Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Tuần trăng mật của đôi chồng chồng trẻ =)))))
Yến Chiêu gọt xong trái táo đưa cho Dung Dữ: "Này."
Dung Dữ ngớ ra, nhìn quả táo trắng mướt trước mặt ngờ vực hỏi lại: "Cho ta?"
"Không thì sao?" Yến Chiêu lại hái một quả xuống, để cả vỏ cắn: "Ta không để ý nhiều vậy, nhưng Tiểu Liên Hoa của chúng ta không thể không để ý."
"Ai là chúng ta với ngươi?" Dung Dữ theo phản xạ đốp chát lại một câu, sau đó cầm trái táo chần chừ đưa lên miệng cắn.
Hắn còn tưởng rằng... Yến Chiêu thấy hắn không ăn táo cả vỏ nên mới lấy tự gọt ăn. Đồ mà Dung Dữ đoạt đi nào có đạo lý trả lại. Suy bụng ta ra bụng người, hắn nghĩ Yến Chiêu cũng như vậy, bọn họ được xem là quen biết nên hắn sẽ không so đo.
Thì ra là gọt cho hắn.
Đúng là không ngờ sẽ có ai đó gọt trái cây cho hắn.
Chỉ là một hành động bình thường nhưng với Ma Vương, đây lại là món quà hiếm có. Một bó hoa dại, một trái táo đều là những thứ Mặt Trời tặng hắn.
Dung Dữ cắn trái táo ăn từng miếng nhỏ giống như đang ăn linh quả quý giá nhất. Hắn ăn thật chậm, Yến Chiêu ăn xong rồi hắn mới gặm đến một nửa.
Yến Chiêu dịu dàng nhìn hắn. Y biết Dung Dữ rất mạnh cũng rất cô đơn. Ma Vương có thể dễ dàng giành được tất cả nhưng Dung Dữ lại chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà thật lòng nào.
Thế nên một bó hoa dại, một quả táo đối với hắn mà nói lại như nhận được bảo vật vô giá.
Dùng thật lòng đổi lấy thật lòng. Dung Dữ vốn không biết thật lòng là gì, vạn vật cũng không dám thật tâm đối đãi hắn, vậy để y đến làm cuộc trao đổi này đi.
Dung Dữ đang ăn từ từ, ngẩng đầu lên thấy Yến Chiêu đang nhìn mình chăm chú, hắn chợt thấy tay cầm táo có chút phỏng, giống như hành động quý trọng một trái táo của mình đã bị người bên cạnh nhìn thấy, cực kỳ mất mặt.
Hắn tăng nhanh tốc độ, chưa đến một lúc đã ăn hết trái táo, tiện tay vứt hạt đi nghiêm mặt nói: "Mùi vị bình thường, gọt vỏ cũng chẳng ngọt hơn bao nhiêu, ngươi không cần...nịnh nọt Bổn vương như vậy."
Yến Chiêu hỏi: "Sau này không cần gọt nữa à?"
"Còn có sau này?" Dung Dữ kinh ngạc trong thoáng chốc, hời hợt nói: "Thế...vẫn cần. Ngươi ngoài làm giường còn có thể làm một con dao."
Yến Chiêu cười tủm tỉm: "Được."
Dung Dữ thấy y cười khóe miệng không kiềm được cong lên, sau đó nhận ra lập tức đè xuống, giấu đầu hở đuôi nói: "Đi thôi. Nơi này chả có gì đẹp."
Tất nhiên Yến Chiêu đi theo hắn.
Một Thần một Ma đi được mấy dặm, lúc mặt trời gần xuống núi Dung Dữ bỗng dừng lại: "Hình như Bổn vương làm rơi một món đồ, ngươi chờ ở đây ta quay lại tìm."
Yến Chiêu dừng chân nhìn hắn: "Em cần ta giúp không?"
"Không cần, ngươi đợi ở đây không được nhúc nhích!" Dung Dữ chưa nói hết lời đã hóa thành ánh hồng quang bay theo đường cũ trở về.
Lần này hắn thế mà nhớ thu lửa của mình, không đốt trụi cả rừng cây ăn quả.
Yến Chiêu khẽ gật đầu, y không đi theo nhưng với thần thức của y có thể thấy được những chuyện xảy ra trên núi.
Rõ ràng Dung Dung không rơi đồ.
Chỉ thấy Dung Dữ quay lại nơi bọn họ đã tới, tìm kiếm dưới những gốc cây, đột nhiên chạy đến một gốc, ngồi xổm xuống nhặt lại hạt táo mà hắn đã vứt.
Yến Chiêu ngẩn ra.
Thứ Dung Dung bỏ lại...là thứ này?
Là trái táo y gọt cho Dung Dung, Dung Dung đã ăn hết chỉ còn hạt, nhìn thế nào cũng không hề có giá trị nhặt lại.
Dung Dữ nhặt hạt táo, tạo một lồng bảo vệ cho nó rồi ngưng ra một hỏa điểu căn dặn: "Đưa nó về vương cung, giao cho người hầu mang đi trồng, cây đào trong sân Bổn vương đổi thành cây táo."
Hỏa điểu gật đầu ngậm hạt bay đi.
Dung Dữ còn ngồi xổm dưới đất thừ người hồi lâu, xoa xoa mặt mình: "Ta đúng là bị tẩu hỏa nhập ma..."
"Không phải, ta vốn là lửa Ma." Dung Dữ nhỏ giọng lầm bầm, "Chuyện này tuyệt đối không để Mặt Trời chết tiệt đó biết, quá mất mặt."
Phụt.
Yến Chiêu bật cười, y đã biết rồi. Phản ứng này của Tiểu Liên Hoa thật đáng yêu.
Sau khi cười xong, vẻ mặt Yến Chiêu lại nhạt dần.
Đã cô đơn đến mức nào mới coi trọng một cái hạt như vậy.
Dung Dung chịu đựng nỗi cô độc ở nơi này vô số năm, cuối cùng lựa chọn tự thiêu.
Nghĩ đến đây Yến Chiêu cảm thấy khó chịu.
Mặc dù y biết những chuyện này chưa từng xảy ra. Thế giới đã định ra tiêu chuẩn HE để ngừa kết cục đó, y cũng đã quay lại quá khứ. Đèn hồn của Dung Dữ biến mất không thể tự thiêu vì cô độc, nhất định còn chuyện gì đó xảy ra.
Yến Chiêu còn chưa nghĩ ra được nguyên nhân, Dung Dữ đã làm như không có gì quay lại.
"Tìm được chưa em?" Yến Chiêu vờ như không biết hỏi.
Dung Dung không muốn cho y biết vậy y sẽ vờ như không biết.
"Tìm được rồi." Dung Dữ bình tĩnh nói, "Xuống núi thôi."
- -
Hồng Liên tựa vào Mặt Trời ngủ say trăm năm, Yến Chiêu lại đưa Dung Dữ dạo chơi nhân gian ngàn năm.
Ngàn năm này, hai người gần như đã đi đến chân trời góc bể của thế gian. Ngắm hoa bắt bướm, chèo thuyền hồ sen, nhặt lá rừng phong, đạp tuyết tầm mai. Trên đường, Dung Dữ không muốn đi nữa bọn họ sẽ dừng chân tại một thế ngoại đào nguyên mười năm, còn nuôi một con mèo trồng một vườn hoa.
Hoa là hoa thường, mèo cũng là mèo thường, xưa nay là những sinh mệnh chỉ cần Dung Dữ ngoắc tay đã tan thành mây khói, nhưng lần này lại lớn lên dưới bàn tay thương yêu của hắn. Phần lớn những chuyện nhỏ nhặt đều do Yến Chiêu làm, Dung Dữ nổi hứng nhất thời sẽ tưới nước cho hoa, vuốt lông cho mèo. Trước kia chuyện này tuyệt không bao giờ tưởng được.
Tận mắt nhìn thấy hạt giống nảy mầm thành hoa, nở rộ rực rỡ, mèo nhỏ gầy như que củi cũng được nuôi cho mập mạp tròn vo, cảm giác đó đúng là rất khác lạ. Mèo ta rất thích lăn lộn nũng nịu trong ngực Dung Dữ, còn kéo kéo vạt áo hắn, liếm liếm ngón tay hắn. Mấy lần như thế làm Yến Chiêu ghen tị ôm mèo từ trong ngực Dung Dữ ra, Dung Dữ còn ngẩng đầu không chịu: "Đưa cho ta."
Sinh lão bệnh tử của vạn vật luôn theo một quy luật nhất định. Sau này hoa khô héo, mèo cũng chết già. Con mèo đó vẫn leo lên nằm trong ngực Dung Dữ giống khi còn bé nhưng đã không bao giờ mở mắt ra nữa, Dung Dữ lặng lẽ ôm lấy nó, từng chút từng chút vuốt lông nó.
Yến Chiêu muốn ôm mèo già đi: "Dung Dung, chúng ta an táng cho nó thôi."
Dung Dữ ngẩng đầu nhìn y, hồi lâu sau cúi đầu bình tĩnh nói: "Mặt Trời, ta muốn nó sống lại."
Lần đầu Ma Vương trải qua ly biệt. Hắn muốn con mèo này mãi mãi ở bên cạnh hắn, chỉ cần một con này, con khác không thay thế được.
Hóa ra có thứ thật sự không thể thay thế được, tình cảm càng không thể.
"Nó sẽ đầu thai lớn lên." Yến Chiêu nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay Dung Dữ đang sờ mèo, "Kiếp sau nó sẽ rất hạnh phúc."
Dung Dữ trầm tư chốc lát, nhỏ giọng nói: "Vậy thì thôi."
"Xông vào địa phủ vì một con mèo, hình như không đáng lắm."
Dung Dữ thốt lời vô tình nhưng Yến Chiêu lại biết nguyên nhân chân chính làm hắn từ bỏ, chính là đầu thai thành người còn hạnh phúc hơn làm một con mèo.
Vui vẻ hạnh phúc của những thứ mình thích quan trọng hơn cả yêu thích cá nhân.
Vạn vật trong mắt Ma Vương cuối cùng đã không còn là kiến hôi và mây trôi có cũng được không có chẳng sao, mà đã trở thành những sinh linh đầy sức sống khó lòng vứt bỏ.
Y đã dạy Dung Dữ yêu thế gian này.
Yêu cỏ cây trăm hoa, núi non sông ngòi, vạn vật chúng sinh.
Cuối cùng Dung Dữ sẽ không cô độc như trước nữa.
Thế nhưng trong ngàn năm nay, đèn hồn của Dung Dữ vẫn không hề sáng lại.
Bọn họ như hình với bóng nhưng chưa bao giờ nói rõ tình cảm trong lòng.
Yến Chiêu biết đạo lý tiến từng bước. Dung Dung vừa phát hiện tốt đẹp của thế giới, sinh ra dịu dàng và thương tiếc với vạn vật nhưng nói biết yêu lại không nhanh như vậy.
Y có thể dạy từ từ.
Có lúc Yến Chiêu sẽ nghĩ, nếu đèn hồn vẫn không sáng thì làm sao đây?
Kỳ Dạ từng nói, nếu không có Lê Tẫn quấy rối, hắn và Tuyết Thần có thể bên nhau mãi ở thế giới , không đến cảnh Chủ Thần nữa.
Yến Chiêu thấy vậy cũng rất được.
Y muốn ở cùng Dung Dữ trong thế giới mãi mãi.
Nếu cuối cùng thật sự không còn cách nào, y sẽ theo Dung Dung đến giây phút cuối, khi thế giới này hủy diệt, rồi lại không ngừng quay về quá khứ, vĩnh viễn ở bên Dung Dung.
Y bằng lòng sống trong quá khứ mãi mãi, chỉ cần có Dung Dữ bên cạnh. Dung Dữ không có tương lai, vậy y cũng từ bỏ tương lai của mình.
Cả đời Thần Ma dài đến vậy, dù không có tương lai bọn họ vẫn có thể đời đời sống trong quá khứ.
Vạn Thần Giới đã có Kỳ Dạ và Tuyết Thần trông coi, lúc Yến Chiêu đến đây đã sớm an bài xong tất thảy.
Y mang niềm tin nhất định phải cứu Dung Dữ trở về, cũng ôm quyết tâm nếu không cứu được sẽ không bao giờ quay lại.
Nơi nào có Dung Dữ, nơi đó là chốn về của y.
- --
Ngàn năm đủ làm thế gian thay đổi, Dung Dữ nói mình mệt rồi muốn về cung Ma Vương nghỉ ngơi.
Yến Chiêu đáp: "Được."
Dung Dữ đi đâu y sẽ theo đó.
Cung Ma Vương sau ngàn năm vẫn như năm đó, ngoại trừ cây đào trong sân đã đổi thành cây táo thì những thứ còn lại không có gì thay đổi. Ma Vương không căn dặn, không một ai dám động đến từng ngọn cây bụi cỏ trong vương cung.
Theo lý mà nói, vương cung như vậy rất hợp ý Dung Dữ vì hết thảy đều làm theo lời dặn dò của hắn, nhưng bây giờ Dung Dữ nhìn lại không vừa mắt.
Quá cứng nhắc máy móc.
Ngàn năm qua hắn từng thấy vạn vật sinh sôi tự nhiên, trời xanh cũng vật đổi sao dời. Khi còn ở cùng Yến Chiêu tại nơi thế ngoại đào nguyên đó, Yến Chiêu sẽ không bàn bạc với hắn chuyện trồng một vườn hoa nuôi một con mèo, mới đầu hắn còn chê sau này là bị vả mặt.
Trong cuộc sống đầy những niềm vui bất ngờ.
Cung Ma Vương tuy đắp nặn vẻ ngoài hoàn mỹ làm y hệt theo ý tưởng của hắn. Dung Dữ cũng không có ý tưởng gì mà chỉ cần càng hoa lệ càng tốt, không hề có chút tình cảm hay sức sống nào. Nếu hắn không lên tiếng, đèn lồng trước hiên nhà bị hắn đốt mất một cái trong lúc vô tình cũng không ai dám sửa, còn nghĩ hắn không thích.
Vương cung lớn vậy nhìn như có đám người hầu làm bạn, nhưng thật ra chỉ có một vị Ma Vương sống.
Bây giờ thêm một Mặt Trời.
Trong cung điện, Dung Dữ ngồi trước gương thả tóc, Yến Chiêu đang đứng phía sau giúp hắn chải đầu.
Vốn là Dung Dữ bắt một con Chúc Long xinh đẹp thu nhỏ nó lại làm dây buộc tóc. Dù không thường dùng dây buộc này nhưng cũng phải nhốt Chúc Long trong hộp đựng trang sức. Sau đó được Yến Chiêu soi sáng chút tình người, thấy Chúc Long có cha có mẹ rất đáng thương nên phóng sanh nó, đổi thành dây buộc tóc đỏ mà Yến Chiêu tặng hắn.
Dung Dữ được phục vụ quen rồi, ngàn năm nay không có người hầu theo cạnh, mấy chuyện thay quần áo buộc tóc đều do Yến Chiêu làm. Dù đã quay về vương cung nhưng vẫn quen được Yến Chiêu chăm từng li từng tí, không gọi người đến hầu hạ nữa.
Yến Chiêu dùng lược chậm rãi chải từ đầu đến đuôi tóc Dung Dữ, động tác rất nhẹ nhàng.
Dung Dữ nhìn vào gương, bỗng hỏi: "Ta đã tra lai lịch của ngươi, Thiên giới hoàn toàn không có Thần Mặt Trời, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tay đang cầm lược của Yến Chiêu khựng lại.
"Yên tâm, ta không phải đang hỏi tội." Dung Dữ cười khẽ, "Ngươi không có quan hệ với mấy lão già Thiên giới ta vui còn không kịp đây. Nhưng ngươi hiểu ta rõ như lòng bàn tay, ta cũng đâu thể không biết chút gì về ngươi?"
Ban đầu hắn không thèm quan tâm lai lịch của một cái giường, nhưng bây giờ hắn muốn tìm hiểu.
Lược của Yến Chiêu tiếp tục chải xuống: "Ta không phải thần của thế giới này."
"Ồ? Là ý gì?"
"Ta là Thần Mặt Trời ở thế giới khác. Thế giới này vốn không có mặt trời, ta đến từ một nơi khác. Chỗ em có một câu là sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng, nơi ta ở cũng có một câu, sau giông bão sẽ thấy ánh mặt trời. Trong thế giới của ta, mỗi ngày mặt trời sẽ mọc ở đằng đông lặn ở đằng tây, dâng lên từ mặt biển, là một hiện tượng tự nhiên bình thường. Em có thể xem ta như cầu vồng, đám mây." Yến Chiêu nói.
"Thế giới khác? Thế nên...trên đời này không chỉ có một thế giới mà còn rất nhiều thế giới?" Dung Dữ kinh ngạc.
Yến Chiêu bỏ qua lời cảnh cáo của Pháp Tắc, gật đầu nói "Đúng vậy".
Sự tồn tại của muôn vàn thế giới là bí mật chung của thần linh, vốn không nên để một Ma biết được. Nhưng bây giờ? Mặc kệ nó.
Sau khi quay về Pháp Tắc có trừng phạt y thế nào cũng được, mà y làm xong cũng không định trở về.
"Vậy sao ngươi lại đến đây?" Dung Dữ hỏi.
Bởi vì em của tương lai chết đi, ta mới muốn quay lại cứu em.
Bây giờ là lần đầu em gặp ta, còn ta đã yêu em mấy kiếp rồi.
Lời này Yến Chiêu không thể nói ra vì Thần Pháp Tắc đã dùng lực lượng cấm ngôn.
Câu y nói mình đến từ thế giới khác vốn cũng không thể nói ra. Nhưng pháp tắc thế giới không trói buộc được Chủ Thần, Thần Pháp Tắc cao hơn một bậc cảm ứng được Chủ Thần vi phạm quy định, lúc này mới hạ xuống mấy tầng cấm chế mạnh mẽ.
Kẻ duy nhất có thể hạn chế được Yến Chiêu chính là Thần Pháp Tắc ngay cả thần linh đều phải tuân theo.
Thần Pháp Tắc đang tức giận.
Yến Chiêu nén cơn đau nhức như phế phủ bị chấn vỡ, cổ họng bị cắt đứt, lưỡi bị rút đi, nuốt xuống máu tanh trong miệng nhẹ giọng nói: "Ta vì em mà đến."
Dung Dữ khẽ run. Vẻ mặt Yến Chiêu rất điềm tĩnh giọng cũng không có gì bất thường, hắn không còn lý do gì để hỏi nữa.
Chỉ năm chữ này đã đủ rồi.
Dung Dữ không hỏi y tới bằng cách nào, đến vì hắn là ý gì, chỉ hỏi: "Vậy ngươi còn đi không?"
Yến Chiêu cụp mắt: "Tất nhiên ta không muốn."
Nhưng y không biết Thần Pháp Tắc có chịu buông tha hay không.
Dung Dữ chợt thấy hoảng hốt.
Hắn bỗng cầm lấy một cây trâm tinh xảo cắt đứt một lọn tóc đen của mình.
"Người phàm có một cách nói, hai người đặt tóc dây dưa chung sẽ có ràng buộc, vĩnh viễn không xa nhau." Từ trước đến giờ Dung Dữ luôn khịt mũi coi thường phàm nhân mê tín, nhưng lúc này lại như đang tìm chút an ủi, "Ta không để ngươi làm giường nữa, ta xem ngươi là bạn, Mặt Trời, ngươi hẳn, sẽ không đi chứ?"
"Tiểu Liên Hoa." Yến Chiêu lại cười lên, "Kết tóc không phải chuyện mà bạn bè nên làm. Người phàm xem tơ tóc như tơ tình, là ràng buộc chỉ vợ chồng mới có."
"Vậy thì làm vợ chồng." Dung Dữ xoay người níu ống tay áo y, ngẩng đầu nhìn: "Ta mặc kệ là bạn bè hay vợ chồng, tóm tại chúng ta có ràng buộc, ngươi không thể đi."
Hết chương .