Kỷ Lê ngủ dậy, ăn sáng xong rồi chuẩn bị đi, Thẩm Thuật Bạch gọi một tài xế cho cậu, Kỷ Lê rất vui vẻ ra ngoài.
Thẩm Thuật Bạch đứng bên cửa sổ nhìn theo mãi đến khi xe Kỷ Lê khuất bóng.
……
Kỷ Lê xuống xe ở lối vào trung tâm thương mại, lúc bước vào, cậu vẫn còn hơi lo lắng.
Nghe nói mấy nhân viên đứng quầy ở đây rất kiêu ngạo, hôm nay Kỷ Lê đã mặc nguyên bộ đồ đắt nhất của cậu rồi, tuy đều là hàng giả nhưng mặc vào cảm giác rất thoải mái, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Điện thoại còn hai ngàn đồng, Kỷ Lê dạo bước trong trung tâm thương mại.
Cuối cùng cậu dừng chân trước một cửa hàng bán đồ ngủ.
Là một thương hiệu nội địa của Hoa quốc, Kỷ Lê có chút ấn tượng vì cậu từng xem trên mạng rồi, nghe nói đồ ngủ của hãng này mặc rất thoải mái.
Kỷ Lê bước vào, cô gái đứng quầy tươi cười bước lại.
“Quý khách muốn tìm loại áo ngủ nào?”
“Có đồ ngủ nào cho nam giá tầm hai ngàn không?” Kỷ Lê hơi chột dạ, mua đồ ở quầy hàng xa xỉ mà hỏi loại giá hai ngàn quả thực hơi thấp.
“Có ạ.” Cô gái đứng quầy lễ phép đáp lời rồi chỉ cho cậu một bộ đồ ngủ.
“Bộ đồ ngủ này của cửa hàng chúng tôi vừa vặn có giá hai ngàn, chất liệu tơ tằm, mặc rất thoải mái.” Cô gái nói.
Kỷ Lê nhìn bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cổ áo và viền áo được may thêm một dải màu trắng, túi trước ngực cũng được trang trí bằng dải màu trắng.
Kiểu cách khá đơn giản, nhưng chạm vào quả thực rất thoải mái.
“Vậy lấy bộ này đi.” Kỷ Lê cảm thấy Thẩm Thuật Bạch mặc bộ đồ này chắc sẽ rất đẹp.
Cậu hơi nóng lòng muốn trông thấy Thẩm Thuật Bạch mặc nó.
Kỷ Lê cười cong mắt.
Cô gái đứng cạnh nhìn cậu một lúc mới lấy lại tinh thần rồi cười đáp: “Vâng.”
……
Cô gái kia đi đóng gói đồ cho cậu, một cô gái khác mang tới cho cậu một ly nước: “Mời cậu uống nước.”
“Cảm ơn.” Kỷ Lê nhận lấy.
……
Hôm nay Trần Tuấn Hoành cùng một người bạn thường xuyên đến quán bar cùng đi dạo phố.
Cậu ta mặc nguyên một bộ LV, tuy thoáng nhìn hoa văn có hơi rạn, nhưng kết hợp thêm một số phụ kiện vẫn khiến cậu ta trông có vẻ rất giàu có.
Cậu ta đeo ba chiếc vòng cổ, ngón tay nào cũng đeo nhẫn, trên cổ tay còn đeo thêm ba chiếc lắc tay.
“Bình thường tôi vẫn tới đây mua đồ.” Trần Tuấn Hoành nói với Khúc Minh Phàn.
Cậu ta đi bar với Khúc Minh Phàn vẫn thường xuyên AA, khi đó Khúc Minh Phàn vẫn thường xuyên hỏi vì sao cậu ta nhiều tiền như vậy mà lần nào đi bar cũng đòi AA, thậm chí còn gọi cả đám người đi cùng để A nữa, nhưng cậu ta bảo làm thế là để Khúc Minh Phàn biết tuy cậu ta lắm tiền nhưng không phải kẻ ngốc. (AA: chia tiền)
Khúc Minh Phàn nghe vậy, quả nhiên ánh mắt nhìn cậu ta cũng thay đổi: “Tôi chưa từng tới đây mua đồ, quá đắt ấy.”
Khúc Minh Phàn sùng bái cùng hâm mộ nhìn Trần Tuấn Hoành.
Thấy Khúc Minh Phàn nhìn mình như vậy, tâm hư vinh của Trần Tuấn Hoành thỏa mãn vô cùng: “Các cậu cứ tới xem thử đi, còn tôi ấy hả, nếu thích cái gì thì cứ mua, dù sao ba tôi cũng sẽ thanh toán hết.”
Khúc Minh Phàn càng hâm mộ.
Tới một chỗ rẽ, Khúc Minh Phàn nhìn thấy bóng người trông khá quen, cậu ta dừng lại rồi bảo: “Tuấn Hoành, kia có phải bạn cùng phòng của cậu không?”
Trần Tuấn Hoành ngừng lại: “Bạn cùng phòng? Bạn cùng phòng nào?”
Cậu ta cau mày.
Khúc Minh Phàn chỉ chỉ bên trong: “Đang ở kia kìa, người bị cậu vạch trần là mặc đồ giả đó.”
Trần Tuấn Hoành bước tới xem, vừa vặn trông thấy Kỷ Lê thanh toán xong đang nhận lấy túi hàng từ tay nhân viên đứng quầy.
Sắc mặt Trần Tuấn Hoành không tốt lắm: “Đây là thương hiệu trong nước, không đắt lắm, bình thường tôi vẫn luôn chướng mắt cửa hàng này, chẳng bao giờ thèm vào, chỉ có cậu ta mới mua, chắc trong tay cậu ta chỉ có hơn một ngàn thôi, có khi còn mua bằng Hoa bái ấy.” (Hoa bái – nguyên văn: 花呗: theo như tôi tra được thì nó là một app tín dụng kiểu như thẻ tín dụng/ vay tín chấp mở tràn lan ở VN mình, về bản chất vẫn là tiêu trước trả sau).
Khúc Minh Phàn hơi xấu hổ, hơn một ngàn……đối với những sinh viên như họ mà nói, đó là một khoản tiền không nhỏ, sinh hoạt phí hàng tháng của cậu ta chỉ có ba ngàn.
“À, ra vậy.” Cậu ta không nhìn Kỷ Lê nữa, cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Nếu đã gặp thì cứ qua chào hỏi chút đi.” Trần Tuấn Hoành vừa nói vừa nhìn Kỷ Lê đang bước ra.
“Được thôi.” Dù sao họ cũng học cùng trường, chào hỏi cũng chẳng vấn đề gì.
……
Kỷ Lê xách túi đồ nặng nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
“Kỷ Lê.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bước chân Kỷ Lê hơi dừng lại.
Cậu quay đầu, liền thấy Trần Tuấn Hoành đang tươi cười bước tới chỗ mình, cứ như thể họ rất thân nhau vậy.
Tâm trạng đang tốt của Kỷ Lê bỗng giảm đi một chút: “Có chuyện gì?”
“Không ngờ cậu cũng ở đây? Bộ đồ cậu mặc là Di.or đúng không? Vừa lúc tôi cũng muốn đi mua đồ, cậu đi cùng không?” Trần Tuấn Hoành cười hỏi.
“Không.” Kỷ Lê từ chối, “Tôi còn phải về nhà nấu cơm.”
Cậu còn đang tính đi chợ mua ít thức ăn về nấu cho Thẩm Thuật Bạch.
“Chắc cậu lại mặc đồ giả nên không dám đi cùng chứ gì?” Trần Tuấn Hoành nói nói cười cười nhìn Kỷ Lê, nhưng trong mắt cậu ta chẳng có chút ý cười nào, chỉ có khinh thường.
“Ừ, tôi không dám đi.” Kỷ Lê đáp.
Không ngờ Kỷ Lê lại trả lời như vậy, Trần Tuấn Hoành không quá vui vẻ.
Cậu ta lại nhìn chiếc túi trong tay Kỷ Lê: “Đây là thứ cậu vừa mua à? Trả tiền chưa?”
Kỷ Lê thực sự không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, không trả tiền mà cầm đồ đi được chắc?
“Tôi phải đi về đây.” Kỷ Lê muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
“Từ từ, cậu đừng đi vội.” Trần Tuấn Hoành gọi giật cậu lại, “Giúp tôi việc này đã.”
“?” Mấy câu này nghe có vẻ rất thành khẩn.
“Giúp cái gì?” Kỷ Lê thắc mắc.
“Tôi vội ra ngoài nên quên mang thẻ, vừa lúc tôi định đến cửa hàng của Di.or, nếu cậu đã có tiền mua đồ ngủ, vậy chắc sẽ không từ chối tôi vay tiền đâu nhỉ?” Trần Tuấn Hoành nói.
Giờ còn có kiểu tóm người khác lại đòi vay tiền như vậy à? Kỷ Lê cạn lời.
“Xin lỗi, tôi không có tiền, tôi chỉ có tiền mua bộ đồ ngủ này thôi.” Kỷ Lê lạnh nhạt nhìn cậu ta rồi quay người muốn rời khỏi.
“Kỷ Lê! Cậu mặc đồ giả, giờ lại dùng hạn ngạch của Hoa bái mua đồ mà không thấy mất mặt sao?” Trần Tuấn Hoành hô to.
Những người xung quanh đều nhìn họ một cách kỳ lạ.
Khúc Minh Phàn cũng thấy hơi xấu hổ.
Vì thực ra cậu ta cũng dùng Hoa bái đi uống rượu với lên bar quẩy mà…..
Hoa bái? Kỷ Lê vừa mới thành niên còn chưa kịp hiểu nó là cái gì.
Cậu chỉ quay đầu liếc nhìn Trần Tuấn Hoành: “Chắc chính cậu làm vậy nên mới nói sang tôi phải không?”
Lại còn nói to như vậy, sợ người khác không biết chắc?
“Nếu không phải vì vậy thì tại sao cậu lại không đồng ý cho tôi vay tiền chứ?” Trần Tuấn Hoành hỏi rất đương nhiên.
Kỷ Lê: “………..”
Mạch não hay nhở?
Kỷ Lê trợn trắng mắt, mặc xác cậu ta, lần này cậu phải đi thật đây.
Khúc Minh Phàn cũng thấy xấu hổ lắm, nhưng Trần Tuấn Hoành có tiền như vậy chắc cũng chỉ muốn để Kỷ Lê thể hiện thôi phải không?
Trần Tuấn Hoành thấy Kỷ Lê rời đi thì càng tức giận, cậu ta cảm thấy Kỷ Lê coi thường mình.
Cậu ta đuổi theo nắm lấy cổ tay Kỷ Lê: “Kỷ Lê, cậu cảm thấy cậu rất tốt phải không? Bình thường cậu làm gì thì tôi không nói, nhưng bị tôi vạch trần như vậy mà cậu cũng không thấy xấu hổ à? Sao da mặt cậu lại dày như vậy? Đã mặc toàn đồ giả thì chớ lại còn dùng Hoa bái đi mua đồ, cậu tiêu tiền nhiều thế thì phải chọn loại có hạn mức cao chút đi, nhìn xem cậu mua cái gì này? Thương hiệu trong nước, là cái loại chẳng ai biết đến luôn!”