Khương Dịch Duy cho rằng Lộ Kiều "bóng bay" trong miệng là bóng bay thật, ánh mắt mỉm cười mà nhẹ giọng hỏi: "Muốn mở tiệc ở nhà?"
Lộ Kiều: "......"
Cậu cũng ko biết nói gì cho đúng, cúi cúi đầu, trọng lòng yên lặng nói chính là muốn dùng body anh mở tiệc đó.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, Lộ Kiều chú ý đến Khương Dịch Duy quần áo đều ướt liền lấy tay đem áo khoác cởi ra, rồi tiến tới cởi nút áo sơ mi
"Quần áo ướt cũng không thay, không sợ cảm lạnh sao?" Lộ Kiều nhắc đi nhắc lại, sau khi cởi bỏ ba cúc áo thì ngẩng đầu nhìn Khương Dịch Duy, "Anh đè em nặng quá đó, đè em như vậy làm sao em giải cúc áo còn lại...."
Khương Dịch Duy luyến tiếc kéo giãn khoảng cách với Lộ Kiều, hơi nâng người tới trước một chút lại tiếp tục nói: "Hiện tại có thể tiếp tục giải."
Hành động như vậy khiến Lộ Kiều quay cuồng như say xe, động tác giải nút áo không nhanh nhẹn như trước. Chờ đến khi không còn có y phục ngăn cách, hô hấp Lộ Kiều càng lúc càng nhanh.
"Dáng người anh có chút đẹp quá mức rồi!" - Cậu lấy đầu ngón tay chọt chọt, phát hiện Khương Dịch Duy tuyến nhân ngư hay cơ bụng đều không chê vào đâu được.
Lộ Kiều muốn hô thật to một câu: "Cái người đàn ông đáng chết này thế lại so với dự kiến thật sự muốn mù mắt chó."
Khương Dịch Duy không biết Lộ Kiều trong lòng đang kích động, cảm thấy xúc cảm da thịt chạm nhau có chút ngứa, nhịn không được liền bắt lấy tay Lộ Kiều.
Lộ Kiều nhíu mày, có chút bất mãn: "Chạm vào cũng không được?"
Khương Dịch Duy cười cười, hỏi lại: "Thích?"
"Rất thích." Lộ Kiều không chút nào che đậy mà trắng trợn mở miệng, tay lại tiếp tục sờ sờ mó mó, "Anh buông em ra, nam nhân của em, em muốn chạm vào cũng không được sao?."
"Nam nhân của em" này bốn chữ trực tiếp đem Khương Dịch Duy đánh bại, buông tay Lộ Kiều để cậu tùy tiện đối với chính mình làm cái gì đều có thể.
Đôi tay Lộ Kiều không còn bị trói buộc liền mừng rỡ tùy ý sờ loạn xạ, cuối cùng còn cúi đầu hỏi Khương Dịch Duy: "Anh có tuyến nhân ngư tuyến sao?"
Khương Dịch Duy gật đầu: "Muốn xem sao?"
Đương nhiên muốn xem! Lộ Kiều thậm chí lộ ra vẻ mặt đầy chờ mong.
Kết quả Khương Dịch Duy vỗ vỗ tay Lộ Kiều, ý bảo Lộ Kiều tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Lộ Kiều nhìn ánh mắt Khương Dịch Duy liền hiểu, ngón tay cầm lấy Khương Dịch Duy quần, nhanh tay lẹ mắt nhìn thoáng qua.
Động tác rất nhanh, bộ dáng muốn nhìn lại e làm Khương Dịch Duy ý cười trên mặt gia tăng.
"Thấy rõ sao?" Khương Dịch Duy hỏi.
Lộ Kiều gật đầu.
Chính là chưa có xem đủ a......
Tiếng cười Khương Dịch Duy vang lên bên tai Lộ Kiều, lúc nói chuyện môi liền dán lên vành tai Lộ Kiều: "Em có thể tùy tiện sờ a."
Lộ Kiều khẩn trương mà nắm chặt tay, khi mở ra tay liền hướng lên trên da thịt chạm chạm.
Cậu không ngừng mà nghĩ, Khương Dịch Duy thật sự có đủ muộn tao. Vừa mới nãy còn bảo không hiểu "bóng bay" là gì, cũng không biết có phải hay không chỉ là gạt người.
Nói là chạm vào một chút thôi, nhưng là Lộ Kiều sờ cả một lúc lâu.
Lâu đến Khương Dịch Duy cầm lòng không được mà đè lại đầu Lộ Kiều, một nụ hôn sâu rơi lên môi Lộ Kiều.
"Tiểu Lộ" Khương Dịch Duy thừa lúc Lộ Kiều đẩy hắn ra để thở sủng nịch mà kêu, cánh tay ôm Lộ Kiều như thể chỉ cần dùng sức một chút Lộ Kiều liền gãy đôi.
Lộ Kiều dùng hành động thực tế đáp lại Khương Dịch Duy, cậu cảm thấy cái bóng bay mua quả không sai, không sai biệt lắm thì đêm nay là có thể có chỗ dùng.
Tay Lộ Kiều cách áo sơ mi mơn trớn lưng Khương Dịch Duy, xúc cảm so với phía trước đều thực tốt. Vì để chính mình có thể sờ thống khoái hơn, cậu dùng sức cởi hoàn toàn áo sơ mi Khương Dịch Duy ra.
Thấy Lộ Kiều nôn nóng như thế, Khương Dịch Duy đem nụ hôn xâm chiếm mạnh mẽ hơn, tay cũng đi vào áo ngủ Lộ Kiều, ở môi Lộ Kiều nửa cắn nửa cọ rồi ở bên tai cậu nói nhỏ: "Cởi đồ.."
Lộ Kiều liếc Khương Dịch Duy một cái thật sâu, biểu tình không quá vui: "Anh rốt cuộc có muốn cùng em thân thiết? Quần áo anh đều là em cởi, kết quả quần áo em phải tự mình bỏ."
Khương Dịch Duy nói: "Muốn."
Nhưng cái hắn càng muốn xem chính là hình ảnh Lộ Kiều ở trước mặt mình thoát y.
"Vậy anh còn muốn em tự mình ra tay?"- Lộ Kiều truy vấn, cảm thấy hai người đều muốn lên giường rồi, Khương Dịch Duy cư nhiên còn muốn ra uy.
Khương Dịch Duy không nói chuyện, nắm tay Lộ Kiều đang đặt trên áo ngủ, dùng ngón tay dẫn dắt Lộ Kiều cởi bỏ nút thắt áo ngủ, đem thân thể trắng ngần từng chút hiện ra ở trước mắt.
Sau đó một loạt nụ hôn lớn nhỏ rơi xuống. Từ trên xuống dưới bao phủ toàn bộ thân thể Lộ Kiều.
Lộ Kiều cảm thấy ngứa, rất muốn trốn. Khương Dịch Duy như muốn đem cậu đóng lên giường, cơ hội nhúc nhích một chút đều không có.
Khương Dịch Duy ở trên người Lộ Kiều gieo hoa hồng đều không dùng bao nhiêu lực, nhưng cậu quá trắng, những dấu hôn khó tránh được mà hiện lên rõ ràng.
"Tiểu Lộ, em thật đẹp." - Tay Khương Dịch Duy đặt ở trên mông thịt của Lộ Kiều mà vuốt ve, tay hơi hơi dùng sức, hướng Lộ Kiều nói: "Nâng lên một chút."
Lộ Kiều ngoài mặt tỏ ra không biết xấu hổ, đều là giả dối cả thôi. Tuy rằng cậu luôn muốn cùng Khương Dịch Duy phát sinh chuyện này, nhưng tới thời điểm thật sự xảy ra cũng khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
Cậu nâng lên không quá nhiều, cuối cùng vẫn là Khương Dịch Duy tự mình ra tay giúp cậu điều chỉnh góc độ. Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, lần đầu mà liền dùng phía sau có phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức hay không? Mắt liếc về phía tủ đầu giường, còn muốn nói Khương Dịch Duy mau đem bóng bay lấy ra.
Kết quả Khương Dịch Duy nhẹ nhàng xoay đầu Lộ Kiều lại một lần nữa hôn môi, không cho cậu cơ hội nói.
Suy nghĩ của Lộ Kiều tan rã, cũng quên mất việc muốn nhắc Khương Dịch Duy lấy bóng bay ra.
Tay Khương Dịch Duy cuối cùng cũng hướng đến địa phương không cần nói cũng biết nào đó mà lộng.
Mắt nhìn liền đụng tới, chuông cửa đột nhiên vang lên. Động tác Khương Dịch Duy khựng lại, hướng phía cửa nhìn thì nghe thấy có người ngoài cửa kêu: "Cơm hộp ngài đặt tới rồi"
Lộ Kiều sắc mặt cũng đổi, cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý hết rồi, không ngờ nửa đường lại gặp phải tiểu ca giao hàng. Cậu túm chăn trùm kín mít, Lộ Kiều hơi có chút buồn bực nói: "Anh đi lấy cơm trước đi a."
Khương Dịch Duy xuống giường, tùy tiện lấy áo khoác trong tủ khoác lên người. Du͙ƈ vọиɠ đã phản ứng, chỉ có thể tìm quần áo để che đi.
Lộ Kiều phá lên cười, cười đến bả vai đều run.
Cửa mở, tiểu ca giao hàng bị quần áo Khương Dịch Duy dọa sợ. Tuy bên ngoài đang mưa, nhưng cũng không đến mức ở trong nhà cũng phải mặc một kiện áo khoác như vậy đi!
Nhận cơm hộp xong, Khương Dịch Duy trở lại phòng ngủ thấy Lộ Kiều đang cười đến không ngừng được, cởϊ áσ khoác liền vào trong chăn bắt người.
"Anh đừng có nháo" - Lộ Kiều bị đè xuống, đẩy đẩy eo Khương Dịch Duy - "Anh quá nặng, một thân cơ bắp không khác gì tấm thép hết."
Khương Dịch Duy nghe Lộ Kiều nói vậy, hai tay chống ở bên cạnh người Lộ Kiều, nhấc cơ thể lên nhìn cậu.
Trong phòng mở đèn, cho dù hai người chăn đem che lại cũng thấy rõ mặt nhau. Hơi thở cùng một chỗ dây dưa không rõ, quanh quẩn bên tai.
Không khí vừa đúng.
Lộ Kiều lặng lẽ nhấc chân, dùng đầu gối cọ cọ Khương Dịch Duy. Động tác nhỏ không ngừng, trong miệng còn nói: "Em hôm nay không phải nói xuống bếp nấu cơm cho anh sao? Nhưng đồ ăn em làm ra thật sự quá khó ăn, đành phải kêu cơm hộp."
Nói đến đây, Lộ Kiều dừng một chút: "Hai ta...... Là đem việc vừa mới nãy tiếp tục hay là đi ăn cơm trước?"
Khương Dịch Duy lều trại đều đã dựng lên lâu như vậy, cậu cũng đâu thể để công sức của Khương Dịch Duy bị uổng phí đi?
Khương Dịch Duy cúi đầu cắn cắm Lộ Kiều cằm, giọng nói có chút lười: "Tiếp tục."
Kết quả hai người là tiếp tục, thậm chí còn muốn dùng tay trao đổi một chút, bụng Lộ Kiều lại không biết cố gắng mà kêu to.
Khương Dịch Duy dừng lại động tác: "Đi ăn cơm?"
Lộ Kiều lắc đầu: "Không ăn, làm trước."
Khương Dịch Duy nào chịu để Lộ Kiều đói bụng, bế ngang lên Lộ Kiều liền rồi đem người đưa tới bàn ăn: "Ăn cơm trước."
Lộ Kiều cả người trần trụi ngồi trên ghế, dùng chân cọ cọ chân Khương Dịch Duy: "Làm xong rồi hãy ăn......"
"Nghe lời." Khương Dịch Duy vò đầu Lộ Kiều, xoay người đi lấy áo ngủ Lộ Kiều. Lúc sau trở lại nhà ăn, liền giúp Lộ Kiều đem áo ngủ tròng lên trên người.
Lộ Kiều chỉ có thể cầm lấy đũa bắt đầu ăn, trong lòng còn không quên thầm mắng chính mình. Sớm không kêu muộn không kêu, thế nào mà đợi lúc nước chảy thành sông lại kêu.
Nhanh chóng ăn cơm xong, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy liếc nhau. Chưa kịp đợi đứng dậy ôm Khương Dịch Duy, di động Lộ Kiều lại vang lên. Người gọi điện thoại là ba cậu, cậu tâm mệt bất đắc dĩ hỏi ba gọi điện thoại có chuyện gì.
Bên kia ba cậu tâm trạng rất tốt, vừa nghe cậu bắt máy liền dùng giọng điệu thương lượng mà nói.
Lộ Kiều ăn mềm không ăn cứng, nhẫn nại nghe xong nội dung điện thoại, quay đầu nhìn về phía Khương Dịch Duy: "Ba em muốn hai chúng ta tối mai qua ăn cơm, ngày mai anh có rảnh sao?"
Khương Dịch Duy gật đầu: "Có rảnh."
"Được ạ." Lộ Kiều đối với điện thoại nói, "Tối mai con cùng hắn qua, người không được bắt hắn uống rượu."
Cúp điện thoại, Lộ Kiều đã không còn tinh thần. Cậu đánh giá Khương Dịch Duy cũng cảm thấy mất hứng giống mình, hơn nữa, hiện tại lều trại cũng chưa....
Nằm trên giường một lúc, Lộ Kiều muốn nói hôm nay không nên làm. Ánh mắt thoáng nhìn qua, chú ý thấy di động Khương Dịch Duy bên gối sáng lên, lời nói ban đầu sắp đến miệng thì ngạnh chuyển thành: "Có người nhắn tin WeChat anh kìa."
Khương Dịch Duy đem di động xem, hắn phát hiện người nhắn tin là Đồng Thần.
Đưa lưng về phía Khương Dịch Duy, Lộ Kiều lời nói có chứa ít nhiều không vui: "Đã trễ thế này, hắn còn nhắn tin cho anh làm gì?"
Khương Dịch Duy nhéo nhéo phía sau cổ Lộ Kiều: "Anh hỏi hắn có thể cho nhóc con nhà hắn làm hoa đồng cho hôn lễ của chúng ta hay không, hắn nói có thể."
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, không lên tiếng nữa.
Khương Dịch Duy cho rằng Lộ Kiều giận vì hắn chưa có đem chuyện nên làm tiếp tục làm cho xong, liền đem cậu ôm lấy vào ngực hôn môi.
Lộ Kiều ăn dấm còn chua loét , đẩy ra Khương Dịch Duy nhắm mắt lại nói: "Không muốn làm, mệt."
Khương Dịch Duy như cũ hôn sau cổ Lộ Kiều, cả người dịch đến bên người Lộ Kiều. Ngực hắn dán vào lưng Lộ Kiều, không lưu một tia khe hở, tay hướng phía trên Lộ Kiều mơn trớn, sau đó di chuyển xuống phía dưới.
"Ta giúp ngươi, sẽ không mệt." Khương Dịch Duy thấp giọng nói.
"Không cần......"
Còn chưa nói hết, Lộ Kiều đã bị Khương Dịch Duy nắm nhược điểm trong tay.
Khóe mắt cậu nháy mắt liền đỏ, túm Khương Dịch Duy tay giọng nghẹn ngào nói: "Anh...... Có phiền hay không?...... Đừng lộng......"
Khương Dịch Duy cười mà không nói, không có dừng lại.
Lộ Kiều thiếu điều muốn khóc, tay gắt gao nắm chặt drap giường. Thật sự nhịn không được, liền đem mặt chôn ở gối đầu mềm mại.
Khương Dịch Duy thích xem bộ dáng động tình của Lộ Kiều , một lần lại một lần ở bên tai Lộ Kiều hỏi: "Lực độ có thể chứ?"
Chờ lúc lòng bàn tay không còn khô ráo nữa, còn không quên cắn lỗ tai Lộ Kiều nói: "Ra tới."
Lộ Kiều cả đầu đều dùng không được, thật lâu sau mới từ dư vị phục hồi lại tinh thần. Cậu hô hấp có chút nặng nề, quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, giọng nói chất vấn: "Khương Dịch Duy, anh hỗn đản.... Em có bảo anh dùng tay lộng giúp em sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Khương tổng: Bị Tiểu Lộ mắng hỗn đản, cầu an ủi!
Aug