Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Trong bóng đêm yên tĩnh, vạn vật chìm sâu vào giấc ngủ, cả thế giới không có một tia sáng. Ngoài biển khơi sóng lớn cuồn cuộn, sau khi sóng rút đi vô số tôm cá nhỏ bị trôi dạt lên bờ. Gió đêm dịu dàng thổi qua, một đêm vắng lặng tốt lành.
Phía chân trời xa xa bỗng xuất hiện một ánh hồng quang, trong thoáng chốc hơi nóng dồn dập ập đến nướng tỉnh những tinh linh đang mê ngủ.
Nếu không tỉnh lại sẽ vĩnh viễn chết đi trong giấc mơ.
"Đại Ma Vương đến! Mọi người chạy mau!"
Binh tôm tướng cá cao giọng hét.
Vừa dứt lời nó đã bị ánh lửa lan đến nuốt chửng, bốc hơi khỏi nhân gian.
Các sinh vật hoảng hốt sợ hãi tranh nhau vọt xuống biển định trốn khỏi sức nóng sau lưng. Biển khơi đang triều dâng biết trước không ổn lập tức thay đổi trật tự rút nước, ngay cả gió cũng bị dọa đến ngừng thổi.
Mặc cho sinh linh vạn vật dùng mọi cách chạy trốn cũng không ảnh hưởng đến tốc độ lửa lan. Nơi đây gần như biến thành biển lửa, cỏ cây khô héo tiêu tan trong nháy mắt, tôm cá cua sò không kịp chạy trốn cũng bị ngọn lửa vô tình nuốt mất, đừng nói là nướng chín, ngay cả tro bụi cũng không còn. Chim trên trời bị lửa hừng hực kéo đến vạ lây, chúng vươn đôi cánh dài chưa kịp hét thảm một tiếng đã không còn trên cõi đời. Chu vi mười dặm quanh biển bị ngọn lửa chiếm đoạt, nước biển và sinh linh dưới nước bị bốc hơi sạch sẽ chỉ còn lại đất đai cằn cỗi trơ trọi.
Hệt như cảnh địa ngục trần gian.
Một lần bãi bể hóa nương dâu dài đến sáu tỉ mùa xuân thu nhưng đối với Ma Vương lại chỉ trong một ý nghĩ.
Người ngoài nhìn vào e rằng đều nghĩ đây là một trận cố ý tàn sát vô nhân đạo, nhưng sinh linh trong thế giới biết rằng, đây chẳng qua chỉ là Ma Vương đang đi dạo mà thôi.
Vị kia cũng không muốn giết bọn chúng nhưng trước giờ chưa từng để ý bọn chúng. Chỉ là hắn không thu lại lửa quanh người cũng đủ làm bọn chúng hủy diệt.
Người sẽ không quan tâm sống chết của kiến hôi, mà đối với Ma Vương vạn vật đều là kiến hôi. Hắn sẽ không thu liễm bản thân vì bọn chúng, vậy nên chỉ có bọn chúng chịu xui xẻo.
Hoặc là chạy thoát thân, hoặc là mất mạng.
Ngọn lửa còn đang lan ra, ánh lửa đỏ thẫm gần như chiếm đoạt cả sắc xanh của nước biển.
Biển khơi lùi mấy trăm dặm trong nháy mắt, Long Vương đang dưới đáy biển cuối cùng cũng ngồi không yên.
Một con Lam Long xuất hiện trên mặt nước tạo cho mình mười tầng bảo hộ, đứng cách ngàn dặm đảm bảo bản thân không bị thiêu chết khi chưa nói xong.
Hắn hóa thành một người đàn ông áo lam trên đầu còn có sừng rồng, khom người căng thẳng nói: "Ma Vương bớt giận."
Biển lửa ngừng cháy rồi tụ lại, ngưng ra một bóng người phong hoa tuyệt đại.
Ngọn lửa đỏ tươi hóa thành hồng y, cổ tay gầy trắng từ trong ống tay áo vươn ra. Mái tóc dài của thanh niên xoã tung, da trắng môi son, nơi mi tâm có một ấn ký Hồng liên nở rộ, dưới hồng mâu (cặp mắt đỏ) điểm một nốt ruồi đỏ tươi, yêu dã tuyệt đẹp, minh diễm rực rỡ.
Hắn có dung mạo xinh đẹp nhất thế gian cùng lực lượng mạnh nhất trên đời, ngay cả Thiên giới cũng phải kiêng kỵ, có thể nói người này là con cưng của thiên đạo.
Chẳng qua sự cưng chiều nhất thế gian lại dâng cho một Ma không có tình yêu với thế giới, vậy thật sự là tại họa ngập đầu.
Dung Dữ nhìn Đông hải Long Vương, nhoẻn miệng cười: "Ta đâu có tức giận, chỉ đang đi dạo mà thôi, ngươi nói ta giận cái gì?"
Mồ hôi lạnh trên trán Đông hải Long Vương nhỏ từng giọt.
Như vậy càng đáng sợ hơn!
Mỗi lần Ma Vương ra ngoài ắt sẽ làm sinh linh đồ thán, nhưng hết lần này đến lần khác hắn thật sự không phải đang sát sinh. Người ta chỉ đi dạo thôi, ai ngờ bọn họ yếu đến mức không chịu nổi ngọn lửa khi hắn đi qua.
Nhưng muốn Ma Vương thu lửa lại? Bọn họ dám nói ư? Không mạnh bằng người ta còn muốn người ta nhường nhịn bọn họ. Ở thế giới kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu này chưa bao giờ có đạo lý như thế.
Hơn nữa ta giỏi ta làm, Ma Vương duy ngã độc tôn sẽ không nghe theo. Từ trước đến nay Ma Vương không có khái niệm yêu thương bảo vệ phái yếu, nếu vạn vật thật sự chọc người nọ nổi giận, cả cái hải vực này hắn cũng đừng mong gì nữa.
"Hay là nói," Ma Vương xấu xa lại không chịu buông tha hắn, "Ngươi không cho phép ta đi dạo, là muốn cấm túc Bổn vương?"
Lòng cầu sinh của Đông hải Long Vương rất mãnh liệt: "Không, không có! Tiểu thần không dám!" Cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám quản Ma Vương, không cần mạng nhỏ nữa hay gì?
"Ngài có thể tới lui tự nhiên trong cả đất trời này, muốn đến nơi nào thì đến nơi đó, chỉ là... Chỉ là Đông hải này của tiểu thần không có gì đáng chơi, phong cảnh bên Tây hải đẹp hơn, lần sau ngài có thể đến đó dạo." Đông hải Long Vương lau mồ hôi.
Đạo hữu chết bần đạo không chết, Tây hải Long Vương, xin lỗi ông rất nhiều!
"Nhưng Tây Nam Bắc ba phía ta đã ghé qua rồi." Dung Dữ thản nhiên nói, "Là Tây hải Long Vương giới thiệu ta đến chỗ này. Hắn nói trong Long cung của ngươi có rất nhiều bảo bối, đạo đãi khách ở Đông hải cũng khá tốt. Tới cũng tới rồi, hẳn là ngươi sẽ không để Bổn vương tay không đi về chứ?"
Chút áy náy của Đông hải Long Vương đối với Tây hải Long Vương vừa trồi lên đã lập tức biến mất.
Hay lắm ông già, hóa ra Tây hải đã dẫn ma đầu đến chỗ hắn!
Trải qua chuyện này hắn cũng biết tình bạn giữa hắn và Tứ hải Long Vương yếu ớt đến mức nào.
"Được, được, ngài đi theo tiểu thần đến bảo khố Long cung, tùy ngài chọn." Lúc nói câu này trái tim Đông hải Long vương đang rỉ máu.
Long Tộc đam mê sưu tầm bảo bối hắn cũng không ngoại lệ, hoàn toàn là một nhà sưu tầm chân chính, bỏ một cái thôi cũng đau lòng muốn chết.
Hết cách rồi, xài tiền trừ tai họa, chỉ mong sao Ma Vương lấy bảo bối rồi ngàn năm đừng đến Đông hải nữa!
Dung Dữ kinh ngạc: "Còn phải chọn? Chẳng lẽ không phải dâng tất cả cho Bổn vương?"
Mắt rồng của Đông hải Long Vương trợn to, trông như muốn hộc máu đến nơi.
Tại sao lại có chủng tộc còn tham lam hơn cả Long Tộc vậy!
À, có, không tham không phải Ma.
Này đúng là khinh rồng quá đáng, Đông hải Long Vương siết chặt tay, chuẩn bị cá chết lưới rách hô to một câu: "Ta liều mạng với ngươi!"
Bỗng đầu ngón tay Dung Dữ nổi lên một ngọn lửa, vứt xuống biển lập tức làm nước biển trong một dặm đều khô cạn, hắn thờ ơ nói: "Bảo bối nhiều, Bổn vương mang về từ từ ngắm, không chừng trong ngàn năm không bước chân ra khỏi nhà."
Đông hải Long Vương: "..."
Cuối cùng Đông hải Long Vương lòng đau như cắt đưa Dung Dữ đến bảo khố, trơ mắt nhìn Dung Dữ cướp hết bảo bối của hắn không còn một mống, còn phải cung kính tiễn Dung Dữ đi.
Trong lòng hắn cắn răng nghiến lợi, ma đầu kia ỷ mạnh hiếp yếu làm hại thế gian sao Thiên giới không quản hắn đi!
Dung Dữ xoay người đi chân trần trên nền đất đen. Vốn là một bãi cát nhưng sau khi bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa đi qua cũng trở nên thê thảm không nỡ nhìn, đất đai không còn ngọn cỏ, nhiệt độ mặt đất cao đến mức giẫm nhẹ là bay theo gió. Hắn bộ bộ sinh liên, không nhiễm bụi trần, là ngọn lửa rực rỡ duy nhất còn sót lại giữa bốn bề vắng lặng.
(mỗi bước đi qua sẽ có hoa sen nở rộ dưới chân)
Dung Dữ thu bảo bối vào không gian, chỉ chừa một viên long châu sáng ngời tùy tiện tung hứng, mất vui nói: "Ai cũng nói long châu sáng lắm, nhìn còn không chói mắt bằng lửa của ta."
Ma Vương thích châu báu ngọc ngà, thích tất thảy những thứ ánh vàng lấp lánh rực rỡ. Nhưng trên đời này hắn quả thật không tìm được tồn tại nào càng chói mắt hơn hắn.
Thế nên không thể trách hắn tự luyến được.
Hắn hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị.
Thì bất khả hề tái đắc, liêu tiêu dao hề dung dữ.
Hắn là tồn tại tiêu dao nhất trong thiên địa.
- -
Đông hải Long Vương quyến luyến nhìn theo bóng lưng hồng y đi mất, đau lòng nói lời từ giã với đám bảo bối của hắn.
Hắn cam chịu xoay người lại muốn trở về đáy biển, nhưng vừa mới quay lại đã bị kim quang lướt đến chói mù mắt.
Đông hải Long Vương theo phản xạ lấy tay áo che mắt.
Kim quang mạnh mẽ quá! Đó là thứ gì?
Giờ phút này rõ ràng là đêm tối, nhưng ánh vàng lại lập tức biến đêm đen thành ban ngày.
Ngoài ánh sáng làm rồng không thể mở nổi mắt ra, hắn còn cảm nhận được sức nóng phả vào mặt làm hắn có cảm giác bị phỏng không thua gì Ma Vương!
Đông hải Long Vương không kịp tìm hiểu nghiên cứu xem thứ đó là gì, chỉ nghĩ nếu còn ở đây hắn sẽ hóa thành tro bụi, lật đật chui xuống biển tránh lửa.
Trước có Xích Kim Diệu Nhật sau có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cũng may hai người không thả lửa ra hắn mới có cơ hội sống sót.
Ngay sau đó tuy Đông hải Long Vương không biết kim quang đó là gì mà chỉ thấy may vì mình nhặt lại được cái mạng.
Tất cả sinh linh trong thế giới không hẹn mà cùng nhìn về phía đông.
Thế gian này có ban ngày, không có nhật nguyệt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Mặt Trời nhô lên từ biển.
...
Toàn thế giới đều chú ý đến kim quang không tầm thường này, tất nhiên Dung Dữ cũng cảm nhận được.
Hắn cảm nhận được kim quang ấy chiếu vào người hắn, nhất thời thấy nguy cơ, ngọn lửa quanh thân hừng hực bốc cháy.
Hắn nhanh chóng xoay người lại, thấy được một Hồng Nhật (mặt trời đỏ) đang dâng lên từ mặt biển.
Xích Kim Diệu Nhật thuần một sắc kim, hải vực đó mới bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa lướt qua thiêu đốt, làm bầu trời dính chút ánh đỏ mới nhiễm Kim Nhật thành Hồng Nhật.
Kim quang kéo đến lại nhuộm Hồng Liên thành Kim Liên.
Hai luồng sáng rực rỡ nóng bỏng nhất thế gian hoà vào nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Vạn vật nhìn về phía đông lại không dám nhìn thẳng Mặt Trời.
Còn Dung Dữ không chớp mắt lấy một lần.
Hắn nhìn thẳng vào Hồng Nhật duy nhất có ánh sáng sánh ngang với hắn, môi từ từ nhếch lên.
"Bảo bối thật chói mắt." Dung Dữ khẽ nói,
"Phải mang về cung giấu mới được."
Ngày đó Mặt Trời nhô lên từ mặt biển phía đông, soi sáng ánh mắt vạn vật thế gian lại không ở mãi trên bầu trời xa xăm ấy.
Y từ trên trời hạ xuống bên cạnh Hồng Liên.
- --
Một người đàn ông tuấn mỹ tóc vàng mắt vàng như một vị thần bước ra từ trong kim quang.
Không, y vốn đã là thần.
Dung Dữ quan sát người đàn ông chỉ cách mình mấy bước chân, hứng thú dạt dào nói: "Ngươi là thần tiên nào trên trời? Trước nay ta chưa gặp bao giờ."
"Thần Mặt Trời, Yến Chiêu." Thần minh đối diện đáp lời, năm chữ chứa đựng ngàn lời muốn nói, đôi con ngươi vàng kim như biển sâu đang gợn sóng.
"Thần Mặt Trời? Chưa nghe bao giờ. Mặt Trời là cái gì? Cầu lửa màu vàng vừa nãy là bản thể của ngươi à?" Dung Dữ hỏi.
Yến Chiêu nhìn hắn chăm chú hồi lâu mới đáp: "Ừ."
Trải qua bao nhiêu chuyện nhớ lại vô số năm, giờ khắc này rốt cuộc y cũng đến trước mặt Dung Dữ.
Đèn hồn Dung Dữ tắt, thế giới đã là một thế giới BE gần như không thể cứu vãn được.
Thế giới phán định kết cục HE là để đứa con số mệnh tìm được tình yêu đích thực. Vận mệnh ghép công chúa Thiên Tộc cho hắn, Dung Dữ vốn nên ở bên nàng.
Chúng thần Thiên giới là Thần Bảo Vệ của thế giới này, Thiên đế biết chuyện mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Ma Vương bao lần gây hại thế gian.
Đứa con số mệnh, con rể tương lai, không thể động vào hắn.
Có điều không ngờ từ đầu đến cuối Dung Dữ không hề có tình cảm với công chúa Thiên Tộc. Cục Quản Lý Thời Không làm mai không có kết quả, mới quyết định phái Thần sử đi công lược trước. Dù sao Pháp Tắc quy định rằng Ma Vương không biết yêu, cần phải có một tình yêu đích thực mới xem như viên mãn, còn chân ái là ai không quan trọng.
Nhưng không một ai thành công.
Yến Chiêu đã đích thân đến.
Vào khoảng thời gian này, đèn hồn của Dung Dữ đang được một đám thần trên Thiên giới bảo vệ. Việc Yến Chiêu phải làm không phải là bảo vệ ngọn đèn hồn kia bất diệt, mà là làm đèn hồn đã tắt trong tay mình cháy lại.
Nơi này là quá khứ, đèn hồn ở quá khứ không tắt thì không cứu được Dung Dữ trong tương lai. Nếu Dung Dữ không có tương lai, thế giới này sẽ vĩnh viễn đóng băng tại thời khắc đó, cũng sẽ mất đi tương lai.
Y nhất định phải trở thành chân ái của Dung Dữ, thử xem có thể dùng tình yêu làm đèn hồn Dung Dữ cháy lại hay không.
Nhưng trước khi hạ xuống, Yến Chiêu đã có một suy nghĩ cực kỳ tệ hại.
Có lẽ là vì y quay lại quá khứ nhận được tình yêu của Dung Dữ mới khiến Dung Dữ không yêu ai được nữa, rồi một loạt bi kịch mới xảy ra.
Cũng bởi vì toàn bộ thần hồn của y đều đến nơi này nên đồng thời trong lúc đó, Chủ Thần Yến Chiêu ở Vạn Thần Giới mới khép mắt ngủ một giấc. Giống như lúc y xuyên đến tất cả các thế giới trừng phạt, bản thể của y ở thế giới tu tiên cũng lâm vào ngủ say dưới tàng hoa đào.
Khi y không chủ động tách hồn, trong muôn vàn thế giới vĩnh viễn chỉ được tồn tại một y, thần hồn của một y khác sẽ xuất ra tạo ra việc mà trước nay y đều cho là "Chợp mắt nghỉ ngơi".
Lại bởi vì một giấc ngủ đó, y bỏ lỡ bất thường của thế giới , lơ là Lê Tẫn, oan uổng Dung Dữ.
Đây là một vòng tuần hoàn chết, dù có giải như thế nào thì cuối cùng vẫn là đèn hồn Dung Dữ tắt.
Nhưng Thần Pháp Tắc không nói rằng Dung Dữ đã hết hy vọng sống lại.
Thế nên nhất định có một đường sinh cơ.
Muốn phá cục, trước hết phải vào tử cục.
Đây là lý do y đến nơi này.
"Ta thích ngươi." Dung Dữ thẳng thừng nói.
Đôi mắt tựa hồng ngọc nhìn Yến Chiêu, Hồng liên nở rộ trên mi tâm càng thêm diễm lệ.
Lần đầu Yến Chiêu gặp hắn là sau khi Dung Dữ thoát khỏi thế giới , bị y đuổi giết. Khi đó ấn ký giữa mi tâm Dung Dữ hình ngọn lửa, tròng mắt màu đen, nốt ruồi ngay đuôi mắt không đỏ tươi như bây giờ.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa phải càng đỏ càng rực rỡ mới càng mạnh. Đây có phải cho thấy khi đó lực lượng của Dung Dữ đã yếu đi?
Từ lâu trong thế giới , đèn hồn của Dung Dữ đã chịu tai họa ngập đầu.
Suy nghĩ của Yến Chiêu còn đang rối loạn đã bị một câu "Ta thích ngươi" làm đứng hình.
Ma Vương không biết yêu, giờ phút này sự yêu thích của hắn với Yến Chiêu không khác gì sự yêu thích với đám bảo bối đó. Nhưng hắn đương nhiên là thích Yến Chiêu hơn cả, đây là bảo bối lấp lánh nhất, chói mắt nhất.
Dung Dữ bước đến gần ôm lấy y như đang ôm một món bảo bối trân quý.
Với tư thế chim nhỏ nép người, Dung Dữ gác cằm lên vai y, ở bên tai y thốt ra lời cực kỳ bá đạo: "Ta phải mang ngươi về cung ta, không được phép chiếu sáng kẻ khác, chỉ được soi mỗi ta thôi."
Hắn chưa từng hỏi Yến Chiêu có đồng ý hay không, hắn không cần hỏi ý kiến của một món đồ.
Yến Chiêu không giận, chỉ cảm thấy cái ôm này đúng là không dễ gì.
Y đáp: "Được."
Y cầu còn không được.
Đuôi mắt Dung Dữ cong cong, vẻ mặt vui thích níu lấy ống tay áo y: "Ta thích đồ vật nghe lời."
Yến Chiêu nhìn vạt áo bị kéo, thầm nghĩ, cả đời này ta đều nghe em.
Chỉ xin em, hãy sống lại.
Hết chương .