Chương
Cũng bời vì cảm xúc toẹt vời trước lúc hôn mê nên Ngạn Hi đã có một giấc mộng. Trong mơ cậu thấy bản thân nằm ngửa trên lưng một con thú nhồi bông cỡ lớn, nơi nơi đều là lông gấu mềm mại, cọ đến mức cậu nhũn cả người.
"Tôi hận... Tôi hận... Tôi muốn bọn chúng chết! Muốn bọn chúng chết quách đi!"
Trong cơn mê, giọng nói nghiến răng nghiến lợi lại vang lên lần nữa khiến nhịp tim Ngạn Hi tăng vọt lên. Một giây sau, giấc mơ êm ái chợt biến đổi. Từng khung cảnh "Ngạn Hi" bị thiết kế lừa gạt lướt qua trước mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cậu bị Thiệu Sanh Tinh tra tấn đến mức nhập viện tâm thần.
Không ai có thể chấp nhận chuyện người mang khuôn mặt giống hệt mình bị biến thành như kia, cậu đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Bị ánh sáng chói mắt rọi vào, Ngạn Hi theo bản năng nghiêng đầu, chợt thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đang ngồi trước đầu giường, thấy cậu tỉnh dậy lập tức nhào qua: "Anh, anh tỉnh rồi hả? Đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu chụ Thiệu lại tự mình đưa anh về nhà?"
Chắc vì do nằm quá lâu nên chân tay có chút rã rời, Ngạn Hi bình tĩnh nhìn đứa em gái không biết lòi ra từ đâu, sau khi xác định tính mạng không gặp nguy hiểm mới nhanh chóng rời mắt đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh vài lần.
Cuối cùng, tầm mắt cậu chuyển về trên người Ngạn Nghê: "Cô đang hỏi tôi?"
Ngạn Nghê trong truyện là em gái kế của nguyên chủ, năm nay học đại học năm hai, vẻ ngoài dễ thương vô hại cũng chính là nguyên nhân khiến nguyên chủ một mực tin tưởng cô ta. Tất nhiên Ngạn Hi đọc qua truyện thì khác, cậu biết ả nữ phụ này không chỉ ngầm cướp mất bạn trai nguyên chủ mà còn muốn đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà họ Ngạn, bụng dạ khó lường.
Nghĩ vậy, Ngạn Hi bỗng nhiên có chút tò mò về bản lĩnh của cô em gái này.
Ngạn Nghê sửng sốt chốc lát : "Không thì là ai chứ? Anh đừng giả ngu!"
Nghe câu trước của Ngạn Nghê có nhắc tới "cậu chủ Thiệu", Ngạn Hi tức thì hồi tưởng đến bữa tiệc rượu cạnh bể bơi... hình như khi đó có kẻ nói mình không biết lượng sức dám câu dẫn giám đốc Thiệu.
Giám đốc Thiệu là thằng cha nào? Cũng đâu thể trùng hợp như vậy được... chẳng lẽ chính là đối tượng liên hôn của cậu - Thiệu Chí Thần?
Đáp án của vấn đề trên quá rõ, chỉ có thằng thiểu năng mới nghi ngờ.
Một lần nữa nhớ tới trích đoạn trong "Cuộc chạy trốn ngọt ngào", ý cười bên miệng Ngạn Hi dần cứng đờ, sau đó bày vẻ mặt quái dị nhìn Ngạn Nghê.
Ngạn Nghê bị cậu nhìn tới độ lạnh hết sống lưng, đột nhiên cô ta nhướng hàng lông mày xinh đẹp, ra vẻ giận hờn: "Tối qua bọn họ thật sự rất quá đáng, anh, anh đừng giận cha, lúc đó cha cũng chưa hiểu rõ tình huống mà."
"Haizzz, muốn trách cũng phải trách em." Trên mặt cô ta ửng rặng mây hồng: "Tại em ngưỡng mộ giám đốc Thiệu từ lâu nên mới..."
Sở dĩ tối qua Ngạn Hi bị đẩy xuống bể bơi cũng chính là bút tích do chính Ngạn Nghê vẽ.
Cô ta nói với nguyên chủ rằng bản thân vẫn luôn mến mộ giám đốc Thiệu, muốn cậu giúp mình hỏi giám đốc Thiệu đang ở đâu. Lúc này nguyên chủ vẫn còn chưa có tâm cơ, cũng không biết thực tế bữa yến hội là buổi xem mắt, bởi vì không biết nhìn sắc mặt kẻ khác nên cậu bị dội ly champagne lên đầu, bị mắng như tát nước vào mặt, cuối cùng không biết kẻ nào thừa dịp dòng người nhốn nháo đẩy vào bể bơi.
Cậu chủ lớn nhà họ Ngạn không biết xấu hổ, chẳng những không nịnh bợ Thiệu Chí Thần thành công còn bị trượt chân ngã xuống nước, còn cùng một người phụ nữ đánh nhau!
Bao nhiêu tin tức giật gân đổ dồn, Ngạn Nghê nhìn dáng vẻ giận đến phát run của Ngạn Thụy Hải suýt cười thành tiếng!
Chẳng qua sau đó xảy ra chút sự cố, thời điểm nhìn thấy Thiệu Chí Thần ôm Ngạn Hi hôn mê xuống xe Ngạn Nghê tức đến suýt đập điện thoại xuống đất.
Ngạn Hi nhìn sắc mặt cô ta hết trắng lại xanh, so với dây đèn nhấp nháy còn xuất sắc hơn gấp trăm lần. Im lặng chốc lát, cậu lắc lắc đầu bò xuống giường, chân vừa chạm đất cơ thể có chút choáng váng, Ngạn Nghê làm bộ quan tâm, lập tức đi qua đỡ cậu.
"Cô ngồi xuống đi, vừa nãy chăm sóc tôi chắc cũng mệt rồi." Ngạn Hi đẩy tay cô ta, giọng điệu dịu dàng. Nhưng ngay khi Ngạn Nghê sắp ngồi xuống thì cậu đột nhiên duỗi chân đạp chiếc ghế ngã lăn.
Ngạn Nghê bất ngờ không kịp phòng bị ngã bệt xuống đất, tức khắc hét lên một tiếng.
"Anh, giỡn cũng có chừng mực thôi!"
Ngạn Hi không cho ý kiến, phủi phủi tay, trong miệng ê a một bài hát, lúc đi tới trước cửa còn nhìn cô ta nói một câu "tôi cố ý đấy", sau đó nhàn nhã đóng cửa ngoảnh đít rời đi!
Đi rồi... Cứ thế mà đi rồi?!
Ngạn Nghê nghệt mặt ngồi tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phải bây giờ Ngạn Hi còn phải vội vàng trở về tìm Ngạn Cẩn thì cậu sẽ không ngần ngại bỏ chút thời gian chơi trò đóng vai gia đình cùng người phụ nữ kia.
Nói ra lại thấy trùng hợp, cuốn truyện "Cuộc chạy trốn ngọt ngào" lấy bối cảnh thời hiện đại, ngay cả tuyến thời gian cũng trùng khớp với thế giới thật, cậu không biết em trai mình có tồn tại ở thế giới này hay không, nếu vậy... "cậu" có tồn tại ở thế giới này không?
Cậu vừa nghĩ vừa lần theo tay vịn cầu thang xuống ba tầng lầu. Vốn tưởng rằng ra khỏi nhà họ Ngạn sẽ tốn chút thời gian nhưng không ngờ chẳng thấy bóng dáng người nào.
Lúc này, trong phòng khách lầu một, một người đàn ông đẹp trai mặc vest đen mặt không cảm xúc ngồi trên chiếc sofa đơn. Tuy thời tiết bên ngoài vào thu đã lâu, ban ngày ngoài trời hơi se lạnh, tuy trong phòng có bật máy sưởi nhưng người đàn ông này giống như không có cảm giác. Trên vai khoác chiếc áo lông chồn size to, vóc người cao lớn, hai hàng lông mày dày rậm, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng về phía trước, không chút che giấu sự sắc bén. Khuôn mặt nhìn từ mạn sườn có hơi góc cạnh, mũi cao môi mỏng, mang chút ý vị của người phương Tây, dù không nói gì nhưng riêng khí thế thôi cũng đủ hơn người.
Mấy vệ sĩ mặc vest đen đứng sau lưng người đàn ông, từng người đều cao lớn dũng mãnh hung tợn.
Dưới sự khen ngợi lấy lòng của Ngạn Ngụy Hải, tầm mắt Thiệu Chí Thần lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở chiếc cầu thang sau lưng bọn họ. Chỉ thấy một chàng trai mặc bộ quần áo ở nhà nghênh ngang đi xuống.
Ngạn Hi nắm tay vịn cầu thang, nghển cổ thăm dò nhìn phòng khách náo nhiệt, vừa lúc chạm mắt với một người ngồi giữa đám đông. Cậu sững sờ chốc lát, cảm thấy kẻ kia có chút quen mắt, sau đó tầm nhìn di chuyển, lập tức bị màu sắc của chiếc cà vạt trên cổ người kia chọc mù mắt chó.
Đó đó đó... đó là cái khỉ gì vậy?
Bị mù rồi, nhất định là bị mù rồi đúng không? Là do thần kinh cậu rối loạn có vấn đề sau khi trải qua vô số chuyện quỷ quái ư!
Vì sao cái loại màu sắc bần hèn kia lại xuất hiện ở chỗ này?!
Mẹ ơi cứu con!
Gu thẩm mỹ bình thường suốt hai mươi mấy năm khiến Ngạn Hi cảm thấy bầu không khí xung quanh như bị rút sạch kể từ lúc vập phải chiếc cà vạt màu xanh huỳnh quang!
Chưa kịp đợi cậu hoàn hồn thì Ngạn Ngụy Hải đã lần theo ánh mắt Thiệu Chí Thần phát hiện ra cậu, ông ta trừng mắt: "Đứng đực mặt ở đấy làm gì, còn không mau qua đây!"
Ngạn Hi tò mò đánh giá Ngạn Ngụy Hải trước mặt, do tối qua cậu giơ chân đạp nhanh quá nên chưa kịp nhìn rõ ông "cha hờ" này, kế đó nhìn hàng vệ sĩ đứng sau sofa, rề rà đi tới: "Tìm tôi có chuyện gì à?"
Ngạn Ngụy Hải không thèm để ý đến cậu, xoa tay nói với Thiệu Chí Thần: "Cháu nhìn kìa, vừa rồi nó vẫn đứng mãi bên kia trộm nhìn, cũng không biết qua đây chào hỏi đôi lời, giới trẻ bây giờ dễ thẹn thùng quá mà! Thật ra hôm qua thằng bé muốn gặp cháu, còn luôn miệng nói về cháu với chú!"
Ngạn Hi dừng cạnh ông ta, đỉnh đầu hiện ba dấu chấm hỏi to đùng.
Thiệu Chí Thần thờ ơ gật đầu, tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi Ngạn Hi: "Chủ động một chút mới tốt."
"Đúng vậy đúng vậy!" Ngạn Ngụy Hải nói xong bỗng nhiên dùng sức vỗ một phát lên lưng Ngạn Hi.
Ngạn Hi mất thăng bằng, cơn sốt trong người vừa mới hạ, cơ thể yếu ớt đuối sức, bị Ngạn Ngủy Hải đẩy ngã về phía vòng tay Thiệu Chí Thần.
Mọi người: "!!!"
Mấy người có mặt ở đây đều bết Thiệu Chí Thần có thói ở sạch, không thích người khác lại gần.
Mắt thấy sắc mặt người đàn ông ngày càng đen xì, Thiệu Nhất vội vàng túm một cánh tay Ngạn Hi kéo lên.
Tất nhiên Ngạn Hi cũng chẳng muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với tên dở hơi thắt chiếc cà vạt xanh lè. Cậu luống cuống tay chân toan bò dậy, bên tai đột nhiên vang lên mấy chữ "giám đốc Thiệu" làm cậu sợ trượt tay, giây tiếp theo, toàn bộ khuôn mặt vùi vào một biển lông xù mềm mại!
Thiệu? Thiệu cái gì hả? Đừng nói con hàng này chính là Thiệu Chí Thần nhá!
(○Д○) Đù!!! Cái loại cảm giác hít thở không thông kia...
Mọi người đều biết Ngạn – ông giời nhỏ - thiên hạ vô địch, nhưng lại không biết ngày ngày cậu phải ôm gấu Teddy mới vào giấc được.
Không sai! Ngạn Hi là một tên cuồng lông xù chính hiệu!
Một chiếc áo lông chồn size to có thể so với bé Teddy đáng yêu màu chocolate đồng hành cùng cậu suốt mười mấy năm sao?
Có thể sao?!
Tất nhiên là có thể!
Ngạn Hi nghẹn một hơi, rốt cuộc nhịn không được vùi mặt vào "chốn cực lạc nhân gian", hít một hơi vừa sâu vừa dài...
Ngạn Hi: 罒▽罒 ưm ~ sống lại!
Mặt Thiệu Chí Thần từ đen chuyển xanh.
Ngạn Hi chui đầu ra khỏi chiếc áo lông chồn, chỉ thấy mặt cậu phiếm hồng, ánh mắt mang theo hơi nước, hiển nhiên phê vô cùng.
Cậu thực biết ơn bản thân còn chút lý trí vào thời điểm sống còn, nhưng bây giờ ánh mắt Thiệu Chí Thần nhìn cậu đúng là có hơi kinh khủng. Vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ, cậu nhìn chằm chằm chiếc cà vạt màu xanh huỳnh quang khiến người khác khó bỏ qua kia ba giây, chợt nói: "Màu chiếc cà vạt này khá được đấy."
Ánh mắt Thiệu Chí Thần lập tức thay đổi.
Ngạn Hi shock nhẹ, vậy mà có hiệu quả thật?!
Thấy hai người ở chung "khá ổn" , người phụ nữ ngồi cạnh Ngạn Ngụy Hải cảm thấy hơi luống cuống.
Ngay lúc Thiệu Chí Thần bước vào cửa thì bà ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh con gái mình gả vào nhà giàu, bản thân tay ôm cháu trai ngoại. Nhưng bây giờ chẳng những không có con rể mà cháu trai cũng không luôn! Suốt bao nhiêu năm bà ta ra sức chèn ép Ngạn Hi, còn cậu cứ vậy chẳng cần mất chút sức nào đi lên đỉnh cao đời người!
Cmn thật sự quá shock...
Bà ta đen mặt đẩy Ngạn Ngụy Hải đang ngồi cười run bụng mỡ, lại thấy ông ta chả thèm cho mình một cái liếc mắt.
"Giám đốc Thiệu, cháu xem hạng mục hợp tác với nhà họ Thiệu..."
"Bàn qua điện thoại đi." Giọng Thiệu Chí Thần lộ vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. Bây giờ hắn phải tiến hành giáo dục Ngạn Hi một số quy củ, ở nhà còn không sao chứ ra ngoài đường há có thể nói mấy lời không biết rụt rè xấu hổ như trên, hắn cảm thấy bản thân phải tìm được một vị hôn phu đủ tư cách.
Tóm lại hắn và cà vạt không phải thứ ai cũng có đủ tư cách để đánh giá.
Cười: )
"Khoan đã!" Ngạn Hi chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Tôi muốn đi WC."
Vừa nãy khi xuống cầu thang cậu có đi ngang qua WC lầu hai, thấy một cửa sổ ở cuối hàng lang không làm song sắt chống trộm.
Thiệu Chí Thần khẽ nhíu mày, hiển nhiên không muốn vì mấy chuyện cỏn con mà trễ nải thời gian.
Ngạn Hi nói: "Chiếc cà vạt rất hợp với anh."
Thiệu Chí Thần: "Đi mau rồi xuống."
"Được được!"
Ngạn Hi nhanh nhẹn chạy lên lầu nhảy ra ngoài cửa sổ, theo ống thoát nước dọc mép tường trượt xuống dưới.
Không ngờ cuộc hôn nhân thương mại này đến nhanh như vậy, cậu không kết hôn được chẳng nhẽ còn trốn không nổi? Mặc dù sức hút của chiếc áo lông chồn rất lớn, nhưng loại màu xanh huỳnh quang kinh thế hãi tục nên cùng người đeo nó biến mất vĩnh viễn trong lịch sử loài người!
Không phải sao: )
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ giám đốc Thiệu lại ra bờ sông, lần này hắn đi tản bộ cùng Tiểu Ngạn mình thích. Nhưng Tiểu Ngạn không may trượt chân ngã xuống sông, đang lúc giám đốc Thiệu nóng gan nóng ruột thì Thần Sông xuất hiện.
Thần Sông: Cậu đã làm rớt Tiểu Hi màu sắt hay Tiểu Hi màu bạc?
Giám đốc Thiệu: Hình như là màu da.
Thần Sông: Tôi là màu xanh huỳnh quang đổi với cậu, cậu đồng ý không?
Giám đốc Thiệu:... Cho tôi hai phút suy nghĩ
Ngạn Hi:???
Thống kê nhân vật xuất hiện trong chương
Ngạn Nghê – Em gái kế của Ngạn Hi trong truyện
Trần Uyển – Mẹ kế của Ngạn Hi trong truyện
Thiệu Nhất – người đứng đầu trong vệ sĩ của Thiệu Chí Thần, kiêm luôn chức trợ lý đặc biệt.
Eo cả nhà!
Note từ editor: Mấy cái đoạn như "Không phải sao: )" "Cười: )" mình in nghiêng trong truyện không phải mình viết mà là của tác giả, mình không biết là liên quan tới truyện hay chỉ là cảm thán của tác giả không nên mình sẽ không xóa nhé. Mình im nghiêng để các bạn phân biệt nè ^^ Do ở đây không thể viết chữ trắng như trên Wordpress nên các bạn chịu khó xíu nha, trên wordpress mình sẽ để chữ trắng và note cuối truyện.