Edit: Ling_
Chương .
Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ, xe Khương Dịch Duy đã đỗ xe trước cửa khu nhà Lộ Kiều.
Tướng mạo Khương Dịch Duy hơn người, chiều cao cũng hơn người, chỉ dựa vào xe thôi mà thu hút không ít ánh mắt từ người khác.
Bảo an biết Khương Dịch Duy đang đợi ai, mấy ngày nay không ít lần ông thấy Lộ Kiều ngồi xe Khương Dịch Duy. Mắt thấy Lộ Kiều mặc áo sơ mi trắng vội vã chạy ra cửa, ông cười với Lộ Kiều nói một tiếng: "Bạn cháu đang chờ cháu kìa, đi nhanh lên, người ta chờ lâu lắm rồi đấy."
Lộ Kiều tưởng cậu đến muộn, xem điện thoại mới nhận ra bây giờ mới tám giờ đúng. Cậu thấy Khương Dịch Duy cũng mặc áo sơ mi trắng giống mình, nói với bảo vệ: "Không phải bạn bè đâu ạ! Cháu sắp cùng cậu ấy đi nhận giấy kết hôn rồi."
Nói xong vỗ vỗ vai người ta, khoe khoang: "Sau đó sẽ là chồng cháu."
Tuy nói hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng bảo an cũng rất ít khi gặp được. Lộ Kiều nói vậy khiến ông rất ngạc nhiên, ngẩn người trong chốc lát rồi mới nói với Lộ Kiều: "Chúc mừng nhé!"
Lộ Kiều nói cảm ơn, không tán dóc với bảo vệ nữa, mở rộng sải chân bước đến bên cạnh Khương Dịch Duy.
Ánh sáng mùa hè vào sáng sớm chẳng êm dịu mà chói chang làm người ta không mở nổi mắt.
Lộ Kiều híp mắt hỏi: "Anh chờ em lâu chưa?"
"Hơn nửa tiếng."
"Đến sớm vậy sao không gọi em?" Lộ Kiều lại hỏi, sau đó vào xe.
Khương Dịch Duy vòng qua ghế lái, khom lưng vào xe đồng thời trả lời: "Muốn cho em ngủ thêm chút."
"Ngủ thêm gì chứ... Hôm nay đi đăng ký cùng anh, cả buổi tối em không ngủ được." Lộ Kiều thắt xong dây an toàn chỉ giao lộ phía trước: "Đến kia thì anh rẽ trái, đi khoảng mười phút là đến chỗ chụp ảnh."
Khương Dịch Duy "Ừ" một tiếng, lái theo đường mà Lộ Kiều chỉ. Thật ra hắn cũng một đêm không ngủ, thậm chí nửa đêm còn đi lật tung tủ quần áo, mang toàn bộ áo sơ mi trắng bày ra, ngỗi nghĩ xem lúc chụp ảnh thì mặc áo nào cho đẹp.
Tuy rằng kiểu áo sơ mi trắng không khác nhau là mấy, nhưng hắn cũng không biết mình đang tốn sức rầu rĩ cái gì. Sau đó lại ngồi trên sofa nghĩ, chắc là vui quá cho nên kiếm chuyện để làm.
Khoảng hơn hai giờ sáng, bố hắn ở nước ngoài không để ý tới múi giờ chênh lệch, call video cho hắn.
Trong video, bố Khương ân cần quan tâm, hỏi Khương Dịch Duy định tổ chức hôn lễ ở đâu.
Khương Dịch Duy nói con chưa quyết định, kết quả bị mắng một trận. Nói hắn là người muốn kết hôn, vậy mà đám cưới tổ chức ở đâu còn chưa nghĩ ra. Cuối cùng còn giúp Khương Dịch Duy chọn áo sơ mi, sau đó mới cúp điện thoại.
Lúc Khương Dịch Duy vừa cất áo sơ mi vừa suy nghĩ kĩ chuyện tổ chức hôn lễ đã là ba giờ hơn, nghĩ đi nghĩ lại quyết định tổ chức ở Ireland.
Đương nhiên, trước tiên phải hỏi ý Lộ Kiều đã.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Khương Dịch Duy dò hỏi ý kiến Lộ Kiều: "Đám cưới của chúng ta, em muốn tổ chức ở đâu?"
Lộ Kiều không có ý tưởng gì, trong đầu cậu toàn là chuyện kết hôn, dứt khoát theo ý Khương Dịch Duy: "Anh muốn tổ chức ở đâu? Em nghe theo anh."
"Muốn tổ chức ở Ireland." Khương Dịch Duy nói, thấy đèn xanh sáng lên, lái xe rẽ trái không quên bổ sung: "Nơi này cấm ly hôn."
Dù thế nào, hắn vẫn muốn hôn lễ của mình và Lộ Kiều thật ý nghĩa. Hắn muốn cho Lộ Kiều lời hứa một đời một kiếp đồng ý cùng làm bạn đời ở đất nước này. Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể chia lìa bọn họ.
Lộ Kiều không nói rõ mình có bao nhiêu cảm động, ngơ ngẩn chốc lát rồi gật đầu nói được: "Nếu quyết định tổ chức ở Ireland, vậy chúng ta đã nói trước rồi, sau đó ai nói ly hôn thì là chó đấy nhé."
Nói ra những lời này, trong lòng Lộ Kiều nghĩ dù thế nào cậu cũng không làm chó, chắc chắn cũng không nỡ ly hôn với Khương Dịch Duy để đi làm chó đâu.
Người mình thích nhiều năm như thế, vất vả lắm mới tu thành chính quả lại chia tay người ta á? Đây không phải là chuyện ngu ngốc nhất trần đời à?
Lộ Kiều cảm thấy mình không ngu ngốc vậy đâu.
"Sẽ không ly hôn." Khương Dịch Duy chỉ nói bốn chữ, lại rất kiên định.
Đến chỗ chụp ảnh, nói muốn chụp giấy kết hôn, thợ chụp lập tức đổi thành phông màu đỏ.
Thấy thợ chụp giơ máy ảnh lên, Lộ Kiều vội nhắc nhở Khương Dịch Duy: "Anh đừng chỉ trưng một vẻ mặt ra đấy nhé, người khác lại tưởng em bắt ép anh kết hôn."
Khương Dịch Duy nở nụ cười, gật gật đầu.
Lộ Kiều để Khương Dịch Duy duy trì nụ cười này không cho động, sau đó cậu cũng mỉm cười.
Chỉ nghe "tách" một tiếng, thợ chụp ảnh nhấn nút. Bức ảnh cho ra rất đẹp, lúc thợ chụp đưa ảnh còn nói bọn họ rất xứng đôi.
Lộ Kiều cầm bức ảnh nhìn thật lâu, mới kéo Khương Dịch Duy đi ra ngoài.
Khương Dịch Duy cũng từ trong bức ảnh mà lấy lại tinh thần, lái xe chở Lộ Kiều đi đến cục dân chính.
Càng sắp đến nơi, tim hắn đập càng nhanh. Thậm chí lúc đến cục dân chính còn làm sai thủ tục vài lần, ngày thường điềm tĩnh chín chắn là thế vào lúc này đều mất tiêu.
Cầm trên tay tờ giấy kết hôn, cả hai giơ nó và giấy tuyên thệ lên chụp chung một tấm.
Những lời thề trong giấy Khương Dịch Duy nhớ kỹ, đặt vào trong lòng, đặc biệt là tám chữ "Hoạn nạn có nhau, bên nhau trọn đời".
Nhìn thấy Khương Dịch Duy cầm tớ giấy kết hôn ngẩn người, Lộ Kiều vỗ vai Khương Dịch Duy: "Nghĩ gì thế? Dại cả ra, hối hận rồi?"
"Không có." Khương Dịch Duy kéo tay Lộ Kiều.
Lộ Kiều bóp bóp đầu ngón tay Khương Dịch Duy, sau khi lên xe lôi tờ giấy chứng nhận ra chụp một tấm gửi lên vòng bạn bè: [Tui nhận giấy đăng ký kết hôn rồi