Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Vừa dứt lời.
Điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng chuông.
Bùi Doãn Ca thoáng nhìn qua tên, đáy mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
Cô ngẩng đầu lên, mắt đen trong trẻo, “Ngại quá anh trai, em còn có chút việc.
Lần sau có cơ hội, mời anh ăn cơm.
”
Nói xong.
Bùi Doãn Ca liền cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài.
Người đàn ông nâng nâng mi, nhìn ra được cuộc gọi vừa rồi hẳn là thúc giục Bùi Doãn Ca.
Theo sau.
Hoắc Thời Độ cũng về tới bên trong xe, đứa trẻ bên cạnh không dám nói lời nào.
“Không có gì muốn nói?”
Hoắc Thời Độ vừa định lấy hộp thuốc ra, rồi lại dừng lại, thuận tay cất vào.
Ai ngờ.
Đứa trẻ biểu tình khiếp đảm, lại như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Nó nỗ lực dịch đến bên cạnh Hoắc Thời Độ, “Anh trai, chị gái kia lớn lên khó coi sao?”
Nghe vậy, Hoắc Thời Độ liếc mắt nhìn nó.
Anh tư thái tản mạn dựa vào, “Đẹp hay không thì liên quan gì đến em?”
“Nếu anh có thể đem chị mang về nhà, em có thể vĩnh viễn nhìn thấy chị.
”
Hoắc Thời Độ cười nhạo, “Nằm mơ.
”
Đứa trẻ này không biết, cái gì gọi là dụ dỗ thiếu nữ.
“Nhưng anh trai thiếu bạn gái!”
Đứa trẻ chớp đôi mắt to đen bóng, “Anh trai, em thật sự rất thích chị gái đó.
”
Cũng thích chó của chị gái.
Đứa trẻ trong lòng bổ sung.
Người đàn ông mặt mày văn nhã cấm dục, ngón tay thon dài không chút để ý gõ lên tay vịn.
“Trong nhà có thêm một người không an phận, sẽ rất đau đầu.
”
Lời này, làm đứa trẻ ngậm lại miệng.
Anh trai một năm có ngày nhìn chằm chằm nó, là muốn đem nó quăng ra ngoài.
……
Nhà ăn.
“Anh ba, anh còn chưa rõ sao? Em đã hỏi qua chú Vương, Bùi Doãn Ca đã sớm ở gần đây.
”
Tần Hữu Kiều cố ý vô tình nói.
Mà Tần Lãng nghe xong, phản ứng đầu tiên là Bùi Doãn Ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn bỗng chốc đứng lên, muốn đi tìm người!
Lại không nghĩ, lúc này Bùi Doãn Ca vừa vặn xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ca Nhi, em đã đến rồi.
”
Tần Lãng đánh giá Bùi Doãn Ca, thấy cô không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Không có việc gì là tốt.
“Không muốn đến thì đừng đến, không cần thiết để tôi với anh ba chờ.
”
Tần Hữu Kiều còn muốn nói gì nữa, lại cảm giác được tầm mắt lạnh lùng của Tần Lãng, theo bản năng ngậm miệng.
“Ca Nhi, lúc trước không phải em muốn học ở Hằng Đức sao? Anh đã cho người sắp xếp, qua hai ngày nữa là em có thể đi học.
”
Tần Lãng nói, làm Tần Hữu Kiều có chút thất thố.
“Anh ba, cô ta sao có thể học cùng một trường với em?!”
Chẳng may bị người ta phát hiện, Bùi Doãn Ca là con gái chân chính của Tần gia thì phải làm sao bây giờ?!
Cô ta ở trường học chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao??!
“Ca Nhi vì sao không thể học cùng trường với cô?”
Độ ấm đáy mắt Tần Lãng, dần dần lạnh xuống, cái này làm cho Tần Hữu Kiều trong lòng dâng lên ghen tuông cùng ủy khuất.
Cả ngày hôm nay, anh ba đối với cô ta đều không có sắc mặt tốt.
Thậm chí, đem Bùi Doãn Ca bảo vệ!
“Đều được, tùy anh.
”
Bùi Doãn Ca không nhanh không chậm nói.
Đời trước, cha mẹ Bùi Doãn Ca ly dị, trước năm tuổi đi theo mẹ là nhà khoa học nổi tiếng, năm tuổi đã học xong hết lớp thiếu niên đại học.
Thẳng đến lúc mẹ cô mất, mới đến công ty của ba, làm người thừa kế tập toàn.
Đối với khái niệm trung học, Bùi Doãn Ca rất mơ hồ.
Bởi vì cô chỉ học ba tháng.
“Đều được?”
Tần Hữu Kiều cảm thấy buồn cười, ngữ khí khinh miệt, “Cô xác định có thể theo kịp tiến độ?”
Bùi Doãn Ca lần đầu nghe được có người hỏi cô như vậy, ánh mắt dừng ở trên người Tần Hữu Kiều.
Chỉ chốc lát sau.
Cô liếm liếm môi đỏ thắm, “Tận lực đi?”.