Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cố Dịch Tân mọc thêm rất nhiều phiền não.
Đoàn phim quay phim, sẽ thỉnh thoảng có các nhóm fans kéo bè kéo lũ chạy tới trong đoàn phim mắt trái tim với anh.
Nếu chỉ nhìn thôi thì không nói.
Các nàng còn sờ.
Cố Dịch Tân chưa từng truy tinh, cũng chưa từng bị truy, nên không biết gì về đàn fans cuồng nhiệt vô tổ chức này.
Kết quả anh vừa đi tới, những tiểu cô nương đó ngay lập tức ùa lại chụp ảnh, oa oa thét chói tai.
Một cô bé trông còn rất nhỏ tuổi lớn mật vươn tay sờ một cái, kích động đến khóc lên.
"Mình sờ vào Mao ca ca rồi! Làn da Mao ca ca cực kỳ mịn màng!"
Có dũng sĩ xung phong, những người khác cũng lập tức điên cuồng xông lên phía trước.
Cố Dịch Tân vì thế bị dọa chạy.
Có lẽ anh cùng trốn chạy đích xác có gắn bó keo sơn.
Các cô bé chỉ bằng sức hai cái đùi tự nhiên là không có khả năng đuổi kịp Cố Dịch Tân.
Nhưng các nàng có tiền.
Cho nên các nàng ngồi xe taxi đuổi theo.
Chuyện này đương nhiên là rất nguy hiểm.
Các bé ngoan không nên học.
Cố Dịch Tân ở trong thành thị chơi parkour, xe taxi đội hết đèn xanh đèn đỏ trên dòng xe cộ rất nhanh mà ép sát.
Một cái đèn đỏ, Cố Dịch Tân vụt đi một đoạn.
Đèn xanh sáng lên, khoảng cách lại nhanh chóng bị kéo gần.
Cố Dịch Tân đã chạy tới tận công trường.
Công trường còn chưa hoạt động trở lại.
Cố Dịch Tân chạy đến phòng trực ban ở công trường, khóa trái cửa lại, vọt vào trong phòng.
Quả nhiên, nguyên bộ đồ trang bị giống trong trí nhớ như đúc được treo ở trên tường.
Cố Dịch Tân thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, các fangirl đi xe taxi bồi hồi đứng trên đường lớn ở trước cửa công trường.
"Bác tài, cho bác thêm , ở trên con đường này chạy qua chạy lại, chạy đến khi nào Mao ca ca chịu ra mới thôi."
Fangirl thật là một đám người tàn nhẫn.
Còn là một đám kẻ có tiền.
Cố Dịch Tân nghênh ngang từ công trường đi ra ngoài.
Ngay từ đầu anh còn có chút lo lắng, vì thế trét lên trên mặt hai vết bụi bẩn.
Hai vết bụi bẩn này có tác dụng gần giống với mắt kính của Conan.
Có hai vết bụi bẩn này trên mặt, cho dù là đi dưới lỗ mũi người ta cũng chưa chắc bị nhìn thấy.
Anh ngụy trang quá mức thành công.
Không chỉ có đậu tương không nhận ra được, mà ngay cả người quen cũng không nhận ra nổi.
Cố Dịch Tân đi tới đi tới, vui rất nhiều mà cũng có chút buồn bực.
Vì sao hai vết bụi bẩn này lại có công dụng mạnh như vậy chứ?
Lúc trước, chính mắt gặp qua anh, Lâm Thụy cũng không nhận ra được.
Sau khi về đến nhà, Cố Dịch Tân đầu tiên là đối mặt với má Trần.
Má Trần cảnh giác mà dựng thẳng lên cái chảo.
"Anh là ai? Muốn làm gì? Vào bằng cách nào?"
Cố Dịch Tân:......
Anh chạy vắt giò lên cổ tránh né bắp cải thảo, quả quýt bị má Trần ném bay qua, tiện tay tiếp được một cây mía gặm một ngụm, lớn tiếng tự giới thiệu.
"Má Trần, con là Cố Dịch Tân đây!"
Má Trần trừng mắt, lại ném qua đây một cái sandwich trứng chiên chân giò hun khói trứng cá, cá hồi cuốn rong biển, một con tôm nướng, một cây rau xà lách cùng với một hộp sữa AD Canxi oa ha ha.
Cố Dịch Tân ném cây mía tiếp tôm nướng, ném tôm nướng đỡ đẻ đồ ăn, tay trái một hộp cá hồi, tay phải một bình oa ha ha.
Sandwich nhét ở trong miệng, cái này ngay cả đường nói chuyện cũng không có.
Cố Dịch Tân nhìn đồ vật mình cầm trên tay ôm trong lòng ngực, vô cùng khiếp sợ.
Má Trần lấy đồ ăn chọi người đều có thể phối hợp dinh dưỡng phong phú đến như thế, đồ ăn cân đối, không hổ là người đàn bà chinh phục trên dưới ba đời Lục gia.
Cố Dịch Tân bày biện tốt mỗi loại thức ăn lên trên bàn cơm, cẩn thận mà đem hộp cá hồi bị mình niết bẹp lần nữa ấn tròn lại, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi vì bóp hư đồ ăn.
"Con thật sự là Cố Dịch Tân."
Má Trần không tin.
Đại Hắc lúc này đã đẻ xong xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Nó hoang mang nghiêng đầu nhìn Cố Dịch Tân.
Dường như không thể hiểu được vì sao một người lạ mặt nó không quen biết lại có mùi hương quen thuộc của chủ nhân.
Mọi ngày Đại Hắc vừa trông thấy Cố Dịch Tân sẽ nhào vào người anh.
Hôm nay lại chần chờ mười giây đồng hồ.
Phản ứng của Đại Hắc làm má Trần càng thêm xác định đây là hàng giả.
Má Trần đang đứng phía sau hàng giả, không tiếng động mà giơ lên cái chảo.
Đổi thành người khác, Cố Dịch Tân nhất định có thể phát hiện ra được, sau đó tránh thoát.
Nhưng anh không hề phòng bị đối với má Trần.
Hơn nữa vẫn luôn dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm Đại Hắc.
Mắt thấy thảm kịch sắp sửa xảy ra.
Đại Hắc, vẫn còn đang nghiêng đầu, đã quyết định!
Đây là mùi vị của chủ nhân.
Mùi vị ắt sẽ không gạt người.
Mình từng bị chủ nhân đánh, chủ nhân còn giúp mình đỡ đẻ.
Tình nghĩ sâu sắc như vậy, sao chỉ vì bị hủy dung mà có thể đánh lật con thuyền nhỏ hữu nghị của chúng ta?
Đôi mắt cún con của Đại Hắc quay tròn, thâm tình mà nhìn chăm chú vào Cố Dịch Tân.
Chủ nhân một thân ngăn nắp đi ra cửa, đầy người dơ bẩn trở về nhà.
Nhất định là đã chịu đả kích sâu nặng, cần gấp được nó quan tâm.
Cẳng chân Đại Hắc giẫm mạnh, như một viên đạn pháo mà lao vào trong lòng ngực Cố Dịch Tân cách nó mét, ẳng ẳng ẳng ẳng kêu.
Đại Hắc nhiệt tình làm má Trần đang giơ cao cái chảo sửng sốt một chút.
Cố Dịch Tân ôm Đại Hắc, lại lần nữa bảo đảm với má Trần:
"Con thật sự là Cố Dịch Tân, cơm sáng hôm nay ăn sáu cái bánh bao thịt bốn cái sủi cảo chiên ba chén phở bò, còn kêu dì rắc thêm cho con tiêu trắng và hạt mè dầu mè."
Má Trần vỗ đùi, liên thanh kêu: "Dịch Dịch, con sao lại biến thành như vậy, mau đi rửa mặt nhanh đi......"
Theo lý thuyết Cố Dịch Tân hẳn là nên lập tức đi rửa mặt.
Nhưng anh đột nhiên rất ác tục mà muốn biết một chút, Lục Minh Thời có phải cũng không nhận ra anh hay không.
Cho nên Cố Dịch Tân trực tiếp đi vào thư phòng.
Lục Minh Thời đang xem tài liệu về dự án thu mua gần đây.
Nam nhân cao lớn đoan đoan chính chính ngồi trên ghế giám đốc ở bên cửa sổ, nghịch sáng ánh chạng vạng đang dần ảm đạm buông xuống, trên gương mặt anh tuấn toát ra một chút mỏi mệt.
Đắm chìm trong công việc Lục tổng hoàn toàn không có chú ý tới động tĩnh ở cửa.
Trong miệng hắn lẩm bẩm mấy câu từ mấu chốt trên văn kiện, trầm ngâm suy nghĩ phương án giải quyết vấn đề.
Cố Dịch Tân lặng yên không một tiếng động mà đến gần.
Thẳng đến khi thân ảnh đã đứng lặng ở trước bàn làm việc.
Lục Minh Thời mới bừng tỉnh ngẩng đầu chú ý tới vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện này.
Lục Minh Thời trừng mắt Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân chờ mong mà nhìn Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời trong mắt hoàn toàn là xa lạ và cảnh giác.
Lục Minh Thời lén lút nắm lấy máy báo nguy dưới gầm bàn.
Trên mặt cố gắng bảo trì trấn định:
"Cậu là ai?"
Cố Dịch Tân có chút thất vọng nho nhỏ mà thở dài.
Xem ra cái mosaic buff tự động này thật sự là quá mức cường hãn, ngoại trừ chó ra ai cũng không thể kháng cự.
Bao gồm cả ba ruột của con anh.
Dù vậy anh rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Cố Dịch Tân từ trên cao nhìn xuống ngó cái bụng Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời gần như là lập tức cứng đờ.
Hiện tại đối với Lục Minh Thời mà nói, quan trọng nhất không phải là an nguy của mình.
Hắn sợ nhất có người sẽ xúc phạm tới con của hắn.
Cố Dịch Tân câu môi cười: "Không quen biết tôi?"
Lục Minh Thời trấn định: "Tôi từng biết cậu à?"
Cố Dịch Tân: "Chúng ta rất quen."
Lục Minh Thời thành thật nói: "Không có ấn tượng gì."
Cố Dịch Tân thản nhiên nói: "Tôi là bạn trai cũ của em."
Cố Dịch Tân hồi tưởng lại một chút những lời đạo diễn nói khi đóng phim.
"Bản chất của diễn viên, chính là diễn xuất!"
"Ngày thường cậu không có việc gì làm cũng có thể luyện tập nhiều một chút, diễn xuất là một môn nghệ thuật ưu tú. Lời thoại, động tác, bao gồm ánh mắt, đều là trọng điểm mà diễn viên nào cũng phải tuỳ thời chú ý tới."
Vẻ mặt đạo diễn Vương nghiêm trang, tràn ngập tôn kính đối với nghệ thuật: "Dùng tứ chi của cậu thuyết phục đối thủ! Dùng ánh mắt của cậu chinh phục đối thủ! Tin tưởng vào chính mình, sau đó để người khác tin tưởng lời nói vô nghĩa nhất của cậu, thành công sẽ không xa!"
Cố Dịch Tân hình như đã có sở ngộ.
Đối mặt Lục Minh Thời đầy mặt cậu cho tôi là thiểu năng trí tuệ à.
Cố Dịch Tân phát huy kỹ thuật diễn ngưu X của mình.
Cố Dịch Tân: "Biết vì sao tôi lại có thể đi vào nhà em mà không bị ngăn cản không?"
Cố Dịch Tân nâng cằm Lục Minh Thời lên: "Bởi vì em còn yêu tôi. Thiết bị bảo an nhà em vẫn còn giữ lại dấu vân tay và tròng mắt của tôi, ngay cả Đại Hắc cũng còn nhớ kĩ mùi hương trên người tôi, ba năm trước em bị đụng nên mất trí nhớ, cái gì cũng đều nhớ rõ, chỉ duy nhất quên tôi đi."
Lục Minh Thời đen mặt: "Cậu nói bậy! Tôi khi nào từng có bạn trai cũ!"
Cố Dịch Tân kinh ngạc: "Em cũng sắp , tại sao lại không có bạn trai cũ?"
Lục Minh Thời trở mặt: "Không có thời gian yêu đương không được sao?"
Hắn ý đồ bẻ ra ngón tay đối phương đang khống chế cằm hắn, không nghĩ tới sực lực người này lớn như vậy, quả thực không chênh lệch mấy so với Cố Dịch Tân.
Trông cũng giông giống nữa.
Nhưng khẳng định không phải anh, nội tâm Lục Minh Thời quả quyết phủ nhận.
Uy lực buff thật sự quá cường đại, Cố Dịch Tân đột nhiên cảm thấy có thể mượn cơ hội này nói thêm nhiều một chút.
Cố Dịch Tân: "Vấn đề tôi hỏi tiếp theo em phải ngoan ngoãn trả lời, bằng không chuyện mà em sợ hãi nhất sẽ xảy ra."
Tỷ như đè em lên trên giường.
Lấy cỏ đuôi chó cào gan bàn chân em.
Lục Minh Thời thật sự rất sợ hãi. Hai tay hắn phản xạ có điều kiện bảo vệ bụng nhỏ, cảnh giác mà nhìn Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân ấn cái ót Lục Minh Thời xuống một chút, coi như hắn đồng ý.
"Chỉ có thể nói thật biết chưa."
"Lần đầu tiên hôn môi là khi nào? Cùng ai?"
Lục Minh Thời banh mặt: "Cùng chồng tôi."
"Hử?" Cố Dịch Tân thật kinh ngạc, "Lúc ấy tình huống như thế nào?"
Lục Minh Thời mặt hồng hồng.
Xem phản ứng này của hắn, Cố Dịch Tân không sai biệt lắm cũng đã hiểu rõ.
Lục Minh Thời thế nhưng thật sự là một đại xử nam.
Ngây thơ đến mức nói về hôn môi cũng đỏ mặt.
Một bá đạo tổng tài thế nhưng lưu lạc đến nông nỗi này, Cố Dịch Tân thế mà có chút đồng tình.
Cố Dịch Tân thử hỏi: "Từng có cảm giác với những người khác chưa?"
Lục Minh Thời không chịu phối hợp: "Cậu quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi như vậy làm gì."
Còn đắm chìm trong thiết lập tính cách không thể tự thoát ra được, Cố Dịch Tân chắc nịch nói:
"Tôi là bạn trai cũ của em, tôi đương nhiên quan tâm."
Lục Minh Thời rít gào: "Đã nói không có bạn trai cũ! Tôi chỉ có duy nhất một ông xã! Chỉ thích một người! Không cần phải biên diễn cái trò mất trí nhớ mê sảng gì nữa!"
Cố Dịch Tân như suy tư gì.
Cố Dịch Tân: "Em mở miệng ngậm miệng chỉ có ông xã của em, tôi thừa nhận tôi bị hắn đánh bại."
Lục Minh Thời đắc ý mà nhìn anh, lại đi bẻ ngón tay trên cằm xuống, vẫn là không động đậy.
Lục Minh Thời nghiêm mặt: "Cậu tốt nhất nên sớm một chút buông tôi ra, ông xã tôi lập tức sẽ tan tầm trở về, để hắn nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ gây hiểu lầm."
Cố Dịch Tân thần thái tự nhiên: "Để hắn hiểu lầm cũng tốt."
Lục Minh Thời vội la lên: "Hắn rất lợi hại, cậu tuyệt đối đánh không lại hắn."
Cố Dịch Tân cười: "Nếu tôi đánh không lại hắn, vậy sao em còn phải sốt ruột?"
Anh kê sát vào chút, Lục Minh Thời lập tức lui về sau, vẻ mặt cẩn thận:
"Cậu muốn làm sao."
Nếu không phải bởi vì bé con, Lục Minh Thời đã sớm đánh người.
Lục Minh Thời làm phản diện pháo hôi công trong sách, giá trị vũ lực cũng chỉ xếp sau vai chính công.
Tuy rằng sẽ không có Thiết Sa Chưởng, nhưng Thất Thương quyền luyện được cũng rất không tồi, lấy giá trị vũ lực của hắn, đánh bay hai mươi tên lưu manh bình thường tuyệt đối không thành vấn đề.
Cố Dịch Tân nhìn chằm chằm biểu tình cực độ kháng cự của Lục Minh Thời, đột nhiên hỏi: "Em thật sự thích hắn như vậy?"
"Thích hắn cái gì?"
Cố Dịch Tân suy nghĩ một chút, thay đổi một cách hỏi cụ thể hơn.
"Như vậy đi."
"Em phải kể ra năm ưu điểm của hắn."
"Năm cái, một cái cũng không thể thiếu."
Lục Minh Thời biểu tình thay đổi thất thường.
Lục Minh Thời nghẹn khuất hỏi: "Tôi nói thì có ích lợi gì?"
Cố Dịch Tân nhướng mày: "Chuyện mà em sợ hãi nhất sẽ không xảy ra."
Dưới sự uy hiếp khủng bố như vậy.
Lục Minh Thời khuất phục.
"Tôi nói."
Lục Minh Thời thanh thanh giọng nói, đang muốn mở miệng.
Cố Dịch Tân móc ra một cái điện thoại, mở ghi âm ra, đưa tới bên miệng hắn.
Lục Minh Thời nhìn chằm chằm điện thoại.
Vì sao cái điện thoại này cũng quen mắt như vậy?
Suy nghĩ một khi bị gián đoạn, sẽ rất khó để tiếp tục.
Biểu tình Lục Minh Thời trống rỗng.
Cố Dịch Tân hiểu ra.
"Hoá ra hắn căn bản không có ưu điểm."
Lục Minh Thời: "Đương nhiên là có. Tất cả của hắn đều là ưu điểm."
"Nguyên nhân chính là vì ưu điểm quá nhiều, mới không thể từ giữa đó chọn ra một hai ba cái!"
Cố Dịch Tân nhún nhún vai.
"Không quan trọng, tôi có rất nhiều thời gian, em có thể từ từ suy nghĩ."
Lại nhắc nhở hắn: "Phải nói thật lòng."
Lục Minh Thời suy nghĩ.
Nghẹn ra được vài câu như vậy.
"Hắn có thể đẹp trai hơn tôi."
"Hăng hái làm việc nghĩa."
"Am hiểu dọn gạch."
"Kỳ thật cũng không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."
"Có đôi khi còn rất ôn nhu."
"Rất có nguyên tắc."
"Mỗi một ngày đều vui vẻ."
"Khi cùng hắn ở bên nhau, còn cảm thấy rất nhẹ nhàng."
......
Đơn thuần nói ra ưu điểm có thể nói rất nhiều, nhưng vì đã thích nhau, rồi lại rất khó dùng dăm ba câu để nói rõ.
Lục Minh Thời nói một câu, Cố Dịch Tân liền ừ một tiếng, cuối cùng ừ bảy tám tiếng mười tiếng.
Mà Lục Minh Thời lại càng nói càng hăng hái, trong đầu vô cùng rõ ràng, tựa như có đến sáng mai cũng đều kể không xong.
Trên đường Cố Dịch Tân còn bớt thời gian đi ra ngoài rửa mặt.
Lục Minh Thời cũng chưa phát hiện.
Khi Cố Dịch Tân rửa mặt xong trở về, Lục Minh Thời còn đang ở trong trạng thái trống rỗng, một lúc sau mới bật ra một chữ.
Cố Dịch Tân kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện hắn.
Đôi tay nâng mặt, thưởng thức Lục Minh Thời đang thao thao bất tuyệt.
Cuối cùng Cố Dịch Tân nghe được đều có chút ngượng ngùng, rót ly nước rồi đưa qua, cắt ngang Lục đại tổng tài tư duy nhanh nhẹn miệng lưỡi lưu loát.
"Tôi thật sự có nhiều ưu điểm như vậy?"
Lục Minh Thời chế nhạo: "A, mặt mũi cũng lớn thật, tôi là đang nói ông xã của tôi, không phải nói cậu."
Nói xong thì ngẩng đầu nhìn một cái, chuẩn bị dùng ánh mặt tàn khốc như mùa đông nghiêm hình nhìn đối phương.
Cố Dịch Tân nghiêng đầu: "Phải không?"
Lục Minh Thời há to miệng, nhất thời không đóng lại.
"...... Anh trở về khi nào." Hắn nhìn xung quanh, đề phòng thằng nhóc tự xưng là bạn trai cũ kia đột nhiên nhảy ra đánh lén.
Cố Dịch Tân cầm lấy điện thoại còn đang ghi âm.
"Người lúc nãy là anh."
Lục Minh Thời một lần nữa há to miệng.
Cố Dịch Tân thấy hắn vẫn luôn giương miệng, nghĩ nghĩ, liền lấy trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy gói rồi ném vào.
Hết chương
※Lời Editor:
Chẳng là Editor vừa mới nhận ra một sai lầm rất rất lớn. Đó là mỗi lần má Trần với mẹ Lục gọi anh Cố Dịch Tân, cái chữ trong QT nó là "Sáng Lán". Mình đã dịch thành "Dịch Tân", nhưng bây giờ xem lại mới tá hoả phát hiện ra đó là "Dịch Dịch". Chán mình ghê.
Editor sẽ sửa lại ở các chương trước! Mong các bạn thông cảm!