Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

chương 24: mật thất (căn phòng bí mật)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau giờ ngọ, mọi người ở Kì Dương Bá phủ biết được hỉ yến biến thành tiệc đính hôn của Diệp Cung và Vương Như Diên. Tần Hảo lập tức nhìn về phía Diệp Mạch đang híp lại hai mắt: "Phu quân đã tính đến tràng diện này sao?"

Diệp Mạch mở đôi mắt hoa đào, cười khanh khách vẫy tay với Tần Hảo.

Kì Dương Bá phủ chuẩn bị phòng cho bọn họ ở ngay trong viện của Cố Văn Ngọc. Ngoài cửa sổ trồng một mảnh trúc xanh, trong rừng trúc còn có thể tìm được một ít búp măng.

Buổi sáng sắc trời thật tốt, bầu trời quang đãng. Đến buổi chiều, thời tiết đột nhiên âm u, mây đen đè nặng trên đỉnh đầu, như thể sắp có mưa to.

"Đây là trả ơn cho Công chúa. Người Hầu phủ đang vì Diệp Cung mà đánh chủ ý đến Công chúa, tuy rằng Công chúa sẽ không chủ động gả cho Diệp Cung, nhưng khó đảm bảo Trầm Quân Như và Diệp Cung sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi. Hiện giờ chuyện của hắn và Vương Như Diên đã được công khai, một số người muốn động thủ có thể thu lại một chút."

Tần Hảo nghe giọng nói trầm thấp của hắn, không ngừng gật đầu.

Qua một lát, ngủ thiếp đi bên người Diệp Mạch.

Ý cười trên mặt Diệp Mạch lan ra, lẳng lặng nhìn Tần Hảo ngủ say. Sau khi xác định trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không tỉnh lại, Diệp Mạch đi tìm Cố Sầm.

Thực ra Tần Hảo biết được mình vô duyên vô cớ sẽ ngủ rất say, sau nhiều lần, nàng cảm thấy có thể liên quan đến Diệp Mạch.

Cho nên, lần này trong lòng nàng có chút cảnh giác.

Nhưng nếu Diệp Mạch dám làm, thì đã chắc chắn nàng sẽ không thể phát hiện ra, đương nhiên cũng không ngờ đến lần này Tần Hảo ngủ không nhanh như vậy, trong mơ màng nàng cảm giác được trong phòng có một nam tử đang đứng.

Đến khi muốn mở to hai mắt để thấy rõ thì bị cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến đánh úp lại, cuối cùng nàng vẫn không nhìn thấy rõ.

Cố Sầm là con trai duy nhất của Thế tử và Thế tử phi Kì Dương Bá phủ, cũng là người duy nhất biết được hai chân Diệp Mạch đã khôi phục.

Trong thư phòng, Cố Sầm thu hồi dáng vẻ cợt nhả của buổi sáng, sắc mặt nặng nề nhìn hắn: "Chuyện của hàng gia, đệ tốt nhất không nên nhúng tay vào. Mặc kệ là Công chúa hay là Thái Tử, việc hôn nhân của bọn họ đều có Hoàng Thượng Hoàng Hậu làm chủ. Đệ yên lặng lâu như vậy, chẳng lẽ muốn vì chuyện của bọn họ mà để cho mọi cố gắng của mình đều uổng phí sao?"

"Ta giúp Công chúa, cũng là đang đối nghịch với Trầm Quân Như. Ý tứ của huynh ta đều hiểu, ta sẽ không dễ dàng để lộ bản thân. Lần này đến, là muốn hỏi thăm biểu ca buôn bán như thế nào rồi?"

Bề ngoài, Cố Sầm say mê thư họa, nhưng thực tế hắn là người buôn bán.

Nếu bị Kì Dương Bá biết được Bá phủ dòng dõi thư hương của mình, mai sau sẽ sinh ra một Bá gia say mê buôn bán, sợ là sẽ trực tiếp tức chết.

Nói đến chuyện làm ăn của mình, Cố Sầm ngồi khụy gối: "Đệ còn hoài nghi bản lĩnh của ta? Tất nhiên là kiếm được bồn mãn bát mãn[]. Tuy nhiên, lúc trước đệ nói ta nên phát triển xuống phía nam, ta đã hiểu rồi. Hiện giờ phương nam kinh doanh tơ lụa vải dệt vẫn là có lời nhất."

[] (盆满钵满) (Bồn mãn bát mãn/ bồn phong bát mãn): Nghĩa là kiếm được nhiều tiền

Nói xong, Cố Sầm đén gần Diệp Mạch, cười hì hì nói: "Đệ thật sự không định kiếm chút bạc sao? Ta kinh doanh đều có lời, chưa bao giờ thâm hụt tiền. Hiện tại đệ phải dựa vào Hầu phủ nuôi, Trầm Quân Như có thể cho đệ bao nhiêu bạc chứ? Đệ là người đã thành thân, về sau còn phải nuôi nương tử đệ! Cảnh Hồi, mau cùng ca làm việc lớn đi!"

"Việc lớn?" Tầm mắt Diệp Mạch dừng trên cái tay Cố Sầm khoát lên trên vai mình, ghét bỏ xê dịch ra bên ngoài.

Cố Sầm không bực, tự nhiên thu hồi tay vuốt cằm chính mình: "Hiện giờ ta ở biên cương buôn bán chiến mã thật là cung không đủ cầu. Hiện giờ biên cương không ổn định, nhu cầu về chiến mã càng nhiều hơn."

"Cố Sầm!" Diệp Mạch trầm giọng, hí mắt: "Việc buôn bán chiến mã này, huynh cũng dám động vào?"

Cố Sầm dường như biết Diệp Mạch sẽ nổi giận, ngược lại hắn rất bình tĩnh: "Ta lấy chính là chiến mã nước khác và tìm cách bán cho đại quân triều ta với giá rẻ. Tuy rằng ta rất yêu bạc, nhưng vẫn biết có một số việc không thể đụng vào. Chiến sự ở biên cương hết sức căng thẳng, đệ nên nghĩ cách nhắc nhở Thái Tử một chút. Hiện giờ trong triều không có bao nhiêu người có thể trọng dụng, nên chuẩn bị trước, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân."

Diệp Mạch lật xem ngọc bội bên hông, khẽ nói: "Bắt một người hám tiền như huynh phải làm ăn lỗ vốn, thật là làm khó cho huynh. Nếu huynh mất bạc trong chuyện này, ta sẽ tìm cơ hội giúp huynh lấy lại từ chỗ Thái Tử."

Cố Sầm vỗ tay cười sang sảng: "Không hổ là người một nhà! Vậy chúng ta hãy hợp lực hố (gài bẫy/lừa ) Thái Tử đi. Đệ định khi nào thì nói cho đệ muội chuyện chân đệ đã được chữa lành? Ta thấy cô nương này rất đơn thuần, chẳng lẽ là bị đệ lừa về?"

"Hai chân ta tàn phế, người của Lư Dương Hầu phủ sẽ lơ là cảnh giác một chút, ngược lại đối với nàng là an toàn."

Đôi mắt Cố Sầm hơi trầm xuống, đứng dậy đi đến phía sau án thư, không biết là chạm vào đâu, mà vách tường vốn không có kẻ hở lại mở ra hai bên: "Người đưa đến mấy năm trước vẫn bị giam giữ, nhưng sau bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa nói gì."

Hai người bước xuống cầu thang, bên trong là một mật thất nhỏ, trong mật thất chỉ có một cái giường, một cái ghế, một cái bàn. Nhưng Kì Dương Bá phủ không bạc đãi người này về mặc ăn uống, trừ bỏ hắn bị giam cầm ở trong này, hắn muốn ăn gì muốn thứ gì, người của Bá phủ đều đưa đến.

Trong bóng tối, một người không nhìn rõ mặt mũi đang nằm trên giường đưa lưng về phía họ.

"Các ngươi vẫn không tin? Ta nói không biết là không biết. Năm đó Lư Dương Hầu phu nhân đúng là sinh khó, sức khỏe suy giảm. Nếu có chuyện gì kích động khiến bà ấy chết đi là rất bình thường! Kì Dương Bá phủ giam giữ ta lâu như vậy có ích gì chứ?"

"Cố thái y." Diệp Mạch lẳng lặng đứng bên giường hắn.

Người này là thái y năm đó phụ trách an thai và xem bệnh cho Cố Văn Ngọc, do Hoàng Thượng tự mình an bài. Cũng bởi vì việc này mà Diệp Huy nghi thần nghi quỷ, luôn cho rằng Diệp Mạch không phải con ruột của ông ta!

Sống lưng Cố thái y cứng đờ, chậm rãi xoay người. Nhiều năm ở trong bóng tối, làm cho hắn nhất thời không nhận ra người đứng trước mặt là ai.

Đến khi chạm phải gương mặt rất giống Quá Cố Văn ngọc kia, hắn mới há to miệng: "Ngươi, ngươi là Diệp Mạch? Chân của ngươi, đã chữa lành?"

Đây là lần đầu tiên Cố thái y nhìn thấy Diệp Mạch sau khi trưởng thành, mà điều khiến hắn kinh ngạc nhất là đôi chân của Diệp Mạch đã được chữa lành!

"Ngươi muốn gặp ta?" Hôm nay Diệp Mạch đến Kì Dương Bá phủ, còn có một nguyên nhân chính là vị Cố thái y đánh chết không nói chân tướng này chỉ đích danh muốn gặp hắn.

Cố thái y năm đó, tuy là ngự y trẻ tuổi nhất trong cung nhưng cũng là thái y được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

Cố Văn Ngọc chết, vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của hắn ở trong lòng Hoàng Thượng.

Cho đến mười năm trước, vị thái y tâm phúc này của Hoàng Thượng biến mất, sự biến mất làm cho người ta trở tay không kịp.

Mà Hoàng Thượng sai người điều tra nửa tháng vẫn không thu hoạch được gì.

"Chúng ta đã đến đây, Cố thái y có gì lời muốn nói thì nói đi."

"Nếu ta nói ra, các ngươi liền thả ta ra ngoài sao?" Ánh mắt nóng bỏng của Cố thái y nhìn chằm chằm Diệp Mạch: "Ta biết chỉ cần ngươi nói thả ta, người của Kì Dương Bá phủ sẽ nghe lời ngươi."

"Ngươi còn nhớ cha ngươi không? Năm đó nếu thật sự ngươi không làm gì cả, cha ngươi từng tuổi này sẽ còn phải xuất sơn sao?" Diệp Mạch gở xuống ngọc bội đeo bên hông, "Ngươi có nhận ra ngọc bội này?"

Đây là lão Cố giao cho hắn trước khi Diệp Mạch đến Kì Dương Bá phủ.

Cố thái y hung hăng cắn răng: "Các ngươi đã làm gì cha ta? Chuyện của ta tự ta giải quyết, các ngươi đừng quấy rầy cha ta!"

"Ngươi đem chuyện năm đó kể rõ đầu đuôi, ta cam đoan Kì Dương Bá phủ sẽ không cản trở ngươi nữa, lại càng sẽ không làm gì cha ngươi."

Cố thái y hằn học trừng mắt Diệp Mạch, nhưng hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Mạch. Hơn nữa, hiện giờ Diệp Mạch đang cầm nhược điểm của hắn để uy hiếp hắn.

"Ngươi đi ra ngoài, ta phải nói riêng với Diệp Mạch." Cố thái y chỉ vào Cố Sầm.

Cố Sầm cười nhạo, hắn cũng không lo lắng cho Diệp Mạch, ngược lại là lo lắng liệu Diệp Mạch có lỡ tay giết Cố thái y hay không đây.

Sau khi Cố Sầm rời khỏi, Cố thái y nhìn chằm chằm Diệp Mạch: "Năm đó ta phụng mệnh Hoàng Thượng giúp Lư Dương Hầu phu nhân an thai, nhưng cái thai của phu nhân xem ra rất ổn định, cũng không có gì bất trắc. Cho đến khi sinh ngươi được sáu tháng, ta lại bắt mạch cho phu nhân, phát hiện khí huyết bà ấy suy giảm, cơ thể rất yếu. Ta dùng những dược liệu tốt nhất để bồi bổ, nguyên tưởng rằng có thể chữa khỏi, nhưng ta không ngờ bà ấy lại qua đời khi ngươi được một tuổi."

"Không phải ngươi nói lúc sinh ta nương ta bị khó sinh sao?"

Cố thái y hừ lạnh: "Ta biết ta nói ra những điều này, người Kì Dương Bá phủ cũng sẽ không thả ta. Cho nên ta yêu cầu phải gặp mặt ngươi, ta mới chịu nói thật. Vừa rồi có mặt Cố Sầm, ta đương nhiên không thể nói thật!"

Diệp Mạch căng khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Cố thái y: "Ý của ngươi là, cái chết của nương ta không liên quan đến ngươi, phải không?"

Truyện Chữ Hay