Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Juneeeeeeeee.
Yến Chiêu nhắm mắt, cố gắng để mình tỉnh táo lại: "Sau khi ta đi đã xảy ra chuyện gì?"
Vòng Huyết Ngọc: Đại Ma Vương dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa tinh lọc toàn bộ tang thi, tang thi không bị tiêu diệt, tất cả đều biến lại thành người. Hắn nói, thế giới này, hắn thay ngài bảo vệ.
"Tinh lọc?" Yến Chiêu kinh ngạc.
Y nhìn về thế giới mới ngập tràn tiếng cười --- đại quân tang thi bên ngoài tường thành không bị lửa thiêu rụi mà đã khôi phục lại diện mạo ngày xưa, người thân ôm nhau đoàn tụ, trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc.
Người từng bị y hiểu lầm là thủ phạm nhiễu loạn muôn vàn thế giới, có lực lượng Hồng Liên Nghiệp Hỏa hủy thiên diệt địa đã cứu vớt một thế giới tận thế.
"Em ấy nói, em ấy thay ta bảo vệ?"
Vòng Huyết Ngọc thút thít nói: Dạ, Đại Ma Vương còn để lại cho ngài mấy câu...
Yến Chiêu lập tức nói: "Nói."
Vòng Huyết Ngọc: Mỗi thế giới Đại Ma Vương đều mang đi một món đồ, cất trong không gian của tôi, đó là tín vật đính ước của hai người.
Yến Chiêu ngẩn ra: "Hai ta? Tín vật đính ước?"
Lúc y hóa Xích Kim thành vòng Huyết Ngọc phong ấn Dung Dữ, đúng là Dung Dữ đã từng nói đùa rằng vòng ngọc này là vật đính ước của hai người họ.
Khi đó y chỉ thấy Ma Vương không biết liêm sỉ, lời ngả ngớn gì cũng nói được.
Mỗi một thế giới là có ý gì? Là những thế giới y đuổi giết Dung Dữ sao? Nhưng ngoài Xích Kim ra y không hề đưa hắn cái gì, ngay cả Xích Kim cũng là để giam cầm...
Tín vật từ đâu mà có?
Yến Chiêu càng nghĩ càng thấy buồn cười, y đối xử với Dung Dữ tệ như vậy, oan uổng, tổn thương, đuổi giết, trừng phạt, lừa dối, năm độc đều đủ cả, nào còn mặt mũi xin tha thứ?
Thần thức Yến Chiêu đi vào trong vòng Huyết Ngọc, quả nhiên phát hiện mấy thứ đồ trong không gian --- một chiếc nhẫn Kim Liên, một hà bao đựng tóc, một bức tranh và viên tinh hạch màu vàng nọ.
...Còn có một đèn hồn đã tắt hoàn toàn.
Sau khi linh hồn Dung Dữ tan biến, ngọn đèn hồn niêm phong trong thần hồn mới hiện ra, vòng Huyết Ngọc thu nó vào không gian.
Yến Chiêu nhìn hồi lâu, đến bây giờ khi nhìn thấy ngọn đèn hồn này y mới nhận ra Dung Dữ đã thật sự biến mất.
Y hốt hoảng dời tầm mắt, tập trung chú ý vào những món đồ khác.
Tinh hạch vàng là y đưa còn mấy thứ khác là của ai?
Dung Dữ từng nhắc với y ba cái tên Sở Trác, Phó Thiển Tri, Cố Minh Hoài, chẳng lẽ đây là thứ những người đàn ông đó tặng? Mỗi thế giới yêu một lần, giống như đang sưu tầm những tín vật đính ước này?
Với tính tình có thù tất báo của Dung Dung, là chết vẫn muốn chọc tức y đúng không? Yến Chiêu che mắt cười khẽ hai tiếng. Y tình nguyện cho Dung Dữ tiếp tục sưu tầm trăm nghìn món đều được, chỉ cần hắn bình an.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa từ khi sinh ra đã không có nước mắt, giống vậy, Xích Kim Diệu Nhật cũng khóc không ra nước mắt. Yến Chiêu cảm giác mắt mình hơi khô khốc, lòng cũng đau đớn tột cùng nhưng thân thể lại chẳng có phản ứng gì.
Y mở bức tranh ra xem, thấy trong tranh là một cây đào rợp hoa, có một người đàn ông mặc huyền y đang đẩy xích đu. Thanh niên khoác hồng y ngồi trên xích đu cười thật tươi, người đàn ông cũng nở nụ cười dịu dàng chăm chú nhìn bóng lưng thanh niên.
Dường như cảnh tượng này đã từng xảy ra trong mơ.
Vòng Huyết Ngọc: Đại Ma Vương còn nói, hắn yêu ngài.
Yến Chiêu lập tức ngẩng đầu: "Cái gì?"
Y cho rằng Dung Dữ bất cần đời không hiểu thật lòng là gì, Dung Dữ lại nói yêu y?
Vòng Huyết Ngọc do dự một thoáng vẫn nói: Dạ, hắn nói hắn yêu ngài, biết cái gì gọi là thật lòng còn sớm hơn ngài, chỉ là...chỉ là ngài đâm hắn bị thương.
Hô hấp Yến Chiêu ngừng lại, cảm giác cơn đau trong tim bỗng tăng lên, cả lục phủ ngũ tạng đều đang xáo trộn.
Vòng Huyết Ngọc lo lắng nhìn y nhưng vẫn nhớ chuyện tuyến thời gian khác nhau của Đại Ma Vương và Chủ Thần đại nhân. Những người yêu cũ đó là Chủ Thần đại nhân, còn có chuyện Đại Ma Vương đợi bãi bể nương dâu, đã sớm gặp ở thế giới , nó phải lập tức kể rõ!
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân, thật ra những người ở mấy thế giới trước đều là ---- bíp---
Vòng Huyết Ngọc: ???
Yến Chiêu nhìn sang: "Đều là gì?"
Vòng Huyết Ngọc: Đều là ----bíp----
Có chuyện gì vậy? Nó không nói ra được?
Vòng Huyết Ngọc luống cuống: Còn có ----bíp----
Vòng Huyết Ngọc:...
Gặp quỷ rồi, tại sao nó không nói ra được!!!
Vòng Huyết Ngọc thử đủ mọi cách, phát hiện nó nói được những thứ khác, nhưng hễ muốn kể chuyện mấy thế giới trước và chuyện Đại Ma Vương đợi Chủ Thần đại nhân bãi bể nương dâu, thì ngay cả lên tiếng cũng không thể, giống như có lực lượng thần bí nào đó đang ngăn nó.
Tại sao lại như vậy? Nó là thần khí bản mệnh của Chủ Thần đại nhân, có thể liên lạc trực tiếp bằng suy nghĩ nhưng cả suy nghĩ cũng bị chặn!
Trên đời còn ai làm được chuyện này?
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân, ngài trực tiếp nhận ký ức của tôi đi...
Yến Chiêu cũng đang có ý đó. Y cần tra rõ nguyên nhân đèn hồn Dung Dữ tắt, tinh lọc một thế giới tuyệt không làm Dung Dữ tổn thương nặng nề chứ đừng nói hồn phi phách tán, chẳng lẽ mấy thế giới trước đã xảy ra chuyện...
Nhưng khi thần thức của Yến Chiêu liên kết với vòng Huyết Ngọc lại chỉ thấy một mảnh sương mù mờ mịt.
Y không thấy những chuyện Dung Dữ đã trải qua ở các thế giới trước.
"Xảy ra chuyện gì? Ta không thấy được." Yến Chiêu nhíu mày.
Vòng Huyết Ngọc lắc lắc, bày tỏ nó nói không được.
Ánh mắt Yến Chiêu trầm xuống, mang vòng Huyết Ngọc về lại Vạn Thần Giới.
- -
Sống chết của đứa con số mệnh có liên quan đến sự tồn vong của thế giới. Khi đứa con số mệnh xảy ra sai sót hướng về một tình cảnh hỏng bét, ánh nến Trường Minh vốn sáng ngời sẽ ảm đạm, thân nến cũng biến ngắn, tượng trưng cho vận may và tuổi thọ dần mất đi. Thân xác của đứa con số mệnh chết bất ngờ nhưng chỉ cần linh hồn vẫn còn, đèn hồn sẽ có thể cháy trong một khoảng thời gian nhất định, có điều ánh nến rất mờ nhạt. Ngày mà ánh nến tắt, đứa con số mệnh hồn phi phách tán cũng là ngày thế giới bị hủy diệt hoàn toàn.
Cục Quản Lý Thời Không có thể đóng băng thế giới đó khi thế giới gần sụp đổ hoàn toàn, rồi nghịch chuyển thời gian, điều Thần sử đi giải quyết vấn đề trước. Đèn hồn của đứa con số mệnh từ lúc lay lắt đến tắt hẳn cần trải qua một quá trình, khoảng thời gian cháy đó chính là thời gian Thần sử sửa chữa. Một khi vượt quá thời gian nhưng vẫn không sửa được, đèn hồn sẽ lụi tàn, thế giới đã không còn cách cứu vãn.
Ngay cả Chủ Thần cũng không thể khôi phục thế giới sụp đổ về lại như cũ, càng không thể cứu sống đứa con số mệnh với đèn hồn đã tắt. Bọn họ chỉ được ngăn cơn sóng dữ mà chẳng thể cải tử hoàn sinh. Nếu thần thông quảng đại như vậy, Chủ Thần đã không cần làm việc tận mười triệu năm mà không dám nghỉ ngơi.
Có quá nhiều chuyện một khi bỏ lỡ, là không thể vãn hồi.
Nói cách khác, đèn hồn của Dung Dữ đã tắt hoàn toàn, Yến Chiêu không thể nghịch chuyển thời gian làm hắn sống lại.
Yến Chiêu không cam lòng từ bỏ, y vừa mới biết cảm giác yêu rồi lại nhanh chóng nhận lấy khổ sở vì mất đi người mình yêu. Mà y thậm chí còn không biết tại sao Dung Dữ thân vẫn!
Nếu đứa con số mệnh là người phàm, sau khi trải qua sinh lão bệnh tử như thường, đèn hồn cháy hết sẽ dùng mồi lửa cuối cùng thắp sáng một ngọn đèn hồn khác. Vậy nên thế giới sinh ra một đứa con số mệnh tiếp theo, kéo dài vận mệnh, duy trì chuyển động của thế giới.
Dung Dữ không giống vậy, hắn là Ma Vương bất tử. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đèn hồn của hắn sẽ mãi nóng bỏng sáng ngời hừng hực cháy, ánh nến không bao giờ u ám, thân nến cũng không ngắn đi chút nào, thế giới trọn đời suốt kiếp chỉ có một đứa con số mệnh.
Nhưng hắn thoát khỏi, ý nghĩa của việc đứa con số mệnh thoát khỏi thế giới chính là vận mệnh biến mất, thế giới sắp sụp đổ mới được Yến Chiêu đóng băng. Dung Dữ không về hoặc chết đi thì thế giới này vĩnh viễn không có cơ hội rã đông.
Một khi rã đông chính là sụp đổ, sau đó là diệt vong mãi mãi.
Yến Chiêu quay lại Vạn Thần Giới điều tra hình ảnh của thế giới .
Y muốn tra rõ đèn hồn của Dung Dữ rốt cuộc đã mờ nhạt từ lúc nào. Từ mờ nhạt đến tắt hẳn, rốt cuộc đã mất bao lâu? Y vẫn luôn đuổi theo Dung Dữ vậy mà chưa bao giờ phát hiện ra.
Là từ ngày từ chối công chúa Thiên Tộc, rời bỏ vận mệnh sao?
Nhưng Dung Dữ đã thoát khỏi thế giới , vận mệnh đã không còn bị pháp tắc của thế giới điều khiển nữa, đèn hồn không nên bị ảnh hưởng.
Là vì một kiếm của y ư?
Không... Một kiếm của y đâm lệch, tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng càng không hề thương tổn đến căn nguyên của Ma Vương.
Rốt cuộc là từ khi nào?
Yến Chiêu muốn tìm câu trả lời từ thế giới nhưng lại thấy hình ảnh bất động không hiện rõ.
Yến Chiêu rủ mi mắt hờ hững nói: "Pháp Tắc, ngươi đang ngăn ta."
Trong Vạn Thần Giới không người đáp lại.
"Ta biết là ngươi." Yến Chiêu lạnh lùng nói, "Chỉ có ngươi mới che đậy được liên hệ giữa ta và Xích Kim, làm ta không thể kiểm tra thế giới nhỏ vận chuyển. Ngươi đang làm gì?"
Hồi lâu, bầu trời Vạn Thần Giới truyền đến tiếng thở dài xa xăm.
"Nhữ đã hiểu yêu là gì."
(Danh xưng đại danh từ ngôi thứ hai: ngươi, anh, chị, mày, chúng mày)
Yến Chiêu thừa nhận: "Đúng, vậy thì thế nào?"
"Nhữ làm Chủ Thần, bác ái với chúng sinh không thể có sự thiên vị." Thần Pháp Tắc nói.
"Ta yêu hắn, không trở ngại gì với chuyện ta bảo vệ muôn vàn thế giới." Yến Chiêu phản bác.
"Nhữ muốn đưa hắn về Vạn Thần Giới."
Thần Pháp Tắc trần thuật, "Vì tư dục mà khiến thế giới đóng băng vĩnh viễn, đây là bảo vệ mà Nhữ nói?"
Yến Chiêu im lặng.
Lúc trước, khi y hiểu lầm Dung Dữ phạm tội chết, vì chấp pháp nên muốn xóa bỏ Ma Vương.
Ma Vương thân vẫn, thế giới sẽ không bao giờ được thấy ánh sáng lần nào nữa, đó là vạn bất đắc dĩ (buộc lòng phải làm vậy). Khi đó y không xóa bỏ Dung Dữ đã là lần thứ nhất làm việc vì tình riêng.
Rồi sau đó biết chuyện Dung Dữ bị oan, ban đầu muốn đưa Dung Dữ về thế giới để Dung Dữ ở bên công chúa Thiên Tộc, cứu rỗi thế giới . Nhưng y lại muốn Dung Dữ sống ở Vạn Thần Giới, bỏ mặc hàng vạn sinh linh trong thế giới , đây là lần thứ hai làm việc vì tình riêng.
Ma Vương gây họa ấy lại thay Chủ Thần bảo vệ một thế giới, còn Chủ Thần đại nhân lại từ bỏ một thế giới vì Ma Vương.
Vì tình riêng mà làm trái luật đến mức này, y đã không xứng đảm nhiệm tôn vị Chủ Thần.
"Ngươi là Pháp Tắc, vĩnh viễn không có tình nhưng chưa chắc Thần Chấp Pháp cũng thế." Yến Chiêu chất vấn, "Ta không nguyện bỏ một thế giới...vậy chẳng lẽ phải bỏ hắn sao? Hắn bị ta hàm oan mà chịu khổ, cũng đã có quan hệ xác thịt với ta, hắn tình nguyện thoát khỏi vận mệnh còn ta lại đưa hắn về địa ngục? Vậy có phải quá vô tình không?"
"Nếu như bác ái với chúng sinh được thành lập dựa trên việc vô tình với hắn, cái giá của bảo vệ vạn vật là hy sinh hắn." Yến Chiêu bình tĩnh nói, "Ngươi nói đúng, ta quả thật đã thiên vị hắn, ta không tình nguyện, không cho phép. Ta không xứng đảm nhận tôn vị Chủ vạn thần, vậy liền từ chức thôi."
Thần Pháp Tắc tức giận: "Nhữ cho rằng, tôn vị Chủ Thần này Nhữ muốn làm là làm, muốn bỏ là bỏ!"
Chỉ có cảnh Chủ Thần mới đảm nhiệm được. Những vị thần mạnh có hy vọng đột phá cảnh Chủ Thần đã bỏ mạng trong trận tranh đoạt năm đó, chỉ có Yến Chiêu và Kỳ Dạ bước vào cảnh Chủ thần, Kỳ Dạ lại tự tay khoét thần cách. Còn Đọa Thần phá hư pháp tắc như Lê Tẫn trước giờ không nằm trong suy xét của Thần Pháp Tắc, huống chi bây giờ gã đã chết. Quay đi quay lại trong muôn vàn thế giới chỉ còn một vị thần được chọn là Yến Chiêu, nếu y từ chức đi đâu tìm người thế chỗ?
"Không phải ta hết sự lựa chọn, mà ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác." Yến Chiêu tỉnh táo nói, "Pháp Tắc, nói cho ta làm sao cứu hắn. Nếu không ta sẽ ngủ một giấc đến khi bãi bể hoá nương dâu, không bao giờ màng chuyện thế sự nữa."
Thần Pháp Tắc giận đến mức giọng cũng phát run: "Nhữ uy hiếp ta----"
Tình yêu quả nhiên không phải thứ tốt lành gì! Chủ Thần đã từng cuồng công việc nay lại dùng chiêu đình công để uy hiếp nó!
Thần Pháp Tắc lạnh lùng nói: "Đèn hồn của hắn đã tắt, hết cách xoay chuyển."
"Vì sao tắt?" Yến Chiêu truy hỏi, "Ngươi không cho ta xem thế giới là không muốn để ta biết chuyện gì?"
Thần Pháp Tắc: "Không thể trả lời."
Ánh mắt Yến Chiêu lạnh băng. Pháp Tắc không cho phép y có tình riêng, hiển nhiên không muốn làm Dung Dữ sống lại.
"Nếu ta cho hắn thần cách của Lê Tẫn hắn có thể sống lại không?" Yến Chiêu vội tìm cách cứu vãn, "Nếu không thể, ta moi thần cách chính mình thì sao? Kỳ Dạ cũng đã cứu Tuyết Thần như thế, ta cũng có thể---"
"Bọn họ đều là thần mới dùng chung được một thần cách. Ngươi lấy thần cách cho một Ma là muốn hắn bạo thể mà chết sao?" Thần Pháp Tắc không nhịn được nữa, "Vả lại năm đó thần hồn của Tuyết Thần không tan biến, còn đèn hồn của Ma Vương đã tắt, sao có thể so?"
Mi mắt Yến Chiêu hơi rủ: "Chắc chắn còn biện pháp khác."
Thần Pháp Tắc thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Yến Chiêu, nó nghĩ, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng qua mấy cuộc bể dâu cũng không có lòng làm việc, mà nếu làm cũng sẽ xảy ra sai sót.
Không bằng đề đại một biện pháp, để y thử qua biết rằng không thể mới hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ này.
"Lòng hắn đã như tro tàn, đèn hồn khó mà duy trì, nếu muốn tro tàn cháy lại tất nhiên phải giải trừ hận ý." Thần Pháp Tắc như đã thỏa hiệp, "Dù vậy, tỷ lệ đèn hồn cháy lại thấp hơn một phần tỉ tỉ."
Yến Chiêu ngước mắt: "Lòng như tro tàn?"
Thần Pháp Tắc không biết nói dối, lời nó nói nhất định là thật.
Dung Dữ em ấy... Lòng như tro tàn?
Nhớ đến những tổn thương hiểu lầm mà mình mang lại cho hắn, thậm chí thế giới trước còn giấu diếm thân phận... Còn lần đầu gặp mặt, ánh mắt tuyệt vọng của Dung Dữ khi đối diện với kiếm của y.
Dung Dữ có lý do gì không hận y chứ? Đến cuối cùng đúng là không hận nữa, mà đèn hồn cũng tắt rồi.
Vậy nên đều do ta...
"Ta nên làm thế nào để hắn hả giận?" Giọng Yến Chiêu căng thẳng, "Ta trở lại những thế giới trừng phạt mà hắn từng trải qua để hắn trừng phạt ta có được không? Mỗi lần ta tổn thương hắn cũng để hắn trả thù lại có đủ không?"
Y có thể xuyên đến bất kỳ điểm thời gian nào để gặp được Dung Dữ của quá khứ, nhưng cái này không có nghĩa là sống lại. Y mang Dung Dữ trong quá khứ đến điểm thời gian hiện tại Dung Dữ sẽ lập tức tan biến.
Từ đó về sau trong tuyến thời gian, Dung Dữ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, Dung Dữ chỉ sống trong quá khứ mà thôi.
Trừ phi Dung Dữ không còn hận y đèn hồn mới có khả năng cháy trở lại.
Nhưng xác suất đó cực kỳ thấp, rất có khả năng y đang làm chuyện vô ích.
Nhưng hy vọng dù mong manh đến đâu, đây cũng là cơ hội duy nhất.
Thần Pháp Tắc không trả lời nữa, nó biết Yến Chiêu sẽ không bỏ qua hy vọng duy nhất này, nhất định sẽ đi thử.
Nhưng vô dụng thôi, hết thảy đều là phí công tốn sức.
Thần Pháp Tắc không nói dối nhưng sẽ che giấu một phần chân tướng.
Nó có góc nhìn hoàn chỉnh của Pháp Tắc, biết tuyến thời gian của Yến Chiêu và Dung Dữ bất đồng. Dung Dữ đúng là đã chết tâm, đó là khoảnh khắc nhận một kiếm của Chủ Thần sau khi đợi cả bãi bể nương dâu. Khi đó đèn hồn của hắn đã lay lắt muốn tắt lại vì lần tuyệt vọng ấy khiến nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Nhưng sau khi trải qua các thế giới trừng phạt, mỗi một lần hắn trả thù Yến Chiêu cũng dần ý thức được tuyến thời gian, hận ý đã biến mất, đèn hồn lại sáng ngời.
Chỉ là chút ánh sáng đó làm sao đủ với Ma Vương bị tổn thương nguyên khí, trong thế giới tận thế, hắn vẫn không chịu nổi mà tan thành mây khói.
Yến Chiêu quay về các thế giới trừng phạt trong quá khứ mặc cho Dung Dữ trút giận, hóa giải hận ý, đó chỉ đang kéo dài thời gian cháy của đèn hồn Dung Dữ. Tuyến thời gian của một Thần một Ma khác nhau, cuối cùng tuy khác đường nhưng cùng đích, chính là đèn hồn Dung Dữ tắt.
Cách mà nó đề ra từ lúc bắt đầu đã không thể thực hiện. Yến Chiêu mới lĩnh ngộ được yêu, đang đắm chìm trong ngọt ngào nên không biết hận khổ sở đến mức nào. Chờ tới khi y bị Dung Dữ tổn thương nặng nề trong thế giới nhỏ rồi lại không thể cứu được Dung Dữ, lúc đó tự nhiên sẽ thất vọng với tình yêu, nhận ra yêu nhàm chán và tổn hại tinh thần bao nhiêu, sẽ lại trở thành Chủ Thần bác ái.
Đó mới là kết quả Thần Pháp Tắc muốn thấy.
Bây giờ Yến Chiêu hoàn toàn không biết những chuyện này, y chỉ quyết tâm phong ấn ký ức và lực lượng, mang theo Xích Kim đến từng thế giới trừng phạt mà Dung Dữ đã trải qua, đến điểm thời gian có Dung Dữ trong quá khứ.
Xích Kim bị Pháp Tắc cản trở, không thể nói rõ những chuyện trong mấy thế giới đó, Yến Chiêu cũng tự phán đoán được. Y có Xích Kim Diệu Nhật Hoàn, Dung Dữ ở quá khứ có vòng Huyết Ngọc. Xích Kim Diệu Ngọc Hoàn chính là vòng Huyết Ngọc tất nhiên có thể cảm ứng lẫn nhau, Yến Chiêu nhờ vậy mà đoán được nên trở về điểm thời gian nào trong thế giới để gặp được Dung Dữ.
- --- Yến Chiêu chưa bao giờ chia thần khí ra làm hai, ban đầu vòng Huyết Ngọc thấy chiếc nhẫn Xích Kim trên tay Chủ Thần, nó cho rằng đó là phân thân của mình, nào ngờ đó lại là mình ở tương lai.
Có Xích Kim ở đây, Yến Chiêu muốn làm Dung Dữ nhận ra được thân phận Chủ Thần của y. Y phong ấn trí nhớ và lực lượng, chính là giao cho Dung Dữ một bản thân không biết gì để Dung Dữ mặc sức trả thù.
Thần Pháp Tắc mắt lạnh bàng quan: "Nhữ hạ giới tìm hắn, vậy ai chú ý Vạn Thần Giới?"
Yến Chiêu đã sớm có sắp xếp: "Không phải còn thần cách của Lê Tẫn à? Dung Dung không nhận được, vậy chia thành hai nửa vừa vặn cho Kỳ Dạ và Tuyết Thần, tạo hai Chủ Thần cho ngươi. Gọi bọn họ đến thay."
Hết chương .