Sau khi kết thúc bữa tối, tôi nằm dài trên giường, đắm chìm trong thế giới truyện tranh. Với tôi mà nói cách thư giãn tuyệt vời nhất là không làm gì cả. Con người ta thoải mái nhất khi không phải lo lắng gì. Nhân tiện, tôi vẫn chưa làm bài tập về nhà.
(Hmm, đã muộn thế này rồi sao?)
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, kêu lên một tiếng uể oải rồi đứng dậy khỏi giường.
Điểm đến tất nhiên là phòng của Yukine.
Khẽ gõ cửa hai cái, tôi cất tiếng gọi con bé.
“Yukine?”
Như thể đã chờ sẵn, cánh cửa mở ra và Yukine
với vẻ ngượng ngùng cúi đầu chào tôi.
“Mời…anh vào, Nii-san.”
“Ừ.”
Việc đến phòng Yukine như thế này đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi. Nếu viết thành truyện, có lẽ tựa đề sẽ là “Gã anh trai còn zin và cô em gái nhỏ lúc nửa đêm”, nghe thì có vẻ đáng ngờ, nhưng tôi không nghĩ như vậy.
Việc tôi đến phòng con bé đơn giản chỉ là để tâm sự và sẻ chia thôi, tôi muốn được gần gũi hơn với em ấy như một gia đình vậy. Và nó chắc chắn không phải như những gì được miêu tả ở trên. [note61900]
"Yukine à, hôm nay em muốn chúng ta làm gì nào?"
“…Em muốn xem cái này.”
Yukine chỉ tay vào màn hình TV một cách hào hứng. Đó là một bộ phim hành động đang làm mưa làm gió trong thời gian gần đây.
"Được đấy, anh cũng muốn xem cái đó."
"V-Vậy sao..."
"Chúng ta xem cùng nhau nhé?"
"D-Dạ."
Như thường lệ, chúng tôi trải đệm và ngồi cạnh nhau trước TV. Chúng tôi cùng nhau xem phim và cả hai đều rất thích bộ phim đó.
Khi mọi thứ tưởng chừng như đã kết thúc, anh hùng thất bại trước kẻ phản diện. Nhưng sau đó, nữ chính đã xuất hiện và khơi dậy lại tinh thần chiến đấu cho cậu ta. Cả hai đã có một nụ hôn mãnh liệt, đầy cảm xúc, đúng chất điện ảnh phương Tây.
(Cảm giác hơi kỳ lạ khi xem những cảnh này cùng em gái, sao tôi cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ...)
Cảm thấy khó chịu khi xem trong im lặng, tôi đành lên tiếng bắt chuyện.
"Yukine, hiện tại em có đang thích ai không?"
"C-Cái gì?!! T-Tại sao anh tự dưng lại hỏi về chuyện đó thế Nii-san...!?"
"À, nó đơn giản chỉ là một chủ đề để trò chuyện thôi mà."
Đôi má Yukine nhuốm màu thẹn thùng, con bé cúi gầm mặt xuống.
(Đến cảnh hôn mà tôi còn thấy ngại, sao tôi lại đi chọn chủ đề tình yêu để nói chuyện cơ chứ?!)
Trong khi tôi đang than vãn về lỗi lầm cơ bản của mình, Yukine thầm lên tiếng.
"A-Anh...có tò mò muốn biết người mà em thích là ai không, Nii-san?"
"À, ừ, tất nhiên là có rồi."
Cảm thấy không còn đường lui, tôi quyết định tiến lên. Ít ra còn hơn là cứ giữ im lặng.
"C-Chuyện đó...ừm, thật ra em chưa có thích ai đâu..."
"Em nói thật sao? Vậy em đã từng có bạn trai chưa?"
"C-Cái đó...tất nhiên là chưa rồi, em không hứng thú với chuyện tình cảm hay gì đó đâu."
"Em làm anh ngạc nhiên đấy. Anh cứ tưởng các cô gái ở tuổi em sẽ thích mấy chuyện tình cảm, yêu đương các thứ chứ."
"Điều đó không đúng!...Không đúng chút nào!"
Chắc chắn là không phải cô gái nào cũng vậy. Như Imari chẳng hạn, cô ấy đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ các chàng trai, nhưng cô dường như không hứng thú với ai cả.
"Nhưng em đã từng được ai đó tỏ tình chưa? Ý anh là, em rất dễ thương, Yukine."
"E-Em không dễ thương!"
"Không, nghiêm túc mà, em dễ thương lắm. Anh không biết nói thế với em gái có được không, nhưng Yukine là cô gái dễ thương nhất anh mà anh từng gặp đấy."
"C- Cái gì?! Đ-Đừng nghĩ nói như vậy là em sẽ vui nhé! Không đâu, em không hề vui một chút nào..."
"Hahaha, đúng là như vậy. Nhưng đừng lo, anh là anh trai của em mà, cho dù có yêu em thì anh cũng chỉ xem em như em gái thôi."
Nghe tôi nói vậy, nét mặt Yukine có chút thoáng buồn.
"...Vâng."
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy như có một bức tường trong trái tim của Yukine. Tôi nghĩ mình có thể hoà thuận hơn với Yukine, nhưng…vấn đề này không thể giải quyết trong một sớm một chiều mà xong được.
Từng chút, từng chút một. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Tôi nhẹ nhàng duỗi thẳng cơ thể căng cứng của mình.
"Đừng lo, rồi sẽ có ngày Yukine tìm được một nửa của mình mà."
Câu nói của tôi đã khiến Yukine trở nên căng thẳng, như thể tôi đã vô tình chạm vào điều gì đó nhạy cảm vậy.
“…Em không thể, tuyệt đối không.”
Yukine trả lời với một giọng điệu khác với trước đó.
Từ biểu cảm trên khuôn mặt Yukine, tôi lập tức hiểu ra, rằng ngay từ đầu khi đề cập đến vấn đề này, đó không phải là một trò đùa; Yukine thực sự rất nghiêm túc khi nói rằng mình không thích điều đó.
Dù vậy, con bé vẫn cố chịu đựng, giả vờ...và tôi lại không hề nhận ra điều đó mà chỉ nghĩ rằng em ấy đơn giản là đang xấu hổ. Lúc này đây, tôi chỉ muốn đấm vào mặt mình một cái thật đau.
Cảm thấy không thoải mái với chủ đề này, tôi cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện, bất ngờ Yukine lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
“…Khi em học cấp hai, một cậu bạn nổi tiếng trong lớp đã tỏ tình với em. Nhưng em không thực sự hiểu về tình yêu nên đã từ chối cậu ấy. Nhưng có một cô gái thích cậu ấy, và cô ấy bắt đầu ghét em vì điều đó. Và rồi em…bắt đầu bị bắt nạt.”
Đây là lần đầu tiên Yukine kể cho tôi nghe về những ngày cấp hai của mình.
Tôi điều chỉnh tư thế, tập trung lắng nghe và cố gắng hiểu cảm xúc của Yukine.
"Em bắt đầu bị mọi người trêu chọc, giày của em bị giấu mất. Không một muốn ai nói chuyện với em. Phải trải qua cái cảm giác đau đớn ấy đã khiến em không thể tiếp tục đến trường được nữa..."
"Yukine..."
"Cũng bởi vậy mà em ghét những chuyện tình cảm. Vì thế, em sẽ không bao giờ để mình bị cuốn vào những chuyện tình cảm."
Giọng nói của Yukine tràn đầy sự quyết tâm, mặc dù ẩn chứa bên trong là những ngày tháng đau khổ.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, Yukine cúi đầu xuống như thể không muốn đối diện với bất cứ điều gì.
"Và ngoài ra, em không hề dễ thương. Em không biết cách bày tỏ, chỉ biết tự nhốt mình trong phòng, gây rắc rối cho mẹ và anh, Nii-san. Em chỉ là một cô gái vô dụng..."
"Không phải vậy đâu, Yukine."
"...Vâng?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yukine, cân nhắc từng từ trước khi nói.
"Yukine, em không phải cô gái vô dụng và em cũng không hề phiền phức chút nào. Anh chắc chắn Fuyuko-san cũng cảm thấy như vậy."
"Nhưng...nhưng..."
"Thôi nào Yukine, lỗi không phải ở em. Cô gái kia mới là người gây ra chuyện vì ghen tị với sự dễ thương của em, còn cậu bạn kia thì chỉ là một kẻ yếu đuối khi không thể bảo vệ cô gái mình thích trước sự bắt nạt của mọi người!"
"Nii-san..."
"Nếu là anh thì anh sẽ gắng hết sức mình để bảo vệ người con gái anh yêu. Và nếu lúc đó anh là anh trai của Yukine, anh xông thẳng vào trường để làm rõ mọi chuyện."
Yukine im lặng và ôm chặt lấy chiếc gối trong tay.
Tôi cố hết sức để truyền đạt những cảm xúc này cho Yukine.
"Em không hề có lỗi, Yukine. Vì vậy em không phải cô gái vô dụng. Và em rất dễ thương. Đó là điều anh rút ra được sau hai tháng ở cạnh em, anh xin lấy tư cách anh trai của mình ra để đảm bảo điều đó."
Hít một hơi thật sâu, tôi thả lỏng cơ mặt.
"Từ bây giờ nếu có chuyện gì xấu xảy ra, hãy nói với anh. Anh nhất định sẽ giải quyết và dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ luôn là đồng minh của em, Yukine."
Tôi nở một nụ cười như để an ủi Yukine. Chợt con bé ôm tôi thật chặt, nước mắt lăn dài trên má, nhuộm ướt vai áo tôi.
"Nii-san...Nii-san!!"
Cẩn thận ôm Yukine trong vòng tay của mình, tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.
"Anh sẽ đứng về phía em chứ, Nii-san?"
"Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn đứng về phía em, Yukine."
"Uu…Waaaah!!!"
Sau đó, Yukine tựa vào lòng tôi. Em ấy bắt đầu khóc nức nở, như muốn trút hết đi những muộn phiền trong lòng mình. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con bé, như một lời an ủi dịu dàng.