Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Lớp bảy cũng nghị luận sôi nổi.
“Học sinh chuyển trường lớp chúng ta, chắc không phải thật đâu?”
Có nữ sinh oán giận nói, “Vậy chẳng phải cùng bàn với mình sao?”
Ngoài vị trí trống bên cạnh cô ta, còn một vị trí khác nữa nhưng không ai dám ngồi.
“Nói không chừng là soái ca?”
“Thôi đi, tin tức đều truyền khắp nơi rồi, là nữ.
”
Cô ta cười nhạo nói, “Là người có quan hệ với nhà Tần Hữu Kiều.
Chẳng qua, Tần Hữu Kiều là Tần gia đại tiểu thư, đều phải thi, ở lớp đứng đầu.
Cái này lại là chuyện gì xảy ra?”
“Tin tức nhỏ, đây có thể là thân thích của Tần gia.
”
Một nữ sinh khác vui sướng khi người gặp họa, trong giọng nói cảm giác về sự ưu việt cực cường, “Là kiểu họ hàng nghèo dính như keo da chó sao, ngay cả nhà giáo hoa cũng không thể tránh.
”
“Cậu nói, học sinh chuyển trường trông như thế nào?”
“Từ nông thôn đến, có thể có tướng mạo đoan chính đã không tồi.
”
Giờ phút này.
Bị người nghị luận Bùi Doãn Ca, mới vừa đẩy cửa văn phòng ra, lại không nghĩ đến đụng phải nam chính cô có ấn tượng sâu sắc nhất.
Bề ngoài của Trình Tử Hoài xác thực sinh ra rất tốt, phong thần tuấn lãng, mặc đồng phục bình thường, cũng khó có thể che giấu phong độ trác tuyệt.
Chẳng qua, làm Bùi Doãn Ca ấn tượng khắc sâu nhất chính là, Trình Tử Hoài có hôn ước với nguyên chủ.
Vì Tần Hữu Kiều, cố ý ở trước mặt mọi người đối tốt với nguyên chủ, nhưng lúc ở riêng, lại nói nguyên chủ không cần si tâm vọng tưởng.
Thậm chí vì Tần Hữu Kiều, động thủ với nguyên chủ.
Hơn nữa Trình Tử Hoài có nhiều người theo đuổi, cũng bởi vậy, nguyên chủ bị không ít nhục nhã.
Cuối cùng, còn phải nhìn Tần Hữu Kiều cùng Trình Tử Hoài song túc song phi.
Nghĩ vậy.
Bùi Doãn Ca nhẹ híp mắt, biểu tình nguy hiểm.
Mà Trình Tử Hoài cảm giác phía sau có ánh mắt, quay đầu lại.
Nhìn thấy Bùi Doãn Ca trong nháy mắt kia, đáy mắt hắn xẹt qua một mạt kinh diễm, nhưng rất nhanh liền cảm giác được, cô gái này hình như có chút quen thuộc.
“Bùi Doãn Ca?”
Tuy là nam chính Trình Tử Hoài vẫn luôn bình tĩnh vững vàng, hiện tại cũng khó có thể tin.
Chẳng qua chỉ là một lát.
Trình Tử Hoài nhăn lại mi, nhớ lại lời Tần Hữu Kiều ngày hôm qua nói với hắn, Bùi Doãn Ca cáu kỉnh muốn anh trai Tần gia cho cô chuyển trường.
Hơn nữa, này hơn phân nửa là vì mình.
“Cô không cần thiết đuổi tới tận đây chứ?” Trình Tử Hoài trong giọng nói, mang theo nhàn nhạt trào phúng.
Ai ngờ.
Thiếu nữ trước mặt, một đôi mắt quá mức xinh đẹp, liền như vậy vân đạm phong khinh lướt qua hắn.
Trực tiếp bỏ qua hắn, đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp bảy.
“Thầy là thầy Văn sao?”
Thầy Văn đột nhiên nhìn về phía cô gái xinh đẹp đến tinh xảo trước mắt, cũng có chút không thể tưởng tượng, “Em là học sinh chuyển trường?”
“Đúng vậy.
”
Bùi Doãn Ca lười biếng đáp lời.
Giờ phút này, Trình Tử Hoài bị bỏ qua mới phản ứng lại, Bùi Doãn Ca là tới tìm chủ nhiệm lớp, mà không phải tới tìm hắn ta.
Cũng không biết vì cái gì, trong lòng hắn ta có chút không thoải mái.
Trình Tử Hoài nhấp môi, nhớ tới Bùi Doãn Ca trước kia đối với mình quá mức nhiệt tình, quay đầu đi.
Lúc này.
Chủ nhiệm lớp nhịn không được bát quái.
“Em quen biết Trình Tử Hoài?”
Đây chính là học sinh đứng nhất trong ba năm của bọn họ!
“Vâng.
” Bùi Doãn Ca không thèm để ý rũ mắt, như là thức đêm liên tục, cho nên đuôi mắt cũng có chút hồng nhạt.
“Quen biết thế nào?”
Chủ nhiệm lớp có chút hứng thú.
Mà Bùi Doãn Ca đột nhiên cười nhạo, mang theo chút nghiền ngẫm, “Bệnh viện tâm thần.
”
Chủ nhiệm lớp: “……”
Ông thật đúng là biết, học sinh này vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Tiếng chuông vang lên.
Lớp bảy náo nhiệt.
Có người vui sướng khi người gặp họa, “Đến đến, thân thích của giáo hoa.
Mình nghe nói lại là một người thích đứng chịu đòn.
”.