An Tuyên nhìn cậu ta đầy mong đợi: "Cậu muốn cho bọn tôi bao nhiêu? Cũng không cần nhiều đâu, đồng là được rồi!"
Có đồng, cậu ta và Thanh có thể làm được rất nhiều chuyện nha, ví dụ như đi ăn Hadilao!!
“Mỡ đấy mà húp!” Trần Tuấn Hoành cạn lời nhìn cậu ta, “Các cậu gọi tôi cũng còn không muốn nhận đâu, con trai gì mà xấu xí như vậy chứ.”
An Tuyên: “………..”
Phạm Thanh: “Cậu bảo bọn tôi gọi thì sẽ đưa mà!”
“Các cậu tính ép tôi đưa tiền phải không? Tôi giàu nhưng không ngu nhé, tự dưng đưa tiền cho các cậu làm gì?” Trần Tuấn Hoành trợn trắng mắt.
Phạm Thanh: “……….”
Cả lớp đều quay lại nhìn…….
……
Kỷ Lê ngồi ở hàng ghế đầu có thể nghe thấy rõ những gì Trần Tuấn Hoành nói, cậu không khỏi cảm thán giọng của Trần Tuấn Hoành khá lớn, nhưng cậu ta cũng khá thông minh, việc có lợi cho mình bao giờ cũng nói lớn tiếng.
Hai ngày trước thanh danh ký túc xá của bọn họ không tốt lắm, ước chừng sau hôm nay sẽ càng tệ hơn.
Về vấn đề của Trần Tuấn Hoành, nếu trước đây mọi người chỉ nghi ngờ thì hôm nay lại có thể khẳng định rồi.
Chuyện này không thể trách người ngoài, nếu cậu và Trần Tuấn Hoành không ở cùng ký túc xá chắc cậu cũng nghĩ Trần Tuấn Hoành đã phải chịu thiệt rất nhiều.
Nhưng tiếc là Kỷ Lê lại ở cùng ký túc xá với cậu ta.
Từ những ngày đầu vào ở trong ký túc xá, cậu đã biết Trần Tuấn Hoành là người như thế nào, cậu cũng không nói là ghét Trần Tuấn Hoành hay không, chỉ là không muốn lui tới quá nhiều với cậu ta.
Việc này từ lúc khai giảng cậu đã nghĩ đến rồi.
Lúc mới bắt đầu học kỳ đầu tiên.
Lúc đó ba người ở ký túc xá mang theo rất nhiều đồ, vất vả lắm mới lấy được từ chỗ quản lý ký túc xá mấy thứ như điều khiển điều hòa, chổi, giẻ lau, túi đựng rác,… sau đó mới bắt đầu bật điều hòa rồi dọn dẹp.
Từ đầu đến cuối, ba người bọn họ làm việc đến mấy tiếng đồng hồ mới có thể nghỉ ngơi.
Ngay lúc đang mệt bở hơi tai, Trần Tuấn Hoành mang theo mấy cái rương lớn đứng dưới lầu, sau đó đi người không lên rồi bảo nếu họ không có việc gì thì xuống mang mấy cái rương lên giùm.
Khi đó, Kỷ Lê sắp đến giờ phải đi làm thêm nên cậu đi trước. Sau đó, An Tuyên và Phạm Thanh đến giúp, họ không hề được nghỉ ngơi, mỗi người xách hai cái vali, thở hổn hển đi về ký túc xá, chỉ thấy Trần Tuấn Hoành đang ngang nhiên ngồi trong ký túc xá hưởng điều hòa!
Cậu ta lại còn bảo hai người họ: “Sao chậm thế!?”
An Tuyên và Phạm Thanh không nói lời nào, chỉ đưa đồ cho cậu ta rồi ngồi vào chỗ mình.
Tuy nhiên, sau đó Trần Tuấn Hoành nói cậu ta đã xuống chỗ máy bán hàng tự động ở tầng dưới để mua một thùng mì gói cho cả hai người để cảm ơn họ đã giúp cậu ta mang hành lý.
Sau đó một tuần trời cậu ta đều kể lể việc mua mì gói cho hai người kia.
Ban đầu Kỷ Lê nghe Trần Tuấn Hoành nói chuyện này, nhưng cậu ta nói một phiên bản khác, cậu ta bảo vì mệt quá nên không xuống mang hành lý lên được, cuối cùng không ngờ An Tuyên và Phạm Thanh làm chậm như vậy nên lại phải tự xuống lấy!
Cậu, An Tuyên và Phạm Thanh đã phải dọn dẹp phòng ký túc xá, cậu đương nhiên biết hai người họ rất mệt, có thể xuống giúp đỡ đã là tốt rồi, Kỷ Lê nói Trần Tuấn Hoành vài câu, Trần Tuấn Hoành rõ ràng là không vui đi mất.
Sau đó -------
Có một lần đi học, vì tối hôm trước An Tuyên và Phạm Thanh trốn ra ngoài chơi muộn, buổi sáng ký túc mở cửa mới về nên họ ở luôn trong ký túc ngủ bù.
Cho nên hôm đó chỉ có Kỷ Lê cùng Trần Tuấn Hoành đi học, hai người họ còn ngồi cùng nhau.
Hôm đó học khá sớm nên Kỷ Lê chỉ tùy tiện mặc đồ, cậu không nghĩ nhiều, cũng không mặc mấy thứ hàng nhái loại A mình hay mua.
Nhưng có thể do tiết học hôm đó rất nhàm chán nên Trần Tuấn Hoành soi cậu từ đầu đến chân.
“Áo cậu mặc là nhái của hãng G đúng không?”
“Còn quần sao lại nhái của nhà H với nhà C vậy?”
“Đôi giày nhái này là của nhãn hiệu thấp cấp nào vậy? AJ thì để thành DJ kia kìa!”
Kỷ Lê: “……….”
Cậu vừa mới mua trên Pinduoduo có tệ thôi mà…..
“Quần áo của cậu bao nhiêu tiền thế?” Trần Tuấn Hoành hỏi.
“ tệ freeship.” Kỷ Lê thành thật.
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành khinh thường: “Quần áo tệ mà cậu cũng dám mặc à? Không sợ bị bệnh sao? Như tôi đây, quần áo rẻ hơn tệ tôi đều không muốn mặc.”
Nói rồi cậu ta giơ đồng hồ ra khoe: “Nhìn thấy không, đồng hồ của tôi là R.o.l.e.x, giá của nó đủ để cậu mua một cái nhà đó.”
Kỷ Lê: “……Thật lợi hại.”
Có lẽ do Kỷ Lê khen không đủ chân thành tha thiết nên Trần Tuấn Hoành không vui cho lắm.
Cậu ta lại chỉ chỉ quần áo của mình: “Bộ đồ này của tôi là LV, cậu chắc cũng biết LV đúng không? Bộ này của tôi giá hơn . đó, mấy bộ giống thế này, tôi có hẳn một tủ.”
Kỷ Lê nỗ lực ra vẻ mình thực sự sùng bái: “Thật tốt nha!”
Nhưng diễn xuất của Kỷ Lê không thuyết phục, Trần Tuấn Hoành không cười nữa, chỉ nói với cậu ba chữ: “Đồ nhà quê!”
Nói xong liền không thèm để ý tới Kỷ Lê nữa.
Sau đó hai người không hề nói với nhau câu nào nữa, chỉ có Trần Tuấn Hoành thỉnh thoảng lại kéo tay áo lên để Kỷ Lê nhìn thấy đồng hồ của cậu ta.
Sau đó, Trần Tuấn Hoành luôn không thích nói chuyện với Kỷ Lê cho lắm, và ngay cả khi nói chuyện cũng luôn kiếm cớ xỉa xói cậu.
Ví dụ đôi khi trong ký túc xá, mọi người sẽ nói chuyện sau này muốn làm gì.
Kỷ Lê mong ước sau này mình có thể mở một cửa hàng ăn sáng nhỏ.
Trần Tuấn Hoành châm chọc: “Chỉ bằng cậu?”
Tất cả những điều này cho thấy Kỷ Lê và Trần Tuấn Hoành không hề hợp với nhau, cho nên hai người chú định không thể trở thành bạn tốt.
……
Không suy nghĩ miên man nữa, sau khi chuông reo tan học, Kỷ Lê vội vàng rời đi.
Hôm nay là sinh nhật Kỷ lão phu nhân, cậu cùng Thẩm Thuật Bạch phải về nhà một chuyến.
Về đến dưới lầu nhà trọ, Kỷ Lê trông thấy chiếc Maybach quen thuộc.
Cũng trông thấy Thẩm Thuật Bạch tây trang giày da, ánh mặt trời như nhuộm một tầng sáng lên người anh.
Trái tim cậu xốn xang rồi.
Kỷ Lê bước tới: “Anh mượn xe của ông chủ à?”
Bước tới gần, Kỷ Lê càng cảm thấy Thẩm Thuật Bạch có chút không chân thật.
Tây trang, chiếc xe hơi sang trọng và Thẩm Thuật Bạch rất hợp nhau, dường như anh sinh ra là để làm công tử quý tộc vậy.
“Lên xe đi.” Thẩm Thuật Bạch không trả lời câu hỏi của Kỷ Lê, chỉ mở cửa ghế phụ cho cậu.
Kỷ Lê nghĩ như vậy nghĩa là anh không phủ nhận.
Cậu liền ngồi vào ghế phụ.
Lần trước lúc đi lĩnh chứng, do tâm trạng rất phức tạp nên cậu không cảm thấy gì, nhưng hiện tại thì cảm giác của cậu rất rõ – xe này ngồi rất không thoải mái….
Kỷ Lê cảm thấy mình đúng là không có mệnh phú quý, ngồi siêu xe mà còn cảm thấy cứng ngắc không thoải mái, chỉ là chỗ ngồi rộng rãi hơn xe bình thường thôi.
Thẩm Thuật Bạch lên xe rồi lại thấy Kỷ Lê cứ nhích tới nhích lui.
“Em không thoải mái sao?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Em cảm thấy chỗ ngồi hơi cứng…..” Có phải cậu thật không biết tốt xấu không?
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, hình như anh suy tư một chút rồi nói: “Lần sau sẽ không lái chiếc này nữa.”
Kỷ Lê: “?”
Không chờ Kỷ Lê hỏi lại, Thẩm Thuật Bạch đã lấy một cái gối mềm tới, bên trên có logo hai chữ C: “Em lót một chút đi.”
“Của ông chủ anh sao?” Kỷ Lê có hơi sợ, đồ đắt tiền như vậy sao mà lấy ra lót được.
“Của anh.”
Thẩm Thuật Bạch đáp mà không có bất kỳ chút tạm dừng hay do dự nào.
Kỷ Lê nhìn chiếc gối mềm, nghĩ nghĩ, nếu của Thẩm Thuật Bạch thì chắc chắn là hàng nhái rồi!
Nghĩ vậy, cậu yên tâm lấy ra lót mông, mềm ra phết ấy chứ!