Trời đã tối, cả khu rừng tối đen như mực, hoang vu vắng lặng.
Người lùn cầm đèn, vừa kể chuyện xưa vừa dẫn đường cho Thích Bạch Trà, cho tới khi phía trước hiện ra chút ánh sáng nhàn nhạt, hắn cao hứng nói: "Chúng ta đến nơi rồi."
Thích Bạch Trà ngước mắt nhìn lên, phảng phất như bước vào vương quốc của thế giới cổ tích.
Vô số đom đóm khẽ quanh quẩn giữa cỏ cây hoa lá, ẩn ẩn hiện hiện những đốm sáng nho nhỏ màu xanh.
Tiểu tinh linh vươn cánh bay tới bay lui trong rừng cây, khung cảnh vô cùng mộng mơ.
Nhìn thấy người lùn và Ferry cùng bước vào, các tinh linh sôi nổi bay tới.
Một hoa tinh linh nhanh chóng từ gốc cây bay ra, kích động nhào tới Thích Bạch Trà, cho cậu một cái ôm thật lớn: "Ferry, cảm tạ Tinh Linh Thần đại nhân, ngươi đã bình an trở về.
Sao ngươi ra ngoài muộn vậy, làm ta sợ muốn chết!"
Rất nhiều tinh linh sau khi bị quỷ hút máu bắt đi đã không còn có thể trở về, cô còn tưởng rằng Ferry cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thích Bạch Trà không biết tinh linh trước mắt mình là ai, có quan hệ gì với Ferry, vì thế mà cẩn trọng không mở miệng nói chuyện.
"Cậu ấy suýt chút nữa đã không thể trở về." Người lùn nói, "Cậu ấy gặp phải Daniel, may mắn là ta nhìn thấy được."
"Trời ạ! Daniel!" Hoa tinh linh hét lên một tiếng, "Mạng ngươi lớn thật đấy.
Cảm ơn Hunter tiên sinh, cảm ơn ngươi đã cứu giúp bạn thân ta."
Hunter là tên của người lùn.
Hắn thường xuyên vận chuyển vật tư qua lại trung gian giữa hai tộc, tinh linh ở nơi này đều biết đến hắn.
"Không có gì." Người lùn phất phất tay, "Nếu không còn việc gì, ta đi lấy tinh hạch đây."
"Được rồi.
Hunter tiên sinh đi thong thả." Hoa tinh linh thân thiện chào tạm biệt hắn.
Người lùn vừa rời đi, hoa tinh linh liền khẩn trương hạ cánh nhìn Thích Bạch Trà một lượt: "Daniel không cắn ngươi chứ? Mau mau tới suối sinh mệnh uống một ngụm nước suối gột rửa chút đi, bị lây dính hơi thở của quỷ hút máu quả thực không ổn lắm đâu."
Suối sinh mệnh.
Trong lòng Thích Bạch Trà chợt động.
Sau khi cậu bị cuốn vào một thế giới khác chỉ một lòng muốn nghĩ cách trở về, nhưng đã bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng.
Khi lật xem «Bách khoa toàn thư về các thế giới», cậu đã từng nhìn thấy đoạn giới thiệu về suối sinh mệnh.
Suối sinh mệnh là độc quyền của Tinh Linh tộc.
Nước trong suối sinh mệnh có thể trị bách bệnh, tinh lọc ô nhiễm, chắc chắn là một bảo vật quý hiếm.
Đối với Tinh Linh tộc mà nói, đây cũng chỉ là thứ nước uống bọn họ dùng hằng ngày mà thôi.
Suối sinh mệnh được kiến tạo bởi Tinh Linh Thần.
Tinh Linh Thần bất tử, nguồn nước trong suối sinh mệnh sẽ cuồn cuộn chảy không ngừng, lấy không hết, dùng không cạn.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là, con người chỉ cần uống một giọt nước từ suối sinh mệnh sẽ có được một thân thể khỏe mạnh vô cùng, tuổi thọ cũng được kéo dài.
Uống một lọ nước suối sinh mệnh có thể giữ mãi thanh xuân, trường sinh bất lão.
Nước suối sinh mệnh không có hiệu quả mạnh mẽ như vậy đối với các chủng tộc khác hay thậm chí là chính bản thân các tinh linh, nhưng đối với con người thì đó chính là hiệu quả nghịch thiên.
Có lẽ bởi con người là linh hồn của vạn vật, được Thượng Đế ưu ái nhất.
Phần lớn thần minh trên các thế giới đều tồn tại dưới hình hài của con người, nói chính xác hơn một chút —— con người chính là chủng tộc có hình dáng gần với thần nhất.
Ngay cả khi ai ai cũng cho rằng nên đối xử bình đẳng với con cái, nhưng phần lớn các bậc cha mẹ nói chung đều sẽ thiên vị đứa con có ngoại hình giống với mình nhất, cứ như tuân theo một lẽ tự nhiên nào đó liền trao cho Nhân tộc rất nhiều đặc quyền.
Thế giới này không có con người, cho nên không biết được sự đáng quý của nước suối sinh mệnh.
Đối với Tuyết Thần mà nói, đó chính là bảo vật trân quý nhất.
Đương nhiên chính bản thân cậu không cần đến, nhưng Phó tiên sinh thực sự rất cần.
Thời điểm khi Thích Bạch Trà lật xem một tờ giấy đó liền vô cùng động tâm, nhưng thực tế bày ra quá phũ phàng.
Thế giới của cậu không có Tinh Linh tộc, cũng không có suối sinh mệnh.
Cậu không có khả năng xuyên qua các thế giới khác, thậm chí gặp được lỗ hổng thời không cũng không thể lợi dụng sở hở để xuyên qua, mà nếu có thể vô tình xuyên qua.....!xác suất gặp được một thế giới có suối sinh mệnh cũng vô cùng nhỏ.
Nhưng hiện tại, suối sinh mệnh gần ngay trước mắt.
Quả thực đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Có được nước suối sinh mệnh, một chuyến đi tới dị thế này của cậu coi như đáng giá.
Nghĩ đến đây, tâm tính của Thích Bạch Trà tuy rằng rất vững vàng bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này cũng không khỏi kích động vạn phần.
Đó là một ngụm nước suối sinh mệnh ư? Đó là bước đường cho tương lai về sau, cậu và Phó tiên sinh có thể bầu bạn bên nhau mãi mãi.
Trong lòng Thích Bạch Trà vui sướng đến mức bắt đầu lăn lộn trên nền tuyết vài vòng, tuy trên mặt không hiện rõ, nhưng tâm hồn dậy sóng còn chưa bình tĩnh lại được: ".....!Ừ."
"Ngươi chắc hẳn đã bị dọa cho choáng váng rồi." Hoa tinh linh thở dài, "Ta dẫn ngươi đi."
Suối sinh mệnh thoạt nhìn chỉ là một dòng suối nhỏ trong vắt, một bức tượng tinh linh vô cùng đẹp mắt đứng bên suối, nước suối cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ miệng tượng.
Thích Bạch Trà: "......" Đây là cái kiểu thiết kế thần tiên gì ấy vậy, đường đường là nước suối sinh mệnh mà chảy ra cứ như nước miếng, thành công khơi dậy sự độc đáo trong quan điểm thẩm mỹ của Tuyết Thần.
Có điều của cho là của nợ, Thích Bạch Trà nhịn xuống ý định muốn chửi thề, lặng lẽ khen gợi sự đẹp đẽ của bức tượng.
Bức tượng được điêu khắc cạnh suối sinh mệnh chính là Tinh Linh Thần.
Mỗi một tinh linh đều vô cùng xinh đẹp, Tinh Linh Thần thì khỏi phải nói, chỉ cần một pho tượng cũng đã khiến cho người ta cảm nhận sâu sắc bốn chữ —— mỹ nhan thịnh thế.
Tinh linh vốn là đứa con cưng của thiên nhiên, Tinh Linh Thần chính là sự tồn tại khiến người gặp người thích, rất được pháp tắc của thế giới này thiên vị.
Thích Bạch Trà rót đầy một lọ nước suối sinh mệnh, ý định muốn mang về cho Phó tiên sinh.
Hoa tinh linh cũng không nghĩ nhiều.
Nước suối sinh mệnh hiếm lạ với con người, nhưng là nguồn nước bình thường mà Tinh Linh tộc sử dụng để uống hằng ngày, rót đầy một lọ không tính là vấn đề gì lớn.
Nàng nhìn bức tượng tinh linh, ưu sầu nói: "Đã rất lâu rồi Tinh Linh Thần chưa xuất hiện, kết giới bảo hộ cũng đã bị phá bỏ.
Ta rất lo lắng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra."
Hoa tinh linh dần bình tâm lại, tự thuyết phục chính mình: "Có điều Tinh Linh Thần đại nhân chắc chắn vẫn ở đâu đó trên thế giới này âm thầm bảo hộ chúng ta.
Nước suối không khô cạn chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Thích Bạch Trà cũng cảm thấy như thế.
Cậu đã nghe chuyện xưa mà người lùn kể lại.
Cậu chuyện rất đơn giản, chính là đáng lẽ ra hải dương và lục địa chung sống rất hòa bình, đột nhiên có một ngày dã tâm muốn xưng bá thế giới của Hải Thần trào dâng, khơi mào chiến tranh, ba vị thần minh trên lục địa liền liên thủ trấn áp hắn ta, hiện tại cả bốn vị đều đã mất tích.
Tuy rằng người dân bản thổ của thế giới này đều biết đến sự tồn tại của thần minh, nhưng lại không rõ lắm về ân oán cụ thể giữa các thần minh.
Câu chuyện này là phiên bản được lưu truyền rộng rãi trên lục địa và đại dương sau trận chiến của bốn vị thần, nguyên nhân khai chiến thật sự là gì, ngoại trừ đương sự thì không ai biết đến.
Bốn vị đại thần hòa thuận hàng vạn năm, không có lý gì đột nhiên Hải Thần lại ra trò làm khó dễ, chung quy lại vẫn phải có một nguyên nhân chính đáng.
Nhưng thực ra có nói tiếp như nào thì cũng không liên quan đến Thích Bạch Trà, không cần phải thâm nhập để điều tra.
Cậu không nên nhúng tay vào nội chiến giữa thần minh ở thế giới khác, cũng giống như một vị hoàng đế dù có khoan dung độ lượng đến mấy thì cũng không thể nhúng tay vào chính trị của quốc gia khác.
Sau khi lấy được nước suối sinh mệnh, tìm được lỗ hổng thời không rồi trở về, sẽ không ai biết rằng cậu đã đến đây, đó là kết quả tốt nhất.
Lòng hiếu kỳ của Thích Bạch Trà không quá lớn.
Cậu hỏi hoa tinh linh: "Ngươi có biết gần đây đáy biển xảy ra chuyện gì không?"
Hoa tinh linh trả lời: "Không biết, ta chưa từng xuống đáy biển lần nào." Ngoại trừ thủy tinh linh và tuyết tinh linh, những tinh linh khác xuống nước sẽ bị chết đuối.
Thích Bạch Trà lại hỏi: "Ngươi có bản đồ thế giới không?"
"Đương nhiên là có, nhưng mà ngươi cần cái này làm gì?"
Thích Bạch Trà hơi mỉm cười.
Muốn diễn một bộ phiêu lưu ký dưới đáy biển.
_
Phó Minh Dã đi theo phương hướng người lùn chỉ dẫn một hồi lâu mới tìm được lâu đài cổ quỷ hút máu trong truyền thuyết.
.....!Có lẽ còn có thể gọi là di tích lâu đài cổ quỷ hút máu.
Phó Minh Dã nhìn mảng phế tích trước mắt rồi nghĩ vậy.
Chắc hẳn là hắn không đi nhầm đường lần nữa đâu.
Hắn vừa muốn xoay người trở về, đột nhiên một con quái vật bạch tuộc khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi ngay trước mặt hắn.
Khiến bụi đất bụi cát bay hết vào mặt hắn.
Phó Minh Dã nhanh chóng bật ra chiếc dù đen tiêu chuẩn của quỷ hút máu để ngăn trở.
"Daniel, giết nó!" Huyết tộc đuổi theo vội vàng hô lớn.
Phó Minh Dã híp híp mắt, sắc mặt thay đổi.
Hắn cảm nhận được hơi thở của con bạch tuộc này giống y hệt với cảm giác ban đầu khi còn ở đáy biển.
Chính thứ đồ chơi này đã bắt Trà Trà đi.
Hắn thu lại cây dù, dùng đinh cắm vào xúc tua của bạch tuộc, lạnh giọng ép hỏi: "Ngươi mang người đi đâu?"
Quái vật bạch tuộc đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của hắn, căn bản nó không có năng lực suy nghĩ, cũng không nói được, chỉ có thể công kích theo bản năng.
Vì thế Phó Minh Dã vung một nhát kiếm dứt khoát trôi chảy chặt đứt một xúc tua của nó, đôi con ngươi đỏ như máu toát ra lệ khí sâu nặng khiến người khác phải kinh hãi: "Em ấy đang ở đâu?!"
Quái vật bạch tuộc chỉ muốn chạy trốn.
Phó Minh Dã hoàn toàn không có kiên nhẫn, không nói được vậy thì tìm chết đi.
Nhóm Huyết tộc chạy tới trợn mắt há hốc mồm Daniel dùng cả sức mạnh và thanh xuân để chơi bời lêu lổng hằng ngày, giờ đang cắt xúc tua của quái vật bạch tuộc như cắt mì, chỉ chừa lại cái đầu trọc lốc, trên bầu trời nổi lên cơn mưa sợi mì.
Ngay cả con mắt còn lại cũng bị gai nhọn đâm thủng rơi ra, lăn nhanh trên mặt đất, bị Daniel một chân giẫm nát.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của quỷ hút máu không có một chút biểu tình, dưới đáy mắt nổi lên sát ý và sự hung ác nồng đậm đến đáng sợ.
Nhóm Huyết tộc: "......"
Hung tàn quá, quá đi.
Bọn họ phải hứng chịu những đoạn xúc tua này nọ lũ lượt đổ ập xuống, nhanh chóng lấy ra chiếc dù đen dùng để tránh nắng ban ngày, thế nhưng vẫn bị những đám xúc tua dày đặc bị chặt đứt quật cho khốn đốn.
Tuy rằng vẫn biết bản thân Daniel vốn dĩ có chút biến thái, nhưng hành động chặt xúc tua của con bạch tuộc biến dị mà như xắt rau này ngay cả đám người Huyết tộc thuần chủng bọn họ chung tay hợp sức cũng khó có thể đối phó nổi, như vậy cũng quá mạnh rồi.
Phó Minh Dã đơn giản chỉ là để hả giận, hắn cũng biết trước sẽ không hỏi ra được chuyện gì.
Chưa kể đến việc con quái vật bạch tuộc đó sẽ không nói, mà dù có đi chăng nữa, xoáy nước thời không sẽ tách hai bọn họ ra, quái vật bạch tuộc cũng sẽ không biết Thích Bạch Trà bị truyền tống đến nơi nào.
Sau khi bằm thây quái vật bạch tuộc thành vạn đoạn, Phó Minh Dã xoay người, thẳng tay ném chiếc dù đen dính đầy chất nhầy của bạch tuộc đi.
Hắn vẫn rất sạch sẽ, không nhiễm phải một hạt bụi.
Nhóm Huyết tộc trên đỉnh đầu treo đầy xúc tua: "......"
Rốt cuộc hôm nay Daniel đã bị cái gì kích thích vậy?
_
"Khẳng định là Nhân Ngư tộc và Bạch Tuộc tộc lại đánh nhau rồi.
Mâu thuẫn giữa hai bộ tộc này đã bắt nguồn từ lâu, sau khi Hải Thần bị Huyết Thần đại nhân vĩ đại của chúng ta trấn áp, bọn họ ỷ vào việc không còn thần minh quản lý nên ngày càng vô pháp vô thiên." Lâu đài cổ hiện là một mảnh hỗn độn, nhóm Huyết tộc đang phải ngồi trên một chiếc bàn tròn duy nhất còn nguyên vẹn để triển khai hội nghị.
Huyết tộc chỉ tôn thờ duy nhất tín ngưỡng Huyết Thần, cho dù trên thực tế Hải Thần bị Tinh Linh Thần, Huyết Thần, Người Lùn Thần hợp lực chế phục, nhưng vào miệng của bọn họ thì dường như chỉ còn công lao của một mình Huyết Thần.
"Vốn dĩ hai bộ tộc này đứng đầu chuỗi thức ăn trong biển, Nhân Ngư tộc có trí tuệ cao hơn một chút, ngoại hình cũng đẹp, có khả năng sẽ đạt được lòng dân ở thế giới đại dương hơn." Một Huyết tộc lo lắng, "Bạch Tuộc tộc có ả Pudala kia chuyên nghiên cứu vu thuật, gần đây không biết làm cái đường ngang ngõ tắt gì, nghiên cứu chế tạo ra một loại ma dược, bạch tuộc uống xong hình thể tăng lên gấp hơn mười lần, xúc tua tăng lên mấy vạn chuỗi, sức chiến đấu cũng được cải thiện rất rất nhiều, cứ như mở khai quải () vậy.....!Nhưng nói chung vẫn phải có trả giá, bạch tuộc uống xong ma dược sẽ mất đi năng lực tư duy và năng lực ngôn ngữ, hoàn toàn trở thành máy móc chiến đấu, biến thành một con quái vật thực sự.
Ta đang rất lo lắng lỡ như Nhân Ngư tộc không chịu nổi, những con quái vật đó còn có thể bò lên lục địa hay không?"
() khai quải: nghe mọi người nói thì chính là cái mở tool hack trong game
"Thật ghê tởm, quái vật bạch tuộc chẳng phải vẫn ở trong biển sao, như thế nào lại từ trên trời rơi xuống?" Một Huyết tộc khác chán ghét nói, "Nghe nói Nhân Ngư tộc gần đây cũng đang cầu viện trợ từ bên ngoài, hy vọng bọn họ có thể chèo chống lâu thêm chút nữa.
Loài sinh vật ghê tởm kia ta không đời nào muốn ngắm lại lần thứ hai.....!Mà này, Daniel, ngươi mạnh lên từ lúc nào vậy?"
Sức chiến đấu của quỷ hút máu rất cao, đặc biệt là thuần huyết, khá lắm cũng so sánh được với cao thủ bình thường của Nhân Ngư tộc và cao thủ Bạch Tuộc tộc, đây là không tính loại đã uống ma dược.
Phó Minh Dã kiên nhẫn ngồi nghe đống chuyện vô nghĩa nửa ngày.
Hắn không hề có hứng thú với ân oán giữa Nhân Ngư tộc và Bạch Tuộc tộc hay là cuộc đấu tranh giữa đại dương và lục địa, hắn chỉ muốn biết có manh mối về Trà Trà hay không.
Rất hiển nhiên, bọn họ không biết.
Nơi đây là dị giới, năng lượng không trong vòng điều động của hắn, hắn không thể định vị một người trong phạm vi thế giới này.
Muốn tìm được Trà Trà chỉ còn cách chậm rãi hỏi thăm —— vậy thì phải đến ngày tháng năm nào?
Còn một phương pháp nhanh gọn lẹ nữa, đó là tìm được thần minh của thế giới này, nhờ thần minh bản thổ điều tra.
Nhưng toàn bộ thần minh của thế giới này đều trùng hợp mất liên lạc cùng một lúc, tuyệt vời quá đi.
Phó Minh Dã không nói chuyện, những quỷ hút máu khác cũng không để ý.
Quỷ hút máu vốn dĩ rất cá tính cao ngạo, Daniel lại là nhân tài kiệt xuất trong số đó, ngay cả đồng loại với mình còn không để ý tới.
"Có điều ngươi đã có thực lực cường đại như vậy, sức mạnh của hậu đại nhất định cũng không thể khinh thường.
Để tăng cường thực lực cho Huyết tộc của chúng ta, Daniel, ngươi vẫn nên tranh thủ tìm một bạn đời cố định để sơ ủng đi." Một vị Huyết tộc lớn tuổi thấm thía nói.
Phó Minh Dã hỏi: "Sơ ủng cái gì?"
"Đừng giả ngu, lần nào ngươi cũng trốn tránh như vậy." Vị nữ Huyết tộc cười lạnh, "Biết rằng ngươi thích thưởng thức thiếu nữ Tinh Linh tộc, nhưng ngươi lại không chuyển hóa bọn họ.
À, suýt thì quên mất, chẳng có dị tộc nào tự nguyện để được ngươi chuyển hóa, ngay cả khi tặng cho bọn họ một thọ mệnh vĩnh cửu."
"Thôi đi, Daniel không thích thiếu nữ Tinh Linh tộc đâu." Một nam Huyết tộc bắt chước điệu bộ âm dương quái khí nói, "Ta chỉ thích khi làm liền xé rách cánh bọn họ, nhìn vẻ mặt thống khổ của bọn họ ~ Đây chính là nguyên văn Daniel nói."
Phó Minh Dã: "......" Hắn không hề hay biết một chút nào về trình độ biến thái của Daniel.
Nhưng hắn vẫn có thể bắt lấy trọng điểm: "Thọ mệnh vĩnh cửu?" Đây chính là thứ hắn tha thiết mong ước có được, hắn nằm mơ cũng muốn tìm ra phương thức trường sinh cho Trà Trà.
"Ngươi còn chưa quên rằng sơ ủng có thể khiến cho đối phương có được thọ mệnh vĩnh cửu giống với Huyết tộc đi? Quả nhiên là tra nam Huyết tộc Daniel, căn bản không suy xét đến tình huống sẽ cùng ai chung sống cả đời." Vị nữ Huyết tộc coi như nhìn đủ rồi.
Thế giới này không có Nhân tộc, các chủng tộc đều sở hữu tuổi thọ rất dài.
Tộc Người Lùn ngắn nhất cũng đến hai trăm năm, năng lực sinh sản của bọn họ rất mạnh, không lo tuyệt chủng.
Tiếp theo là Tinh Linh tộc, tuổi thọ của tinh linh lên tới mấy nghìn năm, sinh mệnh bắt nguồn từ cây, tỷ lệ sinh mới ở mức trung bình.
Tốc độ tăng dân số chậm nhất chính là Huyết tộc, tuổi thọ của Huyết tộc là vĩnh cửu, nhưng cứ qua một ngàn năm là phải nằm ngủ trong quan tài liền mấy trăm năm, hơn nữa tỷ lệ mang thai cực kỳ cực kỳ cực kỳ thấp, mấy ngàn năm không có sinh mệnh mới ra đời là chuyện bình thường.
Quý tộc thuần huyết càng khó có con nối dõi hơn, hiện tại trước mắt mười hai vị vương giả thuần huyết đều không có hậu đại trực hệ.
Với tỷ lệ sinh sản như vậy, hôn phối giữa Huyết tộc trở thành vấn đề rất nan giải, số lượng quỷ hút máu trong tộc căn bản không đủ để ghép đôi.
Để tăng cường tỷ lệ sinh sản, có không ít Huyết tộc lựa chọn thông hôn với dị tộc, đối tượng thông hôn thường là nhân ngư hoặc tinh linh, khẩu vị nặng hơn chút thì chọn bạch tuộc, người lùn bị bỏ lại ngoài vòng, máu của bọn họ là kịch độc đối với Huyết tộc.
Một nghi thức quan trọng trong thông hôn cùng dị tộc chính là sơ ủng, tức là thông qua phương thức thay máu để chuyển hóa đối phương thành quỷ hút máu, có được thọ mệnh vĩnh cửu giống với bọn họ.
Cái giá phải trả chính là sự thay đổi về giống loài, không thể chạm phải ánh nắng mặt trời, dựa vào hút máu để tồn tại.
Trước kia Huyết Thần đại nhân cũng đã từng hạ thần chỉ, sơ ủng chỉ có thể được tiến hành khi đôi bên tự nguyện, không thể cưỡng bách.
Huyết tộc sau khi kết hôn sẽ một lòng một dạ đến hết đời, cho nên phải cực kỳ thận trọng.
Giữa thiên địch đối đầu không thiếu những trường hợp nảy sinh chân ái, có không ít tinh linh và nhân ngư nguyện ý biến thành quỷ hút máu, nhưng hiển nhiên một tên cặn bã như Daniel sẽ không có khả năng khiến bất kỳ sinh vật nào tự nguyện nhảy vào hố lửa.
Phó Minh Dã nghĩ: Còn có loại chuyện tốt này đây.
Thật hâm mộ.
Đáng tiếc rằng hắn không phải quỷ hút máu chân chính, không thể tiến hành sơ ủng chuyển hóa để Trà Trà có được cuộc sống vĩnh hằng.
Có điều ở thế giới này hiển nhiên không có loại pháp tắc đáng hận như "Phàm nhân không thể trường sinh", suy cho cùng nơi đây không chỉ có một cá nhân này, nói không chừng sẽ còn có những phương pháp trường sinh bất lão khác.
Hắn bình tĩnh nói bóng nói gió: "Cuộc sống vĩnh hằng đâu phải vấn đề gì khó, có ai hiếm lạ đâu?"
Hắn hiếm lạ, hắn vô cùng hiếm lạ.
"Đó là bởi vì ngươi trời sinh đã không có được thứ gọi là khát cầu mong muốn một đời chung sống với chủng tộc khác." Nữ Huyết tộc quả nhiên cắn câu, bị dụ nói ra, "Tộc Người Lùn đáng thương chỉ có thể sống được hai trăm năm ngắn ngủi, à phải rồi, nước suối sinh mệnh của Tinh Linh tộc có tác dụng thần kỳ đối với đám người lùn khó ưa kia, bọn họ cũng là dựa vào cái này để liên minh.
Người lùn uống nước suối sinh mệnh có thể sống lâu thêm mấy trăm năm gì đó, tuy rằng vẫn ngắn ngủi như thế."
Nước suối sinh mệnh!
Tinh thần Phó Minh Dã chấn động.
«Bách khoa toàn thư về các thế giới» là do Chủ Thần biên soạn, phân phát vào danh mục đọc cho mỗi thần minh, giúp các thần minh hiểu biết được những điều kỳ diệu lạ lùng trong đại thế giới.
Nếu như ở thế giới bản thổ xuất hiện dị vật, có thể nhanh chóng tiến hành điều tra.
Tà Thần đại nhân không phải phần tử hiếu học, bởi vậy nên năm đó chỉ lật lật qua vài tờ rồi quăng đi, may mắn rằng bộ nhớ trong đại não hoàn mỹ của hắn vẫn còn in đậm lời giới thiệu về suối sinh mệnh mà hắn từng ngắm qua vài lần.
Đó là thứ có thể khiến cho con người có được cuộc sống vĩnh hằng..