều.
Tay vịn vào eo Lộ Kiều, hắn chờ đến khi miếng bánh ngọt trong miệng tan chảy, mới mở miệng nói: "Tiểu Lộ, muốn giải sầu có thể nói với anh, anh sẽ không không đồng ý, thậm chí có thể đi bồi em."
Lộ Kiều gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Chính là sợ anh bồi em, cho nên mới tự mình trốn...
Thấy Khương Dịch Duy còn muốn nói gì đó, Lộ Kiều bận rộn lo lắng nói: "Được được được, lần sau em nhất định với với anh."
Khương Dịch Duy chụp lấy mông Lộ Kiều, ý bảo Lộ Kiều để mình nói hết. Thấy Lộ Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn đem Lộ Kiều ôm chặt vào trong ngực, lần thứ hai mở miệng nói: "Trình tự biểu diễn đã được quyết định."
Lộ Kiều không khỏi ngẩn ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy cười cười, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. Hắn vỗ về sau cổ Lộ Kiều, nhẹ nhàng xoa xoa, mở miệng nói: "Lần trình diễn áo ngủ này tổng cộng có bảy chủ đề, chủ đề chính của em là mộng ảo nhân sinh, còn có thiên sứ xuống trần cùng nam nhân gợi cảm là hai chủ đề phụ."
-Sep-
Editor: Nghe đồn sắp được thả, bệnh lười của tui lại tái phát rùi nên có thể - ngày tui mới edit chương.