Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Ngạn Hi, một thanh niên kiệt xuất có gốc gác gia giáo, hơn tuổi đã có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội ba bốn năm, sau khi dùng một thân công phu xuất chúng đánh bại biết bao kẻ theo đuổi thì giờ đây, cậu bị một người hôn dễ như ăn cháo! Mấu chốt đó còn là một tên đàn ông!

Cậu ôm má trái nhìn về phía Thiệu Chí Thần, vẻ mặt cứ như con gái nhà lành bị quân khốn nạn khinh nhục.

"Thiệu..."

Vừa mới thốt được một chữ, Thiệu Chí Thần lại in một nụ hôn lên má phải cậu, đôi môi lạnh lẽo đụng vào khuôn mặt mềm mại phát ra một tiếng chụt nhẹ.

"Mặt nhỏ mềm phết đấy." Nụ cười nở trên cánh môi người đàn ông, giọng điệu nói chuyện của hắn cực kỳ giống đầu lĩnh thổ phỉ làm nhiều điều ác. Hắn nhéo khuôn mặt đã cứng đờ của Ngạn Hi rồi chậc một cái, "Mỗi tội hơi bốc mùi."

"Thiệu Chí Thần!" Ngạn Hi hất văng tay hắn ra rồi dùng tay lau vài cái trên mặt: "Hôm nay không phải anh sống thì chính là tôi chết!"

Thiệu Chí Thần nghiêng đầu né một cái chậu rửa mặt từ phía đối diện bay qua, muốn tiến lên nắm tay cậu: "Đừng quậy."

"Câm miệng! Đừng nói chuyện với tôi bằng chất giọng chó má như thế!" Ngạn Hi chỉ tay vào hắn, một tay còn lại kéo chiếc khăn lông từ trên móc xuống vòng quanh cổ mình: "Anh đừng qua đây, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi chết thì coi như anh chính là hung thủ!"

Thiệu Chí Thần: "...Cậu bình tĩnh chút."

Ngạn Hi gào mồm: "Anh bảo tôi bình tĩnh thế đéo nào!"

"Trước bỏ khăn xuống đã."

"Dựa vào cái gì tôi phải nghe anh?"

"Đó là khăn lau giày của tôi."

Ngạn Hi nín thở, chân đứng không vững lảo đảo lùi về sau. Thiệu Chí Thần chộp lấy thời cơ xông lên tháo chiếc khăn lông trên cổ cậu, tiếp đó nâng phía sau lưng cậu lên. Ngạn Hi muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị Thiệu Chí Thần ôm chặt, hai người lôi kéo trong phòng tắm, cuối cùng Ngạn Hi bị hắn ép vào bồn tắm.

Cơ thể nóng bỏng của người đàn ông đè lên người, Thiệu Chí Thần thở hổn hển chặn kín cậu trong góc. Ngạn Hi trốn không nổi, sợ rằng tên kia sẽ lặp lại trò cũ nên vội vàng vươn tay bịp miệng hắn.

Ai dè Thiệu Chí Thần trực tiếp nắm lấy tay cậu rồi hôn lên lòng bàn tay cậu một cái. Trước khi đối phương chưa kịp phản ứng hắn đã vòng tay ôm eo Ngạn Hi, hai tay ghì chặt bờ mông cậu.

Ngạn Hi gần như vô thức nâng chân vòng quanh eo hắn để giữ thăng bằng. Ngay khi phát hiện tư thế bây giờ của mình không đúng lắm, cậu đần mặt hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Muốn đưa cậu ra ngoài, phòng cậu suy nghĩ không thông."

Tay Ngạn Hi duỗi sang bên cạnh, lúc rút về thì trong tay đã có thêm một chuôi vòi hoa sen, cậu cầm vòi phun nhắm thẳng mặt Thiệu Chí Thần: "Tôi đếm đến ba, thả xuống hoặc tôi sẽ gϊếŧ chết anh."

Thiệu Chí Thần không cho là đúng: "Cậu sờ được chốt mở sao?"

Ngạn Hi cười lạnh. Ngay trong tư thế hiện tại, cậu nhấc chân đạp chốt mở phía dưới vòi hoa sen.

Một tiếng "phụt" vang lên.

Thiệu Chí Thần bị xối nước đầy mặt.

Vì tối nay ăn bít tết nên Thiệu Sanh Tinh ngồi vào bàn ăn sớm hơn mọi hôm mười phút.

Nó chà tay mình rồi gấp khăn ăn đặt lên đầu gối. Kể từ tháng trước, sau khi Ngạn Hi nói mình không quen ăn đồ Tây thì số lần nấu đồ Tây của thím Lưu giảm từ ba lần trên tuần xuống còn một tuần một lần! Thiệu Sanh Tinh vô cùng căm hờn, nhưng bây giờ địa vị trong nhà của nó đã tụt dốc không phanh, căn bản không thể khởi nghĩa lật đổ sự thống trị của đại ma vương.

Thật ra nó cũng không thích ăn đồ Tây lắm, tuy nhiên nó cảm thấy dáng vẻ ăn đồ Tây của Thiệu Chí Thần rất ngầu, nó cũng muốn ngầu giống như ba. Cho nên mỗi lần Thiệu Sanh Tinh ăn đồ Tây không phải vì muốn nhấm nháp hương vị của đồ ăn, thứ nó nhấm nháp là cô đơn, một loại cô đơn... chỉ thuộc về người đàn ông trưởng thành!

Hầy, càng nghĩ càng muốn ăn.

Nó vui vẻ lắc mông ngồi vào vị trí. Thấy thím Lưu bưng đĩa đi ra, Thiệu Sanh Tinh lập tức cầm dao nĩa lên, hai mắt sáng quắc như đèn pha.

Ngạn Hi thay quần áo từ trên lầu đi xuống, cậu tính cầm đĩa của mình rồi chuồn luôn, không muốn ngồi chung một gian phòng với Thiệu Chí Thần tẹo nào.

"Ngồi đây ăn luôn, đừng để trẻ con bắt chước cậu." Thiệu Chí Thần theo sau Ngạn Hi đi xuống.

Ngạn Hi nhìn Thiệu Sanh Tinh một cái rồi đặt đĩa về chỗ cũ.

Thiệu Sanh Tinh ho khan vài tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Thiệu Chí Thần chờ hắn động nĩa.

Chẳng mấy chốc, chỉ thấy người đàn ông ưu nhã dùng dao cắt một miếng bít tết thơm ngào ngạt bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Thiệu Sanh Tinh cũng học theo dáng vẻ của hắn, bày ra vẻ mặt say mê nhai bít tết.

Ngạn Hi cắn nĩa, cuối cùng nhịn không được móc điện thoại ra chụp ảnh Thiệu Sanh Tinh.

Quá ngớ ngẩn, cậu mà không chụp giữ làm kỉ niệm thì phí chết.

Cơm nước xong xuôi, Thiệu Chí Thần nói với thằng nhóc: "Cuối tuần con ngoan ngoãn ngồi ở nhà, ba đi ra ngoài một chuyến."

Thiệu Sanh Tinh liếc nhìn Ngạn Hi theo bản năng, Thiệu Chí Thần thấy thế nói: "Ba nhỏ của con cũng đi."

"Vậy con có thể đi tìm Nhã Thư không? Con và cậu ấy đã cùng nhau nhận nuôi ba nhóc mèo." Sau khi xảy ra sự kiện bọn bắt cóc, Nhã Thư đã chia sẻ bí mật phát hiện mèo con của mình với Thiệu Sanh Tinh, vì thế hai đứa bắt đầu hành trình nuôi mèo. Nhưng bởi vì mèo con rất nhỏ, lại trải qua một trận tuyết lớn cho nên chỉ còn chút hơi thở thoi thóp. Hai đứa mang về chưa được một tuần đã chết sạch.

Chuyện này nguyên chủ có biết, song bởi vì lúc ấy cậu ta và Thiệu Sanh Tinh đã có ngăn cách nên Thiệu Sanh Tinh chưa từng nhắc tới chuyện nuôi mèo với nguyên chủ. Nguyên chủ biết được là bởi nghe thấy cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa nó và Nhã Thư. Tuy nhiên khi đó cậu ta cũng không giúp đỡ, chỉ đứng bên cạnh châm chọc một câu "Nuôi sống mới lạ" rồi rời đi.

Bảo sao kết cục bi thảm như thế, cậu ta không thảm thì ai thảm?

Thiệu Chí Thần không có dị nghị, Ngạn Hi thuận miệng hỏi một câu: "Mèo con mấy tháng tuổi?"

Thiệu Sanh Tinh không hiểu chuyện tính tuổi lắm, vì vậy nó ước chừng đáp khoảng hai tháng.

"Thế nhóc đưa tụi nó đến bệnh viện thú cưng đi." Ngạn Hi đặt nĩa xuống, "Ngày mai để chú Vương đi với mấy đứa."

Thiệu Sanh Tinh vừa nghe Ngạn Hi nói phải đưa lũ mèo tới bệnh viện, tức thì có chút hồi hộp, nó đứng phắt dậy khỏi ghế: "Tôi muốn đi gọi điện thoại cho Nhã Thư!"

Dứt lời, nó liền lao đi như quả tên lửa nhỏ.

Một ngày trước khi đến khách sạn suối nước nóng, Ngạn Hi gọi điện thoại cho Bảo Bối.

"Bảo Bối, anh có rảnh không, hôm nay tôi muốn đến quán quyền anh?"

"Lúc nào cũng sẵn sàng có mặt nha!"

"Vậy nửa tiếng nữa tôi qua." Ngạn Hi nhìn đồng hồ. Sau khi cúp máy cậu chuẩn bị quay về phòng thay đồ, bỗng nhiên nhìn thấy phía góc ngoặt có một đôi mắt đang soi mình chằm chằm.

Ngạn Hi híp mắt: "Thiệu Sanh Tinh, sao còn chưa đi học?"

Thiệu Sanh Tinh đeo cặp sách bước ra: "Tôi chuẩn bị xuất phát rồi! Mà chú đang nói chuyện với ai thế? Tại sao lại kêu người kia là bảo bối?"

Ngạn Hi: "..."

Thiệu Sanh Tinh dùng vẻ mặt đề phòng nhìn cậu: "Tôi muốn mách ba chú nɠɵạı ŧìиɦ rồi. Đồ đàn ông xấu xa không biết giữ đạo làm chồng."

Ngạn Hi đi qua nhéo lỗ tai nó: "Lặp lại lần nữa coi? Giữ cái gì? Ai dạy nhóc nói thế hả?"

Đầu tiên Thiệu Sanh Tinh áu áu kêu đau, sau đó nó bắt đầu nghẹn ngào, liên mồm nói mình không có mẹ bây giờ lại không có ba nhỏ luôn, khiến Ngạn Hi đứng ngu người.

Cậu dở khóc dở cười ôm Thiệu Sanh Tinh lên.

Không có đứa trẻ nào không sợ cảnh ba mẹ mình nɠɵạı ŧìиɦ. Trong thế giới nhỏ của chúng, cha mẹ là trời sinh một cặp, hôn nhân là một điều thiêng liêng hạnh phúc. Nhưng nếu để chúng biết một trong hai người nɠɵạı ŧìиɦ, tức là giữa ba mẹ không có tình yêu, hôn nhân cũng không phải là vĩnh viễn. Bởi vì máu mủ thân tình sinh ra tình yêu, bởi vì gia đình tan vỡ mà sinh ra hận, đứa nhỏ không phân biệt được yêu hận, điều này sẽ khiến tụi nó rất đau lòng.

Thiệu Sanh Tinh và cậu không có máu mủ thân tình, nhưng nó lại không có mẹ, cuộc sống của nó cần một người đảm đương vai trò của mẹ và bầu bạn với nó. Ngạn Hi chính là người đó. Cậu có kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ, hồi bé sống ở trại trẻ mồ côi chăm sóc mấy đứa nhóc nhỏ tuổi hơn mình, lớn hơn một chút lại bắt đầu chăm sóc Ngạn Cẩn. Có đôi khi Ngạn Cẩn sẽ nói cậu giống như một "bà mẹ già", bởi vì Ngạn Hi luôn thích quản chuyện cậu ta.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Ngạn Hi xoa cái đầu nhỏ của nó: "Không có ai nɠɵạı ŧìиɦ cả, người lúc nãy chú gọi điện thoại là ba nhóc!"

Thiệu Sanh Tinh nhíu mày: "Hôm nay ba sẽ đến quán quyền anh sao?"

Khóe mắt Ngạn Hi giật giật, sao con hàng này nghe cẩn thận thế nhỉ?

Cậu ho một tiếng: "Ừ, hôm nay anh ta khá rảnh."

Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: "Vậy tôi phải gọi điện hỏi ba cái đã."

Ngạn Hi: "..."

Cậu nhanh chóng động não nghĩ mấy giây, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: "Bây giờ nhóc phải đi học rồi nên nếu gọi nữa sẽ trễ giờ mất. Thế này đi, buổi tối nhóc hỏi thẳng ba mình luôn có được không?"

Thiệu Sanh Tinh không có ý kiến gì, Ngạn Hi ôm nó vào phòng tắm rửa mặt qua mặt mũi, xong xuôi tiễn nó lên xe.

Nhìn chiếc xe đi ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn, Ngạn Hi đứng tại chỗ vuốt mặt gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần: "Buổi chiều anh có thời gian đến đón tôi ở quán quyền anh không?"

"Hửm, cậu cũng có lúc chủ động tới tìm tôi sao? Tính trả bằng cái giá gì?"

Ngạn Hi thở dài thườn thượt: "Vậy quên đi, tôi ngồi xe của huấn luyện viên Vương trở về là được. Cũng chẳng biết vì sao mà anh ta khá niềm nở muốn đưa tôi về nhà."

Người đầu bên kia im lặng chốc lát, Ngạn Hi mơ hồ nghe thấy vài tiếng nghiến răng kèn kẹt, tiếp đó là giọng nói của người đàn ông vang lên: "Buổi chiều chờ tôi ở quán quyền anh."

"Được." Ngạn Hi ngoan ngoãn đáp lời rồi bắt xe đến quán quyền anh.

Bảo Bối đã chờ cậu được một lúc. Ngạn Hi tính học chỗ hắn mấy chiêu khống chế địch.

"Tốt nhất là giống kiểu bốn lạng đẩy ngàn cân, cho dù đối phương mạnh hơn mình, mình cũng có thể nhanh chóng chạy thoát." Ngạn Hi vuốt cằm cẩn thận nhớ lại, "Ví dụ như lúc mình bị một người khiêng lên thì có thể đánh bài chuồn lẹ ấy."

Bảo Bối đáp: "Tất nhiên là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không biết thuật phòng thân. Nếu đối phương biết sẽ có đề phòng trước khi anh kịp phản phản ứng."

Ngạn Hi cảm thấy có chút thấp thỏm, tuy nhiên sức cậu không sánh bằng Thiệu Chí Thần, cho nên chỉ có thể dựa vào kỹ xảo: "Anh cứ dạy đi, cùng lắm thì..."

Cùng lắm thì cậu lại tìm vòi hoa sen phun nước vào mặt Thiệu Chí Thần.

Thuật phòng thân cần hai người đối luyện mô phỏng, mặc dù động tác không hề đơn giản nhưng Ngạn Hi đã có nền tảng từ trước, chẳng mấy chốc đã học được, tuy nhiên vẫn phải luyện tập độ thành thạo.

Trong lúc đối luyện với Bảo Bối, Ngạn Hi cảm thấy vô cùng khó chịu. Sức của Bảo Bối rất lớn, không giống như lực đạo nhẹ nhàng của Thiệu Chí Thần. Khi Ngạn Hi bị hắn khiêng lên vai thì lập tức đụng vào tấm lưng rắn chắc của đối phương, làm đầu óc cậu choáng váng xoay mòng. Nhưng cậu lại ngại nói thành lời, dù sao cũng là đàn ông mà, va chạm là chuyện rất bình thường.

giờ chiều, Ngạn Hi mặc áo khoác lông ngồi trong đại sảnh chờ Thiệu Chí Thần. Người kia đến rất đúng giờ, không để cậu phải đợi lâu.

Thiệu Chí Thần thấy trán cậu đỏ một mảng liền nhíu mày hỏi: "Sao trán lại bị đỏ?"

Ngạn Hi bĩu môi: "Bị đụng."

Bây giờ không chỉ có trán sưng đỏ mà bụng cậu cũng đau nhức dữ dội. Vai Bảo Bối rất cứng chắc, va phải chỗ nào là chỗ đấy trên bụng cậu xanh tím.

Đúng lúc Bảo Bối từ phòng thay đồ đi ra. Hắn nhìn thấy cậu bèn chào hỏi: "Tạm biệt anh giai nhỏ. Trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn, lần sau có thể để người ta đưa anh về nhá~"

Thiệu Chí Thần híp mắt bắt đầu xắn tay áo: "Đây là huấn luyện viên Vương mà cậu nói?"

Ngạn Hi vội vàng giữ chặt hắn lại: "Không phải anh ta, anh làm gì vậy?"

Nói đùa, Bảo Bối chính là tuyển thủ chuyên nghiệp. Thiệu Chí Thần đi qua tính làm bao cát cho hắn chắc?

"Còn huấn luyện viên Vương thì sao?"

Huấn luyện viên Vương đã sớm vì dị ứng mà nhập bệnh viện, Ngạn Hi thầm nghĩ.

"Huấn luyện viên Vương nghe nói có người đến đón tôi nên về trước rồi."

Thiệu Chí Thần lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tiềm Sơn.

"Vương..." Hắn liếc qua chỗ Ngạn Hi, "Vương gì?"

Ngạn Hi nhớ lại: "Hình như tên là Vương Ái Quốc."

Thiệu Chí Thần bảo Chu Tiềm Sơn tống cổ tên họ Vương này.

Ngạn Hi sướng rơn người.

Thân phận của cậu có hơi xấu hổ. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Chu Tiềm Sơn, nếu cậu làm lớn chuyện của lão Vương sẽ khiến cho đối phương mất mặt. Cậu tự biết thân biết phận, quan hệ giữa cậu và Chu Tiềm Sơn không thân mấy, ở giữa còn cách Thiệu Chí Thần và Hứa Vân Xuyên, cho nên cậu chỉ đánh lão Vương bầm dập mặt mũi. Trái lại Thiệu Chí Thần nói trực tiếp với Chu Tiềm Sơn sẽ có hiệu quả hơn.

Kỳ thật ngay từ ban đầu cậu chỉ tìm bừa một cái cớ để Thiệu Chí Thần đến đón mình, như vậy tối về, khi Thiệu Sanh Tinh hỏi tới sẽ không bị chọc thủng lời nói dối. Không ngờ người đàn ông còn giúp cậu giải quyết một phiền toái khác.

Lúc đi theo Thiệu Chí Thần vào trong xe Ngạn Hi còn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trước kia cậu chỉ tưởng người đàn ông này thích khống chế tất cả mọi chuyện, không thích mọi thứ của bản thân dính chút mùi hương nào khác. Tựa như sau khi kết hôn, cho dù hai người bọn họ không có một chút cơ sở tình cảm nào, song Thiệu Chí Thần vẫn cực kỳ bài xích mối quan hệ giữa cậu và Vương Cẩm Duy.

Tuy nhiên sau đó loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này biến vị, chỉ là Ngạn Hi chưa phản ứng kịp.

Lần này vì để Thiệu Chí Thần đến đón mình mà cậu đã lấy bừa một lý do. Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy dường như mình đã vô thức lợi dụng tình cảm của đối phương, điều này khiến cho Ngạn Hi rất hối hận.

Nhưng cậu lại nghĩ, nếu cậu không để Thiệu Chí Thần tới đón, Thiệu Sanh Tinh sẽ tìm được cơ hội cáo trạng, nó tìm được cơ hội cáo trạng thì Thiệu Chí Thần sẽ hỏi cậu Bảo Bối là ai. Tất nhiên có lẽ trước đó sẽ phát sinh một ít chuyện đổ máu, hắn không chỉ đánh nhau với cậu một trận mà sau đó còn tìm Bảo Bối solo. Chờ sau khi cậu giải thích rõ Bảo Bối là ai, hắn nhất định sẽ hỏi vì sao phải liên lạc với Bảo Bối, thế thì lại phải nói đến Vương Ái Quốc. Nếu nói đến Vương Ái Quốc, dựa theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu chết tiệt của tên đàn ông nọ thì... những chuyện xảy ra sau đó sẽ rất thê lương đẫm máu.

Hầy... Túm quần là cậu đã tránh được bao nhiêu cái Tu La tràng rồi đấy chứ.

Buổi tối về đến nhà, quả nhiên Thiệu Sanh Tinh là người đầu tiên lao qua hỏi Thiệu Chí Thần: "Ba, hôm nay ba có đi quán quyền anh không?"

Thiệu Chí Thần nghi hoặc nhìn nó một cái: "Có, làm sao con biết?"

"Bởi vì sáng nay..."

Ngạn Hi ngắt lời nó nói: "Có thể là vì anh và tôi trở về cùng nhau. Sáng nay tôi có nói với nó là sẽ đến võ quán."

Đợi Thiệu Chí Thần vừa đi, cậu kéo Thiệu Sanh Tinh vào trong góc: "Nhóc coi, chú nói đúng không?"

Rốt cuộc trái tim nhỏ bé của Thiệu Sanh Tinh cũng quay về chỗ cũ, tuy nhiên nó lại là một thằng nhóc lắm mồm.

"Nhưng trước giờ tôi chưa thấy chú với ba gọi nhau là bảo bối lần nào, tôi vẫn phải đi hỏi ba thêm chút mới được!"

Vờ lờ? Chẳng lẽ còn muốn cậu gọi Thiệu Chí Thần là bảo bối sao?!

Ngạn Hi không chút khách khí lấy điện thoại mở album ảnh ra, đem cái vẻ mặt cậu lén chụp được khi thằng nhóc ăn bít tết cho nó nhìn. Mặt Thiệu Sanh Tinh lập tức biến sắc.

"Thấy không, nếu nhắc lại chuyện này với ba mi thì ta sẽ đưa bức ảnh này cho Nhã Thư xem." Ngạn Hi dùng khuôn mặt xinh đẹp nói ra những lời tàn nhẫn nhất trên đời.

Thiệu Sanh Tinh không dám lớn lối, giơ bốn ngón tay lên trán thề: "Tuyệt đối không nhắc tới!"

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Sanh Tinh: Cứ cảm thấy rằng ai đó coi tui như đứa ngốc!

Hết chương

Truyện Chữ Hay