"Lăng Vân Phàm, tôi thích cậu."
Kỷ Thương Hải nói như vậy.
Những lời tương tự kể từ ngày 2 hai người gặp lại nhau, đã được Kỷ Thương Hải nói qua ít nhất một lần.
Ví dụ, tôi là vị hôn phu của cậu hoặc tôi là bạn trai của cậu.
Nhưng những lời nói đó, ít nhiều có ý nghĩa như một trò đùa, khiến Lăng Vân Phàm không quá coi trọng.
Nhưng với vẻ mặt nghiêm túc bây giờ của Kỷ Thương Hải, đem những cảm xúc nặng nề từ sâu thẳm trong trái tim mình đào ra, dùng những lời nói làm vật dẫn gửi gắm một cách trang trọng đến bên tai Lăng Vân Phàm.
Đó không phải là trò đùa, không phải trêu chọc, không thể quay lại, đó là lời kết luận cuối cùng.
Lời thừa nhận hợp lý và bất ngờ này khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy như bị đấm mạnh vào đầu, cả người hoàn toàn ngốc tại chỗ.
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, cậu mới cố gắng thốt ra lời: "Tại sao cậu lại thích tôi... Tôi là alpha, mà cậu cũng là alpha..."
“ Đặc điểm thứ hai quan trọng như vậy sao?” Kỷ Thương Hải ngắt lời Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm: "Đương nhiên là quan trọng, chúng ta đều là alpha, pheromone không thể hấp dẫn đối phương, đối phương cũng sẽ không có ham ..."
Kỷ Thương Hải: "Nếu nó quan trọng như vậy, tại sao một alpha như tôi lại không thay đổi được tình cảm của mình đối với một alpha khác chứ?"
Lăng Vân Phàm lại sững sờ.
Có ý gì đây?
Chẳng lẽ Kỷ Thương Hải đã thích mình trước khi phát hiện ra đặc điểm thứ hai sao?
Nhưng hồi cấp 3 hai người còn vì một Omega mà vung tay đánh nhau.
Như thể cú sốc của Lăng Vân Phàm còn chưa đủ, Kỷ Thương Hải xác nhận phỏng đoán của Lăng Vân Phàm: “Lăng Vân Phàm, tôi đã thích cậu khi cậu còn chưa phân hóa thành alpha, sau khi cậu trở thành alpha, tôi vẫn thích cậu.”
"Nhưng, nhưng..." Lăng Vân Phàm chết lặng.
Cậu muốn nhắc đến những cuộc chiến gay gắt và bí mật giữa hai người hồi cấp 3, nhưng cậu không dám nói nhiều vì cậu vẫn đang giả vờ mất trí nhớ.
Lăng Vân Phàm đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ ra một biện pháp không tiết lộ việc cậu không mất trí nhớ, mà còn hỏi được các vấn đề từ thời cấp ba.
Cậu nói, "Tôi... tôi có thấy bức ảnh cậu đặt trong phòng làm việc."
Kỷ Thương Hải trầm mặc, đợi Lăng Vân Phàm nói tiếp.
Lăng Vân Phàm: "Trong bức ảnh, có một thiếu niên rất đẹp đứng sau lưng cậu. Bạn ấy hẳn là một omega, đúng không?"
Sau khi nói xong, Lăng Vân Phàm nhịn không được nhỏ giọng lại.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi bằng giọng điệu bình thường, nhưng sau khi nói ra, lại cảm thấy lời nói rất là chua ngoa.
Kỷ Thương Hải không nói một lời, xoay người rời khỏi phòng, khi trở lại trong tay có cầm một bức ảnh.
Hắn đi đến bên giường, đem ảnh chụp có Lăng Vân Phàm, khẽ vươn ngón tay chạm vào một điểm trên bức ảnh.
Cử chỉ của Kỷ Thương Hải không một chút do dự, có thể thấy được hắn rất quen thuộc với bức ảnh này.
“Đây là cậu.” Kỷ Thương Hải nói: “Đây là ảnh chụp chung duy nhất giữa tôi và cậu hồi cấp 3, nên tôi để trong thư phòng, không liên quan gì đến người khác.”
Lăng Vân Phàm: "..."
Ngày hôm qua cậu còn âm thầm cầu nguyện với tấm ảnh, hi vọng Kỷ Thương Hải sẽ không bao giờ phát hiện ra mình đang làm những cử chỉ thô trong tấm ảnh đó.
Hôm nay Kỷ Thương Hải nói với cậu lý do tại sao hắn đặt bức ảnh này trong phòng làm việc là vì cậu có mặt trong bức ảnh.
Đù má, không thể tin được luôn!
Thấy Lăng Vân Phàm vẫn không chịu tiếp thu mọi thứ trước mắt, Kỷ Thương Hải khuỵu gối xuống, ngồi xổm nửa người bên cạnh giường, từ từ người mắt nhìn lên.
Hành vi của hắn khiến Lăng Vân Phàm bất giác mà nhìn theo.
Kỷ Thương Hải vươn tay đặt nhẹ lên cánh tay của Lăng Vân Phàm: "Thời cấp ba của chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, mọi chuyện tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe. Bây giờ cậu cứ yên tâm đi ngủ đi. Bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi. "
Lăng Vân Phàm không từ chối được, vì vậy cậu ngoan ngoãn mà nằm xuống.
“Chúc ngủ ngon.” Kỷ Thương Hải đắp lại chăn cho Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm: "Ngủ ngon."
Kỷ Thương Hải nghe vậy cười nhẹ, như gió xuân làm tuyết tan.
Hắn đứng dậy, đi về phía cửa lần nữa, vươn tay muốn tắt đèn, khi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ấn vào công tắc, Kỷ Thương Hải đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Lăng Vân Phàm đang nằm trên giường: “Cậu vừa nói, tôi sẽ không có ham đối với cậu."
"A?" Lăng Vân Phàm sửng sốt, "Hả?"
Những gì cậu nói rõ ràng là giữa các Alpha sẽ không có sự ham đối với nhau.
Kỷ Thương Hải tiếp tục nói: "Điều tôi muốn nói với cậu là, không nên tin những lý luận xàm xí trên giấy, thực hành quan trọng hơn lý thuyết rất nhiều, tôi đã chịu đựng rất vất vả rồi. Cho nên hy vọng cậu đừng nói những lời như vậy để chọc tức tôi nữa. "
Lăng Vân Phàm: "..."
Với một tiếng nhấp nhẹ để tắt đèn đi, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Kỷ Thương Hải đóng cửa lại, rời khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu, sau đó đột nhiên lẩm bẩm: “Ai thích cậu chứ, đấy là điều trong sách lý có nói mà, giáo viên lý mà biết sẽ tức giận mà nhảy lên đánh vào đầu cậu mất, còn lý thuyết lớn hơn thực hành, thật ra tôi muốn hỏi cậu một chút, phương pháp thực hành là gì?"
Cậu vì thẹn quá hóa giận mà lầm bà lầm bầm rất lâu, như thể cậu sợ căn phòng sẽ yên tĩnh lại.
Bởi vì khi yên tĩnh lại, Lăng Vân Phàm sẽ nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của
mình.
Mỗi khi trái tim cậu đập, giọng nói và lời thổ lộ của Kỷ Thương Hải sẽ vang vọng khắp nơi bên tai Lăng Vân Phàm.
"Lăng Vân Phàm, tôi thích cậu. "
Thẳng thắn vô tư, nhiệt huyết như ánh mặt trời.
Lăng Vân Phàm nhịn không được mà nghĩ: Tại sao Kỷ Thương Hải luôn đối nghịch với mình hồi cấp 3, giờ phút này lại không chút sợ hãi thổ lộ tình cảm của mình chứ?
Có phải vì cậu mất trí nhớ không?
Nếu Kỷ Thương Hải biết cậu giả mất trí nhớ, Kỷ Thương Hải sẽ nghĩ như thế nào? Mối quan hệ giữa hai người sẽ trở nên ra sao?
Lăng Vân Phàm kéo chăn lên quấn chặt quanh người mình, thở dài thườn thượt, bởi vì cậu biết đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ đối với mình.
Lúc này, Kỷ Thương Hải đi tới ban công trong phòng ngủ dành cho khách.
Hắn không bật đèn, ban công và phòng ngủ hoàn toàn tối đen, ngẩng đầu nhìn về phía xa, mỗi một căn nhà còn chưa ngủ trong thành phố đều sáng trưng, ánh trăng cùng những chiếc đèn neon chiếu sáng vào nhau, đây là sự ồn ào náo động mà thế giới nên có.
Kỷ Thương Hải dựa vào ban công, tùy ý để gió đêm thổi tung tóc, ngẩng đầu chậm rãi thở ra một hơi.
Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Thương Hải vang lên.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn lướt qua ghi chú với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười nói đầy ý lấy lòng.
"Xin chào? Kỷ tổng?"
"Ngài có hài lòng với những gì anh em tôi đã làm tối nay không?"
"Ngài hài lòng là tốt rồi, hài lòng là tốt rồi, tôi nói cho ngài biết, người anh em của tôi đã luyện tập qua rồi, có thể khống chế được lực độ, ngài nói không thể để lại di chứng, vậy nhất định sẽ không để lại. Chỉ là để cậu ta nằm nghỉ có vài tuần thôi. Bất quá, nếu lần sau ngài muốn cho cậu ta què, chúng tôi cũng có thể làm được."
"À, đúng rồi, tôi nhận được tiền lần này rồi, mấy ngày trước sau khi nhận được tiền tôi không gọi điện thoại nói cảm ơn được, bất quá lần truớc anh em chúng tôi có chút sai xót, vốn dựa theo lời ngài dặn là dẫn cậu ta xuống tầng dưới, không được làm tổn thương đến cậu ta, ai ngờ cậu ta lại dám nhảy lầu.
"Được rồi được rồi, Kỷ tiên sinh yên tâm đi, tôi và người anh em đều rất kín tiếng, hai chuyện này người ngoài sẽ không biết được đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Thương Hải xóa lịch sử cuộc gọi, cất điện thoại trở lại trong túi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí mát lạnh nhẹ bao quanh phổi, đẩy không khí cũ ra khỏi cơ thể, khiến hắn thả lỏng.
Sau khi thở ra một hơi, Kỷ Thương Hải đột nhiên tùy ý nhếch khóe miệng lên.
Hắn lấy một tay che môi, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng hắn không thể kìm được mà phát ra những tiếng cười nhạo.
Sau khi tự phụ cười hai lần, Kỷ Thương Hải lại lộ ra vẻ dịu dàng, đứng dậy rời ban công đi vào phòng ngủ.