Biên tập: Gà Mê Múi
Trước ngày về nước, Kỷ Hạ và Phó Hằng Chi đến Hakone ở lại trong khách sạn có suối nước nóng, tuy nhiên chưa đi dạo đã nhận được điện thoại của thím.
(Hakone là khu suối nước nóng nằm gần Tokyo)
“Alo. Hạ Hạ à.”
Thanh âm của thím ở đầu dây bên kia vẫn thân thiết như cũ: “Lần trước chị con gọi về cho thím bảo định về nước phát triển sự nghiệp, đã đặt vé máy bay hai hôm trước định mai sẽ đến, con hỏi thăm Hằng Chi có thời gian không, ngày mai về nhà ăn bữa cơm.”
“Xin lỗi thím, con và Phó tiên sinh tối mai mới lên máy bay về nước, lần sau chúng con về nhé?” Kỷ Hạ vừa trả lời vừa ngẩng đầu ngoan ngoãn cười với Phó Hằng Chi: “Phó tiên sinh dẫn con đi du lịch vài hôm, bên này rất đẹp ạ, sau này chú thím có thể đi chơi.”
“Thím đã nói với con bao lần rồi, đã đính hôn thì không nên gọi là Phó tiên sinh nữa, nghe xa cách lắm.” Bà nghiêm túc khi nói về vấn đề xưng hô : “Dạo này con và Hằng Chi có khỏe không, nó có vẻ rất thương con, còn dẫn con đi du lịch nữa.”
“Phó..Hằng Chi rất tốt với con.” Kỷ Hạ cảm nhận sự thay đổi trong lời nói của thím nên rút đầu rụt cổ: “Cực kỳ cực kỳ tốt..”
“Vậy thì tốt.” Bà nghe thế nên giọng dịu lại, “Hạ Hạ à, Hằng Chi có từng đề cập chuyện con cái với con chưa?”
“Vâng?”
Kỷ Hạ ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Phó Hằng Chi.
“Không có ạ.”
Không riêng gì Phó Hằng Chi chưa từng nói quá, ngay cả bản thân cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Vậy còn con? Cậu ấy không đề cập đến thì con cũng chưa nghĩ hay sao? Thím nói với con nhé, bây giờ hai đứa mới đính hôn, đến khi Hằng Chi không vui nữa có thể trả con về, con mau chóng suy nghĩ chuyện có con với cậu ấy đi.”
“Nhưng mà…” Nhưng bây giờ cô chỉ mới tuổi thôi.
“Con không còn nhỏ nữa, bằng tuổi con thím đã sinh chị con rồi.” Thím tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Hạ nên ngắt lời cô: “Hạ Hạ, thím chỉ vì muốn tốt cho con, chỉ khi con mang thai thì hai đứa mới chính thức bên nhau, nếu không bây giờ Phó Hằng Chi tốt với con, sau này có thể không thích nữa, khi đó con chỉ có khóc thôi đấy.”
Phó Hằng Chi ngồi cách đó không xa vốn không định xen vào cuộc trò chuyện của Kỷ Hạ, nhưng thấy sắc mặc vợ hiền nhà mình sai sai, dáng vẻ rụt cổ tựa như làm sai bị người ta răn dạy, khiến người khác đau lòng, anh lập tức đi qua xòe tay với Kỷ Hạ.
“Đưa đây để anh nói vài câu với thím.”
Người bên đầu dây kia dường như nghe được giọng nói của Phó Hằng Chi, nên vội thúc giục Kỷ Hạ đưa điện thoại cho anh, kế đó Kỷ Hạ đứng xem Phó Hằng Chi tươi cười chào hỏi: “Chào thím, con là Hằng Chi, đã lâu không gặp thím rồi, gần đây công việc bận rộn không dành thời gian đến thăm nhà là do con sơ suất.”
So với Kỷ Hạ nhút nhát, Phó Hằng Chi phóng khoáng hơn nhiều. Trong lúc gọi điện thoại anh bèn gồi xuống rồi không quên kéo Kỷ Hạ ngồi xuống đùi mình, ngón tay thon dài quấn lấy những sợi tóc mềm mại của cô.
Tuy nhiên bây giờ trong đầu Kỷ Hạ chỉ vang lên câu hỏi vừa rồi của thím, cô ngồi thất thần nhìn Phó Hằng Chi nói chuyện với bà, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười nhiệt tình của bà hoàn toàn khác với giọng điệu vừa rồi.
Sau khi Phó Hằng Chi cúp máy chợt phát hiện ra Kỷ Hạ đang ngồi phát ngốc trong lòng mình, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào bình sứ trang trí cách đó không xa, trông rất đáng yêu.
“Em sao ngốc luôn rồi, vừa rồi anh hỏi em có muốn đi ngâm suối nước nóng không mà không thấy em trả lời.”
Cánh tay Phó Hằng Chi vòng quanh eo nhỏ của cô, nghiêng đầu hôn lên má Kỷ Hạ.
Lúc này Kỷ Hạ mới chậm rãi khôi phục tinh thần: “Em xin lỗi, vừa rồi em bị phân tâm.”
“Nghĩ gì đó?” Anh xoa xoa gò má mềm mại của cô, “Xuất thần đến vậy.”
“Không có gì ạ.” Kỷ Hạ lập tức nắm tay Phó Hằng Chi: “Đi ngâm suối nước nóng nha anh.”
Phòng ở của hai người được Phó Hằng Chi đặt trước, trước phòng ngủ có một hồ suối nước nóng lộ thiên ở giữa sân, nước trong hồ được dẫn từ nước ngoài tự nhiên vào.
Thời tiết không quá lạnh, trên mặt nước suối phủ một tầng sương trắng mỏng, thân hình xinh xắn của Kỷ Hạ được khăn tắm dày che lại, cô đang ngâm mình trong nước, chỉ lộ mỗi cánh tay và bờ vai trắng như ngó sen, giữa hồ nước thiên nhiên trông cực kỳ đẹp đẽ quyến rũ.
“Phó tiên sinh, em có một vấn đề này…”
Cô gái mang tâm sự nặng nề rốt cuộc cũng trãi lòng, Phó Hằng Chi kiên nhẫn ừm một tiếng: “Em nói đi.”
“Anh có muốn có con không ạ?”
Phó Hằng Chi hiểu ra vừa rồi thím đã nói gì với Kỷ Hạ, anh bật cười rồi nhích lại gần hôn lên khóe mắt của cô: “Em muốn sao?”
“Em…em muốn chờ sau khi tốt nghiệp đại học…”
Dù sao giờ vẫn đang học đại học, nếu thật sự mang thai thì đừng nói đến múa, nhiều khi thím sẽ yêu cầu cô bảo lưu kết quả rồi an ổn ở nhà dưỡng thai.
“Vậy chờ em tốt nghiệp rồi tính.”
Phó Hằng Chi vòng tay ôm eo của cô, Kỷ Hạ rất phối hợp tựa đầu vào ngực anh, “Hạ Hạ, đối với phụ nữ mà nói việc sinh con là chuyện rất vất vả, cho nên không ai có thể quyết định thay em, em đừng để người khác làm ảnh hưởng, em hiểu chứ?”
Lời nói của Phó Hằng Chi khiến Kỷ Hạ hơi sững người, kế đó anh cảm nhận được khuôn mặt lành lạnh của cô cọ cọ lên ngực mình.
“Cảm ơn anh, Phó tiên sinh.”
Lại nói cảm ơn, Phó Hằng Chi cảm giác từ khi dẫn cô đến Nhật Bản, lời cô nhóc này nói nhiều nhất là hai từ cảm ơn.
Ban đầu nghe rất lễ phép nhưng nghe nhiều sẽ thấy là lạ.
“Hạ Hạ ngoan phải nghe lời thím, tại sao không kêu Hằng Chi như lúc nãy nữa?” Cằm anh cọ nhẹ lên đầu cô, thầm thở dài, “Anh không muốn làm tiên sinh.”
Phó Hằng Chi nói những lời này có chút đáng yêu, trái tim Kỷ Hạ nhói lên, đập thình thịch. Cô không dám ngước lên nhìn anh, Phó Hằng Chi không biết chú thỏ trắng đang nghĩ gì, chỉ cảm giác môi cô mấp máy, sau đó chậm rãi nói ra hai từ:
“Hằng Chi…”
Thật ra Kỷ Hạ cảm thấy rất lạ, rõ ràng lúc trên giường đều gọi tên Phó Hằng Chi, chắc khi đó ý loạn tình mê, bây giờ muốn cô sửa cách gọi thì ngượng chết đi được.
Phó Hằng Chi cong môi: “Kêu thêm lần nữa nào.”
“Hằng Chi…”
“Ngoan, lại lần nữa.”
“Hằng Chi, em đã gọi ba lần rồi…”
Kỷ Hạ đỏ từ mặt đến tai, xấu hổ không dám nhìn anh. Phó Hằng Chi ôm cô đặt lên đùi mình, buộc cô nhìn vào mắt mình.
“Ừ, anh biết.”
Khóe môi Phó Hằng Chi cong lên một độ cong mà Kỷ Hạ quen thuộc, bàn tay to nâng mông cô lên rồi khẽ dùng lực cọ cọ vào vật giữa hai chân anh.
Đùi cô dán chặt vào khăn tắm quấn quanh eo của anh, mơ hồ cảm nhận được sự khác thường giữa hai chân Phó Hằng Chi.
“Hằng, Hằng Chi…” Cô đỏ mặt cúi đầu, “Anh… Anh…”
“Ừm, bị em gọi cho cứng luôn rồi Hạ Hạ à.”
Truyện convert hay : Chí Tôn Trọng Sinh