Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nhân viên làm việc tại Cục Dân Chính nở nụ cười từ ái tiếp đón hai nam nhân thần bí.
"Năm mới vui vẻ! Chúc mừng hai bạn, hai bạn là cặp vợ chồng thứ đăng ký tại thành phố của chúng ta trong năm nay! Thay mặt mọi người, tôi xin chúc các bạn trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Cậu trai đăng ký mặt mày tươi cười nói.
Vừa nói xong, cậu trai bên cạnh lập tức huých gã một cái.
Người ta là nam nam, nói sai rồi!
Cậu trai đăng ký nhanh chóng sửa miệng.
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ, bền vững dài lâu!"
Trên mặt Lục Minh Thời không có biểu tình.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn rất hạnh phúc.
Cố Dịch Tân nghiêm túc hỏi: "Như vậy, xin hỏi quý đơn vị, trở thành cặp đôi thứ , có phần quà hay phúc lợi đặc biệt nào không?"
Cố Dịch Tân cảm thấy, hầu như trong sách khi viết đến tình huống gặp được con số thần bí nào đó, chắc chắn sẽ có phân đoạn rút thăm trúng thưởng.
Chẳng sợ cơ quan này chỉ đưa tặng một bịch khăn giấy, đó cũng là kiếm lời.
Trong nguyên tác, Lục Minh Thời cũng là không sai biệt lắm ở ngay lúc này, dưới áp lực của cha mẹ không tình nguyện mà cùng nguyên chủ lãnh chứng.
Thời gian trước sau có thể chênh lệch một hai ngày, tóm lại ở trong sách, thế nhưng không hề có giả thiết cặp đôi thứ kết hôn.
Câu hỏi của Cố Dịch Tân, thành công khiến cho nhân viên công tác ở đây đồng thời tập thể tạp một chút xác.
Hai cậu trai nọ liếc nhau.
Bọn họ còn chưa đề cập đến, vị tiên sinh này sao lại biết có phần thưởng?
Cậu trai bên cạnh chọc chọc cậu trai đăng ký, cậu trai đăng ký vội từ trong mờ mịt phục hồi lại tinh thần, vui tươi hớn hở nói: "Có có, các bạn chờ một lát."
Phần thưởng kia có hơi lớn, hai cậu trai cùng nhau vào nhà kho, hợp sức nâng nó ra.
Một bên nâng một bên giao lưu.
"Bọn họ hẳn sẽ không thích."
"Lúc trước khi đi mua sao lại không suy xét đến tình huống người trúng thưởng là cặp đôi đồng tính chứ?"
Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời ngồi bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Hai cậu trai nọ trở về, Cố Dịch Tân lập tức cao hứng mà nhảy dựng lên.
Ngay khi Cố Dịch Tân nghe nói quà tặng có thể tích rất lớn, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nghênh đón sáu thùng khăn giấy.
Nhưng đặt ở trước mặt lại là một niềm vui bất ngờ.
Đó là một cái nôi xinh đẹp.
Gỗ phong trắng, chất lượng cao, thiết kế đẹp, hoa văn tinh xảo.
Chính là cái nôi mà anh nhớ mãi không quên, nghĩ mãi như cuồng, cuối cùng xắn tay áo ra trận mua vật liệu gỗ tự mình đóng!
Hoàn toàn giống nhau như đúc!
Thật là một Cục Dân Chính biết quan tâm đến nhu cầu người dân, cung cấp các dịch vụ tiện ích phục vụ dân, đảm bảo số lượng người kết hôn duy trì ở mức cao nhất.
Lục Minh Thời thấy ánh mắt Cố Dịch Tân sáng long lanh, rõ ràng là hưng phấn vô cùng, cũng cảm thấy thật cao hứng.
Hai cậu trai vừa mới đặt cái nôi nặng nề kia xuống, chống nạnh thở hổn hển mấy hơi.
Bọn họ đang muốn xin lỗi Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời, đồng thời muốn giải thích một chút sai sót trong khâu chuẩn bị, lại thấy hai người ánh mắt sáng ngời, như là nhìn thấy trân bảo hiếm thấy lắm.
Cậu trai còn máy móc mà nói lời thoại vừa rồi đã chuẩn bị tốt:
"Nếu hai người không thích, bên chúng tôi có thể suy xét đổi thành vé tham quan du lịch ba ngày hai đêm đến tỉnh bên......"
Lục Minh Thời lập tức nói: "Không cần."
Hắn cúi người sờ sờ vân gỗ bên ngoài, mang theo ý cười nói: "Cái này rất tốt, chúng tôi rất thích."
Cố Dịch Tân càng là vui vẻ đến hai mắt cũng nheo lại.
Hai cậu trai nghệch mặt, liếc nhau, ánh mắt giao lưu bùm bùm.
"Phỏng chừng là tính toán nhận con nuôi."
"Tuổi này của bọn họ không phù hợp chính sách nhận nuôi, có thể là sinh ở nước ngoài?"
Bởi vì hành động của hai nhân viên công tác khiến cho bọn họ vô cùng cao hứng, Lục Minh Thời cảm thấy mình hẳn phải tỏ vẻ một chút.
Loại tỏ vẻ này đại khái chính là boa chút tiền biểu đạt tâm ý.
Lục Minh Thời ưu nhã lấy ra ví da màu đen từ trong túi. Chính là cái ví có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong truyện.
Hắn mở ví ra, nhìn thoáng qua bên trong.
Đúng vậy, hôm nay trong ví tiền vẫn chỉ có hai mươi đồng tiền.
Lục Minh Thời yên lặng cất ví tiền về.
Quên đi.
Bước đăng ký thủ tục cuối cùng, là chụp ảnh chứng nhận.
Cố Dịch Tân cùng Lục Minh Thời quy quy củ củ mà ngồi trên ghế để chụp giấy chứng nhận, nghe nhiếp ảnh gia yêu cầu dịch trái dịch phải, đặc biệt ngoan ngoãn đặc biệt nghe lời.
Một người soái, một người xinh.
Nhiếp ảnh gia điều khiển hai gương mặt hoàn mỹ này, trong lòng chảy đầy nước miếng.
Nhưng dáng người soái ca hình như rất biến dạng, vô cùng đáng tiếc.
Nhiếp ảnh gia liếc phần eo bụng của Lục Minh Thời, rõ ràng thô một vòng.
Nhưng hãy nhìn xem, có những người cho dù béo đến đâu, ống kính vẫn không thể "phát hiện" được.
Ai bảo thịt sẽ phát triển (?), béo chỗ nào cũng không béo mặt kia kìa?
"Tách."
Ảnh chụp nhập kho, hoàn thành thủ tục đăng ký.
Nhân viên công tác dẫn bọn họ tới trước máy in tự động.
"Hai vị tiên sinh hãy ở chỗ này chờ một lát."
Đang tạo chứng nhận cho bạn......
, , , .
Lục Minh Thời nín thở nhìn màn hình máy in đang tự động đếm ngược, bụng ngón trỏ chà xát mặt trong ngón tay cái, hơi có cảm giác không chân thật.
.
Cùng với âm thanh điện tử thanh thuý vang lên "Đã hoàn thành", hai cuốn sổ đỏ trơn nhẵn tuột ra khỏi máy.
Lục Minh Thời đưa hai tay ôm lấy.
Hai cuốn sổ nhỏ, yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bìa màu đỏ chữ thiếp vàng, giống như hai trái tim.
Cố Dịch Tân thò qua nhìn.
Lục Minh Thời đưa một cuốn chứng nhận cho anh, còn mình mở tấm bìa ra, hình ảnh vừa chụp ánh vào mi mắt.
Phông màu đỏ rượu, hai người mặc trang phục trắng, dựa thật gần nhau, ánh mắt bình thản ấm áp.
Lục Minh Thời cảm động đến không được.
Hắn hít hít mũi, cảm xúc mênh mông mãnh liệt không có chỗ phát tiết, đơn giản xoay người ôm chặt bả vai Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân đang chuẩn bị mở ra xem, đột nhiên không kịp phòng bị bị ôm một cái, hơi sơ ý, giấy hôn thú trên tay vừa mở được một nửa rớt xuống đất.
"Lạch cạch."
Trong sảnh Cục Dân Chính rất nhiều người.
Cũng rất đông.
Vì thế giấy hôn thú rớt trên mặt đất còn chưa kịp nhặt, đã bị người bên cạnh đi ngang qua dẫm một cái.
"Roẹt!"
Rách làm đôi.
An Lạc Vũ nhận được một kịch bản.
Cậu mừng như điên, bởi vì ba tháng rồi cậu còn chưa bắt đầu làm việc.
Gạo trong nhà ăn hết sạch, mắt thấy sắp sửa không còn gì để ăn.
Nếu không có thu nhập, cậu liền phải suy xét rời khỏi giới giải trí, đi bày sạp bánh nướng bên cạnh viện phúc lợi bán qua ngày.
Tuy rằng bán bánh nướng cũng không tồi, dù sao An Lạc Vũ cũng thích ăn bánh nướng nhất.
Nếu như đi bán bánh nướng, sẽ có thể được ăn mỗi ngày.
Nhưng rốt cuộc, cậu yêu thích là ăn bánh nướng, chứ không phải bán bánh nướng.
Huống chi, diễn xuất, mới là ước mơ cả đời của cậu.
Cậu An Lạc Vũ, nhân danh một mỹ nam tử, sẵn sàng hi sinh tất cả vì ước mơ của mình!
Đây cũng là lý do vì sao trước kia, ông chủ để cậu đi tiếp rượu, dù cậu rối rắm mãi nhưng vẫn đi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có đạo diễn chấp nhận dùng cậu.
Tuy rằng vai này chỉ là nam số , nhưng bằng ánh mắt thăng trầm của cậu, xuyên qua kịch bản thật dày, thấy được tương lai mình tuyệt đối sẽ được diễn vai chính.
Nhân vật này, là một tra nam thanh danh tàn tạ.
Có hai cảnh chính trong vai diễn của cậu, một cảnh là ly hôn ở Cục Dân Chính, một cảnh khác là ở đầu đường bị người nhà vợ cũ đánh đến trọng thương.
Vì để diễn tốt vai tra nam này, An Lạc Vũ kiên quyết dứt khoát buông kịch bản, đi vào Cục Dân Chính tìm cảm giác.
Đắm chìm trong cốt truyện, An Lạc Vũ mau chóng nhập vai, cậu coi nữ sinh tóc dài phía trước như vợ cũ, trong lòng không tiếng động đọc lời thoại.
Cùng lúc đó, giấy hôn thú trong tay Cố Dịch Tân rơi xuống đất.
An Lạc Vũ đang nhập vai một chân dẫm lên.
Không hề ý thức được mình đã làm gì, An Lạc Vũ, tràn ngập tình cảm đuổi theo người vợ trong tưởng tượng của mình, nhất kỵ tuyệt trần.
Chỉ chừa lại cho Lục Minh Thời một bóng lưng.
() NKTT: Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua.
Lục Minh Thời ngồi xổm xuống nhặt giấy hôn thú lên, sau một lúc lâu không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm An Lạc Vũ đã đi xa, ánh mắt khoá chặt.
Hắn nhớ kỹ bóng dáng này. Tương lai nếu hắn còn nhìn thấy người nọ, nhất định sẽ không bỏ qua.
Lục Minh Thời nhìn giấy hôn thú trong tay bị xé thành hai nửa, cùng Cố Dịch Tân hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Cố Dịch Tân cầm lấy hai tờ giấy hôn thú.
Đem tấm giấy hoàn chỉnh kia cũng xé thành hai nửa.
Lục Minh Thời:......
Lục Minh Thời:!!!
Cố Dịch Tân cầm giấy hôn thú đi mất.
Để lại một mình Lục Minh Thời ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ đại sảnh.
Vẻ mặt buồn hiu.
Người qua đường tới tới lui lui, thỉnh thoảng có người chĩa ánh mắt hiếu kỳ tới.
Người thường xem tạp chí kinh tế tài chính nhận ra hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đôi tân hôn không quen biết hắn đi ngang qua, trong mắt mang theo chút đồng tình.
"Chắc tám phần là ly hôn rồi."
"Đẹp trai như vậy còn bị vứt bỏ, công lý ở đâu?"
"Em không thể chỉ xem mặt, nhìn bụng anh ta đi, chắc chắn là do sau khi kết hôn lôi thôi lếch thếch còn béo phì nên mới bị từ chối."
"A, sau này anh có trở nên như vậy không?!"
......
Một ông chú bình thường vừa mới ly hôn suy sụp tinh thần lê bước chân đi tới, chậm rãi ngồi vào bên cạnh Lục Minh Thời.
Không khí quanh hai người mạc danh tương hợp, đều lộ ra cảm giác nản lòng sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Minh Thời liếc anh ta một cái.
Người kia cũng nhìn sang.
Cùng là người đã rơi xuống đáy vực, Lục Minh Thời nghĩ.
Hắn còn chưa nói câu nào, ông chú bình thường đã mở miệng trước.
"Tôi và vợ mình kết hôn mười hai năm, có bốn đứa con, tuổi khoảng từ ba đến mười ba tuổi, hai nam hai nữ."
Lục Minh Thời mặt vô biểu tình, khô khốc nói:
"Tôi và hắn kết hôn năm phút, có một đứa con, năm tháng tuổi, không biết giới tính, cũng không muốn biết."
Ông chú bình thường nghe thấy lời này, lập tức biết đây là người một nhà.
Nghĩ đến nam nhân ưu tú trước mắt lại có cùng hoàn cảnh éo le như mình, trong lòng thật ra đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ngày kỷ niệm kết hôn mười hai năm, tôi biết được vợ mình có tám bạn trai cũ, bốn bạn trai hiện tại, tôi đưa con đi bệnh viện xét nghiệm ADN, kết quả giám định vừa được gửi đến điện thoại."
Lục Minh Thời nghe đến đó, từ từ mở to mắt, nghiêng mắt nhìn ông chú nón xanh trước mặt này.
Trong lòng hắn ẩn ẩn có dự cảm.
Ông chú nón xanh liếc hắn một cái, cúi đầu thương tâm khóc lớn lên:
"Bốn đứa nhỏ tất cả đều không phải của tôi, tất cả đều không phải aaa ~~ có một đứa độ tiếp cận %, chứng tỏ nó có quan hệ huyết thống với tôi, nhưng không phải ruột thịt!...... Hu hu hu hu ~ có ai khổ như tôi không!"
Lục Minh Thời:......
Đúng là thảm thật.
Quá chấn động.
Lục Minh Thời nghĩ.
Hắn theo bản năng che bụng lại, trong nháy mắt đó cảm thấy vô cùng may mắn ——
Thật tốt, ít nhất hắn có thể xác định trăm phần trăm, đứa bé là con ruột của mình!
Từ góc độ này mà nói, khả năng mang thai đích xác có thể nói là một ưu thế.
Lục Minh Thời lâm vào trầm tư.
Cái này làm cho hắn tạm thời quên mất thống khổ bị Cố Dịch Tân bỏ lại.
Không thể không nói, hai người đang vui sướng ở chung với nhau, khả năng sẽ trở nên càng thêm vui sướng.
Mà hai người đang thống khổ ở chung với nhau, sẽ có một người trở nên không thống khổ như vậy.
Mà người kia, chắc chắn khả năng sẽ càng thêm thống khổ.
Lục Minh Thời đang tự hỏi vấn đề triết học, bên kia, một bóng người chậm rì rì trở lại.
Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân đi rồi mà quay lại.
Trong lòng lại bốc lên hy vọng.
Cố Dịch Tân đứng trong đại sảnh tìm một chút, liếc mắt một cái không thấy được Lục Minh Thời, liền chặn lại một cô gái, lịch sự hỏi:
"Chào cô, cho hỏi cô có thấy......"
Anh còn chưa nói xong, cô gái nọ đã kinh hỉ ngẩng đầu lên.
"Oa, anh là Cố Dịch Tân phải không? Em rất thích anh, có thể cho em xin chữ ký được không?"
Da đầu Cố Dịch Tân cứng đờ, vẻ mặt trấn định mở miệng nói.
"Cô nhận sai rồi, tôi chỉ lớn lên trông hơi giống mà thôi. Tôi không phải vị anh hùng dũng cảm cứu người, yêu nghề kính nghiệp chiến sĩ thi đua Cố Dịch Tân đâu."
Mắt thấy cô gái bán tín bán nghi, Cố Dịch Tân nghiêm túc hề hề:
"Cô nhìn đi, trông tôi có phải béo hơn anh ta hay không, vóc dáng lùn hơn anh ta, lớn lên cũng không đẹp như anh ta?"
Cô gái nhíu mày, thật mạnh...... Thật mạnh lắc lắc đầu, kiên định nói: "Không, anh so với anh ấy trên TV còn gầy hơn một chút, vóc dáng cũng so với anh ấy cao hơn một chút, lớn lên cũng so với anh ấy đẹp hơn một chút......"
Cố Dịch Tân gật mạnh đầu, điên cuồng ám chỉ: "Cho nên cô xem, tôi rõ ràng không phải anh ta đúng không?"
Lần này cô gái rốt cuộc cũng tin, nhưng cô vẫn lưu luyến mà móc điện thoại ra:
"Anh có thể chụp chung với em không? Em chưa từng gặp ai đẹp như anh cả! Nếu em gặp được anh trước Cố Dịch Tân, thì em đã thành fan của anh rồi."
Cố Dịch Tân bị cô năn nỉ quá, vì thế máy móc mỉm cười chụp với cô một tấm ảnh.
"Tách!"
Nụ cười vô hồn.jpg
Cô gái lại hỏi: "Có thể cho em biết tên của anh không?"
Lúc này Cố Dịch Tân đã thấy được Lục Minh Thời ngồi trong góc cùng với ông chú đang khóc lóc cực kỳ bi thảm bên cạnh, vội vàng rời khỏi, Cố Dịch Tân thuận miệng nói:
"Được. Tôi tên Cố Mao."
Cố Dịch Tân đi đến bên cạnh Lục Minh Thời, liếc nhìn ông chú nón xanh có vẻ nguy hiểm bên cạnh, bất động thanh sắc mà ngồi vào giữa, ngăn cách Lục Minh Thời với hắn ra.
Đúng, thanh niên tốt phải biết bảo vệ người già, người yếu, người bệnh, người tàn tật.
Cố Dịch Tân lại nhìn thoáng qua giấy hôn thú trong tay.
...... Đương nhiên cũng phải bảo vệ thật tốt mẹ của bé con nữa.
Cố Dịch Tân nghĩ, nghe thấy Lục Minh Thời hỏi: "Anh đi lâu như vậy làm gì?"
Giọng nói này nghe còn rất ủy khuất.
Bất quá Cố Dịch Tân cũng không nghe ra được.
Cố Dịch Tân cảnh giác mà nhìn ông chú nón xanh đang "Nguy hiểm" nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó nhét giấy hôn thú trên tay vào tay Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời mở to hai mắt.
Giấy hôn thú bị rách được dán chặt bằng băng keo trong suốt, cách dán rất tinh tế, nếu không phải hơi hơi phản quang, thậm chí không nhìn ra dấu vết đã được dán lại.
Nhưng nếu muốn dán lại, vì sao trước đó còn xé luôn tờ kia?
Lục Minh Thời mở ra, lúc này mới phát hiện bất đồng.
Giấy hôn thú bị người ta dẫm hư có dính dấu giày, tuy rằng đã cẩn thận lau đi, nhưng vẫn còn bóng xám mờ nhạt.
Hai tờ giấy hôn thú trên tay, đều có một nửa bóng xám này.
Nói tóm lại, đây là kết hợp của hai cái ban đầu.
Lục Minh Thời dường như xem chúng như bảo bối mà giấu vào trong quần áo.
Về sau không bao giờ để chúng rớt xuống đất nữa.
Hắn trầm giọng nói: "Em cho rằng anh trở về làm lại một phần khác."
Cố Dịch Tân sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: "Vốn là tính như vậy, nhưng chi phí lại đắt hơn anh nghĩ......"
Lục Minh Thời vừa buồn cười vừa muốn cười.
Cố Dịch Tân nói: "Thôi cứ dùng trước đi, qua hai năm nhìn chán lại đến đổi, thuận tiện chụp ảnh tân hôn mới."
Trong lời nói lơ đãng của anh chứa đầy ý vị về "Tương lai", làm tim Lục Minh Thời đập thình thịch.
Cố Dịch Tân thấy Lục Minh Thời không nói lời nào, có hơi lo lắng hắn không hài lòng.
"Anh dán không tệ lắm chứ?" Cố Dịch Tân hỏi.
......
Câu trả lời của Lục Minh Thời là trực tiếp ôm lấy anh,
Hôn một cái.
Thành thật mà nói, Cố Dịch Tân có hơi ngốc ra.
Đây là trước công chúng, khi nào thì Lục tổng lại hào phóng như vậy?
Lục Minh Thời khó kiềm lòng nổi mà OOC, xong việc lại lập tức rụt trở về.
Lục Minh Thời banh mặt quan sát bốn phía, cũng may không có người chú ý, vì thế làm bộ không có việc gì xảy ra.
Nhưng kỳ thật vẫn có người nhìn thấy bọn họ thơm thơm nhau.
Ông chú nón xanh bên cạnh cũng là người a.
Ông chú nón xanh vốn đã khóc mệt rồi, khăn tay khăn giấy tất cả đều đã ướt thành một đống.
Hắn định về nhà rồi khóc tiếp, nghĩ đến bản thân đã không còn nhà để về, lại càng thương cảm.
Khi trị số thương cảm của hắn lên tới đỉnh điểm, hắn đột nhiên nhìn thấy, nam nhân ưu tú có cùng hoàn cảnh éo le như mình, đang hôn một nam nhân khác.
Ông chú nón xanh không thể tin được mà dụi dụi hai mắt.
Hắn không nhìn lầm.
Hắn xác nhận nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu rõ ——
Anh đẹp trai đội nón xanh này,
Bởi vì bị vợ phản bội,
Đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức mãnh liệt,
Thế nhưng sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn ở Cục Dân Chính,
Đương trường cong!
Logic lưu loát, lập luận trôi chảy.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ông chú nón xanh hoảng hốt đi ra khỏi Cục Dân Chính.
Bên ngoài bầu trời thật xanh, gió thật nhẹ.
Nhưng trái tim hắn đã gánh vác quá nhiều, một gánh nặng vượt quá sức thừa nhận của hắn.
Hắn đi đến một quán bar, định sẽ mua say quên sầu.
Ông chú nón xanh sơ ý, tự nhiên không có chú ý tới, tên quán này, gọi là "Hộp Đêm".
Đúng vậy, đây là gay bar trước kia Cố Dịch Tân từng làm công.
Khi ông chú nón xanh đi vào hộp đêm, một cậu trai lập tức ân cần xông tới, ý vị thâm trường hỏi: "Đêm dài cô đơn, tiên sinh cần người bầu bạn cùng không?"
Ông chú nón xanh cao hứng vì tìm được tri kỷ, lập tức gật đầu cùng cậu trai này vào thuê phòng.
Đầu đề tin tức sa điêu tháng một năm nay:
"Người đàn ông bị đội nón xanh mười hai năm xác nhận bốn con đều không phải ruột thịt, sau hai giờ ly hôn thì mua say cùng người đồng tính xa lạ lên giường. Người vợ nhận phỏng vấn sắc mặt bình tĩnh, cũng chúc mừng chồng cũ tìm được cuộc sống mới cho mình."
Hết chương
() Giấy chứng nhận kết hôn Trung Quốc (giấy hôn thú), vợ chồng mỗi người một bản.
Cho bạn nào thắc mắc cách dán của anh Tân.
Nón xanh = cắm sừng: nɠɵạı ŧìиɦ.
OOC (Out of Character): vượt ngoài thiết lập tính cách ban đầu.
Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa
________________________
Sau khi đọc lại thì mình thấy mấy cái ngăn cách dòng của mình màu mè quá. Mục đích ban đầu của mình là để ngăn cách tuyến thời gian không gian rõ cho nó dễ nhìn, nhưng trông có vẻ không được nghiêm túc lắm nên mình sẽ tiến hành xoá bỏ. Đồng thời Edit lại Văn án (bổ sung phần đánh giá tác phẩm) cũng như Beta lại các chương truyện.
Xem tại trang chính chủ truyenwiki.com để được Beta và đỡ sạn hơn nhé!