Tuy rằng Bạc thị được coi là một trong những gia tộc đứng đầu Đế Kinh, nhưng hôn lễ của Bạc Việt Minh và Bùi Ý không chi tiêu xa hoa mà ngược lại còn cố gắng trang trí đơn giản nhất có thể.
Lý do rất đơn giản. Hai người đã quen với việc giữ thái độ khiêm tốn——
Hôn nhân là một nghi thức mà bọn họ tự đặt ra cho mình chứ không phải là một dịp "trình diễn" thời trang, càng không muốn những vị khách khác coi đám cưới của mình trở thành nơi "a dua nịnh hót".
Điều quan trọng nhất là sau khi bàn bạc với Bạc lão phu nhân, hai người dự định sẽ quyên góp toàn bộ số tiền có được từ đám cưới cho các viện phúc lợi.
Bạc lão phu nhân đã lớn tuổi, tâm địa càng thêm mềm mại, bà vừa nghe hai tiểu bối có thiện tâm và ý định tốt như vậy, đương nhiên sẽ đồng ý.
Hôn lễ được tổ chức trên bãi cỏ ngoài trời của trang viên viên Bạc thị. Màu trắng tinh khiết và màu xanh tự nhiên đã trở thành màu sắc chủ đạo của toàn bộ hôn lễ.
Lê Vu An dẫn người đến địa điểm tổ chức hôn lễ, y liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhân vật chính của hôn lễ: Bùi Ý.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Ý lập tức đi tới chào đón: "Lê Viên, cậu cuối cùng cũng đã tới, Yến Sầm đâu?"
Lê Vu An dùng ánh mắt ra hiệu: "Xuống xe là nhận được điện thoại công việc, không đợi được anh ấy nên tôi vào trước."
Nói xong, y lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ đi ngang qua, chúc mừng: "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ."
Bùi Ý mỉm cười nhận lời chúc phúc của y: "Cảm ơn."
Ly rượu khẽ chạm.
Bùi Ý mới uống được non nửa, tầm nhìn của cậu bắt gặp một bóng dáng quen mắt, nhắc nhở bạn tốt đang quay lưng lại.
"Lê Viên, cậu xem ai tới kìa?"
Lê Vu An nghe vậy, quay người lại nhìn——
Cách họ bốn năm mét, Cố Tiệm Thâm đã lâu không gặp, đang ký tên bên ngoài địa điểm dưới sự hướng dẫn của phục vụ.
Hai người liếc nhau, ăn ý đi tới.
Bùi Ý là người đầu tiên lên tiếng: "Anh Cố, hoan nghênh tới, tôi còn tưởng anh không tới."
Cố Tiệm Thâm nhìn thấy người quen, cười nói: "Cậu mời tôi đến dự, sao tôi có thể không tới? Chúc mừng hai người."
"Cảm ơn."
Bùi Ý nâng ly lên, dứt khoát hỏi: "Lần này tới Đế Kinh, anh muốn ở lại hay rời đi?"
Cố Tiện Thâm hiểu ý của cậu, nói đùa: "Hôm nay là ngày đặc biệt, Ý tổng còn không quên tung cành ôliu, đào góc tường?"
Bùi Ý mỉm cười đáp lại: "Ai bảo anh Cố khó cạy như vậy?"
Đã gần bốn tháng rồi đi? Đối phương cũng không có ý định từ chức với Vi Dịch.
Cố Tiệm Thâm chạm mắt với Lê Vu An ở bên cạnh, nói kế hoạch đã được thương lượng ra: "Thật ra tôi và tiểu Lê tổng đã bàn bạc với nhau. Đợi hai tháng nữa, tôi sẽ tiếp hành bàn giao lại hạng mục cho Vi Dịch trước tết nguyên đán.
"Đến khi Tết Âm Lịch kết thúc, sang đầu năm sau có thể tới studio, các cậu có hoan nghênh tôi không?"
"Đương nhiên hoan nghênh!"
Bùi Ý kinh ngạc nhìn về phía Lê Vu An: "Hai người đạt thỏa thuận từ khi nào vậy? Tại sao tôi lại không biết?"
Lê Vu An giải thích: "Chuyện xảy ra tuần trước, chẳng phải lúc đó cậu đang bận chuẩn bị tổ chức hôn lễ sao? Dứt khoát đến hôm nay mới nói cho cậu biết."
Cố Tiệm Thâm cũng cầm lấy ly rượu, so sánh trêu chọc: "Lúc trước cậu đến Hải thị, giống như "ném quả bom" xuống cho tôi, còn Lê tổng thì khác——""Trong hai ba tháng qua, lần nào cậu ấy cũng dùng "xẻng nhỏ" đào tôi."
Thường xuyên qua lại như thế, Cố Tiệm Thâm đã hoàn toàn bị đào.
Người chạy đến những nơi cao hơn.
Vi Dịch là công ty trò chơi không tồi, nhưng ngay từ đầu Bùi Ý đã nói đúng, những người thực sự yêu thích trò chơi mong muốn có một môi trường làm việc hoà đồng kề vai chiến đấu trong mọi hoàn cảnh.
Bùi Ý lại một lần nữa nâng ly: "Vậy chúng ta chúc mừng trước vì anh Cố đã gia nhập YWY của chúng ta, chờ sang năm anh tới Đế Kinh, chúng tôi lại nâng ly chúc mừng chào đón anh."
"Ừm."
Ba người trò chuyện một lúc.
Bùi Ý vẫn còn nhớ thân phận của mình là "nhân vật chính hôn lễ": "Lê Viên, cậu mang anh Cố vào bên trong ngồi đi? Mấy người Chị Ương đều đã tới, vừa lúc làm quen nhau luôn?"
Lê Vu An gật đầu: "Được, vậy chờ lát nữa Yến Sầm tới, cậu nhớ chỉ đường cho anh ấy."
Bùi Ý cười với y: "Đã biết."
Hai người rời đi không lâu, nụ cười trên mặt Bùi Ý nhanh chóng giãn ra, vẻ mặt ỷ lại mà bước nhanh qua: "Nhị ca, anh xong chưa? Bà nội có sao không?"
Bạc lão phu nhân dậy sớm có hơi choáng đầu, lúc này đang ở nhà chính nghỉ ngơi.
Bạc Việt Minh nhìn thấy người yêu, biểu tình nghiêm túc còn sót lại hoàn toàn biến mất: "Bác sĩ kiểm tra qua, không có gì nghiêm trọng, chỉ là huyết áp có chút thấp."
"Hôm nay hai chúng ta tổ chức hôn lễ, tối qua bà ấy hưng phấn nên ngủ không ngon, chờ lát nữa kết thúc, để bà an tâm nghỉ ngơi."
Bùi Ý nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu vui đùa: "Không có việc gì đã tò mò, bà nội làm em sợ hết hồn."
Vừa dứt lời, một tiếng ho nhắc nhở vang lên từ bên cạnh.
Bùi Ý và Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh nhìn lại, mới phát hiện Tần Dĩ Thuấn không biết đi vào từ lúc nào, theo sau là hai mẹ con Thư Uyển và Bùi Nguyện.
"Mẹ, chị còn có đại ca!"
Bùi Ý gọi từng người: "Sao mọi người không nói trước với con, để bọn con ra ngoài đón."
Bạc Việt Minh gật đầu: "Đúng vậy."
Thư Uyển mỉm cười nhìn hai người, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ nói: "Sợ hai đứa bận tiếp khách nên tự mình đến, dù sao Dĩ Thuấn cũng đưa bọn mẹ đi không xảy ra sự cố."
Bùi Nguyện hiểu ý của mẹ: "Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo, hai đứa hôm nay chỉ cần vui vẻ là được."
Bùi Ý chủ động cho Thư Uyển một cái ôm ấm áp, thấp giọng hứa với bà: "Mẹ yên tâm."
"Ai."
Thư Uyển vỗ nhẹ lưng cậu hai cái: "Con ngoan."
Từ khi Bùi Ý "ngu dại" chuyển biến tốt đẹp, Thư Uyển cảm thấy như mình được sống lại.
Cô con gái độc lập tự mình cố gắng, tiến bộ trong công việc, con trai có được hanh phúc, thành đạt trong sự nghiệp, chưa kể 6 tháng qua cuộc sống của bà đã trở lên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bạc Việt Minh nhìn thoáng qua đồng hồ, nhân cơ hội đổi lời: "Mẹ, nếu không mọi người vào ngồi trước đi?"
Bùi Ý nghe thấy người yêu đổi xưng hô, không nhịn được cười hỗ trợ vài câu: "Đúng vậy, vào ăn một chút lót bụng, nghi thức hôn lễ nửa tiếng nữa mới bắt đầu cơ."
Tần Dĩ Thuấn thấy em trai nhà mình tươi cười, bất đắc dĩ cưng chiều.
Hai người đã đi đến bước kết hôn, đương nhiên anh ấy sẽ không đưa ra những lời không phù hợp nữa, nhưng với tư cách là anh trai của Bùi Ý, anh ấy vẫn có lời muốn nói.
Bạc Việt Minh tựa hồ cũng phát giác được, ánh mắt vô thức hướng về phía Tần Dĩ Thuấn.
Hai người nhìn nhau, Tần Dĩ Thuấn trực tiếp nói: "Bạc Việt Minh, đối xử thật tốt với Tiểu Ý, nếu có một ngày cậu..."
"Sẽ không!"
Bạc Việt Minh kịp thời ngăn lại, không cho Tần Dĩ Thuấn nói ra loại giả thiết đó.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, đối với người nhà Bùi Ý chém đinh chặt sắt hứa hẹn: "Sẽ không bao giờ có một ngày như vậy, đời này em sẽ đối thật xử tốt với Bùi Ý, cho đến khi chết già cũng sẽ không thay đổi."
Giọng điệu vô cùng kiên định và nghiêm túc.
Thư Uyển và Bùi Nguyện nghe xong đều xúc động, Tần Dĩ Thuấn cũng cuối cùng lộ ra vẻ mặt tán thành: "Ừ."
Bùi Ý nhìn người nhà bước vào hội trường, cuối cùng cũng thấy Yến Sầm khoan thai tới muộn.
Bạc Việt Minh nhìn thấy bạn tốt, chủ động hỏi chuyện: "Sao tới muộn vậy?"
"Lê Viên mấy phút trước cũng đã đi vào." Bùi Ý trả lời thay, lại không nhịn được trêu chọc: "Tôi nói này Yến tổng, công việc gì mà để anh bận rộn như vậy? Còn muốn chạy đi gọi điện thoại?"
Yến Sầm khẽ đẩy kính lên, xác nhận người yêu không ở bên cạnh, mới nhỏ giọng nói: "Không phải công việc, đây là chuyện lớn cả đời."
Bạc Việt Minh nhận ra: "Cậu đang muốn cầu hôn à?"
Yến Sầm thấp giọng thừa nhận: "Ừm, tối nay mượn hạnh phúc của các cậu, nếu thành công, hôm nào lại mới các cậu ăn một bữa cơm."
Bùi Ý cười nói: "Lê Viên khẳng định sẽ đồng ý."
Yến Sầm nói mà không hề lộ lo lắng: "Mượn câu cát ngôn của cậu."
Nói xong, anh vội vàng chạy đi tìm Lê Vu An.
Bùi Ý vẫn đứng đó, bao quanh là một cảm giác hạnh phúc chưa từng có, không chỉ vì bản thân mà còn vì bạn bè và gia đình.
Mọi thứ trước mắt là khung cảnh cuộc sống mà trước đây cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh làm bạn bên cạnh cậu, nắm tay hắn: "Nhị ca, cảm ơn anh."
Bạc Việt Minh lập tức đan mười ngón tay vào nhau, bất đắc dĩ cưng chiều: "Sao còn nói "cảm ơn"?"
Bùi Ý nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm: "Rất nhiều, cảm ơn anh đã thích em, ở bên em, chữa lành vết thương của em, yêu em nhiều hơn."
Bạc Việt Minh hiểu được tình yêu của người yêu ngắn ngủi trong mấy chữ này, liền hôn lên ngón tay đeo nhẫn tạm thời trống rỗng của cậu: "Vậy anh cũng vậy."
...
Nửa giờ sau, hôn lễ đúng giờ bắt đầu.
Bạc Việt Minh và Bùi Ý nắm tay nhau bước lên sân khấu chính dưới cái nhìn của người thân trong gia đình, bạn bè và khách mời.
Người chủ trì hôn lễ ra hiệu cho bọn họ đứng đối diện, từng người nói lời thề đã chuẩn bị từ lâu:
——anh đã từng bị vứt bỏ, bị nghi ngờ, bị tổn thương, cho đến gặp được em trên người đã có nhiều vết thương chồng chất, chúng ta đã nhìn thấu biểu hiện giả dối của nhau cũng thu được tình cảm chân thật của nhau.
——chúng ta đã nhìn thấy bầu trời đầy sao vào mùa đông, cũng nhìn thấy pháo hoa nở rực rỡ trên trời vào mùa hè, từ ngày đầu tiên hẹn hò cho đến tháng đầu tiên đồng hành, từ năm đầu yêu nhau cho đến cả cuộc đời.
——cảm ơn em đã xuất hiện, chữa lành tâm hồn không trọn vẹn của anh.
—— cảm ơn anh đã kiên trì, hoàn thiện kiến thức về hạnh phúc của em.
——dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo đói hay giàu có, dù tuổi trẻ hay tuổi già, em sẽ là tình yêu duy nhất của anh đến hết cuộc đời!
Bọn họ đeo nhẫn lại cưới trong tiếng vỗ tay của mọi người, cùng nhau chạy về phía tương lai trong những lời chúc phúc.
Hôn lễ kéo dài đến năm giờ chiều mới chính thức kết thúc.
Bạc Việt Minh cởi xuống lễ phục, một lần nữa đi đến tầng một, mới phát hiện Bùi Ý đang đứng ở ngoài cổng, bên cạnh còn có một nhân viên mặc đồng phục chuyển phát nhanh xuyên quốc tế đang đứng.
Lúc hoàn thành việc giao gói hàng, Bùi Ý chú ý tới ánh mắt chăm chú của Bạc Việt Minh: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh tới gần: "Em gửi cái gì vậy?"
"Một phần kẹo mừng và một bức ảnh kết hôn của chúng ta." Bùi Ý thấy ngầm đồng ý Bạc Việt Minh ngầm đồng ý: "Bà ấy hẳn là sẽ thích, đúng không?"
Không mượn tay với người.
Với tư cách là bạn đời hợp pháp của Bạc Việt Minh, Bùi Ý đã đích thân gửi gắm niềm hạnh phúc cho hai người bọn họ.
Bạc Việt Minh cảm động hôn lên trán cậu: "Được, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Không đi đâu cả, anh chỉ muốn ngồi cùng em ngắm hoàng hôn."
Bùi Ý nhìn lên, thấy hoàng hôn hôm nay phản chiếu rực rỡ, như thể đang chúc phúc cho hai người.
Mọi thứ xung quanh vẫn là cái sân như lần đầu bọn họ gặp nhau, thậm chí vị trí hiện tại cũng không sai biệt mấy.
Bùi Ý đột nhiên nhớ ra cái gì, tính trẻ con hôn lên khóe miệng Bạc Việt Minh, nói ra lời quen thuộc——
"Thích, kết hôn, chồng ơi~~"
Hai người nhìn nhau cười.
Ai cũng không đoán được, lần đầu gặp nhau nói những lời vui đùa đã khẳng định tương lai của họ.
Bạc Việt Minh không còn kinh ngạc nữa, mà hôn cậu đồng ý: "Ừm, đều nghe em."
Gió chiều thổi qua tim, tình yêu lan tỏa khắp nơi.
Bọn họ chịu đựng tất cả cô đơn và tổn thương, yêu nhau ở độ tuổi thích hợp cũng là đẹp nhất.
—— Chính Văn Xong ——
__________
Đôi lời của Editor:
-Có hơn chục phiên ngoại cơ những tui lười quá, có thời gian mới làm.
- Cặp cp Yến x Lê sẽ được tui Edit hoàn trong tuần này hoặc tuần sau, xem ở bộ "Hái Lê" nha.
- Hẹn gặp lại trong phiên ngoại 🤡👊🏻
Thời khắc này hoàn tui chờ hơi lâu rồi đấy=)))))))