Lúc mặt trời đỏ rực cả ô cửa sổ, Bùi Nguyên đi đến viện tử của Hứa thị đón Bảo Ninh.
Quý Uẩn đi cùng hắn, hai người không hề nói chuyện. Bùi Nguyên không phải người liều mạng kéo tay người khác lại giải thích khi bị hiểu lầm, huống hồ việc này thực sự khó mà mở miệng, hắn tránh ánh mắt dò xét của Quý Uẩn, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, chờ đến cửa viện, để nha hoàn đi vào thông báo.
Hôm nay Bảo Ninh rất vui, uống mấy ngụm rượu mơ, rượu không gắt, nhưng nàng vẫn còn có chút say, bước chân loạng choạng nhào tới phía Bùi Nguyên.
Hứa thị ở phía sau kêu cẩn thận cẩn thận, Bùi Nguyên tranh thủ đưa tay bắt được nàng: "Đừng có chạy lung tung."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh đứng vững, rón rén dán vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói chàng có con trai?"
Bùi Nguyên đen mặt.
Hứa thị nắm chặt khăn đứng cách đó không xa, hơi có chút lúng túng nhìn bọn hắn, Bảo Ninh cười lớn đứng thẳng.
Nàng nhìn thấy chính mình trong con ngươi của Bùi Nguyên, cảm thấy chưa đủ đoan trang, không cười nữa, quay lại phất phất tay với Hứa thị, lại phất phất tay với Quý Uẩn: "Di nương, đệ đệ, ta về nhà."
Bùi Nguyên bắt lấy cánh tay nàng, cũng gật đầu ra hiệu với Hứa thị, sau khi được cho phép thì mang theo Bảo Ninh vội vàng rời đi.
Bảo Ninh say rượu liền ngủ, ngủ trên xe ngựa cả một đoạn đường, sau khi về đến nhà thì tỉnh hơn chút, ngồi trên giường, chống cằm cười cười nhìn Bùi Nguyên. Tối nay vốn Bùi Nguyên có chuyện phải ra ngoài, bởi vì Bảo Ninh nên hắn không có cách nào rời đi, cau mày lấy nước cho nàng rửa chân.
Bảo Ninh nói: "Chàng cầm chậu làm gì, ta muốn tắm rửa."
"Nàng yên tĩnh chút." Bùi Nguyên nắm lấy cổ chân nàng bỏ vào trong chậu nước: "Tắm cái gì mà tắm, nói chuyện cũng đều không rõ ràng, còn đòi tắm rửa? Chìm trong nước ai cứu nàng."
Bảo Ninh nói: "Ta có tướng công, tướng công của ta cứu ta."
Bùi Nguyên chê nàng lải nhải, cảm thấy phiền lòng, không muốn nghe nàng nói mê sảng, quát lớn: "Tướng công của nàng không cứu đâu."
"Vì sao?" Bảo Ninh nghi ngờ hỏi, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu ra, cười vỗ tay nói: "Ta biết, tướng công của ta có nam nhân khác!"
Hình như nàng rất đắc ý, khoe khoang, trên trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh, ngón tay hắn chỉ trán nàng mắng: "Nàng điên rồi?"
Bảo Ninh thần bí hỏi hắn: "Ngươi biết tướng công của ta?"
Bùi Nguyên mím môi, hắn thật sự muốn lập tức dạy dỗ Bảo Ninh một trận, nhưng không có cách nào phân rõ phải trái với một con ma men nói xằng nói bậy, lại không có cách nào đánh nàng, tức giận sôi lên. Hắn vớt chân Bảo Ninh ra, vẩy vẩy lau mấy lần rồi nhét vào trong chăn, cũng nhét cả người của nàng vào: "Ngủ đi."
Bảo Ninh không muốn: "Ta lại không buồn ngủ..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nàng buồn ngủ, nàng buồn ngủ muốn chết." Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Quý Bảo Ninh, ta cho nàng biết, bây giờ nàng còn nhiều lời một chữ, sáng sớm ngày mai trên mặt sẽ có một vết rỗ trên mặt, nếu nàng dám nói, thì cứ thử đi. Còn có, bây giờ ta muốn đi tắm rửa, chờ ta tắm rửa sạch sẽ trở ra, tốt nhất nàng đã ngủ, nếu như còn dám nhảy nhót tưng bừng, ta sẽ đánh chó của nàng."
Bảo Ninh lập tức nhắm mắt lại.
Bùi Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng. Bây giờ Bảo Ninh không tỉnh táo lắm, mặc dù biết rất không có khả năng, nhưng Bùi Nguyên vẫn lo lắng, nếu như đợi chút nữa nàng bỗng nhiên tỉnh dậy, chạy đến ngoài cửa lớn tiếng ồn ào, nói mê sảng cái gì mà tướng công của ta và nam nhân chạy rồi, thật sự hắn không muốn sống nữa.
Bảo Ninh đúng là thiêm thiếp chỉ chốc lát, Bùi Nguyên mở đèn nhỏ đi, lật xem cái trát luyện binh vừa được trình lên, thầm nghĩ đến bệnh của Hoàng Hậu mà Bùi Dương nói đến.
Cái trát: chỉ thẻ gỗ để viết chữ, ngày xưa không có giấy thì dùng mảnh ván viết chữ, cho nên thư từ cũng được gọi là trát.
Bùi Dương nói, Hoàng hậu bệnh nặng hơn, Thánh Thượng dường như cố ý đưa nàng đến biệt trang tĩnh dưỡng, Cao Quý Phi đã chuẩn bị chờ hành động, mục tiêu đọa lấy vị trí hoàng hậu.
Cao Quý Phi này giống như Bùi Tiêu, mặt thì hiền từ nhưng tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn, không hề có đạo đức, thủ đoạn bỉ ổi gì cũng dùng được.
Hai mắt Bùi Nguyên hơi híp lại, ngón cái vuốt ve góc trát, suy nghĩ về những chuyện có thể xảy ra trong bữa tiệc hoàn cung. Bảo Ninh bò dậy lúc nào thì hắn không có biết, chỉ là xương hông bỗng nhiên tê rần, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Bảo Ninh chính cầm cái trống lúc lắc nhỏ, ngồi xếp bằng, thấy hắn phát hiện, lại gõ dưới mông của hắn. Sau đó cười lấy lòng, ôm hắn một chút, lại lui lại, dùng trống nện đầu của hắn.
Bùi Nguyên bất đắc dĩ giành lại cái trống ném đi: "Còn chưa tỉnh rượu?"
Bảo Ninh không nói lời nào. Bùi Nguyên nói: "Nói đi, không bị rỗ mặt đâu."
Bảo Ninh chậm rãi nói: "Ta cảm thấy ta đã tỉnh, ta đặt tay lên chỗ trái tim, cảm giác tim mình đang đập. Đầu óc của ta cũng rất tỉnh táo. Vừa rồi lúc đánh chàng, ta còn biết đau lòng."
Bùi Nguyên hỏi: "Đau lòng mà nàng còn đánh ta?"
Bảo Ninh cười: "Nhưng rất vui mà."
Bùi Nguyên nhìn sắc mặt nàng, đã rất bình thường, hắn ngồi xuống kéo tay Bảo Ninh nắm lấy, nhìn nàng nói mấy lời thấm thía: "Qua ba ngày nữa chính là Trung thu, chúng ta phải vào trong cung trong dự tiệc, yến hội không phải là nơi để cho nàng vui chơi giải trí, có một số việc, ta muốn nói sớm cho nàng biết."
Bảo Ninh cũng nghiêm túc nắm tay hắn: "Ta biết, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng."
Bùi Nguyên cảm thấy được an ủi, sờ mặt nàng, dịu dàng nói: "Nàng ngoan chút, đừng để bản thân bị thương là tốt."
Bảo Ninh dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, tựa đầu ở trước ngực hắn.
Bùi Nguyên nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, phải đến thỉnh an Hoàng hậu, không chỉ có một mình nàng, mà bao gồm tất cả mệnh phụ đến dự tiệc, những phu nhân, tiểu thư, cả Thái Tử Phi, đều phải đi. Có lẽ đã lâu chưa vào trong cung, cho nên lần này, ta sẽ đi chung với nàng. Nàng đi theo bên cạnh ta là được, nhưng phải chú ý là, tính tình Hoàng hậu không quá ổn."
Bảo Ninh hỏi: "Có ý gì?"
Bùi Nguyên nói: "Lúc trước Hoàng hậu là người rất hiền lành rộng lượng, nhưng mấy năm gần đây, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên bị bệnh điên. Bình thường thì rất tốt, nhưng không biết lúc nào sẽ phát điên. Lúc đó nàng phải nhớ, cẩn thận ăn nói, cách hoàng hậu xa chút, tránh bị hoàng hậu làm nàng bị thương."
Bảo Ninh nói: "Ta đã biết."
Bùi Nguyên tiếp tục nói: "Điểm thứ hai. Thời thiếu niên ta làm việc cuồng vọng, gây thù hằn rất nhiều, lúc trước bị sa cơ thất thế, thì có vô số người chờ cười nhạo ta, bây giờ ta lại vực dậy được, người âm thầm nhằm vào ta cũng không ít..."
Bảo Ninh cười nói: "Chàng cũng tự biết rõ."
Bùi Nguyên nén giận: "Nàng còn nghe nữa hay không?"
Bảo Ninh im lặng. Ngón tay Bùi Nguyên chỉ mũi nàng: "Cho nên, nàng nhất định phải cẩn thận và cẩn thận. Người bên ngoài đưa đồ nàng đừng ăn, đưa nước cũng đừng uống, có người tặng lễ vật cho nàng cũng phải hỏi ta rồi mới được nhận lấy. Có thể hiểu không?"
Bảo Ninh nói: "Nhưng nếu người ta nhét ngân phiếu cho ta, nhất định bắt ta nhận lấy, ta cũng ngại từ chối."
"Đang mơ mộng cái gì đó, không ai nhét ngân phiếu cho nàng đâu, không có người thô tục nào mà nhét tiền cho nàng trước mặt mọi người như thế." Bùi Nguyên cảm thấy đau đầu, tửu lượng của Bảo Ninh quá kém, bây giờ nàng vẫn là nửa mê nửa tỉnh, hắn không nên nói chuyện quan trọng với nàng trong những lúc thế này.
Nhưng đều nói đến một nửa, vẫn là phải nói tiếp: "Tốt nhất đừng nói chuyện với người không quen biết, gặp phải người có địa vị thấp hơn nàng, chỉ cười một cái là được. Có quá nhiều người cất giấu dao trong nụ cười, quá nhiều người chờ tìm lỗi trong lời nói của nàng, ta sợ nàng không phân biệt được."
Bảo Ninh nói: "Được rồi, ta chỉ nói chuyện phiếm với người quen biết. Ta đã có bằng hữu tốt rồi, Tam nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang, và Mã thị -kế thất của Thuận Thiên phủ doãn. Mã thị là phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đáng tiếc gả cho một lão già, nàng rất nhiệt tình, còn đưa cho ta thịt ngựa muối cùng tỏi đen... Nhà nàng ở Duyện Châu, trước kia Nhị gia gia của nàng dựa vào công việc bán tỏi đen mà cho Tam bá bá của nàng thi đậu cử nhân, cha nàng và Tam bá bá là đường huynh đệ, cũng rất có tiền đồ..."
Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Đừng tiếp xúc quá nhiều với Cao Phi Hà, buổi tối hôm đó có lẽ nàng ta sẽ chết, nàng thấy bộ dáng khi còn sống của nàng ta, nàng sẽ cảm thấy sợ khi thấy bộ dáng khi chết của nàng ta."
"..." Bảo Ninh im lặng một lúc, Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, cho là nàng bị dọa rồi, vừa muốn an ủi, thì nàng lại giống như là sống lại: "Ta nên để bình tỏi đen kia ở đâu? Đợi chút nữa ta phải đi tìm, chàng nhớ nhắc ta, cũng đừng để cho người tưởng là nước vo gạo mà vứt đi, thứ đó thối cực kỳ!"
Bùi Nguyên không thể nhịn được nữa quát nàng: "Nàng uống rượu vào trong đầu sao?"
Bảo Ninh yên tĩnh lại, lắc đầu nói: "Hẳn là không phải."
Nàng nhìn ra Bùi Nguyên tức giận, trong đầu rối bời, hết sức phối hợp với hắn, nói chuyện: "Chàng yên tâm đi, Cao Phi Hà không sẽ tiếp xúc với ta, nàng ta không thích ta, là Quý Gia Doanh nói cho ta biết. Cao Phi Hà còn ở sau lưng châm chọc chúng ta, nói chúng ta bây giờ phong quang thì thế nào, chờ Thánh Thượng trăm tuổi, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, về sau ghi vào trong sử sách cũng là loạn thần tặc tử..."
Bùi Nguyên xoa xoa đầu của nàng: "Không sao, kệ nàng ta nói bậy thế nào cũng được, chúng ta làm một cuộc chuyển mình vựt dậy cực đẹp. Những người xem thường nàng trước kia, cuối cùng cũng sẽ có một ngày quỳ gối dưới chân của nàng."
"Cũng không cần..." Bảo Ninh ngẩng đầu hỏi: "Chàng muốn làm Hoàng đế sao?"
Bùi Nguyên hỏi lại: "Nàng muốn làm Hoàng hậu sao?"
Bảo Ninh suy nghĩ một lát: "Trong hoàng cung có thể nuôi vịt không?"
Đây là vấn đề gì. Bùi Nguyên chần chờ.
Bảo Ninh nói: "Vậy ta không muốn làm Hoàng hậu."
Nàng nói xong liền nằm xuống, ngáp một cái, nhanh chóng ngủ mất.
...
Bùi Nguyên cảm thấy mình như có bệnh, nói chuyện với một người say không còn biết gì lâu như vậy, nàng có thể nghe hiểu mấy phần? Chỉ biết tỏi đen, tỏi đen.
Hắn chăm sóc cho Bảo Ninh xong, tắt đèn, ra ngoài, Ngụy Mông đã đợi hắn. Có lẽ là bởi vì những lời đồn không đáng tin kia, bây giờ Bùi Nguyên nhìn thấy Ngụy Mông, lại có mấy phần không được tự nhiên.
Ngụy Mông không hề cảm giác được, hưng phấn chắp tay nói: "Tiểu tướng quân ngươi yên tâm, bẫy đã được chuẩn bị tốt, chờ rùa vào vại thôi."
Bùi Nguyên nhàn nhạt gật đầu, Ngụy Mông bị cuốn vào trong cảm xúc của chính mình, tự nói một mình: "Chỉ là Bùi Tiêu lòng dạ độc ác, am hiểu nhất là thạch sùng gãy đuôi, không biết đến lúc đó hắn có thể xem mẫu thân hắn là một cái đuôi không còn tác dụng rồi hay không, một đao cắt mất. Nhưng cho dù như thế nào, từ nay về sau Cao gia sẽ không còn giúp đỡ Bùi Tiêu, đầu tiên là mất đi Đào Mậu Binh, sau đó tổn hại đến Cao gia, hắn sẽ giống như con ve gãy cánh, sống không quá mùa thu này."
Bùi Nguyên đứng trên thềm đá nhìn hắn, nhưng suy nghĩ đã bay xa, âm thầm nghĩ đến đánh giá của người ngoài về Ngụy Mông, mắt xanh mỹ nhân?
Ngụy Mông càng nói càng vui vẻ, hai mắt như sáng lên: "Nếu như Thánh Thượng biết bản án lúc trước là bị oan, chắc chắn áy náy cực kỳ, tình phụ tử của các ngươi, cũng có thể khôi phục lại tốt như xưa."
Bùi Nguyên lấy lại tinh thần, dừng lại một lát: "Ta không thiếu chút tình cảm ấy."
Ngụy Mông ngơ ngác một cái, nhanh chóng hiểu được hắn có ý gì, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Đúng, người ta có gia đình, mỗi ngày đều được chăm sóc trông nom, tựa như đang ngâm mình ở trong hũ mật, ngay cả cơm trưa đều có người đưa đến, người ta cũng không thiếu tình thương yêu của phụ mẫu, nào giống một người cô đơn như hắn.
Bùi Nguyên nói: "Có chuyện muốn ngươi mau chóng xử lý. Gần đây ngoài kia có lời đồn, chắc hẳn là chuyện tốt Bùi Tiêu làm, hắn là nam nhân nhưng có một cái miệng của phụ nhân, cái gì cũng dám bịa ra nói bậy, có thể là muốn mượn chuyện này để làm xấu thanh danh của ta."
Ngụy Mông không rõ ràng cho lắm, Bùi Nguyên cũng lười nhiều lời, trực tiếp nói cách xử lý cho hắn biết: "Ngươi chỉ cần dùng danh nghĩa của mình, đến quán cơm lớn nhất trong kinh thành ăn một bữa, không cần che giấu diện mạo của mình là được."
Mỹ nhân mắt xanh? Một tên nam nhân mặt đen cường tráng mà thôi. Thấy người thật, lời đồn đại tự nhiên sẽ tự lắng xuống.
Bùi Nguyên nói xong liền vào phòng, Ngụy Mông ngơ ngác đứng ở trước cửa, mang theo một tâm tình phức tạp, mờ mịt lĩnh mệnh mà đi.
...
Ngày Trung thu, Bảo Ninh dậy thật sớm rửa mặt trang điểm, nàng mặc một bộ quan phục trang trọng, màu chàm có hơi có chút quê mùa, màu này đậm hơn màu chàm một chút. Lưu ma ma chỉnh lại vạt áo cổ áo cho nàng, tất cả đều ổn, lấy tấm gương ra cho nàng nhìn.
Bảo Ninh tỉ mỉ xem xét một hồi, cảm thấy kiểu dáng quan phục này thực sự không tìm ra được chỗ nào để khen, nhưng trong lòng lại căng thẳng, nóng lòng muốn gây dựng sự tự tin cho bản thân, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Thật đẹp, màu sắc này khiến làn da ta trắng hơn."
Nàng nghiêng đầu hỏi Bùi Nguyên: "Đúng không?"
Bùi Nguyên và Lưu ma ma đều cười, nói đúng.
Bảo Ninh hài lòng, đi một vòng trong phòng, diễn luyện lại lễ nghi trong cung mà nàng đã học được một lần, mới yên lòng nắm tay Bùi Nguyên: "Đi thôi!"
Từ vương phủ đến hoàng cung, cũng chỉ mất một khắc đồng hồ, Bảo Ninh ngồi ngay ngắn ở trong xe, dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh của nàng khiến Bùi Nguyên bật cười. Sau khi xếp hàng kiểm tra qua được cổng thị vệ, xe ngựa dừng dưới bước tường cung điện, Bùi Nguyên vịn Bảo Ninh xuống xe. Bức tường màu đen cao ước chừng ba trượng lọt vào tầm mắt, chia cắt bầu trời thành những ô vuông. Bảo Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, thì cảm giác phiền muộn căng thẳng trong lòng càng tăng thêm.
Một vị cung nữ có tuổi đến dẫn đường, đầu tiên là hành lễ, sau đó cười đưa tay nói: "Vương gia Vương Phi mời đi theo nô tỳ, Hoàng hậu nương nương đã đợi lâu rồi."
Bùi Nguyên đè tay của Bảo Ninh dưới ống tay áo rộng lớn: "Cười một chút."
Bảo Ninh cau mày nói: "Cười không nổi."
Bùi Nguyên dạy nàng: "Nhe răng ra, là cười rồi."
Bảo Ninh làm theo cách hắn dạy, Bùi Nguyên liếc mắt một cái, mím môi nói: "Được rồi, vẫn nên giữ vẻ mặt đau khổ đi, chí ít nhìn tự nhiên hơn."
Bảo Ninh hừ một tiếng.
Bùi Nguyên nhìn bức tường đằng trước một chút: "Đến rồi."
...
Không hiểu sao trước khi bước vào Trường Thu Cung nàng căng thẳng đến mức đi không nổi, nhưng bước vào cổng cung kia, nhìn thấy rất nhiều nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ ăn mặc trang phục lộng lẫy, Bảo Ninh lại tự nhiên hơn rất nhiều.
Nội mệnh phụ: tức chỉ đến Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, Phi tần cùng gia quyến của Hoàng thái tử. Đôi khi, "Nội mệnh phụ" còn nói đến các hoàng nữ chưa xuất giá.
Ngoại mệnh phụ: tức chỉ đến các hoàng nữ đã thụ phong Trưởng công chúa và Công chúa, vợ của Hoàng tử Vương công, và mẹ hoặc vợ của quan viên. Những người được phong tặng, tùy theo chế độ mà ngoài vợ của quan viên, còn có vợ của ông nội ông cụ.
Nàng tuổi trẻ xinh đẹp, nụ cười dịu dàng đúng mực, bên cạnh là một nam tử cao lớn có khuôn mặt lạnh lùng, khiến người ta chói mắt từ khi bước vào cửa. Không phải tất cả mọi người đều từng gặp qua Bùi Nguyên, Bảo Ninh cũng không thích giao thiệp rộng, rất nhiều người bàn luận xôn xao, hỏi hai người này là ai. Khi biết được đây là Tế Bắc Vương và Vương Phi của hắn, đám người đều lộ ra vẻ mặt khó đoán.
Sau khi yên lặng một lát, có người ghen tuông nói: "Nhìn phúc phận của người ta một chút đi, bao nhiêu đích nữ cũng không sánh bằng."
Không ai dám trả lời, lại yên tĩnh một hồi, mọi người nói tới nói lui, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bảo Ninh theo ma ma rảo bước đến cánh cửa chính điện, liếc thấy Cao Phi Hà đứng phục thị ở bên cạnh Hoàng hậu, còn có Viên Tử đang căng thẳng ngồi ở một bên móc ngón tay...?