Trong văn phòng.
Thầy chủ nhiệm nước miếng tung bay quở trách hai người: “Hai em đúng là Ngọa Long Phượng Sồ, một người lên lớp đi ngủ, một người lên lớp ăn vụng, trong mắt các em còn có giáo viên không? Còn có kỷ luật lớp học không? Các em xem trường học, lớp học thành nơi thế nào?"
"Ngọa Long Phượng Sồ là gì?" Tang Dữu Dữu thấp giọng hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.
Mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên: Cái này cô quen!
"Ngọa Long là chỉ Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là chỉ Bàng Thống, cả hai đều là những nhân vật nổi danh trong thời Tam Quốc." Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn thấp giọng trả lời.
"Cho nên, thầy đang khen ngợi chúng ta à?" Tang Dữu Dữu có chút không xác định được, nhìn về phía thầy chủ nhiệm.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, như thể đầu sắp bốc cháy.
Tốt rồi, nhất định là cô ấy đoán sai!
Thầy chủ nhiệm nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của hai người, nhìn hai người là lại tức giận, đau đầu: “Được rồi, tôi không nói nhảm với các em nữa, ngày mai để ba mẹ các em tới một chuyến."
Cái này cô cũng quen!
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nói: “Vấn đề này chúng ta có thể tự giải quyết, không cần tìm phụ huynh đâu ạ.” “Các em muốn giải quyết thế nào?”
Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng chuyển động đầu óc, đang nghĩ xem mình nên tìm lý do gì để thuyết phục đối phương không gọi phụ huynh.
“Sao, chưa nghĩ ra à?” Thấy cô không nói gì, chủ nhiệm lấy điện thoại ra nói: “Nếu em thật sự không nghĩ ra biện pháp, tôi sẽ gọi cho phụ huynh."
Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, cô buột miệng nói: "Em đi ngủ là bởi vì... bởi vì em biết hết những gì được dạy trên lớp hôm nay."
"Em biết?" Chủ nhiệm lớp nhìn cô, cười khẩy, không tin những gì Thẩm Chiêu Chiêu nói.
Bình thường nha đầu này không đạt điểm trong các kỳ thi, giờ lại dõng dạc nói mình biết hết rồi?
Cô thường học với thái độ như vậy, có thể học tốt mới là lạ!
Thẩm Chiêu Chiêu dũng cảm gật đầu: "Vâng, em học hết rồi!”
Thực ra, hôm nay trên lớp dạy cái gì cô cũng không biết, nếu học được mới là lạ. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, cô phải làm được.
Thẩm Chiêu Chiêu chính là quật cường như thế!!!
"Được rồi, em đã nói như vậy, tôi đoán là em rất có lòng tin vào chính mình, cảm thấy không cần tôi dạy cũng có thể học tốt toán. Đúng lúc, tôi có đề thi ở đây, nếu em có thể giải được một nửa đề, về sau em có thể tùy ý ngủ trong giờ của tôi." Thầy chủ nhiệm lấy ra một bài thi đưa cho cô.
"Thầy nói thật ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
"Tôi còn có thể lừa em sao?" Thầy chủ nhiệm khịt mũi.
Đây là đề thi Olympic Toán tiểu học, không khó hơn đề thi thông thường trên trường, những người chưa từng học Olympic Toán sẽ không thể làm được.
Bình thường nha đầu này không đạt được 80 điểm trong các bài thi thông thường, nhìn không có vẻ sẽ dành thời gian để nghiên cứu các câu hỏi Olympic. Chưa kể đến một nửa, chỉ sợ một câu cũng không giải được.
Để xem cô còn dám dõng dạc nói mình biết hết rồi không.
“Vậy để em thử xem.”
Vì sau này có thể quang minh chính đại đi ngủ, Thẩm Chiêu Chiêu quyết định cố gắng một chút.
Tang Dữu Dữu yếu ớt nói: "Thầy, em cũng muốn thử một chút. Nếu em làm được một nửa, thầy không gọi ba mẹ em tới trường nhé?
"Được!" Vừa lúc còn thừa đề, chủ nhiệm cũng đưa cho cô gái một đề.
Tang Dữu Dữu cầm được bài thi, sau khi đọc câu hỏi đầu tiên thì trợn tròn mắt.
Tốt lắm, tất cả các từ trong đó cô đều biết, nhưng khi ghép lại với nhau, ngay cả tiêu đề cô cũng không hiểu.
Hoàn toàn không làm được.
Cũng may, có thể làm đúng một nửa thì không sao cả.
Cô hít một hơi nhỏ, tiếp tục nhìn xuống.
Kết quả là, sau khi đọc đề thi từ đầu đến cuối, cô choáng váng vì không có một câu hỏi nào mình có thể làm được.
 ̄□ ̄||
Chẳng phải điều này thật đáng xấu hổ sao!