Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

chương 71: tận thế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày tháng năm , một bộ phận khu vực thành phố B của Trung Quốc đổ mưa đỏ, ảnh chụp truyền khắp mạng xã hội, gây chấn động cả thế giới.

Trời đổ mưa đỏ, tương đương với cách nói mặt trời mọc đằng Tây, tỏ vẻ căn bản không có khả năng đó.

Cư dần mạng sôi nổi đập nồi.

—— Có phải lại có ai rảnh rỗi nói một câu “Trừ khi bầu trời hạ xuống một cơn mưa màu đỏ, bằng không thì làm sao làm sao đó”, sau đó ông trời hiển linh, thật sự đưa một tràng mưa đỏ đến?

—— Đằng ấy có thể đừng mê tín như vậy được không, tin tưởng vào khoa học không phải tốt hơn à?

—— Các chế còn nhớ sự kiện tháng sáu tuyết rơi ở thành phố Z năm ngoái không, lúc ấy còn lên hot search.

Nơi đó bốn mùa bình yên, chưa bao giờ có tuyết rơi giữa tháng sáu, lúc đó tôi đã cảm thấy rất kỳ quái rồi.

Năm nay tôi lại càng cảm thấy bất thường hơn, tôi nghĩ, nói không chừng thật sự là thiên nhiên đưa lời cảnh cáo tới con người đấy, nói cho chúng ta biết sắp tới tận thế rồi, tuyết rơi tháng sáu và trời đổ mưa đỏ đều là dấu hiệu.

Người dân thành phố B nhớ cẩn thận, nói không chừng dính phải sẽ chết đấy.

Một ID của người dùng tên là “Phổ Cập Khoa Học Đế” phản bác lại bình luận của netizen: Những kẻ bịa đặt lung tung gây hoang mang dư luận đều sẽ phải tiến vào cục cảnh sát đấy chứ? Xem quá nhiều tiểu thuyết tận thế, mạt thế với tang thi rồi à? Việc này không phải chưa từng có tiền lệ, năm Ấn Độ cũng từng hạ một cơn mưa đỏ, lúc ấy không ít nhà khoa học đã cùng nghiên cứu điều tra, đưa ra vài phỏng đoán hợp lý.

Một, gió mạnh cuốn theo đất đỏ từ Ả Rập, dẫn tới nước mưa trở thành màu đỏ.

Hai, vật tạo thành do màu đỏ lắng đọng tương tự với vi sinh vật, nghi là vi khuẩn ngoài hành tinh.

Ba, thành phần ban đầu của sinh vật ngoài hành tinh có tính đặc thù, có thể là sao chổi hoặc mưa sao băng.

Mọi người cứ lên Baidu tìm hiểu một chút rồi sẽ biết.

Có cái nào không có căn cứ khoa học hơn so với tận thế hay không? Không cần phải chuyện bé xé to như vậy.

—— Nâng cao kiến thức ghê.

—— Nghe vậy cũng không giống chuyện gì thần kỳ cho lắm.

—— Người thành phố B đứng ra bác bỏ tin đồn, chả hiểu sao mọi người ở trên mạng phát tán mơ hồ đến vậy, cái gì mà điềm xấu xuất hiện, bị dính phải sẽ chết, tôi haha chết mất.

Ngoại trừ màu hơi đỏ một chút, đó chỉ là mưa bình thường mà thôi.

Thậm chí tôi còn chạy ra ngoài xối nước mưa, hoàn toàn không có gì khác với nước mưa bình thường, nếu nói giống, thì chỉ là xối lâu sẽ bị cảm mạo, tôi trở về đã phát sốt nhẹ một đêm, bây giờ đã khỏe hẳn rồi.

—— Người anh em này thật thú vị, trời đổ mưa còn cố tình chạy ra ngoài để bị mắc mưa.

—— Hầy, trời tháng nóng quá các bác ạ, lần đầu tiên nhìn thấy mưa đỏ tôi cũng tò mò lắm, chỗ chúng tôi đây có không ít người từ trong nhà chạy ra tắm mưa mát mẻ đâu.

......

Ngay sau đó, các chuyên gia đã chứng thực cũng đứng ra lên tiếng, lý do không sai biệt lắm so với Phổ Cập Khoa Học Đế, dù sao cũng có thể dùng khoa học để giải thích.

Quần chúng nhân dân nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng những gi các chuyên gia đó đã nói, đều có thể khiến mọi người tin phục.

Chuyện này lên men ở mạng xã hội trong chốc lát, nhiệt độ cũng mau chóng giảm xuống.

_

Thích Bạch Trà lăn lăn chuột, lướt qua từng tấm ảnh chụp được mưa đỏ ở trên mạng: “Em cảm thấy trận mưa này không hề đơn giản như vậy.”

Bọn họ là thần, ngay bản thân đã chính là sự tồn tại làm đảo lộn chủ nghĩa duy vật, sẽ không tin tưởng tuyệt đối vào khoa học, đối với trận mưa đỏ này đương nhiên sẽ tính ra vô số khả năng.

“Nguyên nhân là gì, đến đó quan sát sẽ biết.” Kỳ Dạ nói.

Một tập ảnh chụp không thể nhìn ra được vấn đề gì, bọn họ phải tự mình tới đó mới có thể điều tra rõ.

“Chiều này xuất phát luôn đi.” Thích Bạch Trà tựa lưng vào ghế ngồi, dự cảm mình lại sắp bận rộn rồi.

Thành phố B là vị trí của người mang vận khí, ngay thời điểm này lại đổ mưa đỏ…… Hai sự kiện vốn không liên quan đến nhau nhưng lại gắn liền với nhau, khiến cậu cảm thấy bất an vô cớ.

Trong phòng chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.

Là trợ lý sinh hoạt gọi tới.

Kỳ Dạ nhận điện thoại: “Thu xếp máy bay xong chưa?”

Trợ lý sinh hoạt khó xử nói: “Phó tổng, đường hàng không không phê chuẩn, máy bay tư nhân không thể cất cánh.”

Kỳ Dạ lời ít ý nhiều: “Nguyên nhân.”

Trước khi sử dụng máy bay tư nhân cần phải xin giấy thông hành với cục kiểm soát đường hàng không, chung quy lại cũng là đề cập đến lĩnh vực công cộng, vì an toàn nên không thể xằng bậy.

Trước đây Kỳ Dạ tự dùng máy bay tư nhân đưa Thích Bạch Trà du lịch vòng quanh thế giới, đều phải làm việc trước với cục kiểm soát đường hàng không của các quốc gia, đặc biệt là ở Trung Quốc.

Cơ bản chỉ cần hắn lên tiếng gọi là có thể thu xếp ngay lập tức, dù sao vẫn phải cấp mặt mũi cho Phó tổng.

Nếu như thân phận Phó tổng này không dùng được, Kỳ Dạ phải vận dụng một chút thân phận Tà Thần.

Đây vẫn là lần đầu tiên, đường hàng không không thể phe chuẩn.

Trợ lý sinh hoạt nói: “Cục kiểm soát đường hàng không bên chúng ta đã gọi điện thông báo đến cục kiểm soát của thành phố B, nhưng đối phương không nhận điện thoại……”

“Trong thời gian hành chính, lại không nhận điện thoại công tác?” Kỳ Dạ nhướn mày, “Chẳng lẽ chết hết rồi à?”

Trợ lý sinh hoạt: “......”

_

Thành phố B, khu Đông.

Thành phố B tuy chỉ là một khu thành thị, nhưng diện tích còn lớn hơn một chút so với tỉnh, chia thành năm khu vực Đông Tây Nam Bắc Trung, trận mưa đỏ lần trước giáng xuống tại khu Đông.

Bắt đầu từ chạng vạng, tầm tã một đêm, đến rạng sáng hôm sau mới ngừng.

Phần lớn người dân đương nhiên là ở nhà nghỉ ngơi, nhưng còn có không ít người ở bên ngoài trực đêm, hoặc là tham gia cuộc sống về đêm.

Nhân viên điều hành cục kiểm soát hàng không Mao Văn Ngô chính là một trong số đó, đêm đó đến phiên hắn tăng ca, bên ngoài gió lớn, rạng sáng tan tầm tuy rằng mang theo ô, nhưng khi về nhà vẫn bị xối nước mưa.

Sau đó cảm mạo nhẹ, đầu nóng đến choáng váng, tinh thần uể oải.

Người công tác như hắn không cần thiết chỉ vì một chút bệnh cỏn con mà trì hoãn công việc, ngày hôm sau vẫn kiên cường chống đỡ đi làm.

Làm việc cả ngày đều không có tinh thần.

Đồng nghiệp quan tâm nói: “Lão Mao, nếu thân thể không thoải mái thì đến bệnh viện khám một chút xem sao? Tôi thấy cả ngày nay anh đều buồn bã ỉu xìu.”

Mao Văn Ngô xua xua tay: “Cảm nhẹ ấy mà, đi bệnh viện lại tốn tiền.

Đều tại trận mưa đỏ hôm nọ gây ra.”

“Trận mưa đỏ quả thực rất kỳ quái, tôi lớn đến tầm này còn chưa từng được nhìn thấy bao giờ…… Lại nói chứ, anh làm việc cũng quá liều mạng rồi, tăng ca thêm giờ, quá vất vả.” Đồng nghiệp nói, “Anh ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát đi.

Tôi trông điện thoại giúp anh.”

“Ở thành phố này có ai dốc sức làm việc mà không vất vả đâu?” Mao Văn Ngô thực sự không thắng nổi mệt mỏi, không từ chối ý tốt của đồng nghiệp, “Cảm ơn anh nhé, lão Trương, tôi ngủ một lát, nửa tiếng nữa đánh thức tôi.”

“Được.”

Mao Văn Ngô ghé lên bàn an tâm ngủ, một giấc này ngủ đến triền miên.

Đồng nghiệp thấy hắn ngủ ngon, đến giờ cũng không quấy rầy hắn.

Con người Mao Văn Ngô rất tốt, thay hắn làm thêm vài việc cũng không sao cả.

Đồng nghiệp ngồi một buổi trưa, sau đó có người gọi ra ngoài.

Điện thoại trong văn phòng reo lên, Mao Văn Ngô hôn mê bất tỉnh, không nhận cuộc gọi.

Đồng nghiệp nói chuyện xong rồi trở về, mắt nhìn thấy đã gần tiếng đồng hồ, mới lại gần lay tỉnh Mao Văn Ngô: “Lão Mao, tỉnh tỉnh, sắp giờ——”

Hắn biến sắc.

Người ngẩng mặt lên chính là Mao Văn Ngô sắc mặt xám xanh, tròng mắt lòi ra, răng nanh sắc bén.

Đồng nghiệp theo bản năng sợ tới mức ngã ngửa xuống đất, sau khi phản ứng lại mau chóng vùng vẫy vài cái muốn chạy ra ngoài kêu cứu.

Con quái vật kia thấy người sống, hưng phấn dị thường, nhào lên cắn một ngụm——

_

“Cục kiểm soát hàng không thành phố B không thấy có người nhận điện thoại, đường hàng không không được phê chuẩn.” Kỳ Dạ cúp điện thoại, thuyết minh tình huống cho Thích Bạch Trà, “Anh đi đặt hai vé máy bay.”

Kỳ Dạ lấy di động tra thử: “Chuyến bay đêm nay đã đầy, sớm nhất chỉ có buổi sáng ngày mai.”

“Thành phố B có rất nhiều trường đại học, gần đây học sinh chạy theo kỳ nghỉ hè, đường sắt cao tốc và các chuyến bay khẳng định sẽ kín chỗ.

Đêm nay chắc là nhóm sinh viên đầu tiên phải về quê.” Thích Bạch Trà suy từ một lúc, “Đợi đến ngày mai đi.”

Kỳ Dạ gật đầu, tỏ vẻ không dị nghị.

Chỉ là có một vài chuyện không thể chờ đến ngày mai.

Đêm khuya, trên Weibo lại đẩy lên một hot search.

Một account marketing đã đưa tin nóng, các bệnh viện lớn ở khu Đông thành phố B hôm nay đã tiếp nhận vài trường hợp người bệnh có cùng một bệnh trạng.

Bọn họ đều có ngoại hình không ngoại lệ: bộ mặt dữ tợn, thần trí không rõ, gặp người liền cắn.

Điểm chung duy nhất giữa những bệnh nhân đó là đều từng dính phải trận mưa đỏ kia, hai ngày nay đều có triệu chứng cảm mạo phát sốt.

Blogger còn cung cấp ảnh tương xứng, chân dung bệnh nhân có ngoại hình đáng sợ, răng nanh dài nhọn, móng tay mọc dài thâm đen, giống với một con quái vật hơn là một con người.

Hắn đang bị một đoàn bác sĩ và y tá mạnh mẽ đè chặt lại, dừng dây thừng trói chặt vào giường bệnh, một đám người ấn hắn xuống nhưng dường như biểu cảm cho thấy họ rất vất vả.

Dòng chữ đi kèm rất hấp dẫn bắt mắt—— Sau trận mưa đỏ thành phố B được nghi đã xuất hiện tang thi

Cái tiêu đề chói lọi rực rỡ trên hot search, quả thực rất kiếm được lượt click.

Sự kiện mưa đỏ mới qua đi hai ngày, nhiệt độ vẫn còn dư lại chút ít, mọi người ôm tâm tư tìm tòi điều mới lạ đều nhấp vào, xem xong lại chỉ muốn mắng chửi người.

Bởi vì tất cả ở đây chỉ là phóng đoán không căn cứ của blogger.

Blogger lấy một câu tiêu đề bạo dạn như vậy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có mấy bệnh nhân, đâu ra mấy bệnh viện, toàn là lời nói vớ vẩn, điểm giống nhau có phải đều do mắc mưa cảm mạo phát sốt hay không cũng không có chứng cứ.

Ảnh đi kèm từ đầu tới cuối đều chỉ ở góc độ các bệnh nhân, không có độ tin tưởng.

Hơn nữa blogger còn thêm mắm dặm muối nói rằng đã có vài nhân viên y tế sau khi bị người bệnh cắn cũng biến thành bộ dạng này, lại không hề lôi ra được bất kỳ chứng cứ nào, như vậy càng phi lý.

—— Account marketing cút ngay đi, cọ nhiệt độ có cần phải ghê tởm thế không.

—— Blogger câu cá tới rồi à, có cái mẹ gì đâu.

—— Account marketing này không hiểu riêng tư là gì à? Người bệnh kia chắc hẳn đã mắc bệnh lạ nên mới biến thành như vậy, đã đủ đáng thương rồi, bạn lại còn đăng ảnh chụp lên trong khi còn chẳng cho người ta một cái che mặt, chờ cho tới , blogger tiến vào cục cảnh sát.

—— Account marketing ngu ngốc, ông đây ở khu Đông thành phố B, nơi này gió êm sóng lặng, nếu thật sự có tang thi tôi còn có thể ngồi đây đánh chữ à? Đã sớm biểu diễn tại chỗ đi

—— Hello??? Người anh em lầu trên có khỏe không đấy? Đáp một lời bình an xem nào, đừng có đánh chữ được nửa câu rồi ngừng chứ, dọa người lắm đấy.

—— Linh hoạt ghê, giả bộ qua đời tại chỗ, tôi cũng sẽ ha ha ha cho ví dụ như

......

Khu Đông thành phố B, trong một tòa dân cư, một thanh niên nhắm mắt gục xuống bàn phím, trên cổ hằn một vết thương sâu hoắm, trên màn hình là dòng chữ vừa mới đánh được đến “tại chỗ đi”.

Chữ ‘thế’ chưa kịp đánh ra, vừa mới ban nãy, hàng xóm biến thành quái vật phá cửa xông vào, bổ nhào lên người anh ta.

Cần cổ người thanh niên đau xót, đầu gục xuống dưới, trực tiếp nhấn vào nút gửi tin nhắn đi.

_

Thích Bạch Trà tựa đầu giường lướt Weibo nhấn vào hot search, nhìn thấy ảnh chụp, mày nhăn lại.

Cậu phóng to ảnh chụp, nhìn kỹ, lập tức ngồi thẳng dậy.

Kỳ Dạ nghiêng đầu qua: “Sao thế?”

“Tới thành phố B.” Vẻ mặt Thích Bạch Trà nghiêm túc.

Kỳ Dạ: “Chẳng phải hẹn ngày mai……”

“Đêm nay đi luôn.” Thích Bạch Trà đưa điện thoại cho hắn nhìn, “Thành phố B đã xảy ra chuyện.”

Kỳ Dạ nhìn người bệnh trên ảnh chụp: “Có vấn đề gì à?”

“......” Thích Bạch Trà mặt không cảm xúc nói, “Có phải anh lại lười đọc 《Bách khoa toàn thư về các thế giới》hay không?”

Đó là danh mục sách nhất định phải đọc của mỗi thần minh, một môn học bắt buộc.

Kỳ Dạ lặng lẽ dời mắt.

Hắn đương nhiên không đọc, chỉ vội vội vàng vàng lật qua vài tờ, có thể nhớ rõ được thứ đồ như nước suối sinh mệnh là tốt lắm rồi.

Thích Bạch Trà trần thuật: “《Bách khoa toàn thư về các thế giới》 trang , hình minh họa chủng tộc có trên sách, thứ này được gọi là tang thi.”

Tang thi đối với con người ở thế giới mà nói, chỉ là sự tồn tại trên tiểu thuyết và phim ảnh, thế giới này không có tang thi tồn tại, cũng vĩnh viễn không nên xuất hiện tang thi.

Nhưng giữa đại thế giới, có sự tồn tại của thời đại mạt thế.

Tại sao thế giới lại xuất hiện tang thi?

Thích Bạch Trà nhớ tới trận mưa đỏ quỷ dị kia.

Bây giờ không phải là lúc để băn khoăn về điều này.

“Thành phố B cần phải phong thành.” Thích Bạch Trà trầm trọng nói, “Nếu tới kịp, thì chỉ là một tai nạn xảy xa ở thành phố B.”.

Ngôn Tình Sắc

“Còn nếu không kịp…… Đó chính là tận thế.”.

Truyện Chữ Hay