"Vị phu nhân này, ngươi không sao chứ?"
Một giọng người quen thuộc truyền đến, bị rèm xe ngăn cách, một bóng người màu đỏ tươi lướt qua bên ngoài, đến gần xe ngựa, Thẩm Du Khanh nhướng mày, theo bản năng định đẩy anh ra, môi mấp máy, đột nhiên bị ấn dừng lại. "Đừng lên tiếng."
Ngụy Nghiên một tay ôm eo nàng, hai chân ép vào nhau, dùng lực dưới cánh tay, trực tiếp đem nàng kéo vào trong lòng.
Cỗ xe lắc lư.
Hai chân nàng kẹp chặt eo hắn và ép vào bụng hắn.
Vừa động một chút, hơi thở chắn càng trầm hơn
"Đừng lộn xộn, động nữa mọi người đều biết chúng ta ở trong xe ngựa làm gì đó."
Cỗ xe này nhỏ, lăn lộn cũng không được.
Trong mắt hắn ý cười xấu xa, nhìn thẳng vào nàng.
"Chúng ta làm cái gì chứ?" Thẩm Du Khanh trợn mắt nhìn hắn.
Ngụy Nghiên ôm nàng vào lòng, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, nhếch lên khóe môi cười nói: "Ngươi nói chúng ta vừa làm cái gì?"
Nghĩ đến hắn làm mấy chuyện ác với mình, Thẩm Du Khanh không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
Chỗ nào là chúng ta vậy, rõ ràng là hắn bức ép.
Tên lỗ m ãng vô liêm sỉ.
"Ta không sao, đa tạ công tử."
Bên ngoài xe ngựa, một con ngựa bất ngờ chạy ngang qua, vô tình đụng phải An Tầm Nghiêu, nàng định thu hút sự chú ý của Ngụy Nghiên, không ngờ có một kẻ thích xen vào chuyện người khác, trực tiếp đi tới đỡ nàng dậy.
An Tầm Nghiêu tránh đi.
Tần Thất thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng ta, không chút nào tỏ ra cảm kích, trên mặt cũng không còn thân thiện như vậy nữa.
Hắn phe phẩy quạt, tùy ý quay đầu nhìn lại, xuyên qua khe hở rèm xe, chợt nhìn thấy một bóng người thanh mảnh đang ngồi trong vòng tay một người đàn ông, tư thế rất thân mật.
Hắn tuy rằng phiêu bạt tình trường nhiều năm, nhưng cũng không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một màn như vậy, ở trong xe ngựa nóng lòng như vậy, dân Mạc Bắc quả nhiên hào phóng.
Tỉnh Liễu đang cưỡi ngựa, ngựa xe lướt qua, Tần Thất lại nhìn một chút, ánh mắt đột nhiên tập trung, nhìn kỹ lại, bóng người kia thoạt nhìn rất quen thuộc. Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy thật khó tin, chẳng lẽ mình bị lóa mắt.
Xe ngựa dừng ở Vương phủ, Thẩm Du Khanh xuống xe trước, nàng che cổ áo choàng, sắc mặt lạnh lùng, ngoại trừ vành tai đỏ ửng, không nhìn ra có điểm gì khác thường.
Ngụy Nghiên ra sau.
Tỉnh Liễu không dám nhìn hai người họ, cúi đầu đi theo Thẩm Du Khanh.
Thời gian còn sớm, Thẩm Du Khanh đi vài bước, liền quay đầu nhìn Ngụy Nghiên, "Buổi chiều còn đi quân doanh sao?"
Ngụy Nghiên kéo vạt áo, đeo dao vào bên hông, nhìn nàng: "Sao, muốn ta ở lại sao?"
Thẩm Du Khanh nghĩ lại những gì hắn nói, vốn chỉ là một câu hỏi, hắn nói như vậy nghe có vẻ ái muội không rõ.
"Ngươi ở lại hay không không liên quan đến ta." Thẩm Du Khanh nói một câu, xoay người rời đi.
Trong quân doanh không có việc gì quan trọng, chuyện bên ngoài quan ải tối qua xử lý thỏa đáng, cửa thành nghiêm ngặt, ít nhất có thể yên ổn mấy ngày.
Ngụy Nghiên liếc nhìn bảng hiệu của Hoài An Vương phủ, nếu như trước đây nơi này chỉ là nơi để hắn tùy ý đặt chân thì bây giờ lại có chút mong đợi.
Hắn vào cửa, nhìn về phía ngã ba kia, cách đó không xa là sân viện của nàng ấy.
Một người hầu từ xa đi tới, Ngụy Nghiên không dừng lại, vác đao nhanh chóng tiến vào nội viện.
...
Họ An ở Thượng Quận không nhiều, Tần Thất quan hệ rộng rãi, nắm rõ thông tin nên đêm đó hắn đã có được bức họa của con gái An Đình.
Nghe nói nàng ta đã có hôn phu, tâm tình hắn lập tức tốt, không khỏi muốn uống hai ly rượu ăn mừng, sau đó mở bức chân dung ra, Tần Thất nhíu mày, người phụ nữ này không phải là phụ nhân hắn đã giúp đỡ trên phố hôm nay sao!
Tần Thất chép chép miệng, hắn trà trộn chốn tình trường đã nhiều năm, thoạt nhìn đã biết nữ nhân kia không phải đèn cạn dầu.
Trong mắt nảy ra vài tâm tư! Chỉ là, theo lẽ thường, hắn một thân cẩm hoa y phục đi khắp nơi, nàng sao có thể bỏ qua hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái, giống như hắn nhúng tay vào việc của mình.
Tần Thất nhíu mày, trong Thượng Quận còn có nam nhân nào hấp dẫn hơn hắn sao?
Chậc!
Lão gia dặn dò Tần Thất phải chăm sóc tốt cho con gái của An gia, bây giờ nàng ta đính hôn với người khác, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng người vẫn phải gặp, trao chút đồ, cho lão gia xem một cái, đừng hiểu lầm là hắn lừa gạt.
Ngày hôm sau, Tần Thất chuẩn bị một cỗ xe đầy trang sức châu báu đi tới chỗ ở của An Tầm Nghiêu.
Tôi tớ nghe được phu quân của An Tầm Nghiêu đã chết trận, nàng ta không nơi nương tựa, trở thành góa phụ. Không ngờ phu quân nàng ta là kẻ có tiền, trong nhà ba lần cửa, cửa có người hầu canh giữ, cổng biệt thự được tu sửa, trang hoàng lộng lẫy.
Tần Thất phất tay áo, hạ lệnh gõ cửa.
Thủ vệ ở cổng nhìn ra ngoài, sau đó quay lại thông báo với bên trong.
Một lúc sau, có người đi ra: "Công tử, mời vào."
Quần áo của Tần Thất đã thay đổi, nhưng vẫn là màu đỏ tươi, dưới chân đi một đôi ủng họa tiết vân mây, trên đầu đeo ngọc quan, chải chuốt tỉ mỉ.
Hạ nhân dẫn hắn đi vào chính điện, Tần Thất nhìn trong phủ rường rường cột trạm trổ, thuận miệng nói: "Nhà các ngươi cũng thật có tiền."
Tôi tớ không nói chuyện với hắn, Tần Thất cũng không để ý.
Tiến vào chính sảnh, Tần Thất phất tay áo ngồi xuống ghế, tiếp theo bưng trà, chính là thứ trà trà tốt nhất Bà phù.
Một lúc sau, một phụ nhân mặc váy suông lả lướt đi vào, trên người khoác một chiếc áo choàng dày, dáng người uyển chuyển thướt tha, có một sức hấp dẫn đặc biệt.
An Tầm Nghiêu nhìn thấy Tần Thất liền sửng sốt, vừa rồi người hầu chạy tới bẩm báo có công tử tới gặp thị. Việc này thường xuyên xảy ra sau khi Lục Dực chết trận, nàng hầu như chiếu lệ đuổi đi. Sở dĩ lúc này cho người vào cửa chính là muốn gây ồn ào để có thể gặp lại Ngụy Nghiên.
Bây giờ tình huống này nằm ngoài dự đoán của thị.
"Không biết công tử tìm ta làm gì nhỉ?" An Tầm Nghiêu ngồi ở một bên.
Tần Thất hỏi: "Tôn phụ ngươi là An Đình sao?"
An Tầm Nghiêu càng thêm khó hiểu, trong mắt cảnh giác nói: "Làm sao công tử biết tên húy của cha ta?"
Tần Thất uống một ngụm trà, "Việc này nói ra thì rất dài."
Tần Thất kể chuyện năm đó hai nhà An gia Tần gia, An Tầm Nghiêu có ấn tượng, "Ta cũng nghe cha ta nói qua."
"Không thể sai được." Tần Thất nói.
Hắn vỗ tay, một hàng người hầu bưng rương đi vào, nắp rương mở ra, bên trong có vàng bạc châu báu, tất cả đều vô giá.
"Nếu phu nhân đã kết hôn, hôn ước giữa ta và ngươi sẽ không tính nữa, đây coi như là tạ lỗi với phu nhân, phu nhân chỉ cần đưa cho ta tín vật cùng cho ta một phong thư, để ta trở về giải thích với gia phụ là được."
Tần Thất thổi bọt trà, ngẩng đầu nhấp một ngụm.
An Tầm Nghiêu im lặng, trong lòng cân nhắc.
Người này tùy tiện nói vài điều khó tin, nếu hắn khăng khăng dùng vũ lực ép kết hôn, An Tầm Nghiêu sẽ không tin, nhưng điều kỳ lạ là hắn ta chỉ muốn tín vật và thư của nàng, nghe có vẻ đó là sự thật.
"Sao đây, không hài lòng sao?" Tần Thất thấy nàng ta đang suy nghĩ, cũng không có ý đáp lại, còn tưởng rằng là do nàng ta thấy quá ít.
An Tầm Nghiêu nói: "Những thứ này ta đều không cần, ta chỉ cần ngươi làm cho ta một việc, sau khi sự tình hoàn thành, ta hai tay đem di vật của cha ta cùng bức thư dâng lên."
"Có chuyện gì?" Tần Thất hỏi.
An Tầm Nghiêu nói: "Đến lúc đó công tử sẽ biết."
Đêm đó khi Tần Thất rời đi, An Tầm Nghiêu c ởi quần áo đi tắm.
Tỳ nữ múc nước ấm dội vai nàng.
An Tầm Nghiêu đột nhiên hỏi: "Hỏi thăm rõ ràng rồi à, nữ nhân kia là Vương phi của Ngụy Nghiên sao?"
Tỳ nữ lập tức hồi đáp: "Bẩm phu nhân, không thể sai, trong phủ có hạ nhân nghe được Bách phu trưởng gọi nàng ta là Vương phi!"
Nước trong bình nổi bọt nước, An Tầm Nghiêu nắm tay đập nát, cắn răng nói: "Tiện nhân này dám đoạt đồ của ta, ta nhất định sẽ không cho ả ta dễ chịu."
...
Sau khi mua thuốc từ cửa hàng về, Thẩm Du Khanh sáng sớm ăn cơm xong, bắt đầu xử lý thuốc.
Còn chưa kịp đưa ra mấy thứ, ngoài cửa đã có tiếng bước chân hoảng hốt.
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện."
Lục Hà thở hổn hển vội vàng đi tới cửa, "Bên ngoài, bên ngoài có một phụ nhân nói là người quen cũ của Vương gia, muốn tiểu thư cứu nàng ta."
Thẩm Du Khanh thu hồi mắt, gấp cuốn sách trong tay lại. Không biết vì sao, nàng lập tức nghĩ tới phụ nhân hôm đó chặn ngựa Ngụy Nghiên trên đường.
Ở Mạc Bắc đã lâu, nàng chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào bên cạnh Ngụy Nghiên, chỉ có người này, nàng luôn cảm thấy hai người có quan hệ vô cùng thân thiết.
"Đem áo lông chồn dưới đáy hòm của ta đến đây."
Lục Hà sửng sốt một chút, "Tiểu thư, người muốn kiện áo mà Hoàng Thượng ban cho sao?"
Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói: "Nếu không thì còn kiện nào nữa."
Quần áo nàng mang theo được chất thành hơn mười toa, trong đó đắt và hiếm nhất trên đời là kiện áo lông chồn.
Đó là cống vật của Tây Vực, là do cha nàng cứu giá có công được thưởng, bình thường nàng đều để qua một bên giữ gìn, đây là lần đầu tiên nàng mặc.
Lục Hà kinh ngạc, nàng biết tiểu thư yêu thích kiện áo đó như thế nào, sao hôm nay lại phải vì một người ngoài mặc.
Lão quản gia trong phủ biết An Tầm Nghiêu nên không dám để thị quỳ bên ngoài, khuyên can đủ kiểu, mồm mép lời nào cũng nói, nhưng thị vẫn nhất quyết quỳ bên ngoài
Lão quản gia sốt sắng nói: "Lục phu nhân, nếu có chuyện gì thì đứng dậy nói đi, ngài quỳ ở bên ngoài nếu Vương gia biết, Vương gia nhất định sẽ tức giận."
Đôi mắt An Tầm Nghiêu đỏ hoe vì khóc, tóc xõa ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
"Quản gia không cần khuyên ta nữa, ta thật sự cùng đường rồi, nếu không ta cũng không dám mặt dày đòi gặp Vương phi."
"Ồ? Ta thật muốn biết phu nhân cùng đường như thế nào, da mặt dày đến cầu xin ra chuyện gì."
An Tầm Nghiêu vừa dứt lời, cửa phủ liền mở ra, một nữ lang thanh mảnh từ bên trong đi ra.
Tóc mây búi cao, trên tóc điểm một bộ diêu nghê hoàng lấp lánh, dưới vành tai là một đôi hạt tai khảm chuỗi ngọc, lúc đi đoan trang, khuyên tai ở thùy tai thậm chí còn không chút đong đưa.
Đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng thanh tú quyến rũ, giữa mày điểm xuyết hoa lê kim điền, không hề thông tục mà lại mang một ý vị khác. Kiện áo lông chồn bên ngoài tinh tế, nhất định không phải là thứ tầm thường, là thứ hiếm thấy mà thị chưa từng thấy qua.
Gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như ngày đó, so với vẻ nghèo túng của An Tầm Nghiêu thì càng thêm bình tĩnh thong dong, khi nàng cười, tAn Tầm Nghiêu trong mắt nàng trở thành một sự mỉa mai to lớn.
"Thần thiếp biết cô nương hiện tại là nữ chủ nhân của Hoài An Vương phủ, là Hoài An Vương phi, nhưng thiếp đã quen biết Vương gia từ khi còn nhỏ, nói không ngoa thì cũng là thanh mai trúc mã. Trong lòng ta luôn có Vương gia, nếu không phải cô nương giữa đường xen vào, người trong phủ hiện tại khéo chừng là ta."
An Tầm Nghiêu khóc như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương.
Mấy kẻ nhàn rỗi tụ tập trên đường để xem náo nhiệt không khỏi cảm thấy đau lòng cho thị, nhưng ngại thủ đoạn của Hoài An Vương, không ai dám tiến lên nói điều gì.
Sắc mặt Thẩm Du Khanh luôn lạnh lùng, hôm nay nàng nhìn quần áo thị, toàn mặc thường phục, áo choàng cũng đơn giản, có thể thấy còn mang chút tâm tư. áo choàng bên ngoài dùng sợi dây mảnh buộc lỏng lẻo, đường viền cổ áo buông xuống, lộ ra một mảnh đầy đặn. Tóc chải ra sau, bên má có vài sợi tóc lòa xòa, đuôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương. Sự mộc mạc lại thêm vẻ đẹp dịu dàng khiến người ta phải thương tiếc.
"Thật đáng tiếc, hiện tại người sống trong phủ là ta." Thẩm Du Khanh mỉm cười, hai mắt sáng ngời khiến người ta không thể rời mắt.
"Chính ngươi cũng nói qua, ngươi cùng Ngụy Nghiên là thanh mai trúc mã, cũng là ngươi có tình với hắn đã lâu. Ngươi quay đầu đến tìm ta khóc sướt mướt là đạo lý gì?"
"Không phải ngươi không biết danh tiếng của Hoài An Vương đi. Việc hắn không muốn, ai có thể ép được. Ai là Vương phi của hắn không phải do ngươi hay ta quyết định, mà là do chính hắn quyết định."."
"Ta không có hứng thú nghe chuyện xưa của ngươi và hắn, cũng không có quan hệ gì với ta, những chuyện này ngươi có thể hỏi hắn, ta không nhúng tay vào việc hắn làm, cũng không để ý."
"Lần sau đừng tới nữa, ta sẽ không gặp ngươi, muốn quỳ thì quỳ ở chỗ này. Chẳng qua nói trước ta tính tình không tốt, nếu như ngươi khăng khăng kéo ta không bỏ, đừng trách ta động thủ."
Lục Hà ở bên cạnh nghe tiểu thư nói lại càng ngạc nhiên hơn. Tiểu thư tính tình lạnh lùng, không thích cùng người khác nói nhiều, nếu nóng nảy sẽ hạ thuốc báo thù, chưa từng cùng ai nói nhiều như vậy.
An Tầm Nghiêu cũng kinh ngạc, hỏi trên đời này có nữ nhân nào không để bụng đến chuyện phong lưu của phu quân ở bên ngoài chứ, nhưng nàng ta thực sự không quan tâm, trăm tính vạn tính, không ngờ lại chạm phải cái cái đinh cứng.
Thấy nàng quay người bỏ đi, thị đập đầu về phía Thẩm Du Khanh: "Là thiếp không phải, là thiếp ỷ vào tình nghĩa nhiều năm với Vương gia mà dám nói những lời này đắc tội với Vương phi. Thần thiếp đáng chết, nhưng Vương phi có thể không nhìn mặt mũi của Vương gia mà giữ thiếp ở trong phủ không?"
"Cách đây không lâu, có một nam nhân tìm đến thiếp, nói thiếp là vị hôn thê của hắn, có quan hệ từ đời trước, nhưng thiếp chưa từng gặp qua hắn, hơn nữa phu quân của thiếp tử trận, bây giờ người duy nhất quan tâm đ ến thiếp chỉ là Vương gia thôi, làm sao có thể bị người khác làm nhục được?"
"Vương phi, nể mối quan hệ lâu năm của thiếp với Vương gia, hãy để thiếp ở lại trong phủ. Bất kể là nô tỳ hay thị nữ, thiếp cũng không nửa câu oán hận."
Thẩm Du Khanh kéo chặt áo lông chồn, ánh mắt đảo qua một lượt trên người thị, vén tóc bên tai, thản nhiên nói: "Làm nô tỳ chẳng phải thiệt thòi cho phu nhân sao."
"Không bằng vào phủ làm trắc phi, thấy sao? "
An Tầm Nghiêu hai mắt lập tức sáng lên, Vương phi làm không được, Trắc phi cũng được đi. Với thủ đoạn của mình, việc chiếm được trái tim của Ngụy Nghiên và đuổi Vương phi chính thất ra khỏi phủ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thị không ngay lập tức bày tỏ đồng ý, nhưng ánh mắt tham lam đã bán đứng thị.
Sau đó, thị dường như không nhẫn nại nổi nữa, nói: "Vương phi đã nói, thần thiếp sao dám từ chối."
Thẩm Du Khanh lại cười, đuôi mắt giật giật, "Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, chuyện của ngươi và hắn ta không có quan hệ gì, ta cũng không nghĩ tới nhúng tay."
"Một lời cuối cùng cho ngươi, đừng tự cho mình quá thông minh."
Nói xong, Thẩm Du Khanh quay người trở vào trong, không dừng lại một giây.
Lục Hà ở phía sau, đã theo tiểu thư nhiều năm, nàng ta biết rõ tính tình của tiểu thư, bây giờ tiểu thư thực sự tức giận.
Nhưng khó trách tiểu thư tức giận, nữ nhân ngoài cửa nói năng không chút kiêng nể, không chút lưu tình. Tiểu thư tính tình nóng nảy nên tự nhiên khó chịu.
An Tầm Nghiêu dám tìm Thẩm Du Khanh, lại không dám tìm Ngụy Nghiên.
Thị còn nhớ rõ chuyện làm vỡ ngọc bội ngày đó, Ngụy Nghiên có thể vì Lục Dịch mà chăm sóc thị, nhưng hắn xuống tay tàn nhẫn, nếu thật sự chọc giận, thị ở Thượng Quận cũng không làm gì được.
Ngụy Nghiên về phủ nghe được chuyện ban ngày, lão quản gia đã nói nguyên văn những lời của Thẩm Du Khanh với y.
Chuyện trước chuyện sau, từ nhỏ đến lớn.
Khóe môi Ngụy Nghiên nghe xong giật giật, biết nàng tính tình không tốt, nhất định bị chọc giận mới có thể nói ra những lời như vậy.
...
Buổi tối, Thẩm Du Khanh đi tắm trước, nàng chải đầu, nhớ kỹ lời phụ nhân ban ngày luôn miệng, một câu hai câu đều Vương gia, hiển nhiên là không để ý tới nàng lại tới khiêu khích nàng.
Người ở Thượng Kinh lòng dạ quỷ quyệt, việc này không phải là điều nàng phải lo lắng. Chỉ là, nam nhân này thật sự là một kẻ hoang đàng ph óng đãng, nếu như mỗi một nữ nhân của hắn đến tìm nàng một lần rồi muốn vào phủ làm nô tỳ hoặc tỳ nữ, nàng sẽ sống không nổi.
Rời tịnh thất, Thẩm Du Khanh muốn nghỉ ngơi nên bảo Lục Hà đi xuống trước.
Làm ầm ĩ nửa ngày, nàng cũng không có tâm trạng đọc sách nữa.
Bên ngoài vang tiếng gõ cửa, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ.
Không phải Lục Hà hay Tỉnh Liễu.
Thẩm Du Khanh ánh mắt vừa động, cúi người thổi tắt ngọn nến, sau đó đi hướng thư phòng phía sau.
Nàng vừa đi được vài bước thì cửa đột ngột mở ra, nàng quay người lại, trước tiên rơi vào một cái ôm nóng bỏng.
Hắn áp môi vào tai nàng, cắn nhẹ vào vành mắt, còn có thể cười nói: "Quản gia nói hôm nay nàng gặp An Tầm Nghiêu?"
Thẩm Du Khanh sắc mặt lạnh lùng nói: "Quản gia nói ngươi hết rồi, tìm ta làm gì?"
Ngụy Nghiên ôm chặt lấy nàng, như muốn xoa nàng vào lòng: "Có chút đau."
Thẩm Du Khanh hờ hững nói: "Cô ta tới cửa khiêu khích mắng mỏ ta, ta có thể dễ dàng buông tha cho cô ta sao?"
Giống như tính nàng có thù tất báo, tính cách cũng có phần nhỏ mọn đi.
Ngụy Nghiên cười khẽ.
Một lúc sau, hắn nói: "Trượng phu của An Tầm Nghiêu là đồng đội của ta, năm đó chết trận. Ta đã hứa với hắn sẽ chăm sóc tốt cho vợ của hắn."
Thẩm Du Khanh khẽ hừ một tiếng, "Những chuyện vớ vẩn này ta chưa nói muốn nghe đâu."
"Nàng không muốn nghe, ta cũng muốn nói cho nàng biết." Ngụy Nghiên hai tay ôm eo nàng, một tay nhấc lên liền đem nàng hoàn toàn ôm vào trong lòng.
Hắn ôm eo nàng, để nàng đối mặt với mình, "Ta chỉ nhận lời người khắc quan tâm đ ến cô ta, ngoại trừ nàng, bên cạnh ta không có người phụ nữ nào khác."
Trong phòng không có ánh nến, trời tối đến nỗi hầu như không thể nhìn rõ thấy gì.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, khóa chặt nàng
"Không phải lúc trước ngươi nói..."
Ngụy Nghiên hiểu ý nàng muốn nói, chặn lời lại: "Ban đầu ta cũng không nghĩ sẽ thành như bây giờ."
"Đã lâu như vậy, nàng còn không nhận ra sao? Ngoại trừ nàng, ta chưa từng gần gũi với ai khác."
Thẩm Du Khanh khẽ dời tầm mắt, cắn môi quay mặt sang một bên, "Ngươi có bao nhiêu người phụ nữ thì liên quan gì đến ta chứ, đâu cần kể cho ta."
"Được rồi, là ta ép nàng nghe." Ngụy Nghiên khẽ mỉm cười, "Cho có duy nhất nàng thôi, cả đời này cũng chỉ nghĩ quyến rũ mỗi nàng."
Ngụy Nghiên lần này khá thật thà, chỉ nói một câu rồi bỏ đi.
Thẩm Du Khanh thở nhẹ ngồi trên ghế, dùng tay ấn ngực, thầm nghĩ, đồ xấu xa, ai quan tâm đ ến chuyện của ngươi chứ.
Cả đêm ngủ không yên ổn.
Thẩm Du Khanh đã mơ một giấc mộng.
Nàng mơ thấy có người đang giữ eo mình, bàn tay to thô ráp hướng một bên, xa nắn da thịt trắng nõn.
Mồ hôi nhễ nhại, hắn đè nàng xuống, buông tay ra, đột nhiên hướng đầu về phía nàng, ngậm lấy.
Nàng có thể nhìn thấy rõ vòng tay siết chặt của hắn vòng quanh mình, da thịt màu đồng trơn bóng mồ hôi. Làn da nàng trắng như tuyết, so một bên với hắn càng thấy rõ.
Hắn nhéo eo nàng, nàng chớp chớp mắt, quay đầu lại liền nhìn rõ mặt kia.
Hắn cong môi cười xấu xa, "Khanh khanh, thích không?"
Khanh Khanh = gọi yêu như honey, cục cưng, bảo bối,... Ý là từ gọi yêu.
Đêm khuya, Thẩm Du Khanh đột nhiên tỉnh dậy. Trán lấm tấm mồ hôi, nàng thở gấp, mặt chắc hẳn rất nóng, chạm vào nóng như phải bỏng. Đôi mắt sáng bừng long lanh, bên trong như chứa hơi nước.
Nhịp thở càng lúc càng nhanh.
Nàng vỗ mạnh vào mặt mình, cắn môi thầm nghĩ, chắc mình điên rồi mới mơ thấy giấc mơ hoang đường như vậy.
Ngồi một lúc, bên ngoài trời vẫn rất tối, nàng chưa kịp đứng dậy đã đá giày xuống đất.
Đến trước án, Thẩm Du Khanh rót một cốc nước ấm, uống một ngụm, cảm thấy thêm phần tỉnh táo.
Thẩm Du Khanh lim lim ẩm ướt trên môi, hơi thở gấp gáp cuối cùng cũng dịu đi.
Nàng ngồi xuống, cố lờ đi những hình ảnh mơ màng vụt qua trong tâm trí. Lòng thầm nghĩ, nhất định là do mấy ngày qua người đàn ông kia động tay động chân với mình, đúng là quá xấu xa, quá hạ lưu mới khiến nàng mơ những giấc mơ hoang đường như thế.
Ngồi một hồi, Thẩm Du Khanh mới đi về giường, nhưng dù cố cách nào nàng cũng không ngủ được.
Lục Hà ban ngày trang điểm cho nàng, phát hiện tiểu thư giống như tâm tình không tốt, "Tiểu thư, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Nhắc tới chuyện đêm qua, Thẩm Du Khanh chán ghét nói: "Phòng này nóng quá, sau này giảm bớt một cái bếp sưởi đi."
Lục Hà dạ vâng.
Ngụy Nghiên rất ít ở phủ, ngủ lại cũng ít, hai người cũng không thường xuyên gặp mặt.
Nàng là người gặp một lần là không quên được, trí nhớ tốt, trước nay vẫn luôn tự hào, nhưng bây giờ lại khiến bản thân vô cùng khó chịu. Không biết vì cái gì khác, giấc mơ kia dường như dính chặt vào cơ thể nàng, nàng thường xuyên nhớ đến.
Thẩm Du Khanh càng thêm phiền lòng, rời viện đi để thư giãn chưa được mấy bước, nàng đã nhìn thấy một bóng người cao lớn từ bên ngoài Cổng Bán Nguyệt đi vào.
Nàng dừng lại, người đàn ông kia nhìn thấy nàng có vẻ như ngoài ý muốn, trường đao nằm trong tay, đôi ủng da còn mới dính đầy bụi, hẳn là vừa đi từ bên ngoài về.
"Sao nàng lại ở đây?" Ngụy Nghiên hỏi nàng.
Thẩm Du Khanh mím môi, liếc mắt nhìn qua, liền thấy rõ hắn mặc Hồ phục eo thon, cánh tay cường tráng, lòng bàn tay rộng thô ráp, cọ vào da thịt của nàng phát đau.
Trên trán kia có mồ hôi, cổ áo rộng lộ ra một vết sẹo trên xương quai xanh.
Giấc mơ kia càng lúc càng chân thực, mồ hôi trên trán anh như trượt xuống quai hàm, vỡ vụn, cuối cùng lăn xuống mặt nàng. Hắn cúi lưng, đưa tai trêu chọc nàng.
Thẩm Du Khanh rời mắt khỏi hắn, đôi môi mím chặt, đôi mắt lạnh lùng, giống như một con mèo xù lông.
"Ngươi quản ta chắc!"
Người kia đã đi xa, Ngụy Nghiên không khỏi sờ lên miệng mình.
Tính khí này, đúng là thiếu quản.